Thượng Đế Phù Hộ

Chương 20: Chương 20: Chương 19




Tôi vẫn luôn cảm thấy bàn tay thượng đế không nơi nào là không tồn tại, loài người vì thế còn không bằng quân cờ.

Trong thế giới xa hoa trụy lạc này, tôi đã nhìn thấy gương mặt đó, cặp mắt đó với tinh thần hoảng hốt.

Có thể nguyên nhân là do uống rượu, tôi cảm thấy đầu óc phát trướng.

Tôi nhớ tới lời Lương Kỳ nói, loại người như hắn tại sao có thể sống thoải mái như vậy?

Vào lúc đó tôi đã nghĩ đại khái là hắn đã hối lộ thượng đế, cũng không biết là dùng phương pháp gì.

Tôi không nhìn hắn nữa, dự định vào tolet hút thuốc.

Thật giống như tolet quán bar luôn sẽ phát sinh một ít chuyện vô cùng có tính hí kịch. Chẳng hạn, tôi đang hút thuốc thì Phương Bạch Lâm tiến vào.

Lần này tôi có thể xác định người kia là Phương Bạch Lâm, trên mặt hắn và trên cổ áo sơ mi còn dấu son môi của người đàn bà.

Người bừa bãi thành tính như vậy, ở trong lòng tôi đã định cho loại người này một cái kết hoàn mỹ, dĩ nhiên không phải là sống thọ và chết tại nhà mà chính là bị căn bệnh dơ bẩn nhất tra tấn đến chết.

Phải khiến hắn ở trước khi chết chịu một chút tra tấn, nếu không hắn làm sao biết tự xét lại một chút quá khứ giống như rác rưởi của hắn chứ?

Phương Bạch Lâm vừa vào liền đòi tôi điếu thuốc, tôi lúc đó liền hối hận vì sao trước đó mình không giở trò trong thuốc lá.

Tôi không cho hắn mà dụi tắt thuốc lá, chuẩn bị ra ngoài.

Tôi không có cách nào cùng hắn ở trong cùng một không gian một phút nào, sẽ ói mất.

Trước kia có người nói mặt trái của yêu chính là hận, còn có người nói mặt trái của tình yêu thì là lãng quên.

Tất cả đều là chó má, rõ ràng hắn để lại cho tôi chỉ có ghê tởm.

Thật ra thì tôi cảm thấy cho tới nay mình cũng làm rất tốt. Đều là đàn ông, vỗ một hai cái phủi sạch bụi bặm sau đó dù có oán niệm cũng đều có thể miễn cưỡng gạt bỏ, chớ dây dưa không rõ, chừa chút mặt mũi cho nhau.

Nhưng hôm nay gặp lại người này, thấy được hiển nhiên hắn không định bỏ qua cho tôi.

Tôi còn chưa đi tới cửa, Phương Bạch Lâm từ phía sau ôm lấy tôi.

Một khắc kia tôi thật sự cố nén ghê tởm đẩy hắn ra, lời mắng chửi còn chưa nói ra đã nghe Phương Bạch Lâm nói: “Đêm nay có hẹn sao?”

Hắn quả nhiên vẫn như cũ, hoặc nên nói là so với thời điểm lúc trước diễn trò trước mặt tôi càng thêm vô sỉ.

Tôi giễu cợt cười cười, không muốn để ý hắn.

Sở dĩ cười, là bởi vì tôi hoàn toàn không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với hắn, thưởng cho hắn một cái giễu cợt đã là ban ơn.

Kết quả là Phương Bạch Lâm còn nói: “Sẽ để cho em thượng tôi.”

Lúc ấy tôi thực sự hoài nghi Phương Bạch Lâm muốn chết, hắn nhất định là nhiễm bệnh gì đó hoặc chính là tinh thần hắn bất thường.

Thời điểm hắn nói ra câu kia tôi mới quan sát hắn một chút, nhìn thế nào cũng không giống như một người sắp làm cha.

Hắn móc thuốc lá ra, châm lửa.

Rõ ràng có thuốc lại đến đòi tôi, kịch bản này cũng đủ nhàm chán.

Tư thế hắn châm thuốc cũng không thay đổi, xác thực, chúng tôi không phải mười năm tám năm không gặp mặt, tất cả chưa biến hóa mới là bình thường.

Tôi lúc ấy hẳn là nên bỏ đi, lại đứng ở nơi đó bất động như là đang chờ Phương Bạch Lâm tiếp tục nói gì đó.

Sau đó tôi lại nhớ đến buổi tối kia suy nghĩ cẩn thận, tôi vẫn luôn chờ Phương Bạch Lâm nói hắn muốn chết với mình.

Tôi thật tâm thật ý chờ mong hắn đi tìm chết.

Thế nhưng thật đáng tiếc, lúc ấy Phương Bạch Lâm không chết, hiện tại cũng không.

Nhưng có thể tiết lộ trước cho mọi người, hiện nay Phương Bạch Lâm đến chó cũng không bằng. Này phải cảm ơn Lương Kỳ, chính là nàng vì dân trừ hại.

Buổi tối kia ở quán bar tôi bị Phương Bạch Lâm dây dưa.

Trong WC có người làm tình, thanh âm ái muội, hắn nhìn tôi ánh mắt cũng dần dần trở nên trần trụi.

Tôi thế nhưng không có cái tâm tư cùng hắn làm loại chuyện này, xoay người liền bỏ đi.

Sau khi từ WC đi ra, tôi ngay cả chào hỏi đồng nghiệp cũng không làm mà cứ thế rời đi, kết quả chính là tôi ở tiểu khu nhà mình bị Phương Bạch Lâm ôm lấy.

Tôi là một người không có tâm đề phòng người khác, hoàn toàn sẽ không nghĩ tới phía sau có thể hay không có người lén lút đi theo mình, cho nên khi tôi bị kéo vào bụi cây ven đường còn tưởng rằng cướp đại ca làm.

Nhưng rất nhanh tôi liền biết không phải, bởi vì một bàn tay coi như quen thuộc lại từ phía sau đưa tới mò đến hạ bộ tôi.

Tôi nghe thấy Phương Bạch Lâm nói: “Đoạn Cẩm, tôi mẹ nó rất muốn em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.