Editor: Waveliterature Vietnam
Nghĩ một lúc, Donna vẫn quyết tâm, đi ra khỏi phòng.
Nhưng mà, khi Triệu Quân đi đến cửa, anh quay đầu lại, lo lắng nói với Dạ Diễm: “Cậu chủ, tôi có điều muốn nói, có thể là tôi hơi nhiều chuyện, nhưng mà.....”
“Tôi không thích nghe những điều vô nghĩa.” Dạ Diễm cau mày.
Triệu Quân do dự một chút, đóng cửa lại, nói nhỏ: “Vừa rồi, Lam tiểu thư trốn trong nhà vệ sinh khóc, sau đó, tôi lại nghe Donna nói với cô ấy, chuyện gì0 mà Cung tiểu thư uống thuốc tránh thai...
..”
“Đồ thần kinh, còn chưa làm gì, lại đi uống thuốc tránh thai? Đàn bà thực sự là phiền toái.”
Dạ Diễm thực sự khó chịu, hôm nay bận rộn với Tiêu thị, cả ngày này, không có một bữa ăn, cũng không được ngủ, chỉ vì muốn về sớm xem tình hình Lam Thiên Vũ thế nào, nhưng cô ấy lại không muốn nhìn anh lấy một cái, bây giờ lại nghe Triệu Quân nói những lời này, anh không có tư tưởng nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy phụ nữ thật là đa sầu đa cảm.
“Nhưng lý do, cậu chủ không biết..... Lam tiểu thư giống như là đang để tâm tới chuyện này.”
Triệu Quân cẩn thận nhắc nhở.
“Lui ra đi, chuyện này để sau hẵng nói.” Dạ Diễm hài lòng nhìn Triệu Quân.
“Vâng” Triệu Quân chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút.” Dạ Diễm đột nhiên gọi anh lại.
“Cậu chủ còn có gì phân phó?” Triệu Quân cúi đầu, cung kính hỏi.
“Kiều Tinh thế nào rồi? Bác sĩ nói gì?” Dạ Diễm hỏi.
“Bác sĩ nói cô ấy đã cải thiện một chút, điều trị một thời gian nữa có thể phẫu thuật, nếu ca phẫu thuật thành công thì sẽ nhanh chóng tỉnh lại.” Triệu Quân nói.
“Được rồi, không có việc gì, cậu ra ngoài đi.”
“Vâng”
.....
Dạ Diễm cầm nửa cốc rượu uống một hơi hết sạch, thay đổi quần áo xuống lầu ăn bữa tối.
Cung Vũ Dao ngồi một mình bên bàn ăn uống nước trái cây, thấy Dạ Diễm đến, cô lập tức đứng lên, háo hức chạy về phía Dạ Diễm.
Dạ Diễm ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn vào phòng y tế, thản nhiên hỏi Donna: “Cô ấy không ra ngoài?”
“Cậu chủ, Lam tiểu thư bảo tôi mang bữa tối vào phòng bệnh, cô ấy còn nói đêm nay sẽ ngủ ở phòng y tế với Kiều Tinh.” Donna nhẹ nhàng báo.
Dạ Diễm liếm môi, thở dài, im lặng vài giây, lạnh lùng nói: “Cứ để kệ cô ấy, ăn cơm thôi.”
“Vâng”
Người giúp việc nhanh chóng bưng đồ ăn tới, Dạ Diễm lẳng lặng dùng cơm, Cung Vũ Dao dùng ngôn ngữ cơ thể cẩn trọng hỏi: “Diễm ca ca, hôm nay làm việc tốt chứ?”
“Ừ.” Dạ Diễm nhẹ nhàng gật đầu.
“Có phải là rất bận rộn không?” Cung Vũ Dao lại nhẹ nhàng nói, “Dù bận rộn đến đâu, anh nhất định phải ăn cơm, dạ dày của anh đã không tốt rồi......”
“Biết rồi, ăn cơm đi.” Dạ Diễm thản nhiên cắt ngang đoạn ngôn ngữ cơ thể của Cung Vũ Dao.
Cung Vũ Dao không dám nói gì nữa, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Dạ Diễm không muốn ăn gì, ăn được một chút, anh đặt bộ đồ ăn xuống rồi lau miệng, sau đó chuẩn bị đi lên lầu, nhưng mà, anh vừa bước đến cầu thang, đột nhiên dừng lại, do dự một lúc, quay lại hướng phòng y tế.
Mở cửa ra, Lam Thiên Vũ đang nằm trên giường lo lắng, bác sĩ đang tiêm cho Kiều Tinh.
Nghe thấy tiếng mở cửa, là Dạ Diễm đi đến, Lam Thiên Vũ vùi mặt lên gối, lấy tay che mắt.
“Cậu chủ!” Bác sĩ và y tá nhìn Dạ Diễm cúi chào.
Dạ Diễm nhìn chằm chằm Lam Thiên Vũ, lạnh lùng hỏi: “Cô tính ngủ ở đây?”
Lam Thiên Vũ không để ý tới anh ta.
“Dậy đi.” Dạ Diễm ra lệnh, giọng nói điềm tĩnh, anh đang cố gắng kiềm chế cơn giận.
Lam Thiên Vũ vẫn không nhúc nhích.
Dạ Diễm bước tới, muốn bế cô lên, Lam Thiên Vũ đột nhiên lấy ra một con dao từ trong gối, đặt lên cổ họng mình, giận dữ nói: “Đừng động vào tôi, nếu không tôi chết cho anh xem.”