Editor: Waveliterature Vietnam
Trong đầu anh chợt lóe lên, Dạ Diễm cuống quít dừng lại, Lam Thiên Vũ đã hoàn toàn mất ý thức, bất động, như thể.....một người đã chết, từ đôi mắt còn lộ ra những giọt nước mắt tuyệt vọng.
“Lam Thiên Vũ, Lam Thiên Vũ......” Dạ Diễm luống cuống mặc quần áo, ôm lấy Lam Thiên Vũ, “Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại, đừng giỡn, đừng có giả vờ chết để gạt rôi, Lam Thiên Vũ.....”
Lam Thiên Vũ vẫn không có phản ứng gì, cơ thể cô chảy nhiều máu hơn, sắc mặt càng khó coi, đôi tay Dạ Diễm đang run lên, hướng vào phía trước của xe hét lên: “Dừng xe, dừng xe!!!”
Chiếc Lincoln phiên bản kéo dài bỗng nhiên dừng lại, Triệu Quân đi xuống từ buồng lái, ở bên ngoài hỏi: “Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”
“Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ sản khoa đến đây, nhanh ——” Dạ Diễm bây giờ mới biết sợ hãi, sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Triệu Quân nghe xong lời này biết rằng đã xảy ra chuyện, lập tức gọi điện cho bác sĩ nhanh chóng đến, sau đó ở bên ngoài khuyên nhủ: “Cậu chủ, lập tức về nhà, chúng ta đi về nhà trước.”
“Mau lái xe.” Hai bàn tay của Dạ Diễm run rẩy, trong đầu một mớ hỗn độn, nhìn thấy bộ dạng Lam Thiên Vũ thế này, anh hận không thể cho mình vài cái tát.
.....
Chiếc xe Lincoln phiên bản kéo dài nhanh chóng quay về biệt thự phía tây, tất cả người giúp việc trong nhà đều ra ngoài đón Dạ Diễm.
Tin tức về hôn lễ của Dạ Diễm bị phá hỏng, những người giúp việc trong nhà đều biết, mọi người hiểu rằng tâm trạng của Dạ Diễm đang không tốt, sợ làm anh tức giận.
Dạ Diễm cởi áo khoác trùm lên cơ thể Lam Thiên Vũ, vô cùng lo lắng ôm cô lao ra khỏi xe, chạy nhanh tới hướng biệt thự.
Dạ lão thái gia đã chờ sẵn ở đây, muốn đợi Dạ Diễm mang Lam Thiên Vũ trở về, để hỏi cho rõ ràng tâm tư của cô, rồi giải hòa cho mối quan hệ của bọn chúng, không nghĩ đến cảnh Lam Thiên Vũ cơ thể đầy máu, nhìn thấy cảnh này ông rất hoảng hốt, kích động hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nghịch tử, ngươi làm gì Lam Thiên Vũ vậy???”
Dạ Diễm không nói gì, hoảng sợ nhìn Lam Thiên Vũ, không ngừng run rẩy, đầu óc ánh ta bây giờ rối bời, chỉ có một niềm tin, là đứa bé vẫn ổn, nhưng phía dưới Lam Thiên Vũ ngày càng chảy nhiều máu hơn như muốn nói cho anh biết rằng, điều đó là không thể, là không thể.....
Đứa bé, đứa bé, đứa bé có khả năng là đã bị anh.....
“Mau gọi bác sĩ, nhanh lên..” Dạ lão thái gia sốt ruột hét lên.
“Lão thái gia, đã thông báo cho bác sĩ và bác sĩ Hoa.” Triệu Quân vội vàng nói, “Họ sẽ đến nhanh thôi, tôi sẽ gọi lại lần nữa.”
“Dạ Diễm, tên nghịch tử này, người làm bậy, làm bậy rồi.....” Dạ lão thái gia tức giận đến run người, dùng gậy gõ lên sàn nhà.
.....
Dạ Diễm cũng hối hận, anh đưa Lam Thiên Vũ vào phòng y tế ở lầu một, dùng chăn quấn lấy cơ thể cô, nhưng thấy tay anh dính đầy máu, đó là máu của đứa bé, anh đau đớn nhắm mắt lại, lòng đau như cắt, hối hận không kịp nữa rồi......
Tại sao anh lại có thể như vậy, làm thế nào anh lại quên rằng cô vẫn mang đứa con của anh ta, ngay cả khi anh muốn trừng phạt, muốn trả thù, anh cũng không thể làm tổn thương đứa bé.
Anh thực sự điên rồi, sai lầm quá lớn, bây giờ không thể bù đắp nổi.....
Nhưng trong lòng anh vẫn tồn tại hi vọng may mắn, anh hi vọng đứa trẻ không sao, không có việc gì, mọi thứ chỉ là báo động sai lầm.....