Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác Ma

Chương 203: Chương 203: Đừng đi, xin đừng đi




Editor: Waveliterature Vietnam

Lam Thiên Vũ tức giận vùng vẫy khỏi cánh tay Dạ Diễm: “Nếu muốn chết thì hãy chết xa ra, đừng đè lên tôi…”

“Tôi đã nói rồi….” Dạ Diễm vùi mặt vào trong ngực Lam Thiên Vũ, “Cho dù phải chết, tôi cũng muốn chết trên người cô.”

“Ngươi….” Lam Thiên Vũ tức giận đến phát điên.

“Tôi đang mệt lắm, buồn ngủ nữa, đừng làm phiền tôi.” Dạ Diễm lại cọ cọ vào lồng ngực, hai tay nắm chặt tay cô, liền ngủ thiếp đi thật sâu….

Lam Thiên Vũ thực sự không thể khống chế nổi anh ta, nhưng người anh ta ngày càng nóng hơn, cơ thể bừng lên như lửa đốt, máu trong ngực chậm rãi chảy xuống, cô biết rằng nếu cứ tiếp tục thế này sẽ không ổn, cô không thể để mặc như vậy, hét ra ngoài cửa: “Người đâu, mau, mau tới đây.”

“Thiếu phu nhân, có chuyện gì vậy?” Triệu Quân bên ngoài vội vàng gõ cửa.

“Miệng vết thương của Dạ Diễm nứt ra rồi, lại còn sốt cao, mau gọi bác sĩ.” Lam Thiên Vũ vội vàng nói.

“Vâng.” Triệu Quân quay đầu hướng xuống dưới lầu hét to, “Bác sĩ Kiệt, mau đến đây, nhanh lên.”

…..

Triệu Quân và bác sĩ mở cửa bước vào, nhìn thấy cảnh này, ai cũng xấu hổ quay đầu đi…

Lam Thiên Vũ cũng rất khó chịu, bất lực nói: “Tôi không đẩy anh ta ra được, nhờ hai nữ y tá lại đây phụ giúp với.”

“Vâng.” Triệu Quân ra hiệu, hai nữ y tá lập tức bước vào để hỗ trợ kéo Dạ Diễm ra, nhìn vết thương đang rỉ máu của anh, các cô sợ hãi hét lên, “Trời ơi, sao lại thành ra thế này.”

“Là anh ta tự mình làm như vậy, tôi không hề động vào.” Lam Thiên Vũ nhanh chóng mặc áo khoác chạy vào phòng tắm, “Nhanh chóng xử lý vết thương của anh ta, sau đó đưa về phòng bệnh nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

...

Lam Thiên Vũ mở cửa phòng tắm, hoảng sợ nhìn trong gương thấy cơ thể mình be bét máu, đây là máu của Dạ Diễm sao, đây là sự trả thù của cô – điều này không sai, nhưng cô không biết tại sao, cô vẫn thấy buồn, tại sao lúc đó giữa hai người lại biến thành như thế này? Cô cảm thấy mệt mỏi quá, mệt mỏi quá….

**

Trong lúc Lam Thiên Vũ đang tắm rửa, nghe thấy tiếng của Dạ Diễm mơ màng nói: “Cô ấy đâu? Cô ấy đâu rồi? Có phải chạy đi với Tiêu Hàn rồi không? Mau đưa cô ấy về đây cho tôi, đưa về đây——”

Tên khốn, bị thành ra như vậy mà vẫn còn nghĩ đến việc bắt cô, trong lòng Lam Thiên Vũ căm hận, nước mắt vô thức rơi xuống, tại sao tên khốn này lại như vậy chứ? Bệnh gần chết đến nơi, mà đầu óc toàn nghĩ đến cô, anh ta rốt cuộc căm thù cô đến mức nào?

“Cậu chủ, Thiếu phu nhân đang tắm rửa, cô ấy sẽ quay lại đây ngay, cậu đừng kích động.” Triệu Quân lo lắng trấn an, “Đừng cử động, bác sĩ đang băng bó lại vết thương cho người.”

“Lam Thiên Vũ, Lam Thiên Vũ….” Dạ Diễm mơ mơ màng màng gào thét, muốn chạy ra khỏi giường, “Cho ta quay lại, quay lại, quay lại ——”

“Cậu chủ, cầu xin cậu đừng cử động.” Triệu Quân khóc không ra nước mắt, bác sĩ không có cách nào để bắt đầu, nếu tiếp tục thế này, vết thương sẽ nghiêm trọng hơn.

“Hay là cho cậu ấy một liều thuốc an thần?” Bác sĩ hỏi.

“Chỉ có thể làm như vậy thôi.” Triệu Quân bất đăc dĩ gật đầu.

“Không cần.” Lúc này, Lam Thiên Vũ từ nhà tắm đi ra, đi đến bên giường cầm tay Dạ Diễm: “Tôi ở đây.”

Dạ Diễm gục đầu lên đùi cô, hai tay ôm lấy eo cô, thì thầm với chính mình: “Đừng đi, đừng đi mà….”

“Tôi không đi, anh hãy ngoan ngoãn đừng cử động, vết thương cần phải băng bó lại.” Lam Thiên Vũ nhẹ nhàng kéo cơ thể anh ra, để anh ta nằm thẳng người, sau đó ra hiệu cho bác sĩ làm việc.

Bác sĩ ngay lập tức bắt đầu, nhanh chóng xử lý lại vết thương cho Dạ Diễm, sau đó chuyền dịch cho anh ta, Dạ Diễm ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, tựa đầu giống như một con sư tử…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.