Editor: Waveliterature Vietnam
Lãnh Nhược Băng cầm giấy chứng nhận kết hôn trở lại phòng Lam Thiên Vũ, Lam Thiên Vũ hào hứng đứng dậy nắm lấy tay cô: “Bây giờ chúng ta có thể đi?”
Lãnh Nhược Băng thương xót nhìn cô, áy náy lắc đầu: “Ta xin lỗi, Thiên Vũ…”
“Ý bà là sao?” Lam Thiên Vũ hoảng hốt.
“Bà, bà sẽ không đưa tôi đi? Bà sợ mâu thuẫn giữa tôi và Thẩm Ngưng lại xảy ra? Không, chỉ cần tôi rời khỏi Dạ gia, tôi sẽ về Hồng Kông ngay lập tức, hoặc đến một thành phố xa lạ mà không ai có thể tìm thấy tôi, tôi sẽ không tranh cãi với Thẩm Ngưng nữa, chỉ cần bà dẫn tôi đi thôi, dẫn tôi đi đi, tôi không muốn ở lại đây….”
“Không phải mẹ không muốn mang con đi, là con không thể đi.” Lãnh Nhược Băng lã chã rơi nước mắt, đem giấy chứng nhận kết hôn kia cho Lam Thiên Vũ, “ Con cùng Dạ Diễm đã tiến hành hôn lễ đúng thời điểm, nhân viên của Cục Nội vụ New York đến làm người làm chứng cho hôn lễ, bây giờ con và Dạ Diễm là vợ chồng hợp pháp, nếu Dạ gia không nói gì, ta không có cách nào mang con đi cả…”
Lam Thiên Vũ nhìn vào giấy chứng nhận kết hôn, cả người chết lặng, không thể tin vào mắt mình.
“Vẫn là gừng càng già càng cay, cho dù ta có tính toán như thế nào, cũng không thể bằng Dạ lão thái gia dùng cách này được.” Lãnh Nhược Băng bất lực thở dài, “Bây giờ nghĩ lại, ta và Tiêu Hàn có làm gì đi nữa cũng là dư thừa, mặc dù Tiêu Hàn có thể thuận lợi đưa con đi, chỉ cần con nói ra câu “tôi đồng ý”, con dấu liền đóng xuống, và con cùng Dạ Diễm đã trở thành vợ chồng hợp pháp..”
Lam Thiên Vũ ngã khuỵu trên thảm, lẩm bẩm với chính mình: “Tôi không thể đi, tôi không thể đi, tôi phải tiếp tục ở đây, ở trong địa ngục khủng khiếp này, đối mặt với khuôn mặt ác ma đáng sợ kia....”
“Thiên Vũ, đừng sợ, ta sẽ liên lạc với luật sư Mỹ ngay lập tức, để họ giúp bạn khởi kiện ly hôn.” Lãnh Nhược Băng an ủi, “Ta nhất định sẽ mang con đi.”
“Ly hôn??” Lam Thiên Vũ nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, tức giận đến phát điên, dùng sức xé tan tành, “Tôi không cần kết hôn với con ác ma kia, tôi không cần, không cần ——”
Lam Thiên Vũ xé giấy chứng nhận kết hôn thành từng mảnh, phẫn nộ tung lên, những mảnh giấy rơi rắc trước mắt thật đẹp và ảm đạm như một bông hoa anh đào….
Lam Thiên Vũ bất lực rơi nước mắt, nhắm mắt lại và lắc đầu tuyệt vọng: “Nếu tôi còn tiếp tục ở cùng với hắn, thì thà chết còn hơn.”
Cô vừa nói xong, đột nhiên chạy tới lấy con dao gọt hoa quả trên bàn.
“Không được——” Lãnh Nhược Băng lập tức giữ chặt Lam Thiên Vũ, nữ vệ sĩ chộp lấy con dao, Lam Thiên Vũ điên cuồng giãy dụa, “Thả tôi ra, thả tôi ra, tôi không muốn ở lại đây, không muốn ở lại đây…”
“Thiên Vũ, con bình tĩnh đi, bình tĩnh lại chút đi, rồi sẽ có cách.” Lãnh Nhược Băng vội vàng can ngăn, nhưng bản thân mình lại rơi nước mắt.
“Cốc cốc!” Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Triệu Quân cung kính báo cáo, “Thiếu phu nhân, lão thái gia nói với tôi rằng, Kiều Tinh tiểu thư đã trở lại, hỏi cô có muốn xuống dưới để gặp hay không.”
Lãnh Nhược Băng thật sự bị sốc, Dạ lão thái gia thật sự lợi hại, đã vậy còn nhanh chóng lấy người từ tay Tiêu Hàn, hiện tại có Kiều Tinh trong tay, sẽ khiến Lam Thiên Vũ trở nên ngoan ngoãn nghe lời.”
Quả nhiên, Lam Thiên Vũ nghe thấy tin Kiều Tinh trở lại, lập tức tỉnh táo, vội vàng lao ra, bên ngoài Donna nhanh chóng đỡ cô, giúp cô đi xuống lầu thăm Kiều Tinh.
Lãnh Nhược Băng cũng đi theo xuống, những y bác sĩ chăm sóc Kiều Tinh để cô nằm ở phòng bệnh lầu một, các bác sĩ vẫn hướng vào bàn dụng cụ, Dạ lão thái gia ngồi trên ghế sô pha, hai tay chống gậy, nhìn Lam Thiên Vũ nói: “Thiên Vũ, ta mời những bác sĩ giỏi nhất ở Mỹ đến để chữa trị cho Kiều Tinh, chờ Kiều Tinh tỉnh lại, cháu sẽ biết chân tướng!”