Editor: Waveliterature Vietnam
Tiếng của Dạ Diễm vang lên lạnh lẽo, Cung Vũ Dao rụt rè đứng lại, không đuổi theo anh nữa, cô nhìn theo sự thờ ơ của Dạ Diễm, đôi mắt u buồn lạc lõng, cô chủ động đến mức này, mà anh vẫn không muốn đụng vào cô, có phải là vì Lam Thiên Vũ?
Người đàn bà kia có ma lực nào? Làm cho anh ta có thể thay đổi nhiều như vậy? Cung Vũ Dao nghĩ mãi không ta, đôi mắt vô tình nhìn thấy quần áo trên sàn nhà, đôi môi hiện lên nụ cười nhạt, cầm chai rượu vang trên bàn ngã vào đống quần áo của Dạ Diễm.
......
Dạ Diễm mở vòi hoa sen, tắm bằng nước lạnh, cho nước chảy đến khi ham muốn trong người dần tắt, anh mới quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng, Cung Vũ Dao đã mặc đồ ngủ, mang theo hai ly rượu vang đỏ, đưa cho anh một ly.
Dạ Diễm cầm ly rượu vang, uống một hơi cạn sạch, tiện tay để cái ly lại trên giường, quay người tìm quần áo của mình, phát hiện quần áo toàn là rượu vang đổ lên, không mặc được nữa, anh cau mày.
“Thật xin lỗi, Diễm ca ca, em vừa rồi rót rượu không cẩn thận làm đổ lên quần áo của anh, bây giờ em sẽ gọi người giúp việc lấy bộ đồ khác cho anh.” Cung Vũ Dao ra kí hiệu.
“Không cần.” Dạ Diễm bỏ quần áo xuống, xoay người ngồi trên ghế số pha, Lam Thiên Vũ còn ở trong phòng, quay lại lấy quần áo, lại tiếp tục cãi nhau với cô, anh đã không muốn phiền toái, không muốn bất đồng cùng cô ấy nữa.
“Vậy thì, nên làm gì bây giờ đây? Ở đây cũng không có quần áo.” Cung Vũ Dao dùng ngôn ngữ cơ thể hỏi.
“Tối nay anh sẽ ngủ trên ghế sô pha, đừng trái lời.” Dạ Diễm nằm trên ghế sô pha, nhắm hai mắt lại, dùng tay che mắt.
Cung Vũ Dao lấy một cái khăn mỏng đắp cho Dạ Diễm. sau đó đưa quần áo anh vào nhà tắm, khi bước ra khỏi phòng tắm, Dạ Diễm đã đi vào giấc mộng.
Cung Vũ Dao nằm trên giường, trên môi nở nụ cười hạnh phúc, yên lặng ngắm nhìn Dạ Diễm, khuôn mặt anh chỗ nào cũng tuấn tú, cô yêu mọi vị trí trên khuôn mặt anh, mãi mãi, không bao giờ thay đổi.
*****
Lam Thiên Vũ không ngủ được, vậy nên cô đi xuống phòng y tế thăm Kiều Tinh và ở lại một đêm, đến sáu giờ sáng, bình minh lên, cuối cùng cô cũng mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi.
Khi cô bước đến cầu thang hình xoắn ốc, thì cô nhìn thấy Triệu Quân đang đứng trước cửa phòng Cung Vũ Dao báo cáo: “Cậu chủ, lão thái gia gọi điện.”
Chẳng mấy chốc, cửa phòng hé mở, Dạ Diễm đang ở trần, thân dưới được quấn bởi khăn tắm, chân trần đứng trong cánh cửa, mặc bồ đồ ngủ bằng vải ren màu đen Cung Vũ Dao đứng sau anh. Nhìn thấy cảnh này, bước chân của Lam Thiên Vũ dừng lại, trái tim cô đau nhói, đau đến phát run, Dạ Diễm liếc nhìn cô, cô thất vọng vội vã bước vào phòng, nước mắt không ngừng chảy xuống, trong lòng đau đớn khôn nguôi.
Dạ Diễm hoảng sợ nhìn chằm chằm theo bóng dáng cô, đôi mắt xuất hiện những suy nghĩ phức tạp, sau vài giây im lặng, nhìn sang Triệu Quân ra lệnh: “Đi vào phòng lấy cho tôi một bộ quần áo.”
“Vâng cậu chủ.” Triệu Quân quay đầu, bước nhanh theo hướng vào phòng Lam Thiên Vũ.
Cửa phòng không đóng, Lam Thiên Vũ Đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài và lau nước mắt, Triệu Quân đứng ngoài, thận trọng nói: “Thiếu phu nhân, cậu chủ bảo tôi tới đây lấy quần áo cho cậu ấy.”
Lam Thiên Vũ hít một hơi dài, chỉ vào tủ quần áo bên phải, nói nhỏ: “Tất cả đều ở đó.”
“Cám ơn.” Triệu Quân đi vào, lấy một bộ quần áo cho Dạ Diễm, chuẩn bị rời đi, nhưng khi bước được hai bước, quay đầu lại nói với Lam Thiên Vũ, “Thiếu phu nhân, đôi khi những gì cô nghe thấy, chưa chắc đã là sự thật. Người mà cậu chủ tôi quan tâm nhất, chỉ có thế là cô.”
Lam Thiên Vũ lạnh nhạt cười khẩy, không nói gì.
Triệu Quân liếc nhìn cô một cái, cầm quần áo đi ra khỏi phòng.
......