Editor: Waveliterature Vietnam
Thiên Vũ ném điện thoại trên ghế sofa, rồi mở mắt ra, mặt cố tình bình tĩnh, nhưng thực ra, trái tim cô như một mớ hỗn độn, bởi vì Dạ Diễm thực sự đang đứng ở cửa phòng tắm.
“Nhìn trộm điện thoại của người khác là xấu lắm đấy. Dạ Diễm đi thẳng đến chỗ cô.
“Đừng đến đây.” Thiên Vũ lập tức quay lại và quay lưng lại với anh, “Anh phải mặc quần áo vào trước đã.”
“Tôi chưa tắm xong, việc gì phải mặc quần áo?” Dạ Diễm đi đến bên cạnh cô, cúi xuống nhặt điện thoại lên. “Cô đã thấy những gì?”
“Tôi nhìn thấy những thứ nên dược thấy.” Thiên Vũ tức giận nói.
Dạ Diễm nhìn vào khuôn mặt cô, ân cần giải thích: “Có một số điều không như cô nghĩ đâu.”
Thiên Vũ không muốn quan tâm đến anh. Cô nói với vẻ khó chịu: “Anh quay về lại phòng tắm đi, trần truồng như vậy mà đứng trước mặt người khác không biết ghê tởm hay sao?”
“Tại sao tôi lại thấy ghê tởm chứ?” Dạ Diễm quần lui quần lại trước mặt Thiên Vũ. Thiên Vũ xấu hổ đến nỗi hai tai đỏ ửng lên, cô lấy hai tay lên che mắt mình lại. “Dạ Diễm, anh đúng thật là không biết xấu hổ!”
“Tôi dối cô như vậy để làm gì chứ??” Dạ Diễm cúi xuống và dựa sát vào cô hơn. Đôi môi mỏng gợi cảm lướt qua ngón tay cô, anh khịt mũi. “Cô chưa nhìn thấy nó...”
“Anh...” Thiên Vũ tức giận đến nỗi không nói được câu nào, đỏ mặt tía tai.
“Ha ha...” Dạ Diễm rất lấy làm thú vị, anh bỏ tay Thiên Vũ ra, hôn lên môi cô, rồi quay lại và đi vào phòng tắm, anh nói, “Cô xấu hổ trông thật đáng yêu.” “”
“Tên khốn!” Thiên Vũ nhặt một tấm đệm lên ném vào người anh.
“Ôi, đau quá!” Dạ Diễm gào thét vài lần.
“Đồ biến thái!” Thiên Vũ nghiến răng, đứng dậy và rời khỏi phòng. Từ trong phòng tắm, Dạ Diễm chế nhạo: “Cô chạy đến phòng nào, tôi sẽ ôm cô trở về đấy, còn nếu cô muốn ra ngoài để làm trò đùa cho mọi người, cô cứ việc ra! “
Câu nói này của anh có vẻ rất có hiệu lực, Thiên Vũ dừng chân, bực bội liếc nhìn về hướng phòng tắm và bất lực trở về giường ngủ.
...
Dạ Diễm tắm vội, anh bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy cô đang nằm trên giường, đôi môi cong lên một cách thỏa đáng, anh rót cho mình một ly rượu đá, lau khô tóc và đi ngủ. Nằm cạnh bên Thiên Vũ, anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.
“Đừng chạm vào tôi.” Thiên Vũ gắt gỏng.
“Tôi ôm...” Dạ Diễm cuộn cả người Thiên Vũ trong vòng tay anh. Cơ thể vạm vỡ của anh như một chiếc ô bảo vệ cô. Bộ ngực nóng bỏng của anh truyền hơi ấm cho cô, nháy mắt cơ thể lạnh ngắt của cô đã được sưởi ấm.
“Tại sao cơ thể cô lại lạnh ngắt vậy? Giống như nhiệt độ như nước đá vậy, nhưng không sao, tôi sẽ sưởi ấm cho cô.”
“Anh thật phiền phức...” Thiên Vũ nắm lấy tay anh và cáu kỉnh.
“Được rồi, tôi không chạm vào cô nữa.” Dạ Diễm rút tay ra, không chạm vào cô nữa, chỉ ôm cô nhẹ nhàng, thì thầm vào tai cô với đôi mắt nhắm nghiền. “Tôi sẽ kiên nhẫn chờ đợi, đến một ngày nào đó cô sẽ yêu tôi.” Ngủ đi, cô dâu của tôi! “