Editor: Waveliterature Vietnam
Con dao không lấy mạng Dạ Diễm, vết thương không mấy nghiêm trọng, sở dĩ bị ngất xỉu là vì anh ta mất máu quá nhiều, cảm xúc bị kích động quá lớn, hơn nữa đã bốn ngày ba đêm không ngủ.
Trước khi Tiêu Hàn đến đã có thỏa thuận với Lãnh Nhược Băng, nhưng trước giờ Lãnh Nhược Băng là người biết điều, bình tĩnh soi xét mọi chuyện, nên bà ấy đã đi tìm Dạ lão thái gia để nói chuyện về Dạ Diễm và Lam Thiên Vũ, thuyết phục Dạ lão thái gia để họ chia tay trong bình yên.
Nhưng đúng là Lãnh Nhược Băng không ngờ sự việc lại đến mức này, tình cảm của Dạ Diễm với Lam Thiên Vũ đã vượt quá mức tưởng tượng của họ, vừa mới bắt đầu anh không chịu buông tay, bọ họ tưởng rằng là do giữ thể diện, nhưng một nhát dao ngày hôm nay làm cho họ hiểu ra, Dạ Diễm đối với Lam Thiên Vũ là tình cảm chân thành.
Bác sĩ tiêm thuốc an thần cho Dạ Diễm, để cho sức khỏe của Dạ Diễm được nghỉ ngơi, Lam Thiên Vũ mới có thể rút tay ra, tâm trạng của cô không ổn định, tinh thần gần như sụp đổ, Dạ lão thái gia để Donna và Lãnh Nhược Băng lên giúp cô nghỉ ngơi.
Bác sĩ điều trị vết thương của Dạ Diễm, sau đó truyền dịch, anh ta ngủ rất khó khăn, mặt mày nhăn nhó.
Dạ lão thái gia nhìn Dạ Diễm vô thức, liền thay đổi quyết định trước đó của mình, bây giờ, ông sẽ không ra mặt để Lam Thiên Vũ và Dạ Diễm chấm dứt nữa.....
**
Trong phòng ngủ, Lãnh Nhược Băng đã nói Donna lui ra, mang theo một ly sữa nóng đưa cho Lam Thiên Vũ: “Thiên Vũ, uống gì đó, rồi ngủ một chút đi.”
Lam Thiên Vũ cuộn tròn trong góc tường, cơ thể mỏng manh đang run rẩy.
“Dạ Diễm không nguy hiểm đến tính mạng, con đừng lo lắng......” Lãnh Nhược Băng nhẹ nhàng an ủi.
“Tại sao anh ta lại làm như vậy? Tại sao chứ?” Lam Thiên Vũ khóc lóc run run, “Nếu anh ta muốn dùng cách này để tôi tha thứ, thì anh ta sai rồi, tôi sẽ không tha thứ cho anh ta, mãi mãi sẽ không bao giờ.....”
Lãnh Nhược Băng buồn bã nhìn cô, rất muốn an ủi cô, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Cốc cốc!” Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Donna cẩn thận nói, “Thẩm phu nhân, lão thái gia mời cô đến thư phòng.”
“Tôi sẽ đến ngay.” Lãnh Nhược Băng bỏ cốc sữa xuống, vỗ vỗ vào vai Lam Thiên Vũ, “Thiên Vũ, con đừng suy nghĩ nhiều, đi nghỉ trước đi, lát nữa ta sẽ quay lại.”
......
Lãnh Nhược Băng ra khỏi phòng, Donna và một nữ vệ sĩ lập tức tiến vào, họ thận trọng bảo vệ Lam Thiên Vũ, sợ cô ấy nghỉ quẩn rồi làm chuyện không hay.
.....
Đi vào thư phòng, Dạ lão thái gia ngồi trên ghế sô pha, tâm trạng ảm đạm.
Lãnh Nhược Băng áy náy nói: “Lão thái gia, chân thành xin lỗi ông, Thiên Vũ quá bốc đồng, tôi xin lỗi vì hành động này của con bé.”
Tuy rằng Dạ Diễm cũng làm tổn thương Lam Thiên Vũ, nhưng xét cho cùng, vừa rồi Lam Thiên Vũ đâm Dạ Diễm bị thương, Lãnh Nhược Băng phải xin lỗi.
“Dạ Diễm quá hồ đồ, nó biết rằng Thiên Vũ đang trong cơn tức giận, lại còn cố ý ôm cô ấy, làm cho mọi việc càng thêm căng thẳng.” Dạ lão thái gia nói một cách trang trọng, “Nếu nó có thể bình tĩnh kiềm chế cảm xúc để xử lý mọi việc giống như khi làm việc ở tập đoàn, thì sự tình cũng không đến mức này.”
“Những người trẻ tuổi, đều có những lúc ngông cuồng như vậy.” Lãnh Nhược Băng nhớ lại thời còn trẻ của mình, cũng đã từng phạm sai lầm, ai rồi cũng phải đợi cho đến già mới có thể trầm tĩnh lại, nhưng sự bốc đồng của tuổi trẻ luôn để lại những vết thương theo năm tháng.
“Đúng vậy, ai rồi cũng phải từng trải, mới trưởng thành được.” Dạ lão thái gia thở dài, sâu sắc nói,
“Người trẻ tuổi luôn có những lúc phạm sai lầm, chúng ta là những người lớn tuổi, chúng ta phải biết cách dẫn đường chỉ lối, để chúng không tiếp tục đi con đường sai trái.”