Editor: Waveliterature Vietnam
“Tôi không biết ông chủ của Prince Hotel, các người có biết không?” Dạ lão thái gia nhìn về phía Lãnh Nhược Băng và Tiêu Hàn.
Cả hai người đều lắc đầu.
Thẩm Tang Hải nói: “Chắc người ta từng nghe đến uy danh của Dạ lão thái gia, muốn kết bạn thân tình đây mà.”
“Chà, đó là một người biết tính toán.” Dạ lão thái gia gật đầu, “Bất luận là ai sắp xếp chuyện đầy, đều có ý tốt cả, chúng ta hãy đổi phòng trước.”
“Được.”
Đoàn người đi ra khỏi phòng, vào trong thang máy.
Rubin mở thang máy để chào đón họ, Dạ lão thái gia vào trước, Lãnh Nhược Băng phụ giúp Thẩm Tang Hải đi theo sau, Dạ Diễm nắm tay Lam Thiên Vũ đi vào thang máy, cuối cùng là Tư Tuệ đỡ Tiêu Hàn, chuẩn bị bước vào thang máy, Tiêu Hàn bỗng nhiên đau nhói trong lồng ngực, mặt mày nhăn nhó, giọng nói yếu ớt: “Mọi người đi xuống trước, tôi sẽ xuống sau.”
“Vết thương có vấn đề gì hả?” Dạ lão thái gia ân cần hỏi.
“Không có gì ạ.” Tiêu Hàn thản nhiên đáp lại, chuẩn bị rời đi.
Lam Thiên Vũ quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt đầy muộn phiền, nếu không phải vì cô, Tiêu Hàn sẽ không bị thương đến như vậy, bây giờ khuôn mặt anh vẫn chưa hoàn lại, trên người anh, lại có quá nhiều vết thương, cô cảm thấy vô cùng áy náy.
Khuôn mặt Dạ Diễm vẫn bình thản, nhưng đôi mắt vô thức bùng lên hai ngọn lửa dữ dội, Dạ lão thái gia, Lãnh Nhược Băng, Thẩm Tang Hải đều sâu sắc nhận ra cảm xúc của anh.
Nhưng rồi trong nháy mắt, Dạ Diễm chùng mắt, lạnh lùng nói: “Muốn đi phải không?”
“Hả?” Lam Thiên Vũ không hiểu ý anh.
“Thấy cậu ta bị thương, cô có vẻ đau lòng? Đi ra ngoài chăm sóc cho cậu ta.” Dạ Diễm nói rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm cho Lam Thiên Vũ cảm thấy sợ hãi, anh ta cố tình gây sự?
“Thiên Vũ......” Tiêu Hàn quay người vươn tay nói với Lam Thiên Vũ, “Nếu Dạ Diễm đã hào phóng như vậy, thì đến đây đi.”
Trái tim Lam Thiên Vũ đập rất nhanh, cô thực sự muốn đi ra ngoài giúp Tiêu Hàn, và hỏi rõ ràng chuyện anh bị thương, nhưng lại sợ Dạ Diễm nổi điên.....
“Lại đây nào.” Tiêu hàn gọi cô.
Bước chân của Lam Thiên Vũ tiến lên một chút, nhưng rồi cô lập tức rút lại, cô không dám khiêu khích Dạ Diễm.
Lúc này, Dạ Diễm đột nhiên đẩy cô ra, Lam Thiên Vũ thiếu chút nữa là ngã xuống, ngạc nhiên quay đầu lại, Dạ Diễm đã nhấn nút đóng thang máy, đôi mắt phiền muộn nhìn cô, thang máy từ từ đóng cửa lại, anh không quan tâm nữa, để lại khuôn mặt kinh nhạc của Lam Thiên Vũ.
**
Trong thang máy.....
“Ngươi làm cái gì vậy?” Dạ lão thái gia tức giận.
“Trong mắt cô ấy chỉ có cậu ta.....” âm thanh của Dạ Diễm hòa lẫn tiếng thở dài bất lực, “Trái tim không ở bên người, không có ý nghĩa.”
“Nếu cảm thấy không có ý nghĩa, sao không để cô ấy đi sớm? Hi sinh quên mình để bảo vệ cô ấy, bây giờ lại dễ dàng đưa cô ấy giao cho người khác?” Dạ lão thái gia đanh thép trừng mắt nhìn anh,
“Hôm nay ta gọi mọi người đến đây, chính là để cho ngươi bình tĩnh nói chuyện về vấn đề này, còn chưa bắt đầu bàn bạc, ngươi liền đưa Lam Thiên Vũ giao cho Tiêu Hàn, ngươi có cảm thấy được cô ấy còn nghĩ về ngươi không? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Dạ Diễm cúi đầu suy nghĩ, không nói gì, không biết phải làm gì? Anh cũng không biết, anh muốn có được tất cả về Lam Thiên Vũ, cơ thể cô, linh hồn cô, trái tim cô, nhưng anh không tiếc công sức, thậm chí hi sinh mạng sống, chỉ có lưu lại những gì trên cơ thể anh.....
Chỉ cần Tiêu Hàn xuất hiện trong tầm mắt cô, cô sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa.
Anh đã từng bức xúc rất nhiều, nhưng bây giờ, anh cảm thấy rất mệt mỏi, anh đã làm rất nhiều thứ, nhưng cũng không có được tình yêu của cô ấy, anh cảm thấy thất vọng, cực kỳ thất vọng.....