Thương Hải Hồ Điệp

Chương 12: Chương 12




Lôi Thuần đến thăm.

Khi tin này truyền đến, Dương Vô Tà đang ở Bạch Lâu ghi chép sổ sách. Bàn tay cầm bút dừng lại giữa không trung, một giọt mực đen đặc nhỏ trên mặt giấy, nháy mắt lan thành đốm tròn.

“Lục Phân Bán Đường chiến lực chưa động, Lôi Thuần chỉ mang theo một đao thủ trẻ tuổi, hiện đã đến ngoài vòng cảnh giới màu đỏ, xin tổng quản chỉ thị.”

Thủ vệ ngắn gọn nhưng rành mạch hồi báo động thái của Lôi Thuần với Dương Vô Tà, sau đó đứng yên chờ mệnh lệnh.

Gác bút, vén tay áo, Dương Vô Tà trầm ngâm một hồi, nói: “Mời nàng ta vào.”

Thoáng sửng sốt, gã thủ vệ trẻ còn tưởng mình nghe lầm, kinh ngạc nói: “Tổng quản, thế nhưng ả…” Lời hắn nói bị Dương Vô Tà giơ tay ngắt ngang: “Người tới là khách, mời vào lâu.”

Thích Thiếu Thương không có mặt, Dương Vô Tà chính là chủ sự trong lâu, lời ông nói là mệnh lệnh, gã thủ vệ tuy trong lòng còn nghi hoặc, cũng chỉ biết dạ vâng lui ra.

Dương Vô Tà tự nhiên biết hắn muốn nói gì. Hắn muốn nói Lôi Thuần là đường chủ của Lục Phân Bán Đường, là địch thủ của Kim Phong Tế Vũ Lâu, nàng ta đến nhất định không có chuyện tốt. Bất quá, hắn không biết Lôi Thuần ngoài là địch thủ, còn là kẻ thù của họ. Là hung thủ dùng thủ đoạn ti tiện đầu độc hại chết lâu chủ tiền nhiệm của họ Tô Mộng Chẩm!

Chuyện này Dương Vô Tà chưa từng nói với các huynh đệ khác trong lâu, không phải muốn bảo vệ Lôi Thuần, mà là vì ông vẫn nhớ kỹ lời trăn trối của Tô Mộng Chẩm ——- Nếu ta chết, ông phải trông chừng các huynh đệ, đừng để bọn họ đi trả thù cho ta, Phong Vũ Lâu không chịu nổi bất cứ tổn hại nào nữa.

Vì những lời này, vì tồn vinh của Kim Phong Tế Vũ Lâu, Dương Vô Tà đã cất giấu chân tướng suốt ba năm trời. Ba năm nung nấu, cho dù là sắt đá cũng phải hóa thành sắt lỏng, Dương Vô Tà nhưng càng thêm lãnh tĩnh. Vì Kim Phong Tế Vũ Lâu, chuyện gì ông cũng có thể, nhẫn!

Hoàng hôn vừa buông xuống, mây chiều lững thững trôi, cả bầu trời đều nhuốm sắc đỏ nồng nàn.

Một bóng lam y từ trong yên hà như hỏa bước tới, nhưng phảng phất mang theo một đời băng tuyết phồn hoa.

Nàng chính là Lôi Thuần ‘gặp tuyết càng thanh kinh sương càng diễm’.

Ai có thể ngờ được một nữ tử phong hoa vô song như vậy lại là đường chủ của Lục Phân Bán Đường thiên hạ nghe danh liền biến sắc? Ai có thể ngờ được một giai nhân yêu kiều thanh lệ như thế lại giết người không chớp mắt trong khi đang nói cười? Chỉ mỗi Dương Vô Tà biết, sự tàn nhẫn tuyệt tình của nàng xưa nay không viết trên mặt.

Bên người chỉ mang theo một đao thủ sắc bén cô ngạo như tiêu thương, Lôi Thuần bước vào Phong Vũ Lâu, nhàn hạ ưu nhã như đang tản bộ trong hoa viên nhà mình.

“Mạo muội đến thăm, tiên sinh đừng trách.” Lôi Thuần mỉm cười gật đầu với Dương Vô Tà đứng chờ ngoài cửa. Nàng mở miệng gọi ông là tiên sinh thay vì tổng quản, trong ngữ khí đã ngấm ngầm thêm một phần thân cận.

“Không dám.” Không nóng không lạnh đáp lại, chìa tay hướng trong phòng, Dương Vô Tà nói: “Mời.”

Mời, là lối dùng từ có cấp bậc lễ nghĩa, tượng trưng cho một loại tôn trọng. Dương Vô Tà tôn trọng Lôi Thuần, không phải vì thân phận của nàng, cũng không phải vì nàng là nữ nhân, mà chỉ vì, Dương Vô Tà tôn kính Tô Mộng Chẩm, cho nên ông cũng tôn trọng người từng là vị hôn thê của chủ tử, Lôi Thuần.

“Chẳng hay Lôi đường chủ lần này đến đây có việc gì?” Sau khi an tọa, Dương Vô Tà hỏi thẳng vào đề.

Lôi Thuần điềm đạm cười nói: “Cũng không phải đại sự, chỉ là muốn thăm tiên sinh mà thôi, tiên sinh gần đây vẫn khỏe chứ?”

Tiếu văn (nếp nhăn hai bên môi và má khi cười) nhàn nhạt hiện ra, Dương Vô Tà nhưng khách sáo nói: “Vô Tà không dám nhọc lòng đường chủ. Thích lâu chủ có chuyện phải đi xa, Lôi đường chủ hẳn cũng đã biết, mà vẫn chọn thời điểm này đến Phong Vũ Lâu, không rõ có mục đích gì?”

Ai lại tin chủ sự của Lục Phân Bán Đường mạo hiểm sinh mệnh thân chinh đến địa giới của địch thủ chỉ để tán gẫu?

“Ngay cả người ôn nhã như tiên sinh ngôn từ cũng gay gắt như vậy, có thể thấy Lôi Thuần chuyến này rất không được hoan nghênh.”

Từ chối cho ý kiến, Dương Vô Tà chỉ nói: “Ta cho rằng, trước mặt một người thông minh như Lôi đường chủ còn nói năng úp úp mở mở, ngược lại là xem thường đường chủ.”

Đôi mắt đẹp đảo một vòng, Lôi Thuần mỉm cười: “Ý của tiên sinh là, Lôi Thuần cũng không nên xem thường tiên sinh?”

Dương Vô Tà lại cười không đáp.

Lôi Thuần nghiêm mặt nói: “Nếu đã như vậy, Lôi Thuần có thể đàm đạo riêng với tiên sinh không?”

Trong đại sảnh ngoài nàng và Dương Vô Tà, còn có đao thủ trẻ tuổi do nàng mang đến cùng thủ vệ đầu lĩnh của Phong Vũ Lâu tới truyền tin, Đinh Nhất. Cái mà Lôi Thuần gọi là “đàm đạo riêng”, tự nhiên ám chỉ hai người kia nên tránh mặt.

“Đinh Nhất, dẫn vị tiểu huynh đệ này sang phòng bên nghỉ ngơi.” Dương Vô Tà phân phó.

Đinh Nhất lĩnh mệnh, xoay người ra hiệu cho gã đao thủ mặt lạnh kia đi theo mình, nào ngờ đối phương lại làm như không thấy, hai mắt chỉ đăm đăm nhìn Lôi Thuần.

“Ngươi cứ đi đi, có Dương tổng quản ở đây, còn lo gì?” Lôi Thuần ung dung mở miệng. Lời này tuy nói với thủ hạ, nhưng cũng đồng thời cảnh cáo Dương Vô Tà, nếu nàng gặp phải bất cứ nguy hiểm nào ở đây, Dương Vô Tà và Kim Phong Tế Vũ Lâu đều không thoát được can hệ.

Song phương vốn dĩ thế lực ngang hàng, hiện tại là cục diện kiềm chế nhau, chỉ cần một bên đi sai một bước, bùng phát không chỉ là xung đột giữa hai người.

Nắng chiều bị nhốt ngoài cửa, ánh sáng trong phòng thoáng chốc ảm đạm.

“Lôi đường chủ có chuyện mời nói.” Đèn vừa thắp lên, Dương Vô Tà liền trực tiếp hỏi.

“Tiên sinh có biết tại sao ta phải đến bái phỏng vào lúc này không?”

“Vô Tà không biết.”

“Bởi vì có đôi lời Lôi Thuần chỉ có thể nói trước mặt tiên sinh, có một số việc cũng chỉ có tiên sinh mới làm được.” Lôi Thuần thanh âm ôn nhu, ngữ điệu cũng trầm tĩnh như một đầm nước sâu không gợn chút sóng, mỗi chữ rõ ràng mà cực có lực độ lọt vào tai Dương Vô Tà.

Cũng chưa vội xoay người, Dương Vô Tà chỉ chuyên chú nhìn ánh nến không gió tự lay trước mắt.

“Chẳng hạn như?”

“Tương lai của Kim Phong Tế Vũ Lâu.”

Đầu mày khẽ động, Dương Vô Tà bán cụp mắt liếc về phía Lôi Thuần ngồi sau lưng: “Lôi đường chủ muốn nói, tương lai thịnh suy của bổn lâu sẽ được quyết định bởi Vô Tà?”

“Không sai.”

“Ý của Lôi đường chủ là muốn mời chiêu gọi Vô Tà?”

Đây là ưu điểm đáng kể khi nói chuyện với người thông minh, không cần dong dài hết lời, chỉ cần hé lộ một góc đã hiểu thấu đáo.

Lôi Thuần cười càng thêm ngọt: “Không sai. Bất quá ta đính chính một chỗ, không phải Lôi Thuần muốn chiêu gọi tiên sinh, mà là có người muốn tiên sinh chấp chưởng Kim Phong Tế Vũ Lâu, làm đương gia của Kim Phong Tế Vũ Lâu!”

Cám dỗ lớn đây!

Chức phận cách biệt, một trời một vực. Không còn là phó thủ quân sư cho người, chấp chưởng Kim Phong Tế Vũ Lâu chẳng khác gì thao túng nửa giang hồ. Dương Vô Tà không cần hỏi “người” mà Lôi Thuần nói là thần thánh phương nào, ở kinh sư có thể lợi dụng thế lực của Lục Phân Bán Đường, ngoại trừ Thái Kinh, không còn ai khác.

“Tại sao lại chọn Vô Tà? Mà không phải Thích lâu chủ? Luận uy vọng võ công hay trí mưu, Thích lâu chủ đều là lựa chọn tốt nhất.” Có thể bình thản hỏi rõ ngọn nguồn trước cám dỗ đường mật này, e rằng cũng chỉ có một mình Dương Vô Tà mà thôi.

“Ngay cả một Liên Vân Trại nhỏ bé cũng giữ không xong, tiên sinh cảm thấy hắn sẽ thủ được Phong Vũ Lâu? Tự xưng là hiệp nghĩa, lại dễ tin kẻ khác mà đẩy bản thân mình lẫn các huynh đệ vào hiểm địa, hạng người này có đáng tín nhiệm? Không biết tùy cơ, không biết thức thời, không biết chừng mực, người như vậy chỉ hại Kim Phong Tế Vũ Lâu. Thích Thiếu Thương, hắn chỉ thích hợp làm đại hiệp, không thích hợp làm thủ lĩnh.” Mỗi câu mỗi chữ của nàng là một con dao cùn chặt xuống một khúc xương khô, dù không thấy máu nhưng vẫn chói tai dị thường.

“Cho nên căn bản không có Lôi gia trang tân trang chủ nhậm vị gì đó, các người trăm phương ngàn kế, thậm chí không tiếc hi sinh Địch đường chủ, chẳng qua chỉ muốn lấy mạng Thích Thiếu Thương!”

“Anh hùng chết tại giang hồ, cũng coi như chết có ý nghĩa.” Rũ my che đi một tia ưu thương trong mắt, nàng nói Thích Thiếu Thương cũng là nói Địch Phi Kinh. Để Địch Phi Kinh lấy thân mạo hiểm thực sự không phải ý muốn của nàng.

“Chỉ cần Thích Thiếu Thương vừa chết, Phong Vũ Lâu nhất định sẽ lập tân lâu chủ, mà tân lâu chủ chính là người các ngươi đã chọn sẵn để làm bù nhìn, đến chừng đó không đánh mà thắng, liền có thể nắm trong tay đại quyền ở kinh sư lẫn giang hồ. Như vậy, Lôi đường chủ vì sao tự tin Vô Tà sẽ chịu tiếp nhận chức vụ này?” Cúi đầu nhìn bàn tay mình, Dương Vô Tà vẫn như cũ bất động thanh sắc. Đó là một đôi tay thanh tú sạch sẽ, màu da trắng nõn, ngón tay thon dài, móng tay tu bổ cũng rất ngay ngắn, so với đao kiếm đôi tay thích hợp chấp bút hơn. Mà so với giang hồ, Dương Vô Tà cũng càng thích hợp với triều đình hơn nữa.

“Vẫn là câu nói đó, bởi vì Lôi Thuần biết tiên sinh có can đảm kiến thức hơn người, dám làm những chuyện người khác không dám làm, cũng hiểu đạo lý kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.” Một lời đốc định, hàng my như cánh bướm xòe ra, cặp mắt sắc sảo của Lôi Thuần không ngừng lưu chuyển trên nửa bên mặt Dương Vô Tà.

“Quan trọng nhất là, ta biết tiên sinh không muốn thấy Phong Vũ Lâu mà Tô gia dốc lòng sáng lập bị hủy hoại chỉ trong sớm tối.” Dương Vô Tà không có biểu hiện gì, Lôi Thuần bèn khéo léo tăng liều mạnh.

Nếu câu trước chỉ là tâng bốc tán thưởng, thỉnh Dương Vô Tà ngồi lên ghế cao, thì câu sau chính là một tổ hợp giữa uy hiếp và dụ dỗ. Lôi Thuần biết Dương Vô Tà lưu ý nhất là cái gì, sợ mất nhất là cái gì. Thích Thiếu Thương bị gạt đến Lôi gia trang, lúc này e rằng đã gặp truy sát, tứ đại danh bộ đều không ở kinh sư, Thần Hầu phủ hữu tâm vô lực, lúc này Kim Phong Tế Vũ Lâu hoàn toàn bị cô lập, Lôi Thuần nếu tuyên bố đòi hủy, cũng không phải mạnh miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.