Sao mai chưa ẩn, sương sớm đã hàn. Kim Phong Tế Vũ Lâu vào bình minh mùa thu chìm trong một mảnh khói xanh mờ ảo như thiếu nữ lần đầu điểm trang thướt tha yểu điệu, tự có một loại tươi mát thanh nhã khiến người thấy tinh thần sảng khoái.
Nhưng Thích Thiếu Thương không thích. Cũng như hắn không thích làm đại lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ Lâu. (chữ “đại” này không phải to lớn, mà là đại trong đại biểu, nghĩa là làm thay)
Đáp ứng Tô Mộng Chẩm làm đại lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu đã gần một năm, nhưng Thích Thiếu Thương luôn cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Mỗi đêm yên tĩnh mỗi sớm thức giấc hắn lại đặc biệt hoài niệm hoang mạc phong vân vô thường năm xưa, hoài niệm các huynh đệ cùng hắn sóng vai đối địch, hoài niệm tấm chân tình khiến hắn vấn vương, thậm chí hoài niệm người tri âm đã hại hắn… sống không bằng chết. Chuyện cũ như mây tan, chỉ còn hồi ức thống khổ triền miên trong đầu không thể xóa nhòa.
Từ sau trận chiến hoàng thành Thích Thiếu Thương không hề gặp lại Cố Tích Triều. Dù có người nói y vẫn ở phụ cận kinh sư, họ cũng chưa một lần chạm mặt. Theo lý mà nói, Cố Tích Triều thất tín bội bạc, tàn sát các huynh đệ Liên Vân trại, lại dồn hắn vào đường cùng, bây giờ không dám gặp hắn là lẽ đương nhiên. Nhưng càng khiến Thích Thiếu Thương khó hiểu chính là, y nếu muốn tránh, tại sao không tránh xa một chút.
Thích Thiếu Thương giơ tay xoa thái dương đau nhức, nhắm mắt hít sâu một hơi, mở mắt lại thấy Dương Vô Tà từ đường mòn qua cổng tròn không nhanh không chậm đi tới.
“Lâu chủ, Cố Tích Triều ở tiền sảnh cầu kiến.” Rũ tay đứng bên cạnh Thích Thiếu Thương, Dương Vô Tà dùng thần sắc bình tĩnh cùng ngữ điệu thong thả vạn năm không đổi bẩm báo với Thích Thiếu Thương.
Thoáng ngẩn ra, Thích Thiếu Thương dường như không tin vào tai mình, hỏi ngược lại: “Ai? Ngươi nói ai?”
“Cố Tích Triều.” Dương Vô Tà rành mạch lặp lại lần nữa, sau đó rõ ràng bắt gặp một loại thần sắc phức tạp xuất hiện trên mặt Thích Thiếu Thương.
“Hắn tới đây làm gì?” Câu này của Thích Thiếu Thương Dương Vô Tà không đáp, bởi hắn chưa kịp mở miệng đã thấy Thích Thiếu Thương co chân vọt hướng tiền sảnh.
Cố Tích Triều đang chắp tay đứng trong sảnh thưởng thức một bức Hàn giang thùy điếu đồ (1) chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng, liền xoay người lại, nheo đôi mắt ưng nhìn về phía Thích Thiếu Thương.
Trong nắng mai mông lung, người kia bạch y như tuyết, mái tóc đen buộc gọn sau đầu, nhưng càng lộ rõ mi mục ngời sáng, anh khí bất phàm của hắn.
Khóe môi câu lên, Cố Tích Triều cười nói: “Đại đương gia, lâu nay vẫn khỏe chứ?”
Vẫn là thanh y tay rộng, tóc nửa búi nửa xõa như ngày nào, vẫn là phong tư cao ngạo, ưu nhã trầm tĩnh như ngày nào, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt khiến y càng thêm phần xuất trần, Cố Tích Triều không có nét thay đổi quá lớn so với một năm trước. Thấy y như vậy, Thích Thiếu Thương không biết nên vui mừng hay nên bi ai.
“Ngươi đến đây làm gì?” Thích Thiếu Thương đi thẳng vào vấn đề.
Khoan thai ngồi xuống, chậm rãi thưởng thức một ngụm Vũ Tiền Long Tĩnh (2), Cố Tích Triều lúc này mới mở miệng: “Đại đương gia không muốn gặp ta?”
“Ngươi vốn không nên đến.” Ngồi nghiêm chỉnh, Thích Thiếu Thương vẫn vạn phần giữ cảnh giác với y.
“Nhớ năm đó, ngươi ta gặp nhau tại Kỳ Đình, cũng từng xem như tri kỷ…”
“Cố Tích Triều, có chuyện mau nói, không chuyện mời về!” Thích Thiếu Thương lạnh lùng ngắt lời y, hàng mày căn bản chưa từng giãn ra lúc này càng nhíu chặt hơn.
“Ngươi, vẫn còn hận ta sao?” Tầm mắt dừng trên khuôn mặt Thích Thiếu Thương, mâu quang sắc bén của Cố Tích Triều nhất thời có chút ảm đạm.
Mím chặt môi, Thích Thiếu Thương không đáp. Hận. Hắn đương nhiên hận! Nhưng hắn không phải hận người này, mà là hận chính bản thân mình. Năm đó trơ mắt nhìn Cố Tích Triều hại chết huynh đệ, trơ mắt nhìn y hủy Liên Vân trại, Toái Vân uyên, Lôi gia trang, mình lại không nỡ hạ thủ giết y, hôm nay kẻ tội đồ kia ở ngay trước mặt, mà mình cả địch ý lẫn sát tâm đều không có nửa phần.
Cố Tích Triều chính là sát tinh của hắn.
Nhìn thần sắc hắn biến hóa, Cố Tích Triều câu môi cười tà, quả nhiên không nói tiếp, chuyển chủ đề: “Cố mỗ lần này đến đây là mong đại đương gia có thể niệm tình cũ thu nhận tại hạ.”
Lời vừa ra miệng, Thích Thiếu Thương liền sửng sốt, ngay cả Dương Vô Tà nãy giờ đứng ngoài cửa cũng không khỏi nhướn đuôi mày.
“Cố Tích Triều, ngươi lại muốn giở trò gì? Tình cũ? Giữa chúng ta chỉ có thù cũ.” Thích Thiếu Thương nói rất nhanh, dường như sợ mình nói chậm quá thì sẽ không nỡ thốt ra những lời này.
Nghe Thích Thiếu Thương nói thế, đôi mắt trong trẻo của Cố Tích Triều lập tức nhuốm đầy chua xót: “Ngươi quả nhiên vẫn hận ta, năm đó tại sao không một kiếm giết ta? Giữ lại nửa cái mạng này, sống không được, chết cũng không xong.”
Thích Thiếu Thương trong lòng mãnh động, nhưng không đáp.
Cúi đầu, vuốt ve chuôi trường kiếm bên hông, Cố Tích Triều thì thầm như tự hỏi, lại như nói cho Thích Thiếu Thương nghe: “Cái gì khổ hải vô biên quay đầu là bờ, người ta ngay cả cơ hội quay đầu cũng không cho ngươi, ngươi hà tất muốn lên bờ? Cố Tích Triều, là ngươi tự rước nhục nhã.” Nụ cười giễu cợt kia khiến Thích Thiếu Thương đáy lòng phát lãnh, nhưng ngẫm lại, cảm thấy y nói không hẳn không có lý. Muốn y hối cải làm lại từ đầu cũng cần có người chịu cho y cơ hội. Có điều, bài học năm đó bởi quá dễ tin người hại Liên Vân trại máu chảy thành sông khiến Thích Thiếu Thương trùng trùng ngàn mối băn khoăn. Đồng ý hay không đều khó vẹn toàn, hắn tiếp tục cau mày nhìn người đối diện.
Như thể cảm giác được Thích Thiếu Thương đang nhìn mình, Cố Tích Triều cũng ngẩng đầu nhìn qua, môt đôi nghi hoặc, một đôi khẩn thiết, bốn mắt tương giao, cuối cùng vẫn là Thích Thiếu Thương bại trận.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Ở lại.” Đuôi mày hơi nhướn, sau đó đạm mạc cười nói: “Đại đương gia cứ yên tâm, hiện tại ta chỉ còn năm thành công lực, cho dù có mưu đồ, cũng lực bất tòng tâm.”
Thích Thiếu Thương hừ lạnh một tiếng, né tránh ánh nhìn của y. Đắn đo nửa ngày mới nói: “Ngươi muốn ở lại cũng được, bất quá có điều kiện, không được rời khỏi tầm mắt ta dù chỉ một khắc.”
Khóe môi cong lên, Cố Tích Triều nở một nụ cười thuần khiết trẻ già đều yêu người vật vô hại, không có nửa điểm do dự, đáp: “Được.”
“Lâu chủ thực sự định để hắn ở lại?” Dương Vô Tà khi nói lời này ánh mắt đã từ bóng lưng Cố Tích Triều dời sang người trước mặt. Không giống vẻ bệnh nhược của Tô Mộng Chẩm, cũng không mang tiêu sái của Bạch Sầu Phi, Thích Thiếu Thương chắp tay đứng trên Bạch lâu, tự có loại khí độ hiệp nghĩa nhất phái anh võ đường hoàng, ngũ quan như đao khắc cùng tấm lưng dày rộng đều toát lên chất kiên trung ngoan cường trải qua thử thách trắc trở mới có được.
“Bằng không thì thế nào? Chẳng lẽ tiếp tục nhìn hắn tác nghiệt? Hắn nói cũng đúng, muốn hắn bỏ tà theo chính cũng phải có người cho hắn cơ hội quay đầu mới được. Huống hồ dưới sự kiểm soát của ta, có lẽ hắn cũng không dám manh động.” Lúc nói ánh mắt vẫn dõi theo thanh sam dưới lầu. Người kia đang chuyên chú ngắm nhìn một con bướm lượn lờ quanh mình, y giơ tay, con bướm liền đậu trên ngón tay y, đầu ngón tay búng nhẹ một cái, con bướm lại vỗ cánh bay lên, cứ thế tới lui nhiều lần, y đùa mãi không chán. Thu liễm thần sắc vô tình ngoan tuyệt khi tuốt kiếm giết người, Cố Tích Triều lúc này hồn nhiên đơn thuần như trẻ thơ. Ánh nắng rải rác xuyên qua tán cây rọi xuống, như vô số giọt lệ lưu ly rơi trên vai trên tóc người nọ. Thanh y, hồ điệp, dương quang, khiến Thích Thiếu Thương ngẩn ngơ hồi ức về khung cảnh sơ ngộ tại Kỳ Đình tửu quán, khi đó Cố Tích Triều đứng dưới chiều tà hoang mạc, nhưng sau lưng là một mảnh sương khói Giang Nam, ba phần phong lưu, bảy phần ưu thương, nhưng vừa nhướn mày, hết thảy liền trở thành cao ngạo khinh cuồng bễ nghễ thiên hạ.
“Đáng tiếc hắn đến đây nhất định không đơn giản, giữ hắn lại chẳng khác nào vác một gánh nặng trên vai.” Dương Vô Tà vừa nói vừa lấy mật hàm trong tay áo đưa cho Thích Thiếu Thương.
Bên trên mật hàm đóng con dấu phong thư của Kim Phong Tế Vũ Lâu. Thích Thiếu Thương nhận ra đó là mật hàm chuyên dụng của Ám Trang ngoài lâu.
“Từ lúc Cố Tích Triều đặt chân vào đây, ngoài lâu liền tụ tập ít nhất ba nhóm sát thủ, mỗi nhóm đều lai lịch không nhỏ.”
Mở mật hàm, bên trong tường tận ghi rõ thân phận, nhân số, vị trí mai phục của những kẻ ngoài lâu. Trong đó có người đến từ Lôi gia trang, bè phái cũ của Cao Phong Lượng, thậm chí còn có môn hạ của Đường Môn. Xem sơ qua những cái tên này cũng đủ khiến Thích Thiếu Thương cảm thấy đau đầu.
“Ta cũng lường trước được kẻ thù hắn nhất định không bỏ qua cho hắn, mục đích hắn tới đây là muốn tìm nơi nương tựa. Con người luôn có chí cầu sinh, hành vi này của hắn chẳng có gì đáng chê trách.” Thở dài một hơi, Thích Thiếu Thương gấp mật hàm đưa lại cho Dương Vô Tà.
“Cố Tích Triều nguyện ý bỏ tà theo chính là việc tốt, nhưng ta chỉ sợ tâm tư hắn không đủ lương thiện.”
Thích Thiếu Thương giãn mặt ra, bình thản cười nói: “Ta đã đáp ứng lưu hắn lại thì không thể nhìn hắn chết trong tay người khác. Nếu hắn thực sự sửa đổi, ta liều cả mạng cũng phải bảo vệ hắn chu toàn. Nhưng nếu hắn ác tính khó trừ, ta nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình.”
Lúc này người dưới lầu ngẩng đầu nhìn hai người họ, dường như đang mỉm cười.
Vị Ngọc Diện Tu La ‘rũ my trăng thất sắc, nhướn mày mây tự bay, phất áo diệt quang hà, ra tay kinh lôi vũ’ này có thay đổi thật chăng? Trở thành một Cố Tích Triều bình thường? Y thực sự bằng lòng với hiện tại? Những câu hỏi này Thích Thiếu Thương đều không có lời đáp chắc chắn.