Mẹ Chu Quần nói, “Tiểu Hải á, tôi thích đứa nhỏ này, ngoan, không sinh sự, giống Chu Quần nhà mình tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng tính tình không sai.
Mẹ Chu Quần nói, “Tiểu Hải a, cháu với Chu Quần nhà bác quen nhau thế nào vậy? Ở công ty? Nói nói, nó với cô bé An Bình kia ra sao rồi? Lần trước đưa về ăn cơm, bác với ba nó đều rất vừa lòng, người vừa trưởng thành vừa chín chắn, nó không vội nhưng hai bác nóng nảy muốn chết, đầu năm nay tìm được bạn gái tốt so với kiếm tiền còn khó hơn.”
Mẹ Chu Quần nói, “Tiểu Hải a, cháu đến cũng được hai tuần rồi, có công ăn việc làm gì chưa?
Mẹ Chu Quần nói, “Tiểu Hải a, hôm nay có rảnh không, cùng bác đến chỗ cửa hàng mới mở xem xem, ai…… làm sao bây giờ, giá phòng cứ tăng như vậy, Chu Quần nhà bác ngày nào đó nếu muốn đến làm việc……”
Vu Tiểu Hải đi theo Chu Quần đến quầy hàng dành cho người lớn.
…
Ngày đó được nghỉ, bọn họ trước tiên đến miếu Thành Hoàng ăn tiểu lung, Chu Quần nói “Người Thượng Hải không thích tới chỗ này, bất quá tôi không có tiền, không mời em đi ăn Hằng Long được.”
“Hằng Long là ăn gì a.” Vu Tiểu Hải cắn một ngụm bánh nhân thịt, hổn hển, dầu mỡ dính trên mu bàn tay, hắn lật tay bôi vào góc áo tình nhân.
“Tôm hùm,” Chu Quần nhíu mắt, cho tới nay anh đau lòng nhất chính là một lần đó, vì muốn lấy lòng An Bình cô gái kia, ở quán hải sản Hằng Long ăn hai con tôm hùm. Thời điểm tính tiền, phục vụ miệng cười tủm tỉm, ‘Tiên sinh, một ngàn sáu’, anh bất động thanh sắc rút thẻ tín dụng ra, nghĩ thầm may mà đem theo thẻ ngân hàng. Sau khi no nê, đương nhiên là đến tư dâm dục, tiền thuê phòng An Bình trả, vì thế Chu Quần thật đúng là cảm thấy cô không đến nỗi tệ, trừ bỏ bộ ngực hơi nhỏ, còn đâu cái khác đều hợp, cưới vợ yên ổn sống. Chu Quần nghĩ, cứ quen hai năm, không có người khác liền cưới cô.
Ăn tiểu lung xong, Vu Tiểu Hải trả năm đồng mua một cái búa bơm hơi (?), một đường cười sáng lạn như ánh mặt trời, hai người trò chuyện vui vẻ. Cửa hàng dành cho người lớn thoạt nhìn khá phổ thông, Chu Quần chăm chú nhìn một thứ bao bì mềm nhuyễn. Bà thím độ tuổi trung niên ngồi ở quầy bán mặt đầy chính khí, thề không có suy nghĩ bậy bạ, “Này dùng tốt lắm, phụ nữ dùng thoải mái nha, nếu không tốt, dùng lực lớn, khả năng ăn không tiêu.”
Chu Quần vẻ mặt nghi ngờ hỏi, “Này Vu Tiểu Hải, em cảm thấy chịu nổi không.”
Không ai đáp lại, quay đầu, hắn tựa như đứa trẻ mười ba tuổi chỉ vào hình nộm bằng hơi ở góc tường cười thành một đoàn, cái búa đồ chơi trên tay “leng keng” kêu.
Khuôn mặt xuân quang sáng lạn, hắn ngồi chổng mông quay đầu nhìn về phía anh cười, Chu Quần hạ thân nhanh chóng bốc hỏa, cổ họng mất tự nhiên khụ khụ khụ, bà thím buồn cười, đứa nhỏ nghịch ngợm này.
Vu Tiểu Hải cũng đi theo Chu Quần đến suối nước nóng.
Trên đường Hành Sơn bầu trời trong veo, những địa danh nổi tiếng, hữu tình đều đi. Trên sân khấu toàn trai thanh gái lịch, ánh đèn chớp nháy lay động như rắn, mọi người hát theo: “Ta yêu ngươi yêu ngươi, tựa như chuột yêu gạo……” Hát được một nửa, Chuông khuya rung lên, đám người ùn ùn chuyển động, hai người thiếu chút nữa bị tách ra, may mà tay vẫn gắt gao nắm lấy. “…… Em sẽ luôn cùng anh.”
Ngồi trên bàn dài tụ tập uống bia, cùng một đám người xa lạ chơi trò mạo hiểm “nói lời thật lòng”. “Đây là người yêu tôi.” Chu Quần ôm cổ Vu Tiểu Hải, cúi đầu vươn lưỡi hôn hắn trước mặt công chúng, tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Chung quy, Vu Tiểu Hải thích nhất là quán “Thượng Hải 1931”, có nữ hài tử mặc đồ gấm thêu hoa, có máy phát nhạc, có nước từ lá trà xanh chảy xuống phiến gỗ, bên ngã tư đường còn có cây ngô đồng.
Vu Tiểu Hải còn theo Chu Quần đi trượt tuyết, đi KTV hát, đi suốt đêm suốt đêm, đi qua rất nhiều con phố.
Phóng túng một tuần, số tiền để dành cũng nhanh chóng tiêu hết, dù có cạn túi cũng quyết không xin Chu Quần. Vu Tiểu Hải cần lao dũng cảm chính trực thiện lương quyết định đi tìm việc.
Thượng Hải ngày nay không đáng tiền nhất là cái gì?
Là nhân tài.
Thượng Hải ngày nay ưu sầu nhất là đám người nào?
Là sinh viên mới tốt nghiệp đại học chính quy đang ở nhờ nhà họ hàng lân cận.
Ngành công nghiệp sản xuất đang bão hòa, có bằng tốt nghiệp chính quy á? Này cơ bản chỉ là một tờ giấy vụn. Muốn tìm việc? Không khó, đến chỗ trung tâm việc làm đăng ký? Gì? Muốn làm trong văn phòng, được thôi, đi làm tiếp tân. A…… Không được, tiếp tân chỉ tuyển nữ.
Bao nhiêu lần phỏng vấn là bấy nhiêu lần bị đả kích, Vu Tiểu Hải như diều hâu gãy cánh, rốt cục nhìn rõ hiện thực.
Hắn ký hợp đồng với một cửa hàng vận chuyển lớn. Cùng ngày báo danh, Vu Tiểu Hải cười đến con nghé cũng phải hoảng sợ, buổi chiều thì vào trung tâm mua sắm thử việc. Vu Tiểu Hải hai chân chạy qua chạy lại, nào là quầy bán thực phẩm bổ dưỡng, quán đồ ăn vặt, CD với VCD một cái chín đồng một cái mười một đồng.
Áo đồng phục áp lên một thân mồ hôi nhễ nhại, Vu Tiểu Hải cầm từng chiếc Bra (áo lót =]]) rao: “A cup, B cup, C cup đây, một cái hai cái ba cái, năm mươi đồng năm mươi hai – quay lại nhớ gọi điện nói với em gái, đồ nội y không thể thiếu, ra hàng mới mọi người nhanh chân có thể mua được đồ tốt, tất cả đều là quấn ngực, quần lót — năm mươi…… Mười……”. Vu Tiểu Hải hỏa khí xung xung, đi theo Chu Quần học mấy lời thô tục, dày công tôi luyện cũng nói ra được lưu loát: “Mẹ nó, tôi học quản lý kinh tế bốn năm chính là vì vài cái Bra này đây.”
Đầu kia vang lên tiếng cười âm dương quái khí, giương mắt nhìn, là một cô gái tuổi trẻ đi tới, vỗ đầu Vu Tiểu Hải: “Em học ở khoa đại, hàng năm nhận được học bổng, không lẽ cũng đi bán quần lót đàn ông? Hai ta đổi chỗ đi?”
Cứ như vậy, hắn quen được Lương Thiên Hoa.
Thiên Hoa cảm thấy Vu Tiểu Hải bộ dạng thuận mắt dễ nhìn, vụng trộm thuận nhất hạp người đánh cá chi bảo mượn sức.(không hiểu lắm nên để nguyên) Vu Tiểu Hải cầm lấy đặt vào trong túi, lòng dạ tính toán, nghĩ nửa ngày, chỉ đoán ra Thiên Hoa là một người lanh lẹ.
“Anh đang ở đâu a!” sau khi tan tầm, quần áo cũng chưa thay, Vu Tiểu Hải chạy thẳng tới bến xe. “Em có tin tức tốt muốn kể với anh.”
Bên kia đầu điện thoại, Chu Quần cẩn thận nhìn An Bình ngồi đối diện, che điện thoai nhỏ giọng nói, “Có chuyện gì lúc gặp nói sau.”
“Làm gì a, anh có gì bí mật à!” Vu Tiểu Hải cười suồng sã, hắn đang dừng lại ven đường mua cổ vit, chờ lâu thật, đây là thứ Chu Quần thích ăn nhất. Người bán hàng ngửi một thân mồ hôi trên người hắn, chán ghét kéo khẩu trang che kín mũi.
“Anh đang bàn chuyện với khách hàng.” Chu Quần thanh âm rất nghiêm túc.
Vu Tiểu Hải lè lưỡi, nghe được thanh âm phát ra từ trong điện thoại—khách hàng của anh là ai a, mà thôi là ai cũng được, chiếc nhẫn đính ngọc em nói……
Thanh âm vui vẻ rất nhanh bị Chu Quần cắt đứt. Vu Tiểu Hải đứng ngốc lăng lăng, sờ túi tiền, chớp mắt nửa ngày chỉ muốn khóc, “tôi bị móc túi, không mua nữa.”
Vị đeo khẩu trang rất nhanh lấy lại túi cổ vịt, tặng kèm theo một cái lườm nguýt. Vu Tiểu Hải chen lên xe, năm đồng một vé. Hắn hướng tài xế ôn tồn thương lượng, “Sư phó à, cháu mới bị cướp ví tiền, chỉ còn lại ba đồng.” Lái xe cái gì cũng chưa nói, hành khách chung quanh cái gì cũng chưa nói, tầm mắt nhất tề chuyển sang chỗ hắn, Vu Tiểu Hải ưỡn lưng đứng thẳng tắp.