Một tiếng thánh thót lãng đãng truyền tới, làm đứt đoạn cái tĩnh mịch trên đảo. Mọi người đang trong cơn ngẩn ngơ, tất cảy quay đầu trông ra, thấy một chiếc tiểu thuyền đang đón gió lướt mặt nước biển, thênh thênh tiến vào. Đứng nơi đầu thuyền là Cốc Chẩn, vạt trường bào to lộng gió, đầu tóc vấn theo kiểu đạo sĩ, dáng vẻ thanh thoát, trang nhã, mường tượng một đạo nhân huyền môn.
Đàng sau Cốc Chẩn, thấy Thi Diệu Diệu tay đeo giỏ trúc, khoan thai ngồi tĩnh tọa, thần thái thanh tịnh trang nghiêm,thật khó diễn tả bằng lời. Ngoài hai người họ, trên thuyền không còn ai khác.
Tất cả đoàn người Tây Thành đều kinh ngạc quá sức, đến ngay Vạn Quy Tàng cũng khẽ nhíu mày. Cừu Thạch rất hoang mang, gã nghĩ thầm: "Tên tiểu tử này không hiểu học được từ lúc nào cái thuật ngự thuỷ của Thuỷ bộ mình, thuyền không cần lèo lái, cứ lướt băng băng đúng hướng!"
Còn đang trong vòng thắc mắc, chiếc tiểu thuyền đã cập bến, Cốc Chẩn nhẹ nâng cánh tay thon thả của Thi Diệu Diệu, khoan thai bước lên bờ. Hai người nhìn nhau, nụ cười hàm tiếu trên môi, nhu tình thân thiết, mường tượng họ chẳng phải đang trên đường đi phó hội sinh tử, thấy giống một đôi tình nhân, tay trong tay, đang dạo bước vào ngày hội thanh minh tiết tháng ba.
Cốc Chẩn tươi cười quét ánh mắt nhìn mọi người, lúc tia nhìn gã chạm vào thân trên của Lục Tiệm, nhận ra y đang cúi đầu chăm chú vào Diêu Tình, không những ánh mắt hoàn toàn xuất thần, toàn thân y giống xác không hồn, chẳng chút sinh khí. Nhìn đến Diêu Tình, thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, lồng ngực không phập phồng, sắc diện u ám, vô thần, từa tựa một xác chết.
Cốc Chẩn ruột gan chùng xuống, gã cau mày, rồi chợt nở một nụ cười, gã nói:
- Xem ra ta đến chậm mất một bước, đã lỡ dịp chứng kiến một màn hí kịch!
Ôn Đại thận trọng hỏi:
- Nhân vật Đông Đảo dự hội, vẻn vẹn chỉ hai người đây thôi sao?
Cốc Chẩn vui vẻ đáp:
- Dạ, đúng vậy!
Ôn Đại thần sắc buồn bã, trong lòng bà trào dâng một nỗi tuyệt vọng! Bà vốn trông chờ nhiều cao thủ Đông Đảo xuất hiện ồ ạt, cùng bốn bộ hợp lực nghênh chiến Vạn Quy Tàng, nếu không thắng, ít ra cũng có chút sinh cơ. Cốc Chẩn cùng Thi Diệu Diệu đơn độc nhập cuộc, chẳng khác thiêu thân lao mình vào lửa, họ tự đưa mình đến chỗ diệt vong, nói chi đến chuyển đổi tình thế!
Chợt nghe một người "hứ" lạnh, giọng âm trầm kỳ quái hỏi:
- Tên họ Cốc kia, ngươi muốn tìm cái chết, chỉ cần tự cắt thủ cấp, rồi sai người mang đến, đâu cần tự ngươi mang nó đến đây?
Cốc Chẩn nghĩ thầm "Chẳng phải oan gia thì đã chẳng đụng đầu, cái thằng khốn này cũng vác xác lại đây!". Gã lập tức cười hì hì, quay sang trả lời:
- Trầm Tú, cái thủ cấp ngươi dễ thường đang giấu dưới đáy quần chắc? Sao thấy ngươi xì ra toàn những thứ thum thủm thế?
Nghe gã nói, Thi Diệu Diệu nhướng mày, chẳng dằn được, nàng lườm gã một phát. Cốc Chẩn tự hiểu câu nói đó có phần thô tục, gã lè lưỡi, nhăn mặt khỉ với nàng. Thi Diệu Diệu vừa hết bực tức, vừa buồn cười, nàng đang định chỉnh gã một mách, thấy gã giở trò, khiến nàng thật khó, không biết phải nói gì!
Trầm Tú lần này đến Linh Ngao đảo, do hắn võ công hèn kém, thủy chung chẳng có cơ hội ló mặt kiếm chác, trong lòng hắn đang hết sức nóng nảy.Rồi hắn được nghe ý Vạn Quy Tàng muốn trước dẹp tan phản loạn, sau tái thiết Tây Thành, làm hắn càng thêm ngứa ngáy, chỉ mong lập công trạng, được Vạn Quy Tàng để ý tới, được lão ban phát chút đỉnh địa vị tại Tây Thành. Vưà hay Cốc Chẩn không hẹn mà dẫn xác tới, hắn không còn kiên nhẫn, hết nín nhịn nổi, đã vội buông lời châm chọc, đâu ngờ bị Cốc Chẩn đốp chát chua cay, độc ác bằng gấp mấy lần. Trầm Tú không dằn nén nổi cơn giận, mặt mày đỏ au, hắn hét lên:
- Thằng họ Cốc, ngươi đánh rắm gì thế?
Cốc Chẩn hì hì đáp
- Giỏi quá! Tài quá! Lão tử đây phóng thí bao nhiêu, ngươi đều hửi đủ bấy nhiêu, ngươi rõ ràng có cái mũi thính hơn mũi chó!
Trầm Tú gò má đỏ rực, mắt toé lửa, gã cao giọng:
- Thằng họ Cốc kia, có bản sự thì đâu cần khua môi múa mép. Ngươi có dám cùng ta một trận đấu bổn sự, quyết định sống còn?
Hắn vốn biết rõ võ công Cốc Chẩn tầm thường, dù có nghe tin Cốc Chẩn đoạt ngôi vị Đảo Vương, nhưng trong ý nghĩ hắn, chẳng qua Cốc Chẩn đã dựa vào dòng dõi hợp cùng thi triển quỷ kế, tuyệt chẳng cậy vào sở học. Vừa qua, y đáp thuyền đến đây không lèo không lái, ắt hẳn trên thuyền có gắn cơ quan gì đó, nhằm hí thần lộng quỷ! Bất kể gì gì, tên này được ông trời dẫn đến đây làm mồi ngon cho hắn, chỉ cần hắn ra tay bắt gọn chuá đảo Đông Đảo, chẳng phải hắn đã lập được một kỳ công đó sao?
Càng tính toán trong lòng, Trầm Tú càng thấy khoan khoái, tự khen mình âm mưu xảo diệu, chẳng ai giỏi bằng. Quá nôn nóng, hắn chẳng chờ Cốc Chẩn lên tiếng ứng đáp, đã nhảy tọt ra khỏi đám đông. Hắn giương năm ngón tay lên, nghe soạt một tiếng, một luồng trăng trắng từ lòng bàn tay vút ra, hắn đã tung tấm lưới "Thiên La" chụp vào Cốc Chẩn .
Mắt nhìn tấm lưới chụp tới, Cốc Chẩn hé cười nụ, gã chẳng thèm né tránh, nghe sột một tiếng, gã đã bị tấm lưới tóm gọn.
Trầm Tú mừng như điên, đang định rút tấm lưới về, hắn chợt cảm giác một cỗ kình lực từ lưới truyền vào nội thể.
Trầm Tú trong đầu khinh miệt, "Tiểu tử này cũng luyện được chút đỉnh nội lực kia!" Rồi chẳng thèm để tâm, hắn lập tức vận Thiên kình lên chống đối kình lực đó. Đâu dè, cỗ kình khí này hết sức quỷ mị, nó đã tức thì chọc thủng chân khí hộ thể của hắn, đột nhập thẳng vào kinh mạch.
Trầm Tú vừa biết bất diệu, hắn tính lùi bước, nhưng đã không kịp nữa rồi, từ lòng bàn tay gã, cơn đau khốc liệt đã tràn ngập toàn thân. Hai chân Trầm Tú oặt xuống, nghe thụp một tiếng, hắn đã quỵ gối. Vừa hoảng hốt vừa giận dữ, hắn nhanh chóng vận công, tính trở mình đứng dậy, chẳng dè, chỉ sau một thoáng ngưng thần, huyệt Đan Điền hắn trống rỗng, chẳng có chút nội lực nào để đưa lên!
Sắc mặt Trầm Tú trắng bệch như giấy, hắn trợn mắt ngó Cốc Chẩn, nhãn cầu thiếu điều rớt ra khỏi tròng mắt! Hắn nuốt nhanh một ngụm nước miếng, bực tức thét lớn:
- Ngươi ... Ngươi đã làm gì ta?
Cốc Chẩn một nhoáng rũ mình, tấm lưới tơ đang quấn vào người gã đã bén lửa, cháy tiêu thành những lấm tấm tro than, chúng phơi phới bay, rơi xuống đất. Người Tây Thành chứng kiến cảnh đó, không khỏi không biến sắc.
Trầm Tú lạc giọng, kêu lên:
- Chu Lưu Hoả kình?
Mặt hắn hiện vẻ hãi sợ, trong lòng hắn, niềm hối hận đang giằng co cùng sự hoảng hốt.
Cốc Chẩn vẫn cười cười, đáp:
- Ngươi hỏi ta đã làm gì ngươi? Ha ha ... câu đó ngươi phải đi hỏi chủ cuả ngươi thì đúng hơn!
Trầm Tú ngơ ngác, hắn quày đầu về Vạn Quy Tàng.
Vạn Quy Tàng lãnh đạm nói:
- Cốc tiểu tử, vậy là ngươi có thông minh, không ngờ đã học được cái thuật cấm chế phản ngũ hành của lão phu!
Cốc Chẩn hì hì:
- Sao chép y chang nguyên văn!
Trầm Tú nghe được, hắn mừng rơn, vội vàng van lơn:
- Xin Thành chủ cứu mạng! Thành chủ cứu mạng!
Vạn Quy Tàng liếc sơ qua hắn, hỏi:
- Ngươi tên Trầm Tú, chắc là đứa con nuôi của Trầm Chu Hư?
Trầm Tú lẳng lặng gật đầu.
Vạn Quy Tàng hỏi:
- Tại sao ngươi không ở trong nhóm của Thiên bộ, mà lại đứng chen vào giữa đám Hoả bộ?
Trầm Tú nghiến răng, đáp:
- Tiểu nhân đã ân đoạn nghĩa tuyệt cùng Trầm Chu Hư, đã sớm thoát ly Thiên bộ, gia nhập Hoả bộ.
Vạn Quy Tàng "ồ" lên một tiếng. lạnh lùng hỏi tiếp:
- Ngươi đã ra khỏi Thiên bộ, sao không thoát ly luôn Tây Thành cho rồi?
Trầm Tú nghe câu hỏi đó, trong lòng thấy bất diệu, hắn vội vàng đáp:
- Trầm Tú sống làm người Tây Thành, chết làm quỷ Tây Thành, đâu dám ăn ở hai lòng!
Vạn Quy Tàng cười ha hả, nạt hắn:
- Ngươi không ăn ở hai lòng, sao đã bỏ Thiên bộ mà đi?
Trầm Tú cứng họng, hắn chẳng khỏi hoảng sợ đến thất thần, lại nghe Vạn Quy Tàng hỏi:
- Cừu Thạch, điều lệ thứ sáu của Tây Thành nói gì?
Cừu Thạch hắng giọng, cất cao tiếng đọc:
- Quy luật của Tây Thành, điều thứ sáu nói: "Đệ tử Tây Thành, khi gia nhập bộ nào rồi, suốt đời phải thuộc vào bộ đó, không được phép đi gia nhập bộ khác. Kẻ vi phạm sẽ bị phế bỏ hết thần thông, trục xuất khỏi Tây Thành."
Vạn Quy Tàng lãnh đạm bảo:
- Trầm Tú, ngươi nghe rõ chưa? Ngươi giờ đây thần thông đã mất, chẳng cần ta ra tay phế bỏ, chỉ là từ giờ trở đi, ngươi không còn làm đệ tử Tây Thành nưã!
Điều lệ đó của Tây Thành, Trầm Tú cũng đã từng được dạy bảo, nhưng tính hắn bông phèng, nghe qua rồi bỏ, khi được giảng dạy điều lệ đó, hắn đã chẳng để tâm! Lúc Cừu Thạch đọc lên, hắn mới sực nhớ ra, lập tức mặt hắn xám như chì, nghe rõ tiếng hai hàm răng đánh lập cập. Hắn xoay chuyển ý nghĩ, rồi nhủ thầm: "Không còn thần thông thì đâu có sao! Lão tử tiền rừng bạc bể, thuộc hàng phú gia địch quốc, chẳng làm cao thủ võ học được thì cũng đi làm một phú ông , ngày đàn ca, tối gái ghiếc, lạc thú đó, bọn cao thủ tầm thường làm sao sánh được!"
Nghĩ vậy, hắn thấy lòng nhẹ nhõm, bèn cúi đầu, lẳng lặng bỏ đi, trong lòng tràn ngập một nỗi oán hận Vạn Quy Tàng thấu xương.
Cốc Chẩn cười hì hì, hỏi:
- Lão đầu tử, ta giúp ngươi thanh lý môn hộ, ngươi tạ ơn ta sao đây?
Vạn Quy Tàng chau chau hàng mi, nói:
- Ta tạ ngươi một ván song lục!
Chúng nhân nghe hai người đối đáp, thấy chẳng ra vẻ thù địch, mà lại là chuyện phiếm giữa hai thầy trò, ngoài Cừu Thạch hiểu rõ nguồn cội, những người khác đều không khỏi thấy lạ lẫm.
Vạn Quy Tàng đưa cái hộp gỗ hồng mộc ra, bảo:
- Có cái này giao cho ngươi.
Bước nhanh tới một bước, Cốc Chẩn đưa tay đón cái hộp. Thi Diệu Diệu vội kêu lên:
- Coi chừng!
Cốc Chẩn vui vẻ nói:
- Không sao đâu! - Gã nhận cái hộp, rồi nói tiếp - Lão đầu tử muốn giết ta, đâu cần phải giở trò âm mưu ám toán!
Vừa nói, gã vừa đưa tay mở hộp. Bên trong hộp là một lọn tóc hoàng kim, sáng lấp loáng. Dưới lọn tóc là một tờ giấy tố chỉ, nét mực đen nhánh, viết hai dòng chữ:
"Dịch cầu vô giới bảo,
Nan đắc hữu tình lang."
(Kiếm châu bảo vô giá thì dễ, thật khó kiếm được tình lang)
Nét chữ cứng, nơi chữ "lang" bị thấm nước, mực nhòa đi, hầu như khó nhận dạng mặt chữ ấy.
Cốc Chẩn trong lòng cảm giác một điềm bất tường, gã chau mày, chăm chăm ngó Vạn Quy Tàng, hỏi:
- Cái hộp này do Ngải Y Ti gửi?
Vạn Quy Tàng khẽ gật đầu, đáp:
- Hộp đó là di vật của cô ấy.
Lòng Cốc Chẩn vụt chĩu nặng xuống, từ đám đông, nghe tiếng hai nữ tử kêu thảng thốt, rồi, nhanh như chớp, hai thân ảnh vụt hiện ra, Lan U, Thanh Nga chạy ào đến bên Cốc Chẩn, cả hai đã nước mắt nhạt nhoà. Rồi họ quỳ xuống trước cái hộp, lạc giọng, khóc rống lên.
Cốc Chẩn đóng nắp hộp, năm ngón tay xiết cứng lấy hộp, đến độ bàn tay chuyển màu trắng bệch, ngập ngừng hỏi:
- Là cô ấy ... Cô ấy chết ra sao?
Vạn Quy Tàng lãnh đạm đáp:
- Nó tự biết đã phạm trọng tội, nên uống thuốc độc tự vẫn, đỡ mất công Vạn mỗ phải động thủ động cước. Lúc lâm chung, nó nhắn lời nhờ ta giao cái hộp này cho ngươi. Niệm tình một quãng thời gian nó và ta làm thầy trò với nhau, ta đã bằng lòng làm theo lời yêu cầu đó.
Lan U, Thanh Nga nghe nói, càng nức nở buồn thảm hơn lên.
"Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang." - Cốc Chẩn lầm thầm, rồi gã nhắm mắt, chiếc hộp trong tay, gã hầu như không sao đủ sức đặt nó xuống, trong óc hiện ra hình ảnh nữ tử đẹp đẽ đang thoáng bực tức, đang lăm le muốn tác quái với gã! Một niềm thê lương không rõ tên vụt mãnh liệt dâng tràn lồng ngực gã. Hốt nhiên, một bàn tay thanh mảnh lặng lẽ đưa tới, nắm vào tay gã, khiến gã bỗng cảm giác một mối nhu tình thấm thía nơi trái tim.
Cốc Chẩn mở mắt, khe khẽ kêu :
- Diệu Diệu, ta ...
Thi Diệu Diệu không đáp, nàng đón lấy cái hộp, mở nắp, ngắm nhìn lọn tóc hoàng kim, nhìn tờ giấy tố chỉ một chặp! Nàng ngẩn ngơ hồi lâu, làn mi thâm thấp hồng, nàng đóng nắp hộp, ép nó sát vào chỗ trái tim mình, nước mắt đoanh tròng, nàng nức nở bảo:
- Cốc Chẩn, Ngải Y Ti ... cô ấy ... cô ấy đã vì huynh mà chết, suốt cuộc đời này, huynh không được quên cô ấy!
- Cốc Chẩn, hộp đã giao xong, ta và ngươi giờ hãy còn có chuyện khác để bàn luận!
Tâm tình Cốc Chẩn trấn tĩnh trở lại, gã cười cười, hỏi:
- Bàn luận cái gì?
- Bớt làm trò khỉ đi! - Vạn Quy Tàng nói dằn từ tiếng một - Dĩ nhiên bàn Luận Đạo Diệt Thần.
Cốc Chẩn vỗ tay, reo cười:
- Lão chẳng nói, ta suýt quên mất! Mồng chín tháng chín, Luận Đạo Diệt Thần, đúng rồi! Ta làm chúa đảo Đông Đảo, lão thì ... có tính là Thành chủ Tây Thành không?
Vạn Quy Tàng cười, đáp:
- Ta dù chẳng phải Thành chủ đi nữa, chỉ cần làm một tên đệ tử Tây Thành tầm thường, chẳng lẽ không có thể diệt được toàn thể Đông Đảo nhà ngươi sao?
"Có thể, sao lại không có thể kia? - Cốc Chẩn hì hì trả lời - Chỉ đáng tiếc là, lão đầu tử ngươi đến trễ mất một bước rồi! Ngươi uy danh lừng lẫy, đệ tử Đông Đảo vừa nghe danh, cả lũ đã kéo nhau bỏ chạy ráo, hiện thời chỉ còn trơ trọi một mình một thân ta làm đảo chúa cả đảo, thật thê thảm quá! Nói đến đấy, gã giả vờ, mượn tay áo Thi Diệu Diệu đưa lên lau nuớc mắt.
Vạn Quy Tàng quá hiểu rõ tên đệ tử này, dòm gã giả nai như vậy, thể nào gã cũng đang thi triển mưu thần chước quỷ gì đây! Lòng thấy vui vui, lão cậy thần thông cao cường, cũng có ý muốn xem gã sẽ tác quái ra sao, lão bèn lập tức nheo mắt liếc gã, nói:
- Ngươi có gì muốn nói thì cứ nói ra, đừng loanh quanh luẩn quẩn, ta còn có công chuyện phải làm, chẳng thì giờ nào ở đây đùa cợt tầm xàm với ngươi.
Cốc Chẩn nhăn nhó, cười gượng:
- Nói vậy ... lão đầu tử ngươi chẳng để ta vào trong mắt?
Vạn Quy Tàng lãnh đạm đáp:
- Ngươi tự biết ngươi rồi, cho dẫu ngươi học được một chút cỏn con của "Chu Lưu lục hư công", ta chẳng coi ngươi vào đâu hết!
Bọn người Tây Thành nghe câu đó, đều rủ nhau chăm chăm dòm vào Cốc Chẩn, vẻ ngạc nhiên trên mặt họ khó tả cho hết được!
Cốc Chẩn vẫn cười cười:
- Lão đầu tử, câu đó sai rồi! Của lão là "Chu Lưu lục hư công", cuả ta cũng "Chu Lưu lục hư công", bọn mình bản sự tương đương, cớ sao lão coi thường ta?
Vạn Quy Tàng lạnh lùng đáp:
- Nếu là ngươi đã học được toàn bộ thần thông của Cốc Thần Thông, có bản lĩnh của hắn, may ra có thể chọi với ta một lúc. Nhưng tự ngươi từ trong cái chết mà vừa khéo lĩnh ngộ được "Chu Lưu lục hư công", cho ngươi hay, công lực ngươi càng cao chừng nào, càng mau chết sớm chừng nấy.
Rồi thấy vẻ mặt mù mờ của Cốc Chẩn, lão tủm tỉm cười, hỏi:
- Ngươi không tin?
Câu nói chưa dứt, chợt Cốc Chẩn cảm giác Chu Lưu bát kình trong cơ thể gã rộ lên một cái, rồi cả tám kình đều cứng đầu không theo điều khiển nào nưã, cơ hồ sắp loạn động. Cốc Chẩn vội vội vàng vàng ngưng thần, vận dụng "Tổn cường bổ nhược", ra sức khống chế chúng đến độ kiệt sức, bạch khí toả nghi ngút cuồn cuộn trên đỉnh đầu, mặt đỏ thẫm như lửa hồng! Gã đưa mắt trông, chỉ thấy Vạn Quy Tàng khoé miệng ra dáng nhịn cười, mặt lão đầy diễu cợt. Cốc Chẩn thở ra một hơi dài, cấp tốc nói:
- Khoan đã!
Vạn Quy Tàng vẫn cười cười!
Chân khí trong nội thể hốt nhiên trở lại bình thường, nhịp tim hoà hoãn, Cốc Chẩn gượng một nụ cười, hỏi:
- Lão đầu tử, cái đó ... cái đó duyên cớ là sao?
Vạn Quy Tàng lạnh lùng đáp:
- "Chu Lưu lục hư công", lấy đại thắng tiểu, lấy cường khắc nhược, cảm ứng lẫn nhau, chẳng cần tu vi hơn ba mươi năm của ta, cái tu vi trải qua ba kiếp, từ chỗ chết trở về đất sống, chỉ cần công lực cuả ta hơn ngươi chút xíu, cũng đủ điều khiển cho bát kình trong ngươi chạy toán loạn, cho ngươi chết không toàn thây. Ngươi có oán trách, chỉ trách sao cái thần thông vượt trội hơn ngươi đó, có trách thì đi mà oán trách ông trời đáng sợ đó, sao dưới trần thế mênh mông này, có thể luyện được mức độ thần thông đó, chung quy chỉ độc nhất một người!
Cốc Chẩn một thoáng im lặng, rồi chợt gã vui vẻ hỏi:
- Lão đầu tử, ta có một vấn đề này, tới giờ vẫn hãy còn chưa thông tỏ?
Vạn Quy Tàng bảo:
- Ngươi nói đi!
Cốc Chẩn biết lão ta một thân kiến thức cực rộng, nhờ kiến thức đó mà lão đã tránh khỏi chết sớm, gã bèn cười to, hỏi:
- Luận Đạo Diệt Thần, rốt cục, Luận Đạo trước hay Diệt Thần trước?
Vạn Quy Tàng đáp:
- Cái tên đã nói rõ, tất nhiên Luận Đạo làm trước!
Cốc Chẩn vỗ tay, reo:
- Lão đầu tử ngươi quả nhiên thông minh, xem chừng không kém ta bao nhiêu!
Vạn Quy Tàng bảo:
- Nói nhăng!
Cốc Chẩn lại hỏi:
- Vậy dám xin hỏi tiếp, Luận Đạo là luận bằng động khẩu hay luận bằng động thủ?
Vạn Quy Tàng trông thấy gã thần sắc lo lắng, lão cười thầm. rôi lạnh lùng đáp:
- Cái mà gọi là "Luận Đạo" đó, nói là động khẩu, muốn nói động thủ cũng được!
- Không đúng! Không đúng!
Hai tay Cốc Chẩn khua loạn xạ, đầu gã lắc quầy quậy,
- Cái chữ "Luận" (論) đó, bên tay trái rõ ràng là chữ "Ngôn" (言), tiểu tử ta đọc sách không nhiều, cũng dư biết "Ngôn" có nghĩa xuất phát từ cửa miệng, ý nghĩa nói năng bàn cãi , động khẩu. Còn nếu muốn là "động thủ" , thì thêm bên trái cuả chữ "Lôn" (侖) bộ "Thủ" để thành chữ "Luân" (掄). Tốt hơn hết, lão đầu tử có lẽ nên trở lại tra cứu sách vở, đọc lại "Kinh, Sử , Tử , Tập" xem có thấy chỗ nào nói "Luân Đạo" hay không! "Luân Đạo" ... "Luân Đạo" chắc hẳn muốn nói trước hết đem "Nhân Luân" ném tung lên không trung, rồi sau đó mới bàn đến chuyện đạo lý?
Lúc ban sơ, Cốc Chẩn chỉ định đơn thân độc mã đến dự Luận Đạo Diệt Thần, nhưng Thi Diệu Diệu nằng nặc đòi đi theo, nàng từ đầu đến giờ trong lòng ngập tràn lo âu, hiện thời, nàng thấy gã tánh mạng nằm trong tay địch thủ mà vẫn cứ tươi cười, nói nhăng, nói càn lung tung thiên, nàng bất giác chúm chím làn môi xinh, he hé một nụ cười. Tiên Bích thì không sao dằn được, cô cười rinh rích ra thành tiếng.
Ai dè Vạn Quy Tàng lại không lấy thế làm bực, lão gật gù, nói:
- Được thôi! Theo lời ngươi thuyết, trước hết tạm khoan động thủ, vậy ngươi muốn luận chuyện gì?
Cốc Chẩn đáp:
- Đồ nhi trước giờ vẫn cứ thắc mắc, muốn bàn thử xem cái công phu của lão đầu tử nhà ông nó rốt cục cao đến chừng nào?
Vạn Quy Tàng cười cười, thanh thản nói:
- Cái đó dễ thôi! Nếu ngươi có bản sự trổ ra khiến lão phu phải xuất toàn lực, lúc đó tự nhiên sẽ thấy rõ liền!
Cốc Chẩn chép miệng, nói:
- Cái bản sự cỡ đó, ta chưa thể có được! Vậy trong hiện tại, trên đời này, lão thấy ai có được bản sự tầm cỡ đó không?
Vạn Quy Tàng mắt loé một tia sáng, lạnh lùng đáp:
- Chẳng nói ngoa, lão phu tới giờ vẫn chưa gặp một ai có được bản lãnh như vậy!
- Rõ rồi! - Cốc Chẩn giơ ngón tay cái lên khâm phục, - Hiện thời thì không, vậy thì trước đây, có ai không?
Vạn Quy Tàng nhướng mày, lườm gã một phát:
- Rốt cục, ý ngươi muốn nói sao?
Cốc Chẩn vui vẻ đáp:
- Lão đầu tử ngươi thông minh dường ấy, sao lại không hiểu ý ta? Trong đám người đương thời, không ai địch lại lão, vậy trong số những cổ nhân thì sao? Có Tây Côn Lôn nè? Có Lương Tư Cầm nè?
Chúng nhân nghe câu đó, đều sửng sốt!
Ninh Bất Không lớn tiếng nói:
- Thành chủ coi chừng! Thằng tiểu tử này rõ ràng ăn nói loạn xạ, muốn câu giờ, bên trong tất có mưu thần chước quỷ gì đây!
Vạn Quy Tàng khoát tay ra điều hiểu ý, lão cười:
- Ninh sư đệ hãy nhẫn nại một chút, cái câu hỏi đó cũng lý thú lắm đấy. Nói đúng ra, cái nghi vấn đó đã đè nặng tâm tư lão phu nhiều năm nay rồi! Hai vị tổ sư đều là những nhân vật mà lão phu hằng ngưỡng mộ, chỉ đáng tiếc, thời gian trôi qua, không quay ngược trở lại quá khứ được. Vạn mỗ hùng tâm lớn mấy đi nữa, cũng không thể tranh đua cùng cổ nhân được!
- Không hẳn vậy! - Cốc Chẩn tủm tỉm cười.
- Nói vậy là sao? - Ánh mắt Vạn Quy Tàng quắc lên, - Bộ ngươi có tài vực hai vị tổ sư đó sống lại để tranh đua Vạn mỗ xem thử?
- Đâu có! Đâu có đâu! - Cốc Chẩn cười ầm - Người ta nói: "Nhân tử bất năng phục sanh", hai vị tiền bối qua đời đã quá lâu, nếu luận võ công, chắc chắn là không thể, nhưng luận cái khác, không hẳn là không luận được!
Mọi người nghe mà hoang mang mờ mịt, hoàn toàn không thể hiểu hai người họ đang muốn đi đến đâu? Nhưng Vạn Quy Tàng lại cười khoái trá, lão khoan thai hỏi:
- Luận cái gì đây? Luận Đạo chăng?
Cốc Chẩn vỗ tay, reo lên:
- Đúng thế ... Đúng là Luận Đạo. Không luận võ đạo, mà luận về "Trí tuệ chi đạo"
Cừu Thạch càng nghe càng thấy tức tối, hắn không tự chủ được nữa, hứ lạnh một tiếng, lớn giọng nói:
- "Trí tuệ chi đạo" là cái quái gì, ta thấy ngươi chỉ nói lăng nhăng.
Nhưng Vạn Quy Tàng dường như không nghe câu đó, lão nhíu mày, do dự một lúc lâu, rồi nói:
- Nếu bàn về trí tuệ, tổ sư Tây Côn Lôn toán học thông thần, cổ kim duy nhất có mình người, Vạn mỗ dẫu toán học có hiểu sơ sơ, cũng chẳng dám múa buá trước cửa Lỗ Ban! Tổ sư Tư Cầm đánh đuổi bọn Thát Đát ra khỏi bờ cõi, khôi phục triều đại Hoa hạ, đã xây dựng nên Đế Chi Hạ Đô, tài năng, công đức của người, lưu danh thiên cổ, ta không có duyên sanh đồng thời với người, hận chẳng thể cùng người "Đuổi Hươu", tranh tài "Đoạt chiếm thiên hạ" cùng người. Nhưng nếu luận về thành quả trong Thương Đạo, thu được quyền điều động bọn phú gia dưới trời, ta dám chắc hai vị tổ sư chẳng thể bằng được Vạn mỗ. Trí tuệ ba người ta, ba con đường đi khác nhau, khó thể đem so sánh nhau!
Cốc Chẩn cười bảo:
- Thường nghe câu "Tử Gia Cát năng tẩu sinh Trọng Đạt " (Ông Gia Cát đã chết rồi mà còn làm cho Tư Mã Ý [Trọng Đạt] cụp đuôi bỏ chạy!). Gia Cát Khổng Minh phò Hậu Chủ, sáu lần ra Kỳ Sơn, công trạng chẳng nhỏ! Tư Cầm tiên sinh phò trợ Hồng Vũ (Chu Nguyên Chương), đánh đuổi Thát Lỗ, bình định thiên hạ, dù Khổng Minh tái thế, cũng chưa chắc bằng được! Lão đầu tử ngươi nếu có run sợ tiên sinh, cũng không nên vì thế mà mắc cở!
Vạn Quy Tàng tủm tỉm:
- Chuyện càng lúc càng hay a! Tư Cầm tổ sư có lẽ tài năng hơn hẳn Gia Cát, Vạn Quy Tàng ta nếu đã chẳng thể đấu trí cùng người, sao dám đem so ta thấp hơn Tư Mã Ý được! Thằng ranh kia, lão phu xưa nay chưa hề bị trúng kế khích tướng, ngươi đừng nói năng loanh quanh, luẩn quẩn nữa, đừng ba điều bốn chuyện, có cái gì giấu trong bụng, đem sổ sạch ra cho rồi đi!
- Lão đầu tử anh minh - Cốc Chẩn cười cười - Tư Cầm tiên sinh dù đã qua đời, nhưng người vẫn hãy còn lưu lại một câu đố hóc búa, dựa vào tài học của tiên sinh, đã gây khó không ít Giống như mười bài toán "Thiên Cơ" hồi trước đã làm từng làm khốn Tây Côn Lôn Lương Tiêu, cái câu đố giấu trong Bát đồ của Tư Cầm tiên sinh, cũng làm khốn khổ biết bao đời đệ tử Tây Thành! Lão đầu tử ngươi nếu giải được câu đố đó, trí lực có khi vượt qua được Tư Cầm tổ sư không chừng?
"Gã quậy lão già này một hồi, cuối cùng cũng đã vào đến chính đề", con tim Ôn Đại vụt đập sai một nhịp, bà vừa hiểu ra, chợt cảm giác lòng bàn tay ông Tiên Thái Nô đẫm ướt mồ hôi, bàn tay ông xiết mạnh, xiết chặt hơn vào tay bà!
- "Bát đồ hợp nhất, thiên hạ vô địch" ?- Vạn Quy Tàng lạnh lùng nói - Cái thứ đó, ta biết rõ, to tát mà không thực tế, thứ chuyện xưa tích cũ, coi thì lợi hại, nhưng thật ra vô dụng!
Cốc Chẩn cười, hỏi:
- Biết thời biết vậy, lão liệu giải nổi không?
Vạn Quy Tàng lắc đầu, nói:
- Tổ sư đã có lưu lại lời giáo huấn, người dạy chớ nên hợp nhất bát đồ!
Cốc Chẩn đáp:
- Bát đồ chẳng nên hợp nhất, Thành chủ có thể dùng võ lực để đoạt được mà!
- Tiểu tử, nếu ngươi muốn mau chóng đi đầu thai, lão phu đây sẵn sàng thành toàn cho ngươi tức thì.
Cốc Chẩn cười rộ, nói:
- Lão đầu tử bớt nóng, là ta nói đùa chút chơi ấy mà! - Bỗng gã thò tay vào bọc, lấy ra một quyển trục bằng lụa bạch, thả nó rộng ra, trên mặt tấm lụa có những chữ lớn cỡ đốt ngón tay, tám câu ẩn ngữ của bát đồ, hiện rõ ràng, rất dễ đọc.
- Tây Thành bát đồ, đã hợp nhất xong ở đây rồi. Vạn Quy Tàng, hai ta thử đánh cuộc chơi, lão nghĩ sao?
Tròng mắt Vạn Quy Tàng khẽ lay chuyển, lão vung tay, Cốc Chẩn cảm giác một lực đạo mãnh liệt, quyển trục đã rời tay, nghe tiếng gió vụt một cái, đã thấy nó bị Vạn Quy Tàng nắm chắc trong tay.
Cốc Chẩn khoa tay một cái, dáng vẻ trào lộng, từ tay áo bên trái gã đã đưa ra một quyển trục lụa bạch khác, cười, bảo:
- Lão đầu tử, hãy còn nhiều bản khác nữa đây. Đệ tử Đông Đảo mỗi người giữ một bản, dù lão thần thông cái thế, đừng mong đều chiếm đoạt hết được, có khó khăn đấy!
Chúng nhân lập tức hiểu rõ, hoá ra Cốc Chẩn dám một thân một mình đến đây, nguyên lai gã đã đem sao chép tám câu bí ngữ của bát đồ làm nhiều bản, giao cho đệ tử Đông Đảo, nếu gã bị hại, mấy câu bí ngữ sẽ loan truyền ra tứ xứ, Vạn Quy Tàng mà có không muốn điều đình cũng không xong.
Vạn Quy Tàng cũng đoán đúng ý đồ của Cốc Chẩn, lão biết có giết người trám miệng cũng không được, lão hừ một tiếng, hỏi:
- Ngươi muốn gì?
Cốc Chẩn vui vẻ đáp:
- Ta đã có tính trước rồi, từ thời Tư Cầm tiên sinh đến giờ, Đông Đảo và Tây Thành đã Luận Đạo Diệt Thần mười ba lần, toàn so tài võ công, toàn luận về võ đạo, cái lần hay ho này, nếu cũng diễn ra y hệt như đã làm suốt hai trăm năm nay, chằng nhạt nhẽo lắm sao? Hôm nay Luận Đạo Diệt Thần, vậy hỏi tất cả mọi người, sao mình chẳng luận cái gì khác hơn?
- Đúng đó! Bọn mình vậy hãy lấy bát đồ Tây Thành này làm đề mục, dựa theo trí tuệ, xem ai có thể giải câu đố của bát đồ, từ đó tìm ra cái gì chất chứa sau mấy bí ngữ đó!
Vạn Quy Tàng lườm Cốc Chẩn, lạnh lùng bảo:
- Ta việc gì phải đi nghe lời ngươi?
Cốc Chẩn cười, hỏ;
- Lão dám cược không?
Vạn Quy Tàng hỏi:
- Bộ lão phu sợ ngươi à?
Cốc Chẩn đáp:
- Sợ chứ! Lão sợ ghê gớm! Thứ nhất, sợ trí thông minh của ta thắng lão một quắn, giải câu đố trước lão. Thứ nhì, sợ không giải nổi câu đố, sẽ mất mặt trước tổ sư Tây Thành. Thứ ba, sợ đệ tử Đông Đảo ta dựa theo đường lối của câu giải đáp đó mà tìm ra được món thần khí của Tây Côn Lôn.
Vạn Quy Tàng lặng yên nghe gã nói, ánh mắt xoay chuyển, bất định. Được một lúc, lão bỗng cất tiếng cười rộ:
- Ta vốn chẳng thèm để tâm cái trò khích tướng của ngươi, nhưng để ngươi không uổng công trình đã từng theo học ta một thời gian, ngoài tiểu tử nhà ngươi, trên thế gian này sợ chẳng còn ai khác rành biết nổi tâm tư lão phu cả!
Cốc Chẩn vui vẻ đáp:
- Đúng vậy! Lão đầu tử ngươi ưa thích có ba cái "hiếu" (ham): cái thứ nhất, là hiếu kỳ, gặp chuyện gì không rõ, tất phải truy cho ra lẽ. Thứ nhì, là hiếu thắng, gì gì cũng phải đứng trên đầu trên cổ người khác, thứ ba là hiếu đổ (ham cá cược), mà cái đó là thiên tính của thương nhân, lão gặp cá cược dẫu thủ đoạn cao cường đến đâu, cũng không sao làm ngơ cho được.
Vạn Quy Tàng hỏi:
- Nói như vậy, ta không thể thoái thác chuyến cá cược này với ngươi?
Cốc Chẩn tiếu đáp:
- Nói nghe tức cười quá! Tiểu tử ta tài đâu, đức đâu mà dám uy bức túc hạ?
Vạn Quy Tàng hừ lạnh một tiếng, hỏi:
- Đánh cược được cái gì?
Cốc Chẩn đáp:
- Nếu ta thua, Đông Đảo sẽ thần phục lão, muốn đánh, muốn giết, tuỳ lão!
Vạn Quy Tàng do dự một hồi, rồi chậm rãi nói:
- Được Nếu ta thua, từ giờ trở đi, sẽ rời khỏi giang hồ.
Cốc Chẩn cười vang:
- Nhất ngôn vi định.
Vạn Quy Tàng hỏi:
- Nhưng lấy cái gì đảm bảo tám bí ngữ đó của bát đồ là chân thực?
Cốc Chẩn đáp:
- Bí ngữ của Thiên bộ, lão đã nắm từ lâu. Của Hỏa, Thuỷ, Sơn, Trạch bốn bộ, do Ninh Bất Không nắm, lão cứ đi tham khảo lại với hắn là xong. Phong, Lôi , Địa ... ba bộ đó, các hoạ tượng đều đã ra tro, chuyện chân, giả ... cái này thiệt khó có chứng từ!
Vạn Quy Tàng gay gắt:
- Nếu có giả trá thì sao?
Cốc Chẩn đáp:
- Là ta bị thua!
Vạn Quy Tàng dòm vào không trung, giọng lạnh băng:
- Đó là lời quả quyết của Cốc Chẩn nhà ngươi?
- Chẳng phải! Chẳng phải của Cốc Chẩn! - Cốc Chẩn nhẹ một nét cười trên môi - Đó là những cam kết của chúa đảo Đông Đảo.
- Tốt lắm! - Vạn Quy Tàng chìa tay ra. Cốc Chẩn cũng chià tay ra, hai người vỗ song chưởng vào nhau.
- Gượm đã - Ôn Đại bỗng dưng lớn tiếng nói - Vạn Quy Tàng, ngươi là đánh cuộc cho ngươi, đệ tử Tây Thành chưa chắc đều phải nghe theo lời ngươi.
Vạn Quy Tàng nhạt giọng hỏi:
- Ngươi nói vậy nghĩa là sao?
Ôn Đại đáp:
- Ngươi đánh cuộc cùng Đông Đảo, bọn ta cũng đánh cuộc cùng ngươi, cũng dựa vào câu đố đó của bát đồ.
Vạn Quy Tàng cười, hỏi lại:
- Đánh cuộc như thế nào?
Ôn Đại đáp:
- Lúc Tây Côn Lôn rời Trung thổ, có đeo theo thanh "Thiên Phạt" kiếm bên mình. Khi Tư Cầm tổ sư từ ngoài đảo trở về lại Trung thổ, không có đem kiếm về theo. Do sự kiện đó, hiển nhiên thanh "Thiên Phạt" kiếm vẫn còn dính líu vào bí ẩn này. Cùng vụ này, người nào có thể tìm và mang về thanh kiếm đó, ta sẽ tôn làm chủ cả Tây Thành. Vạn Quy Tàng, ngươi dám đánh cuộc hay không?
Vạn Quy Tàng vui vẻ nói:
- Gì mà không dám? Ngoài ngươi ra, mấy người kia thì sao?
Ôn Đại đáp:
- Nếu ngươi có thể tìm lại di tích của tổ sư, đem trở về được thanh Thiên Phạt thần kiếm, sẽ không còn ai dám dị nghị ngươi một tiếng nữa!
Vạn Quy Tàng gật đầu, bảo:
- Lời đó có lý! Được rồi, Vạn mỗ cũng sẵn dịp rộng lượng một chút, phàm đệ tử Tây Thành, đều có thể tham dự đánh cuộc, ai có thể mang thanh kiếm "Thiên Phạt" về, Vạn mỗ sẽ tôn làm chủ.
Ôn Đại vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, buột miệng hỏi:
- Lời nói đó chính đính?
Vạn Quy Tàng đã có ý quyết lòng thu phục nhân tâm Tây Thành, lão cả tiếng đáp:
- Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!
Cừu Thạch chẳng nhịn được, nói:
- Thành chủ phần thắng nắm trong tay, cần gì đi đấu cái gọi là trí tuệ với bọn chúng? Giết sạch bách cả lũ, chẳng hay hơn sao?
Vạn Quy Tàng cười cười:
- Thâm ý cuộc đấu này, ngươi có thể thật sự hiểu được sao?
Cừu Thạch lộ vẻ ngớ ngẩn, Ninh Bất Không cụp mi mắt nghiền ngẫm, bỗng lão kêu lên:
- Thành chủ diệu toán, Ninh mỗ bạo gan nói càn hai câu: Vì điều lệ Tây Thành do Tư Cầm tổ sư lập nên, cái câu đố bát đồ cũng do Tư Cầm tổ sư tạo ra, Thành chủ nếu có thể phá giải câu đố bát đồ đó, chẳng phải cũng cao minh ngang Tư Cầm tổ sư sao? Do chỗ Thành chủ cao minh sánh tày Tư Cầm tổ sư, cái Thành quy của Tư Cầm tổ sư thảo ra đó, cũng tự nó không đáng để ràng buộc nữa.
Chúng nhân nghe lão bàn bỗng hiểu ra. Cừu Thạch cũng theo mọi người, gật đầu lia liạ. Vạn Quy Tàng chẳng tỏ vẻ muốn có ý kiến, lão cười cười, quay người, cười lanh lảnh:
- Cái vụ cá cược này thiệt thống khoái, đã đấu trí dũng, còn cộng thêm phần tỉ thí vận khí, tung hoành thất hải, chẳng sướng khoái lắm ru?
Nói xong, lão buông một tràng cười to vọng thấu trời xanh, rồi phất áo bỏ đi. Hai bộ Thuỷ, Hoả bám theo sau, chỉ mỗi mình Ninh Ngưng đứng yên bất động.
Ninh Bất Không hỏi:
- Ngưng nhi, sao còn chưa đi theo ta?
Ninh Ngưng đầu lắc lư, khẽ đáp:
- Gia gia, Vạn Thành chủ có nói đó, phàm đệ tử Tây Thành, ai cũng có quyền tham dự đánh cuộc. Con cũng muốn tham gia.
Ninh Bất Không sững sờ, bỗng chẳng nói năng gì, lão quay phắt người bỏ đi. Sa Thiên Hằng cười nhạt, nói:
- Ninh sư đệ, lệnh ái hùng tâm chẳng nhỏ a!
Ninh Bất Không lạnh lùng đáp:
- Tuổi trẻ máu nóng thôi!
Sa Thiên Hằng cười nhạt, đáp:
- Theo ta thấy, tâm cơ sư đệ cũng chẳng kém bọn trẻ mấy, người ta thường bảo, kẻ sĩ cứng cỏi, về già, tráng tâm cũng không dứt. Ninh sư đệ dù mù cả hai mắt, có khi cũng có ý nhắm nhía ngôi Thành chủ?
Hắn trước kia dựa vào Ninh Bất Không, luôn luôn ngoan ngoãn vâng lời lão, bây giờ được phong làm chủ bộ Trạch bộ, lập tức trở mặt, giọng điệu cứng cỏi, ra chiều bằng vai bằng vế với Ninh Bất Không.
Thực ra lúc để Ninh Ngưng ở lại, Ninh Bất Không cũng có ý đồ đó, bỗng nhiên bị Sa Thiên Hằng vạch rõ ra, mặt lão đỏ ửng tận mang tai, lão bực tức thét:
- Sa sư huynh, câu đó huynh nói ra ý tứ là sao? Ninh mỗ đối Thành chủ tuyệt không ăn ở hai lòng.
Sa Thiên Hằng âm hiểm cười, đáp
- Ninh sư đệ thì chẳng hai lòng đâu, chẳng phải lệnh ái vừa nói rõ ra đấy sao, lão tử không làm Thành chủ, để con gái làm thì cũng một giuộc!
Ninh Bất Không nóng mày nóng mặt, lão bíu chặt vào cây gậy trúc, bực tức hừ lên, nói:
- Sa Thiên Hằng, lão phu không đồng kiến thức tầm thường như huynh, phàm là đệ tử Tây Thành, ai cũng tham gia được hết, đó là nguyên văn lời Thành chủ tuyên bố.
Sa Thiên Hằng cười, không đáp, tăng cước bộ, đi sát vào đàng sau Vạn Quy Tàng. Cừu Thạch cũng quày đầu dòm Ninh Bất Không, cười nhạt.
Ninh Bất Không đứng thẫn thờ một lúc, rồi dộng cây gậy trúc, lão tiến bước về phía thuyền của oa khấu.
- Gia gia ...- Ninh Ngưng chẳng dằn được, kêu lên.
Ninh Bất Không cũng chẳng ngoái lại, bóng dáng lão khuất dần, nhoà vào hình dạng đàng sau thân thuyền.
Tròng mắt đẫm lệ nóng, rồi hai dòng nước mắt đổ ập xuống! Qua làn nước mắt nhạt nhoà, Ninh Ngưng nhìn những cánh buồm trắng đi mỗi lúc một xa dần, cuối cùng, chúng biến mất hẳn!