Diệp Phạm nhìn thấy Lục Tiệm thì ánh mắt lấp lóe, hiên ngang ngồi xuống gọi lấy một bình trà rồi chậm rãi thưởng thức, nhưng hai mắt trước sau vẫn không chớp lấy một cái chằm chằm nhìn Lục Tiệm. Ninh Ngưng nhìn thấy, lại trông Lục Tiệm vẻ mặt rất không tự nhiên thì biết có điều không hay, liền vội vàng trả tiền rồi đỡ Lục Tiệm ra khỏi quán trà. Xe ngựa chuyển động rồi Ninh Ngưng mới hỏi:
- Lục Tiệm, anh biết người vừa rồi ư?
Lục Tiệm nói:
- Tôi biết chứ, hắn tên là Diệp Phạm.
Mọi người đồng loạt biến sắc, Mạc Ất thất thanh nói:
- Bất Lậu Hải Nhãn?
Tiếng nói còn chưa dứt, thân xe bỗng kêu lách cách rồi đột ngột dừng lại. Phu xe quất ngựa đen đét, hai con ngựa ra sức chồm tới gần như bốn chân vọt cả lên mà xe ngựa vẫn hoàn toàn bất động.
Những người trên sẽ đều mặt trắng bệch, lại nghe có người cười nói:
- Xuống cả đi.
Bốn người nhìn nhau một chút rồi xuống xe ngựa, chỉ thấy Diệp Phạm đứng bên cạnh xe cười hề hề nắm chặt bánh xe, cho dù hai con ngựa có lồng lên thế nào thì bánh xe vẫn không hề động đậy.
Hắn ra tay uy hiếp trước, lộ ra một chút thần công, mọi người đều phải khiếp sợ. Lục Tiệm nghiến răng cao giọng nói:
- Diệp tiên sinh, người đắc tội là tôi, chẳng liên quan gì đến bọn họ cả.
Diệp Phạm hừ một tiếng, chậm rãi nói:
- Cốc Chẩn đâu?
Lục Tiệm nghe câu này thì càng nắm chắc Cốc Chẩn đã thoát thân, trong lòng ổn định liền lắc đầu nói:
- Tôi không gặp hắn.
Diệp Phạm ánh mắt trở nên lạnh lẽo, cười nhạt nói:
- Còn đứa truyền nhân của Địa Mẫu đâu?
Lục Tiệm nói:
- Tôi lạc mất cô ấy rồi.
Diệp Phạm trợn hai mắt, vẻ độc ác bốc lên trên mặt, chợt cười dài rồi kêu lên:
- Hay lắm.
Bàn tay hơi trầm xuống, rầm một tiếng cái xe ngựa đó liền như tờ giấy mỏng gãy làm hai đoạn. Kình lực vẫn không ngừng lại, dồn theo dây cương đến thẳng thân ngựa, hai con ngựa kia kêu lên thảm thiết rồi lảo đảo lắc lư chạy mấy trượng rồi bỗng cùng quỵ xuống, mồm mắt tai mũi ứa máu ra.
Mọi người đều biến sắc, tên phu xe lại càng khiếp sợ, hai chân nhũn ra ngã lăn xuống đất. Diệp Phạm một tay chống eo, ngửa mặt cười nhạt nói:
- Tiểu tử thối, ta hỏi một lần nữa, Cốc Chẩn và truyền nhân của Địa Mẫu ở đâu?
Lục Tiệm thấy tên phu xe kia nước mắt ròng ròng, cả người run rẩy thì trong lòng vô cùng bất bình, thầm nghĩ Diệp Phạm một chưởng giết mình thì cũng coi như xong, nhưng lúc này vì muốn lập uy mà phá xe giết ngựa, chẳng phải đập vỡ bát cơm của người ta hay sao. Nghĩ đến đó thì máu nóng bừng bừng, bất kể Ninh Ngưng đang kéo tay áo cứ lớn giọng kêu lên:
- Đừng nói tôi không biết, cho dù có biết cũng đừng mong tôi thốt ra một tiếng.
Diệp Phạm chằm chằm nhìn y rồi đột ngột cười nói:
- Tiểu tử, ngươi có biết ta vì sao lại làm chủ nhân Ngục đảo không?
Lục Tiệm lắc lắc đầu, Diệp Phạm cười âm trầm, từ từ nói:
- Chỉ vì trong Ngũ tôn thì thủ đoạn hành hạ người của Diệp mỗ là cao nhất, cho dù là hán tử đúc bằng sắt mà rơi vào tay ta thì Diệp mỗ cũng có thể khiến hắn mềm ra như nước.
Nói rồi quát một tiếng tiến lên, năm ngón tay xòe ra chụp tới Lục Tiệm.
Mạc Ất biết rõ Lục Tiệm không có sức chống cự nên nghiến răng đánh hờ quyền phải ra, chưởng trái lại từ dưới khuỷu tay đánh xuyên qua, còn chưa đánh tới nơi thì cổ tay Diệp Phạm xoay chuyển, nhẹ nhàng chụp ngang ra giữ chặt lấy cổ tay Mạc Ất. Mạc Ất kiến thức tuy rộng nhưng công lực lại bình thường không có gì kỳ ảo, nói đến đánh nhau thì chỉ có thể bắt nạt loại như Cốc Chẩn mà thôi. Lão bỗng cảm thấy cổ tay bị xiết chặt đau đớn vô cùng rồi cách một tiếng, tay trái đã bị đẩy trật khỏi khớp bả vai.
Mạc Ất kêu thảm một tiếng, hai mắt trợn ngược ngất xỉu đi. Tiết Nhĩ rất thân thiết với Mạc Ất, thấy vậy thì hét lớn múa quyền xông tới Diệp Phạm. Diệp Phạm thả Mạc Ất ra, đưa tay túm lấy cái tai to tướng của Tiết Nhĩ rồi nhấc lên khiến lão hai chân lơ lửng trên không. Tiết Nhĩ bất giác gào khóc thảm thiết, Diệp Phạm thì ha ha cười nói:
- Tiểu quái vật nhà ngươi, có tin là ta sẽ vặt cái tai chó của ngươi xuống không.
Tiết Nhĩ đau không chịu nổi, Diệp Phạm nói một câu là lão lại kêu thảm một tiếng, nước mắt không cầm được rơi xuống.
Lục Tiệm căm tức buồn bực, bất giác kêu lên:
- Diệp Phạm, ông là cao thủ thành danh, bắt nạt kẻ yếu có gì là bản lĩnh? Nếu có khả năng thì hành hạ tôi là được rồi.
Diệp Phạm cười nhạt, nói:
- Ta cứ muốn hành hạ hắn đấy, Hừ hừ, biết điều thì nói ra tung tích của Cốc Chẩn và truyền nhân Địa Mẫu đi.
Lục Tiệm không làm thế nào được, liền nghĩ thầm: “Đến chết là cùng” rồi chợt nghiến răng thấp đầu xuống ra sức húc về phía Diệp Phạm. Diệp Phạm thấy y dùng đến chiêu thức quyết liệt như vậy thì lập tức thu lại nét cười, múa tay lên túm lấy cổ Lục Tiệm quát:
- Quỳ xuống.
Lục Tiệm thân thể không có sức lực, liền theo tiếng ngã quỵ xuống.
Diệp Phạm vốn có chút e sợ “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” của y, vạn lần không ngờ chỉ một chiêu là khống chế được người này nên lập tức vô cùng đắc ý ngửa mặt cười lớn. Đúng lúc đó chợt cảm thấy hai tay đau đớn như bị lửa đốt, Diệp Phạm biến sắc mặt thả hai người ra rồi đảo mắt nhìn về phía Ninh Ngưng. Ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, Diệp Phạm vội vã quay đầu đi, khóe mắt vẫn bị đau một chút.
Diệp Phạm một chút bất cẩn suýt nữa đã bị “Đồng Trung kiếm” làm hai mắt bị thương nên kinh hãi tức giận không xiết, rít giọng nói:
- Tiện nhân muốn chết ư?
Chỉ vút một cái đã đến trước mặt Ninh Ngưng, hai ngón tay như trùy đâm vào hai mắt cô. Lục Tiệm trong lúc nóng vội cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra liền nhào về phía trước ôm chặt lấy bắp chân Diệp Phạm. Diệp Phạm vừa rồi kiểm tra kinh mạch Lục Tiệm, biết rõ y bị nội thương không khác gì phế nhân nên không để ý đến y, không ngờ y nóng vội liền liều mạng, lại có thể ôm chặt lấy mình thì bất giác hơi kinh hãi, sợ y giở trò nên dồn chân khí vào chân, tay trái lại đập xuống lưng Lục Tiệm. Lục Tiệm hai tay mềm nhũn chầm chậm buông ra, lập tức hét lớn một tiếng rồi há to miệng cắn một phát vào mắt cá chân Diệp Phạm.
Diệp Phạm có chân khí hộ thể, hoàn toàn không sợ y cắn nhưng tình hình đó quả rất bất tiện, không khỏi tức giận dữ nói:
- Đồ chó chết, có tin lão tử đá chết ngươi không?
Lục Tiệm vốn có lòng liều chết nên hai mắt đỏ ngầu không chịu nhả ra. Diệp Phạm giơ chân định đá, nhưng lại sợ một cước đá chết y làm mất đi tin tức về Cốc Chẩn và Diêu Tình. Còn đang do dự thì Ninh Ngưng lại phát “Đồng Trung kiếm”. Diệp Phạm rít lên một tiếng, múa chưởng chặn lại. Ninh Ngưng không làm thế nào được, đành tung mình lao tới cầm cuộn tranh trong tay ra sức đánh đập. Diệp Phạm giơ tay cản, Ninh Ngưng chỉ cảm thấy luồng đại lực tràn tới, thân mình không điều khiển được bay ra hơn trượng va vào một thân cây, đầu váng mắt hoa ngất xỉu đi.
Diệp Phạm đánh ngất Ninh Ngưng rồi cúi người chụp Lục Tiệm lên dí xuống bùn, lạnh nhạt cười nói:
- Ngươi cắn à, cắn à, ha ha, bùn đất ăn có ngon không, gạch đá ăn có ngon không?
Diệp Phạm trấn thủ ngục đảo, quanh năm quản thúc tù nhân nên đã luyện được lòng dạ như gỗ đá, hành hạ người rất tàn nhẫn. Lục Tiệm khí giận không phát ra được, vùng vẫy vài cái rồi ngất xỉu đi.
Tên phu xe kia nhìn thấy Diệp Phạm hành hung thì khiếp sợ đến hai chân mềm nhũn, cả người run lên cầm cập, ngay cả dũng khí để bỏ chạy cũng không có. Tiết Nhĩ vốn nhát gan, thấy vậy đã không dám xông lên giúp bạn nhưng cũng không chịu bỏ rơi mọi người chạy trốn, chỉ co ro một góc hu hu khóc lên.
Khóc được mấy tiếng thì đôi tai lão rất thính, bỗng nghe đằng xa truyền đến tiếng bước chân cồm cộp, khí thế kinh người. Lúc Tiết Nhĩ nghe được thì còn cách xa hai dặm, còn đang suy nghĩ thì đã đến gần tới nơi. Tiết Nhĩ đang muốn quay đầu nhìn thì bỗng nghe vù một tiếng như có mũi tên cứng vọt qua trên đầu rồi bắn thắng tới Diệp Phạm.
Diệp Phạm nghe tiếng gió liền vung chưởng quét ra, vật kia va vào chưởng lực của hắn liền bốp một tiếng vỡ ra tung tóe, hóa ra là một cục đất bùn. Diệp Phạm cánh tay phát tê, trong lòng thầm kinh hãi vừa định quay người thì bỗng nghe một tiếng quát lớn như sấm động. Hắn không kịp suy nghĩ, liền thả Lục Tiệm ra rồi xoay lại đánh vù một chưởng tới người kia.
Bùng một tiếng, hai luồng kình lực giao nhau trên không, ở giữa như có ánh sáng trắng vọt ra. Diệp Phạm thất thanh nấc lên, lùi lại mấy bước. Tiết Nhĩ hơi kinh hãi ngạc nhiên, định thần nhìn qua thì chỉ thấy trước mặt có một người cao lớn khôi vĩ, ánh mắt nghiêm nghị, chẳng phải “Lôi Đế Tử” Ngu Chiếu thì là ai.
Ngu Chiếu chưởng trái đẩy lùi Diệp Phạm, tay phải chụp Lục Tiệm lên ném về phía sau, quát lớn:
- Cô để ý đến y.
Tiết Nhĩ vừa định kêu lên thì bỗng thấy một cái bóng đỏ phá không lao tới, nhẹ nhàng đỡ lấy Lục Tiệm, lúc rơi xuống đất thì lại hiện rõ là một Di nữ áo hồng.
Di nữ đó chính là Tiên Bích, cô thấy Lục Tiệm mặt đầy máu, khí tức yếu ớt thì vừa kinh hãi vừa tức giận cao giọng nói:
- Ngu Chiếu, đừng buông tha cho thằng cha đó, Lục Tiệm y, y sắp chết rồi.
- Con rùa chó chết họ Diệp kia, trước hết hãy đỡ ba trăm chưởng của ta rồi nói tiếp.
Rồi không chờ giải thích đã đánh luôn mấy chưởng. Diệp Phạm tránh qua rồi vận chưởng phản kích, nói:
- Họ Ngu kia, ngươi đánh lén sau lưng, có gì là hảo hán.
Ngu Chiếu phì một tiếng, nói:
- Đồ chó chết nhà ngươi cũng đòi luận hảo hán với ta ư?
Hai người vốn là đối thủ cũ trên đời, trước đây đã đánh nhau mấy lần khó phân thắng bại. Mấy năm nay hai người một thì làm báo ẩn ở Côn Luân, một người thì làm rồng nấp ở Đông Hải, đã lâu không gặp nên lần này đối mặt đều có tiến bộ. Ngu Chiếu luyện thành “Lôi Âm Điện Long”, điện sấm cùng hợp công thủ tự nhiên. “Kình Tức công” của Diệp Phạm cũng đạt đến chỗ siêu phàm, sáu loại kình lực kỳ diệu phân hợp theo ý muốn. Hai môn kỳ công này uy lực đều rất lớn, giơ tay nhấc chân không gì không phá được. Người ngoài chỉ thấy trên đường có hai bóng người một xanh một xám thế như cuồng phong cuốn lấy nhau, khuấy động đến mức cuồng sa bốc mù trời, chưởng phong giao nhau chấn động ầm ầm. Mặt đất nơi chưởng lực đánh vào lưu lại vô số lỗ thủng như bị dùng xẻng đào lên vậy.
Người qua đường thấy tình hình bên này thì trong lòng khiếp sợ, nào dám đến gần mà thi nhau đứng cách mấy dặm xa xa nhìn lại, trong đó có mấy kẻ hiếu sự muốn theo dõi hình ảnh của hai người, nhưng chỉ nhìn giây lát đã cảm thấy mắt hoa lên, lồng ngực nghẹn lại, phải chuyển ánh mắt đi thì mới thoải mái một chút.
Ngu Chiếu đột nhiên cao giọng hét lên:
- Diệp Phạm, chỗ này là đường lớn làm người ta khiếp sợ. Ngươi dám cùng ta tìm một chỗ núi sâu đánh con mẹ nó ba ngày ba đêm không?
Diệp Phạm cười nhạt nói:
- Diệp mỗ chính là có ý đó, không phân sống chết thì quyết không dừng tay.
Ngu Chiếu nói:
- Hay lắm, hay lắm.
Diệp Phạm nói:
- Đi, đi nào.
Hai người vừa đấu vừa nói giống như tán gẫu, vừa nói vừa xoay xoay vòng vòng chui vào cánh rừng bên đường, tiếng lách cách vang lên không ngớt, cây cối cản đường đều đổ sụp xuống như quân cờ vậy.
Tiên Bích nhìn hai người xa dần, trong lòng lo lắng cho thắng bại an nguy của Ngu Chiếu cau mày buồn rầu. Lại nhìn Lục Tiệm thì nỗi buồn càng dâng lên trong lòng, lập tức lấy trong túi đồ tùy thân ra mấy bình thuốc trộn vào với nhau rồi cho Lục Tiệm uống, đồng thời vận chân khí dồn vào cơ thể Lục Tiệm để thúc đẩy sức thuốc.
Trong bát bộ thì Địa bộ chủ về “Sinh”, từ Địa Mẫu trở xuống đều giỏi y thuật. Tiên Bích theo bệnh cho thuốc, chân khí lại rất thuần hậu nên lưu chuyển một vòng là hơi thở của Lục Tiệm đã mạnh dần, mạch đập cũng vững lên. Chỉ là Tiên Bích đẩy khí vào lại phát hiện ra trong cơ thể Lục Tiệm có biến cố lớn, lập tức nhướng mày vẻ mặt nghiêm trọng. Trong lúc trầm ngâm thì chợt nghe tiếng rên rỉ, chính là Mạc Ất đã tỉnh lại.
Tiên Bích đứng dậy tiến tới, tiếp lại xương tay cho Mạc Ất rồi dùng cành cây băng bó, lại cho lão mấy loại thuốc giảm đau, Mạc Ất liên thanh cảm tạ. Tiên Bích lại đến bên người Ninh Ngưng cúi mình quan sát. Tiết Nhĩ trong lòng lo lắng, tiến đến hỏi han:
- Ngưng nhi có sao không?
Tiên Bích thấy hai tai lão kỳ quái thì ý nghĩ chuyển động, mỉm cười nói:
- Ông là Tiết Nhĩ phải không?
Tiết Nhĩ cả kinh nói:
- Cô biết ta ư?
Tiên Bích gật đầu nói:
- Ông là Tiết Nhĩ thì vị cô nương này chắc là Ninh Ngưng, người đầu to kia là Mạc Ất…
Rồi nhìn tên phu xe có vẻ không đoán ra, ngần ngừ nói:
- Hắn… là Tần Tri Vị ư?
Tiết Nhĩ lắc đầu nói:
- Hắn không phải là Tần lão đầu, hắn là người rong xe thôi.
Tiên Bích ngẩn ra, tự cười chính mình rồi nói:
- Tôi là Tiên Bích, đến từ Địa bộ.
Tiết Nhĩ nghe câu này thì vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó lộ vẻ tôn kính, nói:
- Thì ra là Tiên Bích tiểu thư, lệnh tôn vẫn khỏe chứ?
- Đã phiền ông phải lo lắng cho người rồi. – Tiên Bích cười nói – Cha tôi vẫn khỏe, ông ấy rất nhớ mong ông, thường nói giang hồ hiểm ác, sợ ông không thể tự bảo vệ.
Tiết Nhĩ lộ vẻ cảm động, khịt khịt mũi nói:
- Lần trước ta gặp lệnh tôn thì tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng ông ấy đối xử rất tốt với ta…
Tiên Bích thấy khóe mắt lão ươn ướt thì bất giác thở dài nói:
- Ông đừng buồn, tương lai nhất định có thể gặp lại mà.
Tiết Nhĩ gật đầu, trấn tĩnh tâm tình, lại hỏi:
- Ngưng nhi có sao không?
Tiên Bích nói:
- Diệp Phạm có nương tay, cô ấy chỉ bị nghẹt thở thôi.
Nói rồi ôm Ninh Ngưng lên xoa bóp một hồi, Ninh Ngưng phì ra một hơi trọc khí rồi mở to hai mắt, bỗng nhận thấy mình nằm trong lòng một nữ tử xa lạ thì hơi thẹn thùng, nói:
- Cô, cô là…
Tiết Nhĩ tiếp lời nói:
- Cô ấy là Tiên Bích tiểu thư.
Tiên Bích có danh tiếng rất lớn trong đám kiếp nô của Tây Thành, Ninh Ngưng tuy chưa từng gặp gỡ nhưng đã nghe tên từ lâu, liền lập tức vùng dậy khom người thi lễ rồi nhìn nhân vật có tính huyền thoại này ánh mắt có chút hiếu kỳ. Tiên Bích cũng nhìn cô, đột nhiên cười nói:
- Sớm đã nghe nói “Huyền Đồng” Ninh Ngưng là một vị mỹ nhân, hôm nay gặp mặt đúng là tiếng đồn không sai.
Ninh Ngưng hai má đỏ bừng, thẹn thùng nói:
- Tỷ tỷ mới xinh đẹp đấy.
Rồi ánh mắt chuyển đi, thấy Lục Tiệm mặt đầy vết máu hôn mê bất tỉnh, cũng không biết y bị thương thế nào thì bất giác trong lòng nóng nảy, lại sợ bị Tiên Bích nhìn ra nên không dám hỏi han, nhưng ánh mắt vẫn dính lên người Lục Tiệm.
Tiên Bích qua cửa tình đã lâu nên hiểu rõ tình ý nam nữ, chỉ hơi lưu ý đã nhìn ra tâm tư của Ninh Ngưng, lập tức mày liễu nhướng lên, thầm tự buồn rầu: “Cô bé này quan tâm đến Lục Tiệm không phải bình thường, chỉ là hai người bọn nó đều là kiếp nô, theo điều luật thứ tư thì sao có thể kết hợp được? Ôi, đệ đệ Lục Tiệm này của ta, vận may thật là không đủ.”
Cô nghĩ đến đó liền than một tiếng rồi nói với Tiết Nhĩ:
- Ông qua ôm Lục Tiệm đệ đệ.
Rồi lại lấy trong túi ra một số ngân lượng đưa cho tên phu xe kia, nói:
- Số bạc này coi như để bồi thường cho xe ngựa của ngươi.
Người phu xe đón lấy ngân lượng nửa kinh hãi nửa mừng rỡ, cảm tạ một tràng rồi đi.
Tiên Bích và mọi người tạm đến một nhà gần đó nghỉ ngơi, nghỉ chưa bao lâu thì Lục Tiệm đã tỉnh lại, thấy Tiên Bích thì mới biết lần này may được cô và Ngu Chiếu cứu giúp, lại càng cảm kích, hỏi:
- Ngu tiên sinh và tỷ tỷ sao cũng đến đây?
- Còn không phải vì A Tình đó của đệ ư. – Tiên Bích thở dài nói – Bây giờ ước hẹn bảy ngày đã qua, họa tượng tổ sư nhất định phải lấy về rồi.
Lục Tiệm cười khổ nói:
- Tỷ tỷ không cần phải phí tâm nữa. A Tình hiện giờ đối mặt với cường địch, ngay cả sống chết cũng còn chưa biết nữa.
Tiên Bích hỏi nguồn cơn, Lục Tiệm liền kể lại. Tiên Bích nghe nói Ninh Bất Không, Sa Thiên Hoàn quay về Trung Thổ thì mày liễu nhíu lên, lại nghe nói Diêu Tình rơi xuống khe sâu, sống chết khó biết thì lắc đầu nói:
- Ngươi yên tâm, cô ta nhất định còn sống.
Lục Tiệm sững sờ, trong lòng bùng lên một trận vui mừng điên cuồng, thất thanh nói:
- Tỷ tỷ gặp cô ấy rồi ư?
- Ta chưa gặp. – Tiên Bích nói – Nhưng có đệ tử Địa bộ hôm qua đã phát hiện ám ngữ của Địa bộ do Diêu Tình lưu lại trên tường một khách sạn, đại ý nói rằng gặp phải cường địch, muốn đến Thiên Trụ sơn trốn tránh.
Lục Tiệm mừng rỡ rồi lại nghi ngờ, trầm ngâm nói:
- Cô ấy vì sao lại ghi lời nhắn cho đệ tử Địa bộ?
Tiên Bích khẽ cười nhạt, nói:
- Ta lúc đầy cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ là nghe đệ nói thì liền hiểu rõ ngay. Ninh Bất Không muốn bắt cô ta, Tả Phi Khanh, ta và Ngu Chiếu cũng muốn bắt cô ta. Hai bên cường địch đều khó đối phó. Vì vậy cách tốt nhất chính là khiêu khích để bọn ta và Ninh Bất Không đánh nhau một trận đến mức cả hai bên đều thiệt hại. Chỉ không ngờ rằng cả Thiên bộ cũng bị lôi cuốn vào.
- Tỷ tỷ. – Ninh Ngưng không nhịn được, hỏi – Cô nương A Tình đó vì sao không đến chỗ nào khác mà lại đến Thiên Trụ sơn chứ?
Tiên Bích lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết. Tâm tư của cô gái đó thật khó mà đoán ra được.
Cô chăm chú nhìn Ninh Ngưng, bất giác thầm nghĩ: “So với Diêu Tình thì cô bé này dễ thương hơn nhiều, nếu cô ta không phải là kiếp nô thì chính là lương duyên của Lục Tiệm…”
Lục Tiệm nghe vậy thì cũng trầm tư một phen: “Ta muốn đưa xá lợi đến Thiên Trụ sơn, việc đó A Tình cũng biết. Cô ấy tiết lộ ra đến Thiên Trụ sơn, chẳng phải là ngầm dặn ta sau khi khỏi vết thương thì đến đó gặp gỡ hay sao?” Nghĩ vậy tim liền đập mạnh, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, nói:
- Tỷ tỷ cũng đến Thiên Trụ sơn ư?
Tiên Bích nhìn y, lắc đầu cười khổ rồi nói:
- Đệ vừa nghe đến cô ta liền nóng ruột muốn đi ư?
Lục Tiệm cười không đáp. Ninh Ngưng im lặng nhìn y, thầm nghĩ: “Ngày y tìm được cô nương A Tình thì cũng là lúc y và ta chia tay ư?” Cô tự thương xót cho chính mình, vẻ mặt đau buồn, rồi lại thầm nghĩ: “Đã nhất định phải chia tay thì sớm còn hơn muộn.” Liền nói:
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ đi cùng với Lục Tiệm, tôi và Mạc Ất, Tiết Nhĩ còn muốn đuổi theo chủ nhân, giúp ông ấy đối phó với Ninh Bất Không.
Tiên Bích thân mình run lên, chằm chằm nhìn cô nói:
- Trầm Chu Hư muốn cô đối phó với Ninh Bất Không?
Ninh Ngưng nói:
- Chủ nhân bảo tôi đến, ngoài việc đối địch với Ninh Bất Không thì còn để làm gì nữa?
Tiên Bích hai mắt chăm chú nhìn cô, vẻ mặt lúc thì thương tiếc, lúc thì phẫn nộ, giây lát đã biến hóa mấy lần rồi đột ngột nắm chặt bàn tay ngọc nhỏ nhắn của Ninh Ngưng, nghiêm nghị nói:
- Ninh Ngưng, cô nghe lời tỷ tỷ, cho dù thế nào cũng không được đến gặp Trầm Chu Hư, càng không thể đối địch với Ninh Bất Không.
Ninh Ngưng không hiểu, nói:
- Câu đó của tỷ tỷ là có ý gì?
Tiên Bích cười thê thảm, thở dài nói:
- Về nguyên nhân bên trong thì ta không tiện nói nhiều, nhưng cô phải nghe lời ta, nghìn vạn lần đừng đi.
Lại thấy Ninh Ngưng thần sắc bướng bỉnh có vẻ không phục, đang định khuyên nhủ thì bỗng nghe ngoài của truyền đến một tiếng thở dài. Tiên Bích ý nghĩ chuyển động, kêu lên:
- Phi Khanh phải không?
Liền rảo bước ra khỏi cửa, chỉ thấy vỏ cây đại thụ ngoài cửa đã bị lột một miếng, lộ ra ruột cây trắng bóc, trên khắc mấy hàng chữ nhỏ: “Cốc Thần Thông đã đến Trung Thổ. Báo cho Ngu Chiếu mau mau quay lại, đừng cố sính cường.”
Tiên Bích thần sắc biến đổi mạnh, nhìn quanh bốn phía rồi lại kêu lên:
- Là Phi Khanh phải không?
Không ngờ bốn bề vắng lặng, chẳng có ai trả lời. Tiên Bích hơi cảm thấy thẫn thờ, bỗng nghe sau lưng có tiếng động liền quay đầu lại nhìn thì thấy các kiếp nô thi nhau ra khỏi cửa, ngay cả Lục Tiệm cũng được Ninh Ngưng nâng đỡ tiến ra.
Tiên Bích cũng không kịp nói kỹ, liền thúc giục:
- Hiện giờ không tốt rồi, tình thế khẩn cấp ta muốn báo cho Ngu Chiếu. Các ngươi nhất định phải ở đây chờ ta, không được đến Thiên Trụ sơn trước.
Nói rồi không hề quay đầu, như một cơn gió mát nhẹ nhàng bay đi.
Lục Tiệm thấy Tiên Bích đầy vẻ hoảng hốt thì vô cùng nghi hoặc, nhìn mấy câu khắc trên cây rồi hỏi:
- Cốc Thần Thông lợi hại lắm sao?
Nhưng y chẳng thấy ai trả lời cả, liền quay đầu lại thì ba người kia đều đang trừng trừng nhìn mình, mặt hơi trắng nhợt ra.
- Chủ của Tây Thành, vua của Đông Đảo. Sau khi Vạn Quy Tàng thành chủ mất đi thì thiên hạ đệ nhất cao thủ chính là “Cốc Thần Bất Tử” Cốc Chẩn đó.
- Cốc Thần Bất Tử? – Lục Tiệm ngạc nhiên nói – Là có ý gì vậy?
Tiết Nhĩ tiếp lời, nói:
- Cái đó ta biết, chính là vì lão đã ba lần thoát khỏi sự truy sát của Vạn thành chủ.
Lục Tiệm hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ: “Ngư hòa thượng tiếp Vạn Quy Tàng ba chiêu đã bị thương không trị nổi, cha Cốc Chẩn lại có thể ba lần thoát khỏi sự truy sát của Vạn Quy Tàng, vậy thì là loại nhân vật gì đây?”
- “Cốc thần bất tử, huyền tẫn chi môn” (Thần hang bất tử, cánh cửa của âm dương) vốn là câu nói trong “Đạo Đức kinh” – Mạc Ất nói – Năm xưa Vạn thành chủ trong lần thứ hai truy sát Cốc Thần Thông không được đã từng nói một câu: “Cốc thần bất tử, Đông Đảo bất vong” (Cốc thần mà không chết thì Đông Đảo cũng không mất được). Câu này lan truyền ra nên Cốc Thần Thông liền có danh hiệu đó. Chủ nhân cũng đã từng nói, Đông Đảo nếu không có Cốc Thần Thông thì sớm đã mất rồi, may mà có ông ta nên Đông Đảo mới từ chỗ chết sống lại được. Vốn sau khi Vạn thành chủ chết mọi người đều cho rằng ông ta sẽ phản công Tây Thành, nhưng không biết vì sao hơn mười năm nay ông ta không rời khỏi Đông Đảo lấy nửa bước. Lần này bỗng nhiên đến Trung Nguyên đúng là vô cùng đáng sợ.
[người dịch: câu đầy đủ trong Đạo Đức kinh là: “Cốc thần bất tử , thị vị huyền tẫn . Huyền tẫn chi môn , thị vị thiên địa căn . Miên miên nhược tồn , dụng chi bất cần” (Thần hang bất tử, đó là Huyền Tẫn; cửa Huyền Tẫn là gốc của trời đất, Miên man trường tồn, dùng không bao giờ hết). Thần hang tượng trưng cho đạo; thể của nó là hư vô nên gọi là hang, dụng của nó vô cùng nên gọi là thần. Huyền là dương, tẫn là âm, Huyền Tẫn là Thái cực.]
Lục Tiệm biết rõ lần này Cốc Thần Thông đến Trung Nguyên tất có liên quan đến Cốc Chẩn. Nghĩ đến hai người là cha con nhưng lại có cừu hận, tạo thành bi kịch trên đời thì bất giác lắc đầu thở dài. Ninh Ngưng nghĩ ngợi giây lát rồi bỗng nói:
- Mạc Ất, Cốc Thần Thông sẽ gây bất lợi cho chủ nhân phải không?
Mạc Ất vẻ mặt khổ sở, nói:
- Còn cần phải hỏi nữa ư? Ông ta và chủ nhân có cừu hận rất lớn đấy.
Ninh Ngưng cả kinh nói:
- Cừu hận gì vậy?
Mạc Ất ngập ngừng nói:
- Cái đó ư, chủ nhân không cho ta nói đâu.
- Không nói thì thôi – Ninh Ngưng hừ lạnh một tiếng, nói – Đã là kẻ đối đầu với chủ nhân thì chúng ta phải báo với chủ nhân để ông ấy có phòng bị.
Mạc Ất nói:
- Tuy nói là như vậy nhưng có gánh nặng, chúng ta có ngựa không dừng vó cũng không đuổi kịp chủ nhân đâu…
Nói rồi bĩu bĩu môi về phía Lục Tiệm.
Ninh Ngưng thấy vẻ mặt của Mạc Ất thì hơi tức giận, nói:
- Con mọt sách, ai là gánh nặng chứ, ông hãy nói rõ ra.
Mạc Ất nói:
- Còn có ai nữa, chính là tên họ Lục đó rồi. Hắn bản lĩnh thấp kém, kẻ thù lại nhiều, vừa rồi gần như đã hại chết chúng ta. Còn nữa, Tiết Nhĩ ngươi nói xem, chủ nhân nói về y thế nào?
Tiết Nhĩ tính tình ngây thơ, không biết Mạc Ất đang muốn đổ vạ nên ngoác miệng ra nói:
- Chủ nhân nói y là một phế nhân, chẳng còn sống được mấy ngày.
Mạc Ất nói:
- Đúng vậy, đem theo một kẻ dở sống dở chết đi đường chẳng phải là một gánh nặng sao?
Những câu này vẫn nằm trong dự liệu của Lục Tiệm, sau khi y nghe được thì tự thương xót chính mình chứ cũng không cảm thấy quá đau khổ. Ninh Ngưng thì lại lòng như dao cắt, nước mắt trào ra rưng rưng trên khóe mắt rồi đột nhiên vung quyền ra sức đánh Tiết Nhĩ và mắng:
- Ông nói lăng nhăng, ông mới không còn sống mấy ngày nữa đấy.
Tiết Nhĩ bị đánh mấy cái vào đầu thì kêu lên oa oa, trốn vào sau lưng Mạc Ất xoa đầu kêu lên:
- Ngưng nhi, đó đều là chủ nhân nói ra, sao cô lại đánh ta…
Bỗng thấy Ninh Ngưng ngây ngốc đứng đó, dải lông mày dài khe khẽ rung lên, hai giọt nước mắt theo gò má chảy xuống.
Tiết Nhĩ thấy vậy thì vô cùng hối hận, vội nói:
- Ngưng nhi, cô đừng khóc mà, coi như ta nói nhảm là được chứ gì? Cô muốn đánh thì cứ đánh, ta quyết không tránh né đâu.
Nói rồi quả thật bước ra, nhắm chặt hai mắt.
Lục Tiệm thấy Ninh Ngưng lại vì mình mà rơi lệ thì vừa cảm động lại thấy khó hiểu, thầm nghĩ cô gái này kết bạn với mình không sâu, nói chuyện chưa tới hai chục câu, vì sao lại đối xử tốt với mình như vậy, liền nói:
- Ninh cô nương, Lục mỗ hèn kém, không đáng để cô quan tâm như vậy. Các vị sao không báo tin cho chủ nhân trước, tôi sẽ ở nhà dân này từ từ dưỡng thương đợi Tiên Bích tỷ tỷ.
Ninh Ngưng nhìn y, hai má đỏ bừng lên, lông mày hơi rung lên rồi chợt cao giọng nói:
- Ai quan tâm đến anh chứ? Anh sống hay chết thì có liên quan gì đến tôi.
Rồi phất mạnh tay áo quay người bỏ đi. Mạc Ất cười hi hi nói với Lục Tiệm:
- Ngươi dưỡng thương ở đây cho tốt, đợi bọn ta làm xong việc rồi quay lại gặp ngươi.
Nói xong cùng Tiết Nhĩ theo Ninh Ngưng đi mất.
Lục Tiệm nhìn ba người đi xa thì hơi cảm thấy thẫn thờ, nghĩ ngợi giây lát rồi quay lại hỏi chủ nhà, biết được đường đến Thiên Trụ sơn không chỉ có một lối. Đường mà ba người Ninh Ngưng đi là đường gần nhất, ngoài ra còn hai lối khác đất đai hoang dã lại xa hơn nhiều. Y lập tức hỏi rõ đường đi rồi cảm ơn chủ nhân, thầm nghĩ: “Ta có ở lại chỗ này thì cũng là chờ chết mà thôi. A Tình đến Thiên Trụ sơn chính là mong ta đến gặp gỡ. Ta sắp chết đến nơi, không dám hy vọng có thể kề vai nắm tay, nhưng trước khi chết có thể thấy cô ấy được bình yên thì quả thực có chết cũng không hối hận.” Nghĩ đến đó liền phấn chấn tinh thần, rảo bước tiến về phía Thiên Trụ sơn.
Y yếu ớt vô cùng, cứ đi được vài dặm lại phải nghỉ ngơi hồi lâu. Cứ đi đi nghỉ nghỉ như vậy, mặt trời đã lặn về tây, sắc trời tối dần, bóng cây lay động như yêu ma ẩn nấp, núi non trung điệp nhấp nhô như có vô số hung thú rình mò, dưới ánh trăng chiếu thành những hình bóng quỷ dị. Trong rừng tiếng kêu quái lạ không ngừng vang lên, giống như chim cú mà cũng như chim quạ, còn có nhiều âm thanh không mô tả được, âm trầm khủng bố khiến người ta dựng cả tóc gáy. Sâu trong rừng tùng có vô số vệt lửa xanh chập chờn vô định, như có vô số quái vật đang dòm ngó nơi này.
Lục Tiệm vừa mệt vừa đói, xung quanh lại càng lúc càng tối dần, dày đặc che cả ánh trăng đến mức không nhìn thấy đầu ngón tay đâu cả. Y lần sờ cây cối đến bên một tảng đá lớn ngồi xuống, không kìm được lại ho lên, trong cổ họng trào lên một luồng chất lỏng tanh nóng.
“Chắc là không tới được Thiên Trụ sơn rồi? – Lục Tiệm tự nghĩ “Tạo hóa thật trêu người, không ngờ ta lại chết ở đây.” Nghĩ vậy liền tự cười khổ chính mình, ngả xuống một viên đá thở khò khè một lúc rồi sự mệt mỏi bùng lên, bất giác ngủ đi mất.
Trong lúc hôn mê thì bỗng cả người phát run như phát hiện ra điều gì. Lục Tiệm cố gắng mở mắt nhìn ra thì không xa có hơn mười điểm sáng xanh đung đưa không ngớt. Lục Tiệm dựng cả tóc gay, hai tay sờ loạn trên mặt đất, chỉ sờ được một cành cây nhỏ mềm.
Ánh sáng xanh đó càng lúc càng gần, mùi tanh hôi tạt vào mũi, trong đêm tối bóng đen chập trùng, chính là mấy con sói hung ác. Lục Tiệm nín thở nắm chặt cành cây nhỏ, vừa định vung lên thì bỗng cảm thấy tay châm yếu ớt không có lực, không cách nào nhấc lên được. Mắt thấy con sói đi đầu chân trước cào mặt đất, gầm gừ u u. Nó thấy Lục Tiệm yếu đuối thì co mình vừa định nhảy tới, nhưng trong bóng tối bỗng ánh lửa chớp lên rồi lông con sói đó bỗng nhiên bốc cháy. Nó hoảng hốt không nhịn được kêu thảm u u rồi lăn lộn mấy cái dập tắt lửa, quay người bỏ chạy. Bầy sói cả kinh lùi lại, trong chốc lát ánh lửa lóe lên, lại có hai con sói thân thể bốc lửa, tức thì một trận u u ngào ngào rồi bầy sói rống lên cụp đuôi chạy mất vào trong rừng.
- Ninh cô nương?
Lục Tiệm bất giác thở dài. Trong bóng tối có tiếng hừ khẽ, rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng đến bên người y, một đôi tay mềm mại nhỏ nhắn đỡ y dậy. Lục Tiệm cười khổ nói:
- Tôi lại nợ cô một mạng nữa rồi, thật không biết báo đáp thế nào.
Ninh Ngưng im lặng không nói, đỡ y xuyên rừng vượt đá, đi lại quanh co như đi giữa ban ngày vậy. Hồi lâu mới dừng lại, Lục Tiệm chỉ nghe một tràng tiếng động nhỏ rồi chợt ánh lửa bùng lên, đốt cháy một đống lửa chiếu sáng bốn phía, chính là một cái động. Ninh Ngưng ngồi xuống, cúi đầu cời lửa không nói lấy một tiếng.
Lục Tiệm ngượng ngập nói:
- Ninh cô nương, cô không đi cùng với Mạc huynh, Tiết huynh sao? Vì sao lại đến nơi này?
Tiếng nói còn chưa dứt, Ninh Ngưng đã cầm cành cây trong tay đập mạnh một cái làm cho tàn lửa bay tứ tung. Lục Tiệm cho dù có ngu ngốc thêm chục lần thì cũng nhận ra sự giận dữ trong lòng cô, lập tức ngậm tăm không nói gì nữa.
Hai người ngồi đối diện qua đống lửa hồi lâu, Lục Tiệm lại bắt đầu mệt mỏi ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ hồ bỗng nghe tiếng rên rỉ, Lục Tiệm giật mình mở mắt nhìn ra thì chỉ thấy Ninh Ngưng đang cuộn tròn trên mặt đất, hai tay ôm mắt, cả người run rẩy như đang rất đau đớn.
Lục Tiệm vô cùng kinh hãi, lần theo bờ tường đến bên cạnh Ninh Ngưng hỏi:
- Ninh cô nương, cô sao vậy?
Ninh Ngưng run giọng nói:
- Anh, anh đừng qua đây.
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Cô bị đau ở chỗ nào ư?
Ninh Ngưng không nói tiếng nào, thân thể càng lúc càng run mạnh nhưng lại cô gắng chịu đựng chứ không chịu rên rỉ tiếng nào nữa.
Lục Tiệm cúi người nhìn cô đau đớn nhưng bó tay không có cách nào. Còn đang lo lắng không yên thì Ninh Ngưng đã dần bình phục trở lại, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán chảy xuống, đầu tóc quần áo đều ướt sũng, hồi lâu mới ngửng đầu lên thì hai mắt vừa đỏ vừa sung vù như hai quả hồ đào.
Lục Tiệm cả kinh nói:
- Mắt, mắt của cô.
Ninh Ngưng dựa vào vách động, cười thê thảm nói:
- Tôi xấu xí lắm phải không?
Lục Tiệm ngẩn ra rồi bất giác bật cười, thầm nghĩ cô cuối cùng vẫn là một thiếu nữ, tình cảnh thế này mà lo đến đầu tiên vẫn là dung mạo của mình, liền lập tức nói:
- Làm gì có chuyện đó, cô đẹp lắm mà, có chỗ nào xấu xí đâu.
Ninh Ngưng mím môi, hừ khẽ nói:
- Anh nói dối, mắt tôi vừa đỏ vừa sưng, nhất định là rất xấu xí rồi.
Lục Tiệm nói:
- Đúng là có hơi bị sưng, chắc là bị bệnh mắt đỏ, dùng nước sạch rửa đi là được mà.
Nói rồi đứng dậy đi ra ngoài động, bỗng nghe Ninh Ngưng kêu lên:
- Anh, anh đi đâu?
Giọng nói vô cùng hoảng hốt. Lục Tiệm nói:
- Tôi đi tìm nước sạch để cô rửa mắt.
Ninh Ngưng vội nói:
- Anh đừng đi, bên ngoài tối đen, anh có nhìn thấy gì không?
Lục Tiệm nói:
- Cô vừa đau mắt nên cũng không nhìn thấy rồi, để tôi lần mò đi cũng được.
- Anh ngốc thế? – Ninh Ngưng khẽ thở dài, nói – Kiếp lực của tôi ở hai mắt, có thể nhìn trong bóng đêm, dù ban ngày hay ban đêm đối với tôi có gì khác nhau.
Lục Tiệm bừng tỉnh, thầm nghĩ: “Thảo nào vừa rồi cô ta đi trong bóng tối như bình thường.” Liền nói:
- Không sao đâu, tôi đi một chút là về ngay.
Vừa định cất bước thì Ninh Ngưng nóng ruột, thất thanh kêu lên:
- Anh, anh đừng đi, tôi, tôi chẳng nhìn thấy gì cả.
Lục Tiệm lúc này mới sững sờ, dừng bước quay đầu lại nhìn đôi mắt đỏ ửng của cô, nghi hoặc nói:
- Mắt của cô rốt cuộc bị gì vậy?
Ninh Ngưng thở gấp một hồi rồi cười khổ nói:
- Đau lắm, mỗi tháng nói chung có khoảng hai ba lần thế này, qua một lúc là lại bình thường.
Lục Tiệm nói:
- Tại sao như vậy?
Ninh Ngưng mím môi, yếu ớt nói:
- Sau khi luyện thành “Đồng Trung kiếm” thường thường bị như vậy, có lẽ không quá mấy năm nữa tôi sẽ biến thành bị mù.
Lục Tiệm cả kinh, vội nói:
- Cô đừng nói lời thất vọng như vậy.
- Cái đó chẳng phải là thất vọng. – Ninh Ngưng lắc đầu nói – Kiếp nô tu luyện “Đồng Trung kiếm” đều biến thành kẻ mù, không có ngoại lệ.
Lục Tiệm thất thanh nói:
- Vì sao như vậy?
Ninh Ngưng lắc đầu cười khổ, khẽ nói:
- “Đồng Trung kiếm” tuyệt không phải là kiếp thuật của bản thân tôi mà là năm xưa một vị cao thủ của Thiên bộ nghĩ ra, uy lực rất lớn. Có một số kiếp nô độc ác sau khi luyện thành có thể một chiêu là đốt cháy hai mắt của đối thủ.
- Không phải vậy đâu. – Lục Tiệm tiếp lời, nói – Tôi đã thấy cô dùng ra mấy lần, đâu có đốt cháy mắt người khác.
Ninh Ngưng lắc đầu nói:
- Mỗi lần tôi đau mắt, không nhìn thấy gì thì trong lòng rất khó chịu. Huồng gì tôi cũng sẽ sớm biến thành kẻ mù, chủ mẫu thường nói: “Cái gì mình không muốn thì đừng đổ lên người khác”, cớ gì tôi lại dùng để hại người đây. Hôm nay tôi vốn muốn đốt cháy mắt của Diệp Phạm, chỉ là đến lúc đó lại không hạ thủ nổi.
Lục Tiệm chăm chú nhìn Ninh Ngưng, khuôn mặt cô xinh đẹp tuyệt trần, ánh lửa chiếu rọi vào hiện lên dáng vẻ nhu hòa điềm đạm, vô số sợi tóc mây cũng bị ánh lửa chiếu vào phảng phất như được phủ lên một lớp sáng vàng rực rỡ. Qua hồi lâu, Lục Tiệm thở ra một hơi dài, nói:
- Ninh cô nương, chẳng lẽ cô không có kiếp thuật nào khác, nhất định phải dùng chiêu “Đồng Trung kiếm” đó.
Ninh Ngưng lắc đầu nói:
- Chẳng phải đã nói rồi ư, “Đồng Trung kiếm” không phải là kiếp thuật của bản thân tôi, những kiếp nô thuộc “Ngũ thần thông”, kiếp lực tụ ở mắt đều có thể tu luyện. Kiếp lực của bản thân tôi vốn gọi là “Sắc Không Huyền Đồng”, có thể nhìn trong bóng đêm, phân biệt màu sắc, nhận ra đồ vật, nhưng không có khả năng làm bị thương người khác, không có cách nào tự bảo vệ mình, vì vậy chủ nhân liền bảo tôi tu luyện “Đồng Trung kiếm”. Môn này rất bá đạo, bị phản ngược lại cũng rất nặng nề, có thể khiến người ta đau đớn đến chết đi sống lại cho đến khi mù hẳn mới dừng.
Lục Tiệm đầy giận dữ nói:
- Đã nguy hiểm như vậy thì tại sao còn luyện.
Ninh Ngưng khẽ cười thảm, nói:
- Chủ nhân bảo tôi luyện thì còn có cách nào khác.
Lục Tiệm tức giận nhảy chồm chồm, không kìm được lại ho sù sụ, hồi lâu hơi thở mới bình thường lại, buột miệng nói:
- Lão Trầm Chu Hư đó… khục khục… đúng là… khục… đúng là đồ vô lại khốn kiếp.
Ninh Ngưng cả kinh nói:
- Anh, sao anh lại mắng chửi chủ nhân của tôi?
Lục Tiệm nói:
- Cho dù… khục khục… cho dù mắng chửi lão… lão đáng ghét cực độ… rõ ràng… khục khục… rõ ràng không coi cô là con người.
Ninh Ngưng tim đập thình thịch một lúc rồi lắc đầu nói:
- Tôi do chủ nhân nuôi lớn, chủ mẫu lại đối xử với tôi như con đẻ. Cho dù mắt tôi có mù thì cũng tốt thôi, coi như tôi đã báo đáp ân tình của họ.
Lục Tiệm tức giận nói:
- Cô, cô… thật là kẻ hồ đồ. Bọn họ nuôi cô dạy cô chính vì muốn lợi dụng cô.
Ninh Ngưng nghe vậy thì trong lòng tức giận, lớn tiếng nói:
- Anh chẳng phải cũng là kẻ hồ đồ hay sao? Bệnh đến mức này mà còn muốn đến Thiên Trụ sơn, nghỉ lại giữa chốn hoang dã đã không tốt rồi, lại không thèm đốt lửa, suýt nữa đã bị sói ăn thịt. Anh nói tôi hồ đồ, anh, anh còn hồ đồ hơn tôi nhiều.
Lục Tiệm thấy vẻ mặt cô phẫn nỗ nhưng lại không có chút hung dữ nào mà ngược lại còn có chút khả ái thì bất giác cười phá lên. Ninh Ngưng tuy không nhìn thấy gì nhưng tâm tư vẫn linh hoạt, liền nghi hoặc nói:
- Anh, anh lại cười gì thế?
Lục Tiệm không muốn dối trá, liền nói:
- Không có gì, nhìn cô thì muốn cười.
Ninh Ngưng im lặng hồi lâu rồi hậm hực nói:
- Tôi biết rồi, anh cười mắt tôi xấu xí phải không?
Lục Tiệm ngẩn ra, nói:
- Làm gì có chuyện đó?
Ninh Ngưng bỗng quay mặt vào vách động, tức giận nói:
- Anh ngồi xa ra một chút, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
Lục Tiệm khẽ cười khổ rồi lùi ra nửa thước. Ninh Ngưng biết liền kêu lên:
- Ngồi xa ra chút nữa, càng xa càng tốt.
Lục Tiệm ừm một tiếng lại lùi mấy phân, nhưng vẫn không cách xa Ninh Ngưng.
Lửa cháy bùng bùng vang lên tiếng lốp đốp, nhưng hai người trước đống lửa thì lại im lặng chẳng nói tiếng nào. Thời gian chầm chậm trôi đi, bóng đêm cũng dần biến mất, trời sáng dần. Lục Tiệm chợp mắt một lúc, khi tỉnh ra thì trời đã sáng tỏ, từ ngoài động rọi vào chiếu lên một đống tro tàn. Lục Tiệm quay đầu không thấy Ninh Ngưng thì lập tức cả kinh, loạng choạng chạy ra ngoài động kêu gọi:
- Ninh cô nương, Ninh cô nương…
Tiếng gọi chưa dứt bỗng nghe tiếng loạt xoạt, Lục Tiệm giật mình quay đầu nhìn thì thấy Ninh Ngưng dắt theo một con trâu nước lớn ung dung tiến lại. Lục Tiệm định thần nhìn kỹ thì thấy hai mắt Ninh Ngưng đã bớt đỏ bớt sưng, nhưng lòng trắng vẫn đầu tia máu liền lập tức trách móc:
- Ninh cô nương, mắt cô còn chưa lành, sao đã chạy loạn lên thế?
Ninh Ngưng trừng mắt nhìn y, nói:
- Chẳng phải anh muốn đến Thiên Trụ sơn sao?
Lục Tiệm nói:
- Đúng vậy.
Ninh Ngưng nói:
- Anh đi bộ đến?
Lục Tiệm nói:
- Đúng thế.
Ninh Ngưng cười nhạt, nói:
- Anh có đi bộ được không chứ?
Lục Tiệm giật mình, bất giác im lặng, lại nghe Ninh Ngưng lạnh nhạt nói:
- Anh cưỡi con trâu này mà đi.
Lục Tiệm ngần ngừ nói:
- Con trâu này…
Ninh Ngưng nói:
- Là tôi mua về từ một nhà nông.
Rồi lại lấy từ trên lưng con trâu một cái bao bằng vải bông, lúc mở ra thì mùi lúa mì tạt vào mũi, chính là mấy cái bánh bao trắng. Ninh Ngưng đưa cho Lục Tiệm rồi lại từ trên cổ trâu lấy xuống một vại tương gạo, đều là mua từ nhà nông về.
Lục Tiệm đón lấy bánh bao, tương gạo, ngẩn ra một hồi rồi đột nhiên nhai nuốt ngấu nghiến. Ninh Ngưng thấy y ăn rất ngon miệng thì bất giác cười nói:
- Đây, đây là món ngon nhất mà tôi đã từng ăn, sơn hào hải vị gì gì cũng không bằng được.
Ninh Ngưng ngẩn ra, mắt chợt đỏ lên, thở dài một tiếng rồi quay đầu đi, chỉ thấy xa xa núi cao xanh mướt chọc thẳng lên trời, rừng núi rộng rãi hoang sơ như gắn liền với bầu trời, mấy đám mây trắng như được vẽ lên bầu trời trong xanh sâu thẳm.
Đang nhìn đến xuất thần thì chợt nghe Lục Tiệm nói:
- Ninh cô nương, cô không ăn ư?
Ninh Ngưng lắc đầu nói:
- Tôi đã ăn lúc trên đường rồi.
Lục Tiệm cười nói:
- Tôi cũng ăn no rồi.
Ninh Ngưng nhìn y chăm chú rồi cười nói:
- Đã ăn no rồi thì ngồi lên lưng trâu, tôi sẽ dắt cho anh đi.
Lục Tiệm lắc lắc đầu, thẳng người lên nói:
- Không được. Tôi là nam tử hán, sao có thể để cô dắt đi được.
Ninh Ngưng phì một tiếng, nói:
- Bị bệnh rồi thì không tính là nam tử hán nữa.
Lục Tiệm a a cười nói:
- Chẳng phải thơ cổ đã nói, sống là nam tử hán, chết cũng là nam tử hán hay sao, nói gì đến bị bệnh.
Ninh Ngưng nói:
- Anh lừa người ta đấy à, ở đâu có loại thơ như thế?
Lục Tiệm nói:
- Nhất định là có, chỉ là nguyên gốc chưa chắc đã như vậy thôi:
Ninh Ngưng nghĩ ngợi rồi bật cười nói:
- Có phải là “Sinh làm người kiệt xuất, chết quỷ anh hùng” không?
Lục Tiệm gãi gãi đầu, nói:
- Đúng, đúng rồi, chính là câu đó, nghe giông giống nhưng tôi mãi không nhớ ra.
Ninh Ngưng phì cười nói:
- Lần này anh tính sai rồi, câu thơ đó là do nữ tử bọn tôi làm ra đấy.
Lục Tiệm cả kinh, nói:
- Thật chứ?
Rồi bất giác nghẹn lời, hồi lâu mới nói:
- Vậy thì thế này đi, chúng ta thay nhau ngồi trên lưng trâu, chứ một mình tôi ngồi thì khó mà chấp nhận được.
Y khăng khăng giữ ý, Ninh Ngưng không biết làm thế nào cũng phải miễn cưỡng chấp nhận. Lục Tiệm lại kiên quyết đòi cô ngồi lên trước, Ninh Ngưng không tranh được với y, đành leo lên lưng trâu, thật là dở khóc dở cười, thầm nghĩ: “Trăm mưu nghìn kế tìm vật cưỡi cho y để rồi lại bắt mình ngồi.” Có điều không biết vì sao mà cô ngồi trên lưng trâu, nhìn Lục Tiệm phía trước thì sâu thẳm trong lòng lại có một cảm giác ngọt ngào không thể nói rõ, càng ngày càng nhiều.
Lục Tiệm thân thể yếu ớt, đi chưa bao lâu đã lại bắt đầu ho. Ninh Ngưng vội nhảy xuống đỡ y lên lưng trâu, còn mình thì dắt trâu đi. Lục Tiệm hơi thở ổn định lại thì rất hổ thẹn áy náy, nói:
- Ninh cô nương, thật có lỗi với cô.
Ninh Ngưng nói:
- Anh ngoan ngoãn ngồi đó là tốt với tôi lắm rồi.
Lục Tiệm nói:
- Tôi cứ ngồi thế này thật không thoải mái. Cô cho tôi việc gì để làm đi, nếu không tôi thật biến thành phế nhân mất.
Ninh Ngưng bất giác bật cười, nói:
- Anh đã không hiền lành như vậy thì kể lại mấy câu truyện để tôi tiêu khiển đỡ buồn đi.
Lục Tiệm mừng rỡ nói:
- Kể truyện ư, tôi có sở trường rồi.
Liền thao thao bất tuyệt đem những việc kỳ lạ ở hải ngoại mà Lục Đại Hải từng kể cho mình để kể cho Ninh Ngưng nghe. Đáng tiếc là miệng lưỡi y bình thường, không biết thổi phồng như Lục Đại Hải nên những truyện kỳ quái ảo dị đó được y kể ra thì lại biến thành nhạt nhẽo vô vị, chẳng cảm thấy chỗ nào thần kỳ cả.
Ninh Ngưng nghe mấy truyện thì nói:
- Những cái đó có gì hay đâu? Sao không kể những việc anh đã trải qua đi?
Lục Tiệm gãi gãi đầu, nói:
- Những việc tôi đã trải qua lại càng không hay đâu.
Ninh Ngưng nói:
- Anh chưa nói thì làm sao biết được không hay?
Lục Tiệm nghĩ ngợi rồi nói:
- Những ngày tháng khi tôi còn nhỏ rất bình thường, chỉ đánh nhau với người khác có hai lần, đáng tiếc là đều thua cả.
Ninh Ngưng ngạc nhiên nói:
- Vì sao anh lại đánh nhau với người ta?
Lục Tiệm nói:
- Lần thứ nhất là lên thị trấn mua cá, có mấy tên vô lại nhỏ tuổi cướp cá của tôi, tôi tức giận nên đánh nhau với bọn chúng. Bọn chúng người nhiều, ấn tôi vào vũng bùn làm tôi gần sặc chết.
Ninh Ngưng ồ một tiếng, căm phẫn nói:
- Những kẻ đó thật đáng ghét, sau đó thì sao?
Lục Tiệm nói:
- Sau đó ông nội tôi ra mặt, đánh một đứa trong đó bị thương nên bị giam trong nha môn mấy ngày liền.
Ninh Ngưng trầm mặc hồi lâu rồi lại hỏi:
- Còn lần thứ hai?
Lục Tiệm nói:
- Lần thứ hai cũng là vì mua cá. Lúc đó ở thị trấn có một tên ác bá họ Hoàng ức hiếp ngư dân, mọi người đều gọi hắn là Đại Hoàng ngư. Hắn thấy con cá của tôi thì muốn ép mua, trả giá rất thấp. Tôi không chịu bán, hắn liền đánh tôi một cái bạt tai. Lúc đó tôi vừa khéo đang cầm đòn gánh, máu nóng bốc lên liền đánh mạnh, khiến cho Đại Hoàng ngư vỡ đầu chảy máu. Có điều tay chân của hắn đông đảo, chúng rống lên rồi nhảy tới đấm đá, nếu không phải ông nội tôi đến kịp thì tôi chắc đã bị đánh chết rồi. Sau đó ông nội tôi phải bồi thường rất nhiều, mở tiệc rượu, lại mời những hộ có máu mặt ra nói khéo thì mới làm việc đó lắng xuống được, nhưng từ đó về sau ông nội không cho tôi đi mua cá nữa mà mắng tôi là giống hòn đá trong nhà xí, vừa cứng đầu vừa thối, chỉ biết gây rắc rồi phiền phức cho ông.
- Ông nội anh thật không biết lý lẽ. – Ninh Ngưng hừ một tiếng, nói – Rõ ràng là bọn kia không đúng, vì sao lại cứ mắng anh chứ?
Lục Tiệm nói:
- Ông nội tôi nói là người nghèo trên đời rất nhỏ bé, không nhẫn nại thì không thể sống được. Có điều tôi cứ không nhẫn nại được, bị bắt nạt liền cảm thấy trong lòng bất bình, đã cảm thấy bất bình liền muốn đối chọi với người ta, sống cũng được mà chết cũng xong, nói tóm lại không chịu dễ dàng khuất phục. Ông tôi nói tính cách đó của tôi nếu không sưẳ thì chắc sẽ không sống được lâu. Ôi, thật không ngờ ông nói đúng.
Rồi ngửa mặt lên trời từ từ thở dài một tiếng.
Ninh Ngưng trong lòng đau đớn, im lặng đi trước. Qua một lúc lâu, Lục Tiệm lại chậm rãi nói:
- Sau này tôi gặp A Tình, liền phát sinh nhiều việc rất kỳ quái mà người thường cả đời cũng chẳng gặp được.
Ninh Ngưng thân thể run lên, bước chân không tự khống chế được trở thành chậm dần.
Lục Tiệm phảng phất như tự nói với chính mình, liên miên kể lại gặp Diêu Tình thế nào, luyện kiếm thế nào, trừ gian thế nào… không chỉ nói việc cũ mà còn kể lại cả những mừng vui sướng khổ lúc luyện kiếm với Diêu Tình, đau khổ lúc phải chia tay với cô, những khốn khó lúc lưu lạc Đông Doanh sau khi biến thành kiếp nô, lằng nhằng với A Thị, còn cả sự thương tâm tuyệt vọng lúc Ngư hòa thượng chết, vui mừng khi thoát khỏi Ngục đảo cùng với Cốc Chẩn,… Những loại tâm tình đó tuyệt không phải bịa đặt kể ra mà đều là bản thân y đã phải trải qua nên lúc này rủ rỉ nói ra đều rất tự nhiên, cảm động lòng người. Có lẽ tự biết không còn sống lâu nên Lục Tiệm nói đến những việc đó trong lòng bỗng sinh ra cảm giác kỳ diệu, phảng phất như những việc đã gặp phải đang trải qua trước mắt, chẳng khác gì người khi hấp hối nhớ lại cuộc đời.
Cứ như vậy một người nói, một người nghe, hai người một trâu lẻ loi xuyên qua con đường nhỏ ruột dê, đi vào đồng bằng mênh mông. Mây trắng xa xa, truyền tới tiếng mục đồng thổi sao, vi vi vu vu du dương uyển chuyển. Ninh Ngưng lắng nghe, không biết vì sao nước mắt bỗng chảy ra.
Mưa bụi ở Giang Nam có thể đến bất kỳ lúc nào, lúc trời sắp tối thì mưa đến bất ngờ, nhỏ như tơ, nhẹ như khói, bao phủ cả trời đất, dãy núi cánh đồng đều như thêm mấy phần sắc thái thương tâm.
Xung quanh không có nhà ở, Ninh Ngưng đành phải kiếm một chỗ mỏm đá tránh mưa. Mưa gió trong đêm mờ mịt, tiếng sấm lâm râm. Nội thương của Lục Tiệm nặng nề, lại gặp phải gió lạnh nên lập tức không kìm được ho, mấy lần ngất đi, sắc mặt càng lúc càng tiều tụy, mi mắt hiện lên một luồng khí tím đen. Ninh Ngưng cực kỳ buồn bã, mấy lần muốn khuyên y đừng đến Thiên Trụ sơn, có điều nghĩ đến tình ý khắc cốt của y với Diêu Tình thì đều không khỏi im bặt, trong lòng ngổn ngang trăm mối khó nói ra được có tư vị gì.
Ngày hôm sau mưa tạnh gió ngừng, hai người lại lên đường. Lục Tiệm không đi bộ nổi, có muốn khoe khí khái nam tử cũng thành có lòng mà không có sức, chỉ còn cách nằm trên lưng trâu ho không ngừng, thỉnh thoảng lại ho ra máu.
Đi chưa bao lâu, bỗng nghe Ninh Ngưng kinh hãi kêu lên. Lục Tiệm đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy con đường trước mắt mọt dải xám ngoen ngoét, mượt như nhung, định thần nhìn kỹ thì bất giác kinh hãi. Thì ra lớn lớn nhỏ nhỏ toàn là chuột, như sông như suối đều chạy cả về phía này. Từ đồng ruộng hai bên đường thỉnh thoảng còn có chuột nhảy ra thêm, nhập vào đám này.
Lục Tiệm sững sờ đưa mắt nhìn, thấy Ninh Ngưng nắm chặt thừng trâu, hai má trắng bệch, đôi mắt mở to thì biết cô dù sao cũng là cô gái nhỏ tuổi, sợ những động vật nhỏ bé nên vội gọi:
- Lên lưng trâu đi.
Câu đó như đánh thức người trong mộng, Ninh Ngưng trong lúc vội vã cũng không để ý đến thẹn thùng nữa, tung người nhảy lên lưng trâu nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, cả người run lên.
Lục Tiệm nói:
- Nghe nói chuột đều là quỷ về địa lý, có thể dự báo thiên tai, tránh họa tìm chỗ tốt. Quanh đây có lẽ đã sinh ra tai họa gì rồi.
Nói đến tai họa, Ninh Ngưng bất giác nghĩ đến bệnh tình của Lục Tiệm, nhìn y không giấu nổi ưu phiền, hỏi:
- Vậy phải làm thế nào?
Lục Tiệm nói:
- Chuột đã tránh tai họa thì chúng ta đi theo chúng, có thể được bình yên.
Ninh Ngưng hơi ngần ngừ một chút rồi gật đầu nói:
- Cũng được.
Hai người cùng cưỡi một con trâu, có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau, tim đều đập thình thịch, lập tức đi theo đàn chuột xa xa, chầm chậm tiến tới.
Đi được khoảng nửa giờ thì bỗng nghe sơn cốc phía trước truyền tới tiếng kêu ồ ồ quái dị. Hai người nghe mà trong lòng buồn bực, xa xa nhìn lại chỉ thấy ngọn núi đó đá nhiều cây ít, lởm chởm đá trọc. Ninh Ngưng trong lòng cảm thấy quái dị, đỡ Lục Tiệm xuống lưng trâu rồi giấu kỹ con trâu nước, vượt qua sườn núi lên đến đỉnh núi, cúi mình nhìn xuống.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì cả hai người đều kinh hãi. Chỉ thấy trong sơn cốc đen đen vàng vàn đều là chuột, đầu đuôi dính liền với nhau chen chúc đến giọt nước cũng không lọt. Có vẻ như chuột trong vòng mười dặm đã không hẹn mà gặp, cùng tập trung về đây.
Ninh Ngưng kinh tởm vô cùng, quay đầu đi không nhìn nữa. Lục Tiệm gan dạ có thừa, định thần nhìn kỹ thì giữa bầy chuột có một quái nhân áo vàng vừa gầy vừa nhỏ, lông vàng tóc vàng đang kêu ồ ồ quái dị không ngớt. Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Thì ra là hắn.
Ninh Ngưng nói:
- Anh biết hắn ư?
Lục Tiệm nói:
- Người ta gọi hắn là “Thử Đại Thánh”, cũng là một kiếp nô.
Ninh Ngưng ồ lên một tiếng, nói:
- Vậy thì chẳng trách, xem hắn có thể phát âm thanh quái dị để điều khiển chuột thì chắc là “Ngự Thú nô” trong “Ngũ thần thông” rồi.
Bỗng nghe Thử Đại Thánh ngừng tiếng kêu rồi cười hềnh hệch nói:
- Bàng Giải Quái, ngươi có phục hay không? Còn chống cự là ngươi phải đổi tên đấy.
Chỉ nghe có người phì một tiếng rồi bực bội nói:
- Đổi tên cái rắm con mẹ ngươi, đổi thành tên gì?
Lục, Ninh hai người theo tiếng nói nhìn đến nhưng không thấy ai, trong lòng rất kinh ngạc.
Thử Đại Thánh cười hi hi nói:
- Đổi thành Bàng Giải Xác (vỏ con cua). Còn thịt ư, đều bị các con ngoan của ta ăn sạch rồi.
Người kia im lặng một lúc rồi bỗng tức giận nói:
- Con mẹ nó, coi như tiểu tử ngươi có khí phách, lão tử nhận thua. Nhưng có làm lão đại được không thì không phải ta nói là được.
Thử Đại Thánh cười nói:
- Ngươi nhận thua là được.
Rồi lại kêu lên ồ ồ mấy tiếng, bầy chuột lùi lại một góc, lộ ra một người khắp mình đầy vết thương, tung mình đứng dậy, thì ra là một hán tử cường tráng, hai tay vừa dài vừa to chạm tới mặt đất, vẻ mặt vô cùng chán nản. Lục Tiệm biết người này chính là Bàng Giải Quái, bất giác thầm nghĩ: “Hai người này đã ở đây thì Ninh Bất Không tất nhiên cũng không xa.
Bỗng thấy Thử Đại Thánh ngẩng đầu kêu lên quái dị: