Thương Hải

Chương 42: Chương 42: ĐỒNG QUY (1)






Lục Tiệm đầy lòng hiếu kỳ, y thấy hai người kia đã đi xa liền nắm lấy Cốc Chẩn hỏi dồn dập:

- Sao Cốc Chẩn ngươi lại sống lại được?

- Nói ra thì dài lắm. – Cốc Chẩn nhíu nhíu mày như có tâm sự - Tốt nhất là về chỗ ta ở rồi nói.

Hắn nói rồi đi tới cuối đường vỗ tay, liền có người hầu dắt tới hai con ngựa tốt. Hai người nghiêng mình lên ngựa chạy mấy dặm thì thấy một dải rừng bách, vỏ cây trắng toát, cành lá xum xuê, sâu trong rừng như ẩn hiện một căn nhà nhỏ.

Cốc Chẩn xuống ngựa vào rừng, đi đến gần ngôi nhà liền có một giọng trong trẻo nói:

- Ca ca về rồi!

Bóng người áo xanh thấp thoáng, Cốc Bình Nhi chạy như bay ra khỏi cửa, cô thấy Cốc Chẩn thì bĩu môi tỏ vẻ không vui. Cốc Chẩn cười nói:

- Bình Nhi ra đón anh à?

Cốc Bình Nhi hừ khẽ một tiếng, nói:

- Ta không đón ngươi, ta đón ca ca.

Cốc Chẩn nói:

- Anh chẳng phải ca ca của em sao?

Cốc Bình Nhi thè lưỡi làm mặt quỷ:

- Không phải, ca ca nhỏ lắm. Ngươi lớn như thế thì không phải đâu.

Vẻ mặt Cốc Chẩn buồn rầu, nói:

- Bình Nhi, em nhắm mắt lại đi.

Cốc Bình Nhi hơi ngần ngừ rồi nhắm hai mắt, lông mày vừa dài vừa dày giống như hai phiến là nhỏ khẽ rung động.

Cốc Chẩn lặng lẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô. Thân hình Cốc Bình Nhi bỗng run lên, cô run giọng nói:

- Ca ca, là anh sao…

Cốc Chẩn vẫn im lặng ôm cô vào lòng. Cốc Bình Nhi bỗng rơi lệ, đưa tay ôm lấy Cốc Chẩn lí nhí nói:

- Ca ca thật sự là anh à. Bình Nhi sợ lắm, chẳng thấy mẹ đâu, cả anh cũng không thấy. Bình Nhi sợ lắm.

Cốc Chẩn cười khổ nhưng vẫn không lên tiếng. Cốc Bình Nhi mở mắt ra nhìn Cốc Chẩn, vẻ mặt hết sức hiếu kỳ, nói:

- Lạ thật, dáng vẻ ngươi không giống ca ca nhưng khi ngươi ôm ta thì cảm giác lại rất giống ca ca.

Cốc Chẩn cười nói:

- Đó là cảm giác gì?

Cốc Bình Nhi nghoẹo đầu suy nghĩ rồi nói:

- Ấm áp, mềm mại, khiến người ta yên lòng.

Cô nói rồi lại nhìn Cốc Chẩn không chớp, hai má hơi hồng lên. Cốc Chẩn nói:

- Bình Nhi, em nghĩ gì vậy?

Cốc Bình Nhi nói:

- Ta nghĩ, ngươi đúng là anh tuấn, còn đẹp trai hơn cả cha.

Cô nói rồi cười lên khanh khách, lách khỏi Cốc Chẩn chạy vào nhà như một đám mây, khi chạy qua vườn hoa liền hái một bông đưa lên mũi ngửi, lộ vẻ say sưa vui vẻ.

Cốc Chẩn nhìn cô lòng rất chua xót. Lục Tiệm đến gần thở dài nói:

- Bệnh của cô ấy vẫn chưa khỏi à?

Cốc Chẩn gật gật đầu. Lục Tiệm nói:

- Vậy ngươi định thế nào?

Cốc Chẩn nói:

- Nó vì ta mà tâm trí cuồng loạn, cả đời này kiếp này nhất định ta phải chăm sóc tốt cho nó.

Lục Tiệm gật đầu nói:

- Đúng là phải như vậy. Còn cha ngươi thì sao?

Cốc Chẩn cười nhạt một tiếng, xua tay nói:

- Không cần nhắc đến ông ta, ta không muốn nghe đâu.

Lục Tiệm cảm thấy ngạc nhiên, lại hỏi:

- Vậy còn Thi cô nương đâu?

Cốc Chẩn không nói gì, chỉ đi vào phòng lấy trên bàn một bức thư dán kín đưa cho Lục Tiệm.

Lục Tiệm mở ra xem thì thấy tờ giấy nét bút mềm mại viết: “Tôi hiểu nhầm anh, trong lòng hối hận. Nghĩ đến những việc đã làm nên không còn mặt mũi nào gặp lại anh. Từ giờ lưu lạc giang hồ để sám hối tội ác, nếu có gặp tai họa thì cũng là tự mình chuốc lấy mà thôi. Anh đã được giải oan thì nhất định có thể tìm được người con gái xứng đáng. Về sau có ngày kết hôn thì người con gái ngu muội này cho dù có ở chân trời góc biển cũng nhất định sẽ chúc cho anh được may mắn.” Cuối thư chưa kịp viết tên, chỉ có đầy vệt nước giống như vết lệ.

Lục Tiệm bỏ bức thư xuống, thở dài nói:

- Thi cô nương mấy lần suýt làm hại tính mạng của ngươi nên trong lòng đau khổ không vượt qua được, không muốn gặp ngươi mà thôi.

Cốc Chẩn cười nhạt, nói:

- Cô ta thiếu nợ xong rồi muốn chạy là chạy đi ư? Hừ, tưởng hay lắm nhỉ. Cô ta làm như thế gọi là trốn nợ, sẽ có ngày ta bắt được cô ta, nếu không buộc cô ta phải bồi thường cả vốn lẫn lại thì không xong.

Lục Tiệm nói:

- Lúc cô ấy đi sao ngươi không ngăn lại?

Cốc Chẩn lắc đầu nói:

- Lúc ta tỉnh lại thì cô ấy đã đi rồi, ngay cả cơ hội lên tiếng cũng không có nữa. Cô bé ngốc đó rất cố chấp, đã quyết định đi rồi thì có chín con trâu cũng chẳng kéo lại nổi. Chỉ mong đến mùng chín tháng chín có Luận Đạo Diệt Thần thì cô ấy sẽ quay lại.

Lục Tiệm nói:

- Vì sao?

Cốc Chẩn nói:

- Lúc đó Đông Đảo và Tây Thành toàn lực quyết chiến, đệ tử của hai bên chỉ cần là còn sống sẽ đều phải có mặt.

Lục Tiệm gật gật đầu, lại nói:

- Ngươi vẫn còn chưa nói là vì sao ngươi sống lại được?

Cốc Chẩn cười khổ nói:

- Cái đó chẳng phải đơn giản ư? Cốc Thần Thông vốn không giết ta ở đó, chẳng quan là diễn kịch thôi.

Lục Tiệm bừng tỉnh, nhưng lại ngờ vực nói:

- Vì sao ông ta không giết ngươi?

Cốc Chẩn nói:

- Nguyên nhân đó ông ta không nói ra thì ta cũng không hỏi đến. Nhưng ta đoán là không ngoài hai lý do: một là ông ta biết rõ ta oan uổng, nhưng việc của Đông Đảo nhất định phải có chứng cứ. Vì không có chứng cứ đáng thuyết phục để chứng minh ta trong sạch nên ông ta liền tự tay hành hình, đánh ta ngất đi giống như chết nên khiến ta khỏi phải chịu “Tu La thiên hình”. Nếu không những người khác mà hành hình thì ta chết chắc. Thứ hai là ông ta trước sau vẫn cho là ta thật sự có tội nhưng lại nhẹ tay tha mạng cho ta. Có điều dù là lý do gì thì con người đó vẫn đều là một tên cực kỳ khốn kiếp.

Lục Tiệm nhíu mày nói:

- Ông ấy có lòng tốt cứu ngươi, sao ngươi lại chửi mắng ông ấy.

Cốc Chẩn nói:

- Nếu ông ta biết ta oan uổng thì năm xưa vì sao không chịu tin ta mà lại giam ta vào Cửu U tuyệt ngục chịu khổ? Nếu ông ta cho là ta có tội nhưng lại không giết ta thì là lấy quyền riêng vào việc công, không xứng đáng làm vua của Đông Đảo. Hơn nữa một chưởng đó của ông ta hại cho Bình Nhi tâm trí điên loạn, chỉ bằng một điểm đó ta cũng không thể tha thứ cho ông ta rồi.

Lục Tiệm im lặng một hồi rồi thở dài nói:

- Ta chỉ biết rằng dù sao Cốc đảo vương cũng có tình cảm với ngươi…

Cốc Chẩn lộ vẻ bất đắc dĩ, xua tay nói:

- Không nói việc đó nữa. Lục Tiệm ngươi chắc là đã gặp vị sư phụ đó của ta phải không?

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:

- Sao ngươi biết?

Cốc Chẩn nói:

- Ta đến cung thành ở Nam Kinh thì không thấy cái hộp sắt dưới gốc cây nữa.

Lục Tiệm lấy từ ngực áo ra chiếc nhẫn tài thần và ngọc tỷ truyền quốc bỏ lên bàn rồi đem những việc trước sau gặp phải kể lại. Cốc Chẩn lúc đầu cảm thấy rất hứng thú, nhưng dần dần lộ ra vẻ nghiêm trọng. Hắn đợi Lục Tiệm kể xong thì mới nói: T

- Lục Tiệm ngươi có biết lão gấu ngốc và lão khỉ già đó là ai không?

Lục Tiệm lắc đầu:

- Bản lĩnh của họ rất cao, chắc cũng không phải là kẻ không có danh tiếng.

- Không chỉ không có danh tiếng mà còn có danh tiếng rất lớn. – Lông mày Cốc Chẩn nhíu chặt – Nếu ta đoán không sai thì lão gấu ngốc chắc là chủ nhân của Sơn bộ là Thạch Tướng quân Thôi Nhạc. Còn lão khỉ già chính là chủ nhân của Trạch bộ Hãm Không Tẩu Sa Thiên Hà.

Lục Tiệm trong lòng chấn động, bừng tỉnh nói:

- Thảo nào ta thấy lão khỉ già và Sa Thiên Hoàn rất giống nhau, thì ra hai người bọn họ vốn là anh em. Nhưng vì sao chủ nhân của Sơn bộ và Trạch bộ lại muốn làm hại sư phụ của ngươi?

- Cái đó cũng là điều ta đang nghi ngờ trong lòng.

Cốc Chẩn đứng dậy rồi đi đi lại lại trong phòng, càng lúc càng nhanh, vẻ mặt không ngừng biến đổi đầy sự ưu tư. Lục Tiệm nhìn mà ngạc nhiên, không nhịn được nói:

- Cốc Chẩn ngươi sao vậy? Cứ đi qua đi lại hoa cả mắt.

Cốc Chẩn chợt dừng bước, đập tay lên bức tường trầm giọng nói:

- Lục Tiệm, chúng ta đã phạm phải một sai lầm cực lớn rồi.

Lục Tiệm kinh hãi:

- Sai lầm gi?

Cốc Chẩn nói:

- Sư phụ ta, sư phụ ta…

Hắn nói đến đó định nói tiếp nhưng lại thôi, trên mặt hiện lên nét hối hận sâu sắc.

Lục Tiệm đang định hỏi thì bỗng nghe thấy Cốc Bình Nhi ngoài phòng kêu lên:

- Cha, cha.

Thân mình Cốc Chẩn chấn động rồi chạy ra ngoài cửa. Lục Tiệm cũng theo sau, từ xa thấy một nam tử áo bào rộng đang lặng lẽ đứng trong vườn hoa. Cốc Bình Nhi nắm tay áo của người đó, nụ cười ngây thơ. Thì ra nhiều năm nay hình dáng của Cốc Thần Thông không hề biến đổi nên Cốc Bình Nhi dù chỉ có ký ức khi còn sáu tuổi, không nhận ra được Cốc Chẩn đã lớn nhưng vẫn nhận ra được Cốc Thần Thông. Cốc Thần Thông xoa đầu cô, trên mặt lộ vẻ đau buồn.

Nét mặt Cốc Chẩn lạnh lẽo, cao giọng nói:

- Ông đến đây làm gì?

Cốc Thần Thông liếc hắn rồi thản nhiên nói:

- Trên núi Thiên Trụ con không nói gì đã bỏ đi, lại đem cả Bình Nhi theo. Người làm cha như ta về tình về lý đều phải đến xem xem.

Cốc Chẩn nhướng mày cười nhạt nói:

- Việc của anh em tôi, không cần ông quan tâm.

Cốc Thần Thông ngước mắt nhìn trời, khẽ cười khổ:

- Chẩn nhi, ta biết trong lòng con oán hận ta. Nhưng nếu con ở vào địa vị đảo vương này thì cũng biết nỗi khổ của ta thôi.

Cốc Chẩn cười nhạt, cao giọng kêu lên:

- Ba năm tù khổ, Bình Nhi điên loạn mà chỉ một chữ nỗi khổ là phủi sạch được ư?

Cốc Thần Thông lắc đầu nói:

- Phủi không được?

Cốc Chẩn nói:

- Ông đã biết vậy thì đừng có đến đây làm phiền chúng ta.

Lục Tiệm thấy họ là cha con mà như kẻ thù thì rất đau lòng, không nhịn được liền nói:

- Cốc Chẩn, cho dù thế nào thì ông ấy cũng là cha ngươi. Ngươi có hận ông ấy thế nào thì cũng là con trai ông ấy mà.

Nghe vậy thân mình Cốc Chẩn khẽ run lên rồi hừ một tiếng. Ánh mắt Cốc Thần Thông chuyển đi chăm chú nhìn sáng Lục Tiệm rồi đột nhiên ánh mắt ông ta lộ ra vẻ kinh hãi, nhíu mày nói:

- Lục đạo hữu, mấy ngày gần đây ngươi gặp những ai?

Lục Tiệm ngẩn ra nói:

- Đảo vương hỏi vậy là có ý gì?

Cốc Thần Thông chiếu ra ánh mắt kỳ lạ, từ từ nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết là ngươi đã trúng kế của người khác, trong mình ngươi đang có một mối họa cục lớn.

Lục Tiệm nghe vậy giật mình. Y đã từng đấu với Cốc Thần Thông, biết rõ thuật “Thiên Tử xem khí” của người này có thể biết rõ khí của vạn vật trong trời đất, cực kỳ huyền diệu. Ông ta nói như vậy tất nhiên là không sai. Nhưng Lục Tiệm vận khí kiểm tra trong người thì tuyệt đối không phát hiện điều gì không ổn. Y còn đang ngần ngừ thì Cốc Thần Thông bỗng lắc đầu nói:

- Ngươi làm như vậy thì không cảm nhận được đâu.

Ông ta nói đến đó thì bỗng lắc người vung chưởng đánh tới.

Lục Tiệm thấy chưởng lực của Cốc Thần Thông ép đến như núi sập, rõ ràng là đã dốc hết sức thì bất giác kinh hãi vội vã vung quyền chống cự. Quyền chưởng chưa kịp giao nhau thì chiêu thức của Cốc Thần Thông đã biết đổi, chưởng hóa thành chỉ điểm tới ngực Lục Tiệm. Lục Tiệm đưa tay ra cản lại rồi vung tay trái đánh ra.

Trong nháy mắt hai người xoắn lại một chỗ giao đấu. Lục Tiệm chỉ cảm thấy chiêu nào của Cốc Thần Thông cũng nhằm lấy để mạng, không nương tay chút nào, nếu mình không dốc hết sức chống đỡ thì nhất định phải chết. Nhất thời vì muốn tự bảo vệ mà y liên tiếp biến tướng, đẩy Đại Kim Cương thần lực lên mức cao nhất. Đánh đến gần ba chục chiêu, Lục Tiệm vừa định đánh quyền ra thì bỗng cảm thấy trong kỳ kinh bát mạch có tám loạn chân khí mang theo tám loại cảm giác khác nhau, nặng nhẹ tê buốt đau nhức nóng lạnh biến động không ngừng, liên tục thay đổi, hỗ trợ, đánh lẫn nhau như kẻ địch vậy. Khí tức của Lục Tiệm lập tức bị cản trở, mắt thấy chưởng của Cốc Thần Thông bay tới mà quyền của mình thì lại khựng lại giữa không trung không thể đánh ra được.

Y đang nhắm mắt chờ chết thì kình lực quanh người chợt biến mất, lúc mở mắt nhìn ra thì đã thấy Cốc Thần Thông nhẹ nhàng lùi lại chắp tay sau lưng đứng đó. Lục Tiệm liền cẩn thận vận khí, Đại Kim Cương thần lực truyền đến chỗ nào thì tám loại chân khí đều tan rã tới đó giống như chưa từng tồn tại. Sau đó y vận khí khắp người cũng chẳng phát hiện chút cản trở nào.

Cốc Thần Thông chậm rãi nói:

- Lục đạo hữu, mối họa trong mình ngươi được gọi là “Lục Hư độc”, ẩn náu trong kỳ kinh bát mạch, lúc bình thường sẽ tuần hoàn tương sinh, đồng hóa với chân khí của ngươi, cho dù ngươi có vận động thể nào thì cũng sẽ không phát ra. Nhưng nếu gặp phải cao thủ ngang tầm, lúc giao đấu sống chết, công lực đẩy đến tối đa thì sẽ đột nhiên phát tác. Đến lúc đó tám loại kình lực hỗn loạn tự đánh lẫn nhau làm cho chân lực bị cản trở, thua thiệt nặng nề.

Lục Tiệm hơi biến sắc, nghĩ một lượt rồi chợt nghĩ tới một người, liền buột miệng nói:

- Chẳng lẽ là ông ta…

Cốc Thần Thông gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng tiếp lời nói:

- Có phải người đó cao cao gầy gầy, vẻ mặt hiền từ, có một nốt ruồi đỏ không?

Lục Tiệm nghe ông ta mô tả hình dạng giống hệt vị Nhược Hư tiên sinh kia thì trong lòng kinh ngạc, bất giác gật đầu. Ánh mắt của Cốc Thần Thông lóe lên, nói:

- Hắn đang ở đâu?

Lục Tiệm lắc lắc đầu. Cốc Thần Thông nhíu mày trầm ngâm rồi cười khổ nói:

- Kiếp số, đúng là kiếp số.

Ông ta nói tới đó thì lại ngửa mặt nhìn trời ngơ ngẩn xuất thần.

Cốc Thần Thông khẽ cười khổ nhìn trời giống như đang tự nói với chính mình:

- Năm xưa ta cũng đoán là hắn có lẽ chưa chết, nhưng vì có lời thề nên không thể rời đảo tìm hắn. Thiên kiếp của hắn rất khó giải thoát được, hoặc là cả đời không dùng được võ công, hoặc là phải chia tâm ma đó làm hai, do hai người gánh chịu. Cách “chia ma” đó cực kỳ khó khắn, ta cũng chỉ nghe nói chứ không nghĩ là hắn có thể thực sự luyện thành. Có điều cho dù có luyện được “Chia ma” nhưng không có người phù hợp để chịu một nửa tâm ma cho hắn thì vẫn không thể thoát được kiếp nạn. Con người đó thần thông vô địch nên cũng sinh ra tâm ma thiên hạ vô song, tuy chỉ có một nửa nhưng cao thủ tầm thường mà gặp phải thì cũng sẽ nhập ma như hắn, kinh mạch nổ tung mà chết. Chỉ có cao thủ “luyện thần” có tâm trí kiên định đầy đủ, có thể hàng phục được tất cả ma quỷ thì mới có thể giúp hắn vượt kiếp nạn. Sau khi Ngư hòa thượng mất đi thì cao thủ “luyện thần” chỉ còn một mình Cốc mỗ. Ta với hắn có thù sâu như biển, nhất định sẽ không giúp hắn. Chỉ không ngờ là ngươi cũng đạt đến cảnh giới luyện thần, lại một lòng vì người khác nên giúp hắn thoát nạn. Xem ra thì ông trời chưa chán ghét tranh đấu, vẫn đứng về phía hắn rồi.

Lục Tiệm nghe vậy mà tim đập dồn dập, lờ mờ đoán ra mấy phần, liền không nhịn được hỏi:

- Cốc đảo vương, ông cũng biết người đó ư?

- Sao lại không biết? – Cốc Thần Thông thản nhiên nói – Hắn là kẻ địch cả đời của ta, ngay cả đanh hiệu “Cốc thần bất tử” này của ta cũng là do hắn mà có.

Lục Tiệm chớp mắt không còn chút máu, thất thanh nói:

- Vạn Quy Tàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.