Thương Hành Thiên Hạ

Chương 41: Chương 41




CHƯƠNG 41

EDITOR: GINJI

THĂM DÒ

              Tần Đồng ngủ đợt này cảm giác không tồi, cổ tay đau đớn cũng không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của hắn, ngày hôm sau tỉnh lại là đã quá ngọ. Khó có được một giấc ngủ tốt, Tần Đồng trên giường muốn duỗi người, tay vừa mới động liền sững sờ tại chỗ.

            Tay phải của hắn đang bị một bàn tay nào đó nâng, cánh tay ngang qua ngực hắn không nặng cũng không nhẹ cầm lấy khủy tay của hắn, tuy rằng lộ ra ngoài, nhưng có hơi ấm thật không cảm thấy chút lạnh nào, bất quá cái tay cầm lấy cái tay mình kia không cần nghĩ cũng biết là của ai. Sau lưng truyền đến nhiệt độ cùng hơi thở nơi cần cổ làm cho Tần Đồng đầu đầy hắc tuyến, đây là tình trạng gì? Tần nhị công tử luôn luôn chỉ ôm người mà giờ cư nhiên lại để cho người ta ôm!

            Loại tình huống này Tần Đồng như thế nào có thể chấp nhận, lập tức vươn tay trái chuẩn bị đem cánh tay kia đi ra, ai biết hắn còn chưa có động tác, người phía sau liền tỉnh lại hỏi: “Ngươi tỉnh?”

            Nhìn không thấy biểu tình, tiếng nói lúc mới vừa tỉnh khàn khàn giống như ma sát với giấy nhám chui vào lỗ tai Tần Đồng, lúc này khiến hắn đánh rùng mình một cái. Bất quá Lục Gia Diễm cũng không trông cậy vào hắn câu trả lời, hỏi xong đã đem tay lấy về, đứng dậy rửa mặt chải đầu thay quần áo đi.

            Tần Đồng sờ sờ da gà nổi đầy sau gáy, từ giường đứng lên, khẽ nâng tay phải không thể động, tay trái cầm lấy quần áo mặc đến mặc đi mặc thế nào cũng không tốt.

            Gặp quỷ, tàn phế đương nhiên không tốt, nhưng chỉ thiếu một bàn tay mà làm gì cũng không thuận. Tần Đồng thật vất vả cầm áo đặt trên vai, tay trái xuyên qua ống tay áo sau đó cầm tay phải hướng tiếp, bất quá chỉ là động tác ma sát rất nhỏ mà đã khiến hắn đau muốn chết.

            Tần Đồng còn đang mải chiến đấu hăng say với cái ống tay áo, trên trán đã muốn thấm ướt một tầng mồ hôi, cái ống tay áo bất trị kia rõ ràng muốn cùng hắn đối nghịch, như thế nào cũng không chịu vào. Hắn đang muốn buông tha tiếp tục nằm giường không thèm ra ngoài, không nghĩ tới Lục Gia Diễm cư nhiên lại giúp hắn, hành động phá lệ này làm cho Tần Đồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, chẳng lẽ người này sửa tính?

            Lục Gia Diễm thấy Tần Đồng không nhúc nhích, đung đưa ống tay áo hỏi: “Ngươi mặc hay không mặc?” Ngữ khí lãnh đạm biểu tình lãnh đạm, không khác gì so với bình thường.

            Tần Đồng nhìn ống tay áo trong tay Lục Gia Diễm, cẩn thận đem tay phải xuyên đi, động tác đã muốn rất nhẹ, vẫn là đau khiến hắn phải hút khí.

            Mặc quần áo, qua loa rửa mặt chải đầu liền xuất môn, đâm đầu gặp ngay Tiễn bá, không đợi Tần Đồng mở miệng, Tiễn bá liền lớn giọng hẳn lên: “Ai nha nha, nhị thiếu gia của ta, tay ngươi làm sao vậy?”

            Giọng vừa cất, trong phòng Chu tẩu lập tức đã có động tĩnh, tiểu đào là người đầu tiên mở cửa lao tới, trực tiếp chạy đến trước mặt xem cổ tay Tần Đồng: “Đại ca, tay ngươi làm sao vậy?” Vừa nói vừa đem tay phải đến xem, nhìn thấy cổ tay sưng phù như bánh mỳ nướng, muốn sờ lại không dám, chỉ đành nói: “Có đau hay không?” Ngay cả đôi mắt cũng có chút phiếm hồng.

            Chu tẩu theo sau tiểu đào, nhìn thấy cổ tay Tần Đồng liền nhíu mày: “Đây là như thế nào?” Hai người này rốt cuộc phát sinh chuyện gì, bất quá một đêm không thấy cổ tay tự nhiên sưng thành như thế.

            Trước mặt ba đôi mắt gắt gao theo dõi hắn, hứng thú trong mắt Tiễn bá, nước mắt cứ chực rơi ra trong mắt tiểu đào cùng lo lắng trong mắt Chu tẩu, Tần Đồng da đầu lại run lên, ho khan hai tiếng nói: “Không có gì, đêm qua đứng dậy tìm nước uống, không cẩn thận đụng tới cái bàn, kết quả là tay bị trật khớp.”

            Tiễn bá “nga” một tiếng, ngữ khí đầy nghẹn ngào nói: “Nhị thiếu gia, ngươi cần phải hảo hảo bảo trọng thân mình, Tần gia hiện giờ chỉ còn một người, lão nô không chiếu cố hảo ngươi, sau này ta còn mặt mũi nào nhìn phu nhân, lão gia.”

            Ngữ khí kia có thể xem là cảm động lòng người, nhưng mà ánh mắt lại lộ ra mạt cười rõ ràng, hiển nhiên đối với cái lý do Tần Đồng đưa ra nửa phần cũng không tin, ánh mắt cứ ngay tại trên người hắn và Lục Gia Diễm mà đánh tới đánh lui.

            Ánh mắt Chu tẩu cũng đồng dạng đảo tới đảo lui giữa hai người, cuối cùng nói: “Ngươi a, luôn cứ như vậy, về sau nên cẩn thận một chút.” Nói chính là Tần Đồng, mà cũng là đối với Lục Gia Diễm mà nói, làm cho Tần Đồng thầm phẫn nộ.

            Thật sự là cái cớ, xem biểu tình của mọi người là biết không có tin tưởng một chút nào. Cũng may còn có tiểu đào, toàn bộ lời nói của Tần Đồng toàn bộ đều tin, lôi kéo tay áo hắn hỏi: “Sưng như thế, khi nào mới có thể hảo?” Ca ca sợ nhất là đau, sưng như thế chỉ sợ hắn phải chịu khổ nhiều.

            Tần Đồng trong lòng thở dài, nhu nhu tóc tiểu đào: “Không có việc gì không có việc gì, đã thoa dược, đau cũng không đau lắm, bất quá phỏng chừng một thời gian nữa mới có thể hảo.”

            Tiễn bá một bên hấp mũi: “Nhị thiếu gia, ngươi còn chưa có ăn cơm đi, có đói bụng không? Lão nô hiện tại liền đi chuẩn bị cho ngươi.” Ha hả, hắn thật không kịp chờ để xem màn biểu diễn tiếp theo.

            Một câu nhắc nhở mọi người, Chu tẩu lập tức nói tiếp: “Cũng đúng, ta hiện tại giúp ngươi hâm nóng.” Nói xong liền hướng phòng bếp đi, tiểu đào tự nhiên cũng qua hỗ trợ.

            Tiễn bá đi theo cuối cùng, hướng Tần Đồng liếc mắt một cái, nói: “Lão nô đi ra ngoài mua chút thang thuốc về, thương cân động cốt cần phải hảo hảo tẩm bổ.” Nội dung nghe rất là đứng đắn, sao vào tai Tần Đồng thế nào cũng cảm thấy được không phải như thế, ánh mắt cuối cùng kia làm cho hắn thật đứng ngồi không yên. Hờn dỗi uất nghẹn trong ***g ngực không có chỗ phát tiết, lúc này mới nhớ tới tên đầu sỏ gây chuyện vẫn đang đứng đằng sau chính mình chưa hề lên tiếng, nhịn không được hung hăng quay đầu trừng mắt, đều là do hắn hại!

            Người bị trừng lại hoàn toàn không có phản ứng, bình tĩnh cùng ánh mắt hung ác của Tần Đồng nghênh diện, cuối cùng, không ngoài ý muốn Tần Đồng bại trận. Dời ánh mắt, Tần Đồng quay đầu hướng tiểu thính mà đi, hận không thể tát cho mình một cái, rõ ràng không phải hắn sai, vì cái gì hắn lại lãnh lấy thất bại?

            Đến tiểu thính không lâu Chu tẩu đã đem đồ ăn được hâm tốt bưng lên, nghe nói Tiễn bá một người ra ngoài mua thuốc bổ, lo lắng cũng theo ra xuất môn, đại sảnh thế chỉ còn lại ba người.

            Tần Đồng nhìn chiếc đũa trước mặt ngẩn người, hiện tại làm sao bây giờ? Không thể ở trong này mà giục Lục Gia Diễm uy hắn đi, đối mặt với ánh mắt của thiên hạ hắn không có khả năng làm được điều này. Tay trái cầm lấy chiếc đũa đùa nghịch nửa ngày trời thật vất vả mới làm cho đồ ăn ly khai khỏi mâm lại bị rơi rớt trên bàn, Tần Đồng thất bại thầm thở đài, tiểu đào lại cầm lấy chén bát trước mặt Tần Đồng cười nói: “Đại ca, hay là để ta giúp ngươi.”

            Liền nhờ tay tiểu đào một ngụm lại một ngụm ăn cơm, không thể không nói vẫn là tiểu nha đầu cẩn thận, uy phân lượng không nhiều không ít, ăn thực thoải mái. Mà Lục Gia Diễm ngồi bên cạnh thẳng đến khi cơm nước xong cũng không có ngẩng đầu liếc mắt về phía hai người một cái.

            Mới vừa cơm nước xong, Tần Đồng đã bị tiểu đào bắt về giường nghỉ ngơi. Chưa từng nghĩ tới tiểu nha đầu cư nhiên lại như người lớn hộ tống hắn trở về, Tần Đồng bất đắc dĩ bảo mình chỉ là trật khớp, còn không có suy yếu đến nỗi phải mỗi ngày phải nằm trên giường, bất quá bị tiểu đào trừng hai mắt, đành phải sờ sờ cái mũi tự giác nằm hảo.

            Ngủ lại ngủ không được, Tần Đồng liền cùng tiểu đào tán gẫu, trò chuyện a trò chuyện rốt cuộc cũng khiến cơn mệt mỏi ập đến, mơ mơ hồ hồ cư nhiên ngủ say. Tỉnh lại thì sắc trời đã muốn tối đen, trong phòng không có đốt đèn, đen kịt không một âm thanh.

            Nháy mắt vài cái mới thích ứng được với một mảnh hắc ám, Tần Đồng rời giường, đại khái chắc là ngủ lâu lắm, đầu có chút mơ hồ. Ở trong phòng sờ soạng nửa ngày cũng tìm không thấy đồ để thắp nến, lại tiếp tục cảm thán đèn điện thật là tốt, rốt cuộc cũng quyết định ra ngoài tìm tiểu đào để thắp nến.

            Cửa lúc này vừa mở, Lục Gia Diễm đi vào, nhìn thấy Tần Đồng đứng ở cạnh bàn, có chút nhíu mày: “Tỉnh sao không thắp nến?”

            Cửa mở ra mang theo ánh trăng mỏng, giữa ánh sáng nhàn nhạt nhìn thấy một thân hình cao gầy, hắn nhịn không được lại muốn ghen tị, ngữ khí trả lời tự nhiên cũng không tốt: “Ta không tìm thấy.”

            Không nói gì, Lục Gia Diễm trực tiếp lướt qua Tần Đồng đi đến đầu giường, đưa tay ra lấy trên bàn thứ gì đó rồi đến bên cạnh bàn châm nến.

            Tần Đồng khi ngọn nến châm lên có chút sợ run, sau đó liền hận không thể đi đập đầu vào đâu đó cho rồi, bàn trên đầu giường lớn như vậy mà hắn sờ soạng một vòng cư nhiên cũng không phát hiện, con mắt này thật sự là vô dụng mà.

            Nhất thời không nói chuyện, ánh nến thiêu đốt phát ra âm thanh “đùng” nhỏ dị thường rõ ràng, Tần Đồng đột nhiên cảm thấy không khí thực quỷ dị, đứng ở bên cạnh bàn nhìn chằm chằm ngọn nến, không biết tại sao không có dũng khí ngẩng đầu nhìn cái tên đứng ở bên kia bàn.

            Lục Gia Diễm đứng bên cạnh bàn không nhúc nhích, trước đây hắn là người thực quen im lặng, nhưng hiện tại hắn bỗng nhiên cảm thấy được im lặng như vậy làm cho hắn cảm giác có chút không thoải mái, hắn cũng không phải người quen nói chuyện, trước đây không nói lời nào cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại đột nhiên cảm thấy được không nói lời nào tựa hồ lại thiếu đi cái gì. Khẽ mấp máy môi, một tiếng “Ngươi” đang chuẩn bị từ yết hầu xuất hiện, ngoài cửa liền xuất hiện một cái đầu nhỏ.

            Đầu tiểu đào hướng vào trong phòng lại không mở miệng nói tiếng nào, đôi mắt to lộ ra vẻ do dự, không biết suy nghĩ cái gì. Tần Đồng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ra tiếng hô: “Tiểu đào, đứng ở cửa làm cái gì, không có tuyết thì bên ngoài cũng lạnh lắm, mau vào đi.”

            Tiểu đào ngoài ý muốn không có như thường lệ vọt tới bàn, mà là đáp một tiếng rồi rụt đầu trở về, qua một lát mới thong thả bước vào, mà mới được ba bước đã hướng ra ngoài cửa nhìn lại.

            Tần Đồng thấy kỳ quái, hỏi: “Bên ngoài có cái gì sao?”

            Tiểu đào cúi đầu ấp úng không nói lời nào, Lục Gia Diễm liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên đứng dậy liền hướng ngoài cửa đi đến, tiểu đào bị động tác của hắn hù dọa, “A” một tiếng chạy nhanh ra, Lục Gia Diễm cũng đã quay trở lại.

            Lắc lắc trong tay cái tiểu trúc, Lục Gia Diễm hỏi: “Đây là cái ngươi muốn nói?” Con ngươi trước đây lãnh đạm lại đang nhìn tiểu đào với một mạt lo lắng nhợt nhạt.

            Tần Đồng tò mò tiến lại: “Rốt cuộc là cái gì?” Đang ngắm trong cái giỏ có gì thì ngạc nhiên mở to mắt nhìn: “Không thể nào…”

            Trong giỏ là con chó nhỏ, vốn dĩ chó nhỏ cũng không có gì, nhưng vấn đề là con chó nhỏ kia không những nhìn như không đủ tháng, mà còn là hai con, với hai mắt không thần thái mở to trong cái giỏ nhỏ nhúc nhích thân mình.

            Tần Đồng có chút đau đầu nhìn tiểu đào: “Ngươi mang về từ nơi nào?”

            Tiểu đào ngẩng đầu chớp chớp ánh mắt, nói: “Buổi chiều khi đại ca ngươi ngủ, ta muốn ra ngoài đi dạo, nói không chừng còn có thể gặp phải mẫu thân, nhưng đến góc đường liền thấy chúng nó ở trong góc phát run.

            Ánh mắt tiểu đào trở nên đáng thương: “Chúng nó thật sự rất đáng thương, ở trong gió lạnh đến phát run, cho nên ta liền ôm trở lại.” Ánh mắt bắt đầu đảo giữa Tần Đồng và Lục Gia Diễm: “Các ca ca cùng ta dưỡng được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.