CHƯƠNG 57
EDITOR: GINJI
KÍCH TƯỚNG
Thực tiễn chứng minh phi cơ không có thoải mái như xe thể thao, bên tay truyền đến tiếng gió vù vù cùng với lúc cao lúc thấp khi nhảy lên làm cho Tần Đồng lần đầu tiên trong đời có cảm giác say xe, gió đêm đầu xuân vốn rất thoải mái giờ phút này thổi vào người lại mang theo từng trận lạnh lẽo, khiến hắn thực sự khẳng định thổi thêm một chút nữa thì tuyệt đối không chạy thoát được cảm mạo rồi.
Bất quá Tần Đồng cũng không có đợi được đến lúc cảm mạo hỏi thăm hắn, bởi vì Lục Gia Diễm đã muốn dừng lại, trợn mắt ra mà nhìn, Tần Đồng hồi lâu mới phát giác ra được cảnh vật quen thuộc trước mắt này chính là tiểu viện của mình, cho nên động tác kế tiếp của hắn là quay đầu tính buông Lục Gia Diễm ra để xuống dưới.
Nhưng mà đầu mới chuyển qua liền vội vàng bật người quay lại, tay vốn hẳn là nên buông ra ngược lại đem người bấu càng chặt, gặp quỷ! Hắn vì cái gì không ở vào thời điểm cảm thấy say xe mà ngất xỉu đi cho rồi?!
Phía sau hắn có bốn đôi mắt sáng ngời đang chặt chẽ đóng đinh trên người họ, ánh sáng phát ra công suất đã có thể sánh được với đèn pha, đến mức mà Tần Đồng dù đưa lưng lại vẫn có thể cảm giác được chính mình là bầu trời độc nhất đang được mọi người vây quanh mà ngắm. Không dám quay đầu lại nữa, hắn chỉ có thể duy trì tư thế bám vào người Lục Gia Diễm mà lúng ta lúng túng.
Trong bốn người Chu tẩu mở miệng trước tiên: “Đã trở lại.”
Lục Gia Diễm gật gật đầu: “Đúng.”
Bị tám con mắt vây quanh chăm chú, phản ứng của Lục Gia Diễm vẫn bình tĩnh như cũ, căn bản giống như cái gì cũng chưa có phát sinh, trả lời Chu tẩu xong, liền hướng về phía phòng bước tới, bước đi cũng như bình thường không có gì bất đồng, Tần Đồng trên người cùng với hai cánh tay ôm bên hông hắn giống như vốn tồn tại từ trước đến nay, vốn là tự nhiên như vậy.
Cửa phòng đóng cửa lại trước mặt bốn người, tiểu đào là người đầu tiên đem cái lỗ tai dán thật chặt lên song cửa, Tiễn bá là người thứ hai bước qua, ghé vào khe hở giữa cánh cửa mà giương mắt, Chu tẩu suy nghĩ một lát cũng qua đứng một chỗ với nữ nhân nhà mình, mặc dù không có thể hiện rõ ràng như vậy, nhưng gương mặt của nàng lại lộ ra lẻ rất nghiêm túc.
Chỉ có Mạnh Quyên sau khi nhìn thấy ba người biểu hiện xong, do dự một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ân… Ta, ta đây trước… đi nghỉ ngơi…” Nói là nói như vậy, nhưng cặp mắt kia vẫn trông mong xem xét ba người, phát hiện tâm tư bọn họ cũng không đặt trên người mình, lại nhìn nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, lúc này mới bước chân hướng về phía sương phòng của chính mình.
Trong phòng im ắng không một tiếng động, ba người ở bên ngoài đợi nửa ngày, cuối cùng vẫn là Chu tẩu kéo tiểu đào ra khỏi song cửa, Tiễn bá cũng ngượng ngùng đứng thẳng lại, cùng với Chu tẩu kẻ trước người sau rời đi. Chính là đi đến nửa đường, Tiễn bá đột nhiên dừng cước bộ, lưu loát một chút đã đem toàn bộ thân ảnh ẩn vào trong bóng đêm, lại lập tức đột ngột ngoi lên, giống như con dơi kiếm ăn giữa đêm khuya, nhẹ nhàng không một tiếng động dừng lại trên nóc nhà chỗ Tần Đồng.
Trong phòng Tần Đồng cùng Lục Gia Diễm đang trừng qua trừng lại, không khí căng thẳng càng ngày càng bị kéo căng, cuối cùng vẫn là Tần Đồng thiếu kiên nhẫn rống lên: “Ngươi vì cái gì đem ta mang về?” Hắn hiện tại thật sư vạn phần thống hận mình vì cái gì lại không đem theo trong người khẩu AK47 hoặc M16 về đây, bằng không sẽ không là người vô dụng như vậy mặc người ta chà xát, nâng tay liền có thể đem cái tên hỗn đản trước mặt biến thành tổ ong vò vẽ.
Ánh mắt Lục Gia Diễm tựa như băng, vô hình khiến Tần Đồng có cảm giác chính mình đã muốn nát bấy, hừ lạnh một tiếng, Lục Gia Diễm trả lời: “Ngươi còn muốn hỏi ta vì sao?”
Tần Đồng mạnh mẽ áp chế hành động yếu thế muốn dùng hai tay bảo vệ mình, không cam lòng nói: “Không hỏi ngươi không lẽ lão tử đi hỏi quỷ sao?”
Lục Gia Diễm thật sự rất muốn một phen bóp nát cái cổ kiêu ngạo kia, trong lòng lửa thiêu càng mạnh, hắn ngay cả khóe mắt cũng đã ẩn ẩn chút phiếm hồng, thanh âm bất giác cũng trầm xuống mấy độ: “Ngươi đi đâu.”
“Ta…” Tần Đồng nghẹn lời, nửa ngày mới cắn răng nói: “Lão tử phải đi làm chính sự!” Hắn đem hai chữ “chính sự” nhấn mạnh thật mạnh, lại càng giống như đang thuyết phục chính mình.
Lục Gia Diễm bắt đầu cười lạnh: “Chính sự? Chính sự chính là cùng kỹ nữ uống rượu sau đó lăn lộn trên giường đi?” Có trời mới biết trong nháy mắt bổ cửa ra hắn có bao nhiêu muốn đem cái nữ nhân trên giường kia giống như cửa mà bổ xuống cho rồi.
Trí óc con người luôn luôn có khả năng khai thác vô hạn, trong khi Tần Đồng nói ra ba chữ “làm chính sự” thì linh quang đột nhiên hiện ra, lập tức nhanh mồm nhanh miệng nói lại: “Dẹp cái suy nghĩ ma quỷ của ngươi đi, ngươi con mắt nào nhìn thấy chúng ta lăn lộn trên giường? Chúng ta đã cởi sạch hết hay là quần áo không chỉnh tề?”
“Xây dựng, bồi dưỡng quan hệ với người khác, ta không biết các ngươi nơi này gọi là gì, ở thế giới của ta gọi là quan hệ xã hội, quan hệ xã hội đó người có hiểu hay không? Chẳng lẽ ở nơi này các ngươi đàm sinh ý không cần uống rượu ăn cơm sao?”
Tần Đồng càng nói càng hăng say, đứng thẳng lên bắt tay áo chuẩn bị tìm Lục Gia Diễm tính sổ: “Họ Lục kia, ngươi quấy nhiễu khiến sinh ý của ta thất bại, chuẩn bị bạc đến bồi thường đi!”
Tiếp theo cười lạnh hai tiếng, Tần Đồng quyết định ngay cả vốn lẫn lãi cũng phải đòi cho được: “Hoặc là không cần bạc, ngươi nhượng ta thượng liền xóa bỏ, thế nào?”
Lúc này đến phiên Lục Gia Diễm lờ mờ, hắn vẫn là lần đầu tiên được chứng kiến Tần Đồng diễn trò bóp méo câu chuyện đến mức như vậy trước mặt hắn, oanh tạc liên tục khiến cho hắn có chút choáng váng, lửa giận lại càng bốc cháy dữ dội hơn, trước mắt một mảng đỏ rực ngoài trừ thân ảnh Tần Đồng cái gì cũng không nhìn thấy nữa.
Nhưng mà hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, bởi vì một chút động tĩnh rất nhẹ trên đỉnh, động tĩnh mà người bình thường căn bản không thể phát hiện ra đã khiến cho hắn lập tức khôi phục. Cho dù hắn hiện tại đã giận đến mức không thể bình tĩnh, thậm chí còn thực hỗn loạn, nhưng bản năng nhiều năm vẫn như cũ làm cho hắn dễ dàng nhận thấy được dị động này.
Lục Gia Diễm tuy rằng đã muốn thanh tỉnh, nhưng lửa giận trong lòng còn chưa có được phát tiết, mà động tĩnh nho nhỏ ấy lại cho hắn cơ hội mà trút giận, nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, cánh tay vừa nhấc, một mạt ngân quang theo cánh tay thẳng lên, kình phong như muốn phá hủy mọi thứ hướng về phía đỉnh mà tiến.
Tần Đồng khi thấy Lục Gia Diễm vừa mới nâng tay lên trực giác đã mách bảo hắn chạy trốn, sau lại phát hiện mục tiêu không phải là mình mà là nóc nhà, không khỏi có chút không hiểu nổi, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ngân quang kia bay thẳng về phía nóc nhà.
Ngân quang còn chưa chạm tới nóc, hắn đã thấy hoa mắt do bị Lục Gia Diễm nhấc lên hướng ngoài phòng bay đi, bất quá lần này hắn lại kêu không được, bởi vì miệng hắn đã bị một cánh tay mạnh mẽ bịt kín.
Trên nóc nhà tựa hồ có tiếng kinh hô nho nhỏ, ngay sau đó “ba” một tiếng là thanh âm mái ngói rơi xuống, Tần Đồng căn bản cái gì cũng chưa kịp nhìn, đã nghe thấy thanh âm Lục Gia Diễm lạnh lùng nói: “Phòng của ngươi đêm nay thuộc về ta.”
Tiếng gió lại vút lên, lại là lên xuống mấy lần, sau đó Tần Đồng lại phát hiện hắn đang đứng ở một căn phòng xa lạ lại có chút quen mắt, đánh giá một lúc lâu mới nhận ra, nguyên lai là phòng Tiễn bá.
Nhớ tới tình hình lúc nãy, lúc này mới phản ứng được Lục Gia Diễm khi nãy nguyên lai là nói với Tiễn bá, nói như vậy, chẳng lẽ cái giống như ám khí mà Lục Gia Diễm phóng ra là vì muốn nhắm vào Tiễn bá, nói cách khác, nói cách khác… những lời khi nãy toàn bộ đều rơi vào lỗ tai “Tiễn bá” kia?!
Tiễn bá trong mắt Tần Đồng – Giang Kỳ, hiện tại đang ở trong phòng Tần Đồng với một cái động trên nóc nhà mà ngồi dựa vào trên ghế, uống trà thảnh thơi lại mang theo chút tiếc nuối. Sau khi Chu tẩu cùng mọi người nghe được động tĩnh chạy ra xem, hắn chỉ biết vở kịch lúc sau đã không có phần cho mình, không thể không nói thật rất đáng tiếc.
Nhưng là, sau khi nhấm nháp nước trà thơm ngát, Giang Kỳ nhìn người đang cúi đầu trước mặt mình cười thật sự khoái trá, tuy rằng nhìn không thấy hiện trường, nhưng nghe kể lại cũng không sai, không phải sao? Cho nên hắn nhẹ nhàng đem chén trà đặt trên bàn, khoái trá nói: “Nói đi, ngươi đi theo thấy được cái gì?”
Nam tử toàn thân hắc y đứng trước mặt Giang Kỳ khóe miệng không tự giác có chút co rút, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Chủ tử, ngươi muốn ta đi theo đương gia tiền nhiệm chính là vì muốn nghe truyện cười?”
Giang Kỳ động động cổ, lười biếng nói: “Đương nhiên, bằng không còn có thể có chuyện gì? Tốt lắm, mau nói đi.” Hắn chờ không kịp để mà nghe.
Người trước mặt Giang Kỳ tuy không có biểu tình gì, nhưng khóe miệng co rút thật lợi hại, hai người đương gia trước sau, vì cái gì cá tính lại trống đánh xuôi kèn thổi ngược thế này? Trong bụng mặc dù oán thầm, nhưng trước mặt vẫn đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Tần Đồng sắc mặt đã đen thui một mảnh, đầu óc hắn hiện còn vây quanh hai chữ “Tiễn bá”, Lục Gia Diễm đã từ trạng thái lờ mờ khôi phục lại lý trí, đứng ở trước mặt Tần Đồng ỷ vào ưu thế cao hơn ước chừng nửa cái đầu mà từ trên cao nhìn xuống nói: “Bồi ngươi? Bồi cái gì? Lấy chứng cứ rõ ràng ra cho ta xem, chỉ bằng mấy câu nói của ngươi mà muốn khiến cho ta tin tưởng?”
Kế tiếp khí thế lại cất cao dọa người, trong lời nói mảy may không đồng ý: “Mắt thấy là chân thật, lúc ta đi vào ngươi đang làm cái gì? Chẳng lẽ không phải là đang giải khai dây lưng nữ nhân kia? Về phần nhường cho ngươi thượng…”
Lục Gia Diễm hơi dừng lại, cười lạnh nói: “Ngươi có thể?” Ngữ khí tươi cười không có chỗ nào mà không phải là châm chọc mỉa mai.
Tần Đồng đầu tiên là bị Lục Gia Diễm phản bác không có đường cãi lại, đương nhiên phần lớn là do hắn có bao nhiêu chột dạ cùng lo lắng, cho nên liền cứ nghe, nhưng cuối cùng một câu thật lớn của Lục Gia Diễm nghi ngờ “năng lực” của hắn, khiến hắn lập tức giậm chân.
Áo Lục Gia Diễm hồi lâu không có người nắm lại rơi vào trong tay Tần Đồng lần nữa, hai mắt trừng trừng chỉ muốn đốt trên người hắn hai cái động thật lớn, Tần Đồng tựa như sư tử xù lông mà rít gào: “Đương nhiên là có!” Cư nhiên dám nói hắn “không thể”, là nam nhân đều không thể nhẫn nhịn được đi!
Rống xong cũng không đợi Lục Gia Diễm nói gì nữa, tay kéo áo mạnh mẽ đặt trên cổ hắn, đem đôi môi của chính mình dán chặt lên, gặm cắn liếm mút, đem môi cánh hoa cùng hàm răng kia càn quét qua một lần, sau lại không chút do dự mà xông vào bên trong.
Kỹ thuật của hắn đương nhiên cao hơn Lục Gia Diễm rất nhiều, thuần thục khiêu khích quấy rầy dễ dàng khiến người ta chìm đắm, nhưng Lục Gia Diễm sau giây phút ngắn ngủi trầm mê lại bắt đầu căm tức, thuần thục như vậy, chắc là phải tìm rất nhiều nữ nhân mới có được?
Lập tức chế trụ gáy Tần Đồng hôn ngược trở lại, ưu thế cao lớn lúc này lại được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, dễ dàng đoạt lại sự chủ động, xâm phạm ngược lại cái lưỡi trong miệng Tần Đồng đang bắt đầu né tránh kia mà trả thù, hết quấn lại cắn.
Tần Đồng đầu đang bốc hỏa trong nháy mắt khi Lục Gia Diễm đoạt lại chủ động đã thanh tỉnh, lúc này ngay cả khí lực mắng mình cũng kiềm giữ lại, kinh hoảng thầm nghĩ nhanh chóng thoát khỏi tình trạng hoang đường này.
Nhưng mặc cho hắn giãy dụa như thế nào, cánh tay ôm chặt sau đầu hắn cùng bên hông hắn thủy chung không có chút sứt mẻ, khoảng cách giữa hai người vốn dĩ đã ít đến đáng thương ngược lại bởi vì sự giãy dụa của hắn mà biến mất hoàn toàn, thân thể kề sát cùng nhiệt lực áp bách khiến cho chân hắn nhuyễn ra, cũng làm cho Lục Gia Diễm có thêm cơ hội xâm nhập.
Đôi môi bị che lấp chặt chẽ khiến Tần Đồng dù trong lòng hô to “Buông ra” lại gọi không được, hầu kết cao thấp chuyển động ngược lại đem nước bọt của hai người toàn bộ nuốt xuống, tuy rằng hắn hôn môi kỹ xảo rất tốt, nhưng hơi thở lại không có lâu như Lục Gia Diễm, hai má dần dần trở nên đỏ ửng, thiếu dưỡng khí khiến cho hắn cả người vô lực, càng không thể thoát khỏi kiềm chế của Lục Gia Diễm.
_______________________________________