CHƯƠNG 79
EDITOR: GINJI
ĐẢ KIẾP
Tần Đồng đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được Hà Vấn Kinh nói: “Tới rồi.”
Định thần, phát hiện xe ngựa đã muốn dừng lại, Hà Vấn Kinh chỉ tay nói với hắn: “Từ nơi này đi vào rẽ trái, đối diện chính là một cái ngõ tắt nhỏ, xuyên qua là có thể thấy, tuyệt đối không nhầm.”
Tần Đồng liên tục nói lời cảm tạ, mà Lục Gia Diễm lúc này đã muốn xuống xe, đợi đến khi Tần Đồng xuống xe, dìu tay hắn thuận thế đỡ hắn xuống xe. Động tác giữa hai người tự nhiên vô cùng, vẻ mặt Tần Đồng cũng không có gì khác thường, hiển nhiên cho thấy đã làm điều này rất nhiều lần.
Hà Vấn Kinh ánh mắt hơi thấp xuống, cùng Tần Đồng cáo biệt, trong nháy mắt khi ở trên xe ngựa lại nâng lên, hắn thấy được ánh mắt Lục Gia Diễm đang liếc tới, tuy rằng thoạt nhìn thực lãnh đạm, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được trong đó sự cảnh cáo không nói cũng hiểu, không khỏi theo thói quen ném cây quạt, cười khổ nói: “Xem ra vẫn ở thế hạ phong.”
Tần Đồng sau khi cùng Hà Vấn Kinh cáo biệt liền vội vã muốn đi tìm Trần gia kia, nào biết mới vừa nhấc chân liền nghe Lục Gia Diễm nói: “Ngươi là muốn đi xem kim ngư, hay là muốn đi dạo hoàng cung?”
Tần Đồng trong lòng cả kinh, dưới chân lập tức thiếu chút nữa là ngã xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Lục Gia Diễm đang hai tay ôm ngực nhíu mày nhìn hắn, nói chuyện nhịn không được có chút run: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi… như thế nào biết?”
Lục Gia Diễm đưa tay vỗ vỗ mặt hắn: “Tất cả đều viết ở trên mặt, là người đều biết.”
Tần Đồng vì thế “A” một tiếng cũng theo bản năng sờ mặt mình, âm thầm cân nhắc chẳng lẽ mình thật sự cái gì cũng đều thể hiện trên mặt, một chút cũng không giấu được?
Lại lập tức nhảy dựng tại chỗ, mặt đắp thêm một tầng huyết sắc, đáp trả: “Biết thì biết, có gì đặc biệt hơn người.” Quay đầu liền hướng về phía ngõ nhỏ mà đi, tốc độ kia thoạt nhìn tựa như đang lẩn trốn.
Vừa trốn vừa thầm mắng ở trong lòng: hắn thật sự là đầu heo! Thấy tay kia hướng lại như thế nào còn không biết né tránh, để tên hỗn đản kia vỗ lên, bị vỗ còn chưa tính, vì cái gì hắn còn ngơ ngác mà phản ứng, trước kia hắn cùng nữ nhân còn chưa mập mờ đến như vậy, này không phải đáng đánh hay sao?
Cánh tay lại đột ngột bị người giữ chặt, lực đạo hướng về phía trước đột nhiên bị đánh gãy, nhất thời thu không kịp chân khiến Tần Đồng không kịp phanh lại, thẳng tắp đụng vào ngực của người phía sau, lập tức hắn liền như bị phỏng nóng giật bắn ra, khẩn trương đến mức ngay cả tóc cũng dựng thẳng đứng, mắt trừng lớn nói: “Kéo ta làm cái gì?!”
Lục Gia Diễm chỉ chỉ tấm biển trên đỉnh đầu, ngữ khí không chút thay đổi: “Tới rồi.”
Tần Đồng theo hướng hắn chỉ ngẩng đầu, phát hiện trên đầu có tấm biển khắc ba chữ “Kim ngư Trần” rất to, rồng bay phượng múa hết sức tinh tế, phía dưới bên phải còn có một dòng lạc khoản nhỏ, còn có một con dấu hình vuông, chính là Tần Đồng vô năng, nhìn nửa ngày trời cũng không biết đó là cái gì. Bất quá chữ mạ vàng dưới ánh mặt trời lóe sáng lấp lánh, dưới đó là đại môn kín cổng cao tường, thật khiến Tần Đồng có chút khiếp sợ, một người dưỡng ngư, này cũng thật là phô trương.
Lục Gia Diễm lúc này nói: “Đó là tấm biển do chính đương kim Hoàng Thượng đề.”
Tấn Đồng có chút giật mình lại không lên tiếng trả lời, chỉ “Nga” một tiếng liền tiến lên gõ cửa, nghe được bên trong cánh cửa có một thanh âm còn hơi mang tính trẻ con hỏi: “Ai nha?”
Hắn vừa mới chuẩn bị đáp lời, lại đột nhiên cảm thấy Lục Gia Diễm dán sát lại, tựa hồ cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phun ở bên tai hắn, khiến cho làn da sau gáy hắn một trận run rẩy, sau đó nghe được hắn nói: “Ngươi đang sợ cái gì?”
Tần Đồng rất muốn rống đáp trả: “Lão tử sợ cái con khỉ!” Nhưng hắn lại phát hiện mình không đủ dũng khí quay đầu lại, vì thế đành phải cứng ngắc mà nghiến răng nghiến lợi. Vừa lúc này cửa “chi” một tiếng mở ra, một tiểu đồng khoảng chừng mười hai tuổi đang cắn mứt quả ra mở, mắt nhìn thấy biểu tình kia của Tần Đồng lập tức cảnh giác: “Các ngươi là người nào?”
Tần Đồng nhanh chóng thay đổi khuôn mặt tươi cười: “Kim ngư Trần lão gia có nhà hay không? Ta được một bằng hữu họ Hà chỉ tới nơi này để xem kim ngư.”
Tiểu đồng vốn định đáp không có, nhưng nghe đến câu sau lại có chút do dự, suy nghĩ rồi nói: “Chờ một chút.” Liền đóng cửa lại đi vào thông báo.
Tần Đồng thật sự rất muốn theo vào trong, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhin cửa đóng lại mà thẳng đứng ở cửa chờ, ngay cả cổ đến thân đều thẳng tắp, hạ quyết tâm không quay đầu lại. Mà Lục Gia Diễm phía sau hắn cũng không có động tác gì tiếp, chỉ là vẫn chăm chú nhìn hắn khiến hắn có cảm giác đứng ngồi không yên, muốn có bao nhiêu châm chích thì có bấy nhiêu.
Thời gian lúc này lại trôi qua rất chậm chạp, thật vất vả đợi đến khi cánh cửa kia được mở ra, tiểu đồng nói: “Mời vào trong.”
Tần Đồng ngay cả tạ ơn cũng không kịp nói một tiếng, vội vàng bước vào trong, lúc này mới trộm suyễn khẩu khí xoay người nói với tiểu đồng: “Đa tạ.”
Tiểu đồng gật gật đầu: “Ông nội ở trong viện phía sau, ta dẫn bọn ngươi đi.”
Nói xong vẫn ngậm cành trúc của xâu mứt quả vừa mới ăn mà vượt lên trước dẫn đường, Tần Đồng lúc này mới phát hiện nơi này nhà cửa tuy lớn, nhưng không có tạo cảnh trí gì, một cái mái che nắng rộng thùng thình, trên mặt đất trong viện sắp chật ních những chiếc vại lớn đường kính ước chừng một thước, ở giữa chỉ chừa lại một khoảng đủ cho một người bước vào. Có mấy người ăn mặc bình thường, đang khom người xuống mấy cái vại rắc cái gì đó, động tác nhẹ nhàng im lặng.
Lại cúi đầu nhìn, nguyên lai trong các cái vại đó đều là kim ngư, có đủ các loại màu sắc và hoa văn, đang ở trong nước vây quanh đám rong bèo mà chơi đùa, khoan khoái mười phần, lại có con đang tranh nhau thức ăn, xem ra mấy người kia là đang uy ngư. Một đường như vậy đi qua, ngay cả tâm cũng bất tri bất giác có chút an tĩnh lại.
Xuyên qua cánh cửa trong viện, lượn qua mấy phòng chính là hậu viện, hậu viện so với tiền viện càng rộng lớn hơn, vại đặt cũng nhiều hơn, bên trái còn có một cái ao lớn, dày đặc một màu xanh, nhìn không rõ cảnh tượng bên trong.
Kim ngư Trần chính là đang ghé vào bên ao, đầu dường như muốn đụng cả tới mặt nước, tay ngẫu nhiên ở trong nước quậy quậy, cũng không biết đang làm cái gì.
Kia tiểu đồng chạy tới vài bước, giòn thanh nói: “Ông nội, khách nhân đã lại đây.”
Trần lão nhân nghe tiếng ngẩng đầu lên từ trong ao, thuận tay ở trên trán tiểu đồng gõ một cái: “Đã nói với ngươi nhiều lần, cành trúc không thể ngậm như vậy, nguy hiểm! Cẩn thận coi chừng nương ngươi mắng, lúc đó đừng có khóc chạy tới tìm ta.” Nói xong liền rút cành trúc trong miệng tiểu đồng ném qua một bên.
Tiểu đồng chu miệng, vuốt đầu nói: “Nương không cho ta ăn nhiều, ta chỉ muốn nếm chút vị mà thôi.”
Trần lão nhân vui vẻ: “Ngươi cái con mèo tham ăn, ăn vặt cũng không ít a.” Lại vỗ lên đầu tiểu đồng một cái, nói: “Tìm bà nội ngươi đi, nàng vừa mới vào bếp nấu hoa quế cao, lúc này chắc đã chín, thừa dịp nương ngươi còn không biết, nhanh đi ăn mấy khối đi.”
Tiểu đồng hoan hô một tiếng, nhanh chân bỏ chạy không thấy bóng dáng, Trần lão nhân lúc này mới quay đầu, nhìn người trước mặt liền cười nói: “Yêu, nguyên lai là nhị vị, như thế nào? Hay là kim ngư bị bệnh?”
Tần Đồng cũng cười nói: “Nguyên lai còn nhớ rõ chúng ta, tại hạ Tần Đồng.” Nói xong chỉ về phía sau, nói: “Hắn là Lục Gia Diễm.” Lại khoát tay, trả lời: “Không bệnh không bệnh, hảo vô cùng, đều lớn thêm hai vòng. Ta chính là vẫn muốn nhìn một chút, cho nên mới chạy đến, xin đừng chê trách.”
Trần lão nhân lau lau tay nói: “Tất nhiên là nhớ rõ, ánh mắt cùng động tác của người hiểu biết và không hiểu biết khi chọn ngư khác nhau nhiều lắm, ta đương nhiên đối với kẻ thành thạo nhớ rất rõ ràng.”
Tần Đồng cười cười: “Kỳ thật ta cũng không phải biết nhiều lắm, ngày đó mua ngư chỉ vì muốn dỗ muội muội vui vẻ. Nói đến thành thạo, cha ta… cha ta mới biết được nhiều.”
Kia chính là thú tiêu khiển lớn nhất của ba hắn, ngày thường nếu không có gì làm, hắn sẽ lôi kéo lão bà ra xem kim ngư, xắn tay áo tự mình cấp ngư thay nước uy thức ăn, dường như có thể ngồi xổm cả một ngày mà ngắm nhìn bảo bối. Chỉ tiếc ngư tuy rằng rất xinh đẹp, mẹ hắn lại cho hắn những chú chó có thể ôm vào trong ngực kia thú vị hơn rất nhiều, do đó lúc nào cũng nhìn được một lát liền ném lại hắn đi tìm cẩu chơi, biến thành hắn than ngắn thở dài người không bằng cẩu.
Bất tri bất giác nhớ lại, Tần Đồng trong lòng nhất thời cảm xúc lẫn lộn, nghe được Trần lão nhân hỏi hắn: “Vậy ngư ngươi mua về, lão nhân gia có thích không?”
Cái này trong lòng lại càng xuất hiện cảm xúc không hiểu rõ, sau một lúc lâu mới giật nhẹ khóe miệng: “Gia phụ năm trước đã qua đời, bất quá tiểu muội nhà ta rất thích, cũng xem như là bảo bối.”
Trần lão nhân lúc này nhìn đến Lục Gia Diễm một mực vẫn ở phía sau hắn, cười rộ lên: “Nhớ rõ nhớ rõ, tháng trước hắn còn đi tìm ta trên đường, nói là sinh nhật muội muội, thực rất thích ngư, cho nên lại mang về thêm mấy con.”
Tần Đồng trong lòng khẽ động, nhịn không được quay đầu qua nhìn, nhìn thấy Lục Gia Diễm nhìn chằm chằm mình, nhanh chóng quay đầu về, thay đổi đề tài, hỏi: “Trần lão gia, ngươi dùng cái ao này để làm gì vậy?”
Trần lão nhân ha hả cười nói: “Ngươi nhìn xem.”
Tần Đồng xoay người, mở to hai mắt nhìn, mặt nước yên tĩnh không một chút gợn, lát sau, bắt đầu có những con sóng nhỏ gợn lên, một chú cá nhỏ chỉ lớn bằng ngón tay cái đột nhiên lủi trên mặt nước, nhẹ nhàng trở mình, một màu phấn nộn cùng chiếc vây đuôi phiêu dật, tròn vo, phun một chút bọt nước lại lặn xuống mất tăm mất tích. Trần lão nhân lúc này mới nói: “Đây là nước biếc, chuyên dùng để dưỡng cá nhỏ.”
Tần Đồng ngồi xổm xuống, ngón tay lướt hai vòng, lúc này mới mơ hồ thấy không ít cá nhỏ đang ở bên trong du ngoạn, hỏi: “Vậy đây là loại nào?”
Nhắc tới ngư, Trần lão nhân lập tức nồng nhiệt: “Đây chính là loại mới, bất quá chưa ổn định, hình thể đầy đặn cũng không nhiều, ta nghĩ còn phải mất hai đời nữa mới có thể cho ra tinh phẩm, tên cũng chưa nghĩ hảo, đến lúc đó nói sau cũng không muộn.”
Tần Đồng bắt đầu tò mò: “Ta có thể nhìn không?”
“Ha hả, đương nhiên có thể, lại đây nhìn một cái đi.”
Nói xong dẫn bọn họ hướng về phía phòng ở, đi vào một gian phòng phía đông, Tần Đồng lúc này mới phát hiện nguyên lai nóc nhà đã được tháo ra, thay vào đó là những nan trúc được bện thưa thớt, ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua, chiếu rọi bên dưới sáu cái vại lớn. Trần lão nhân đi đến trước một vại liền vớt lên một con, cười nói: “Đây là loại Nhung Vọng Thiên.”
Tần Đồng há hốc mồm nhìn con ngư trên tay hắn, to mập mượt mà, so với bàn tay người còn có vẻ lớn hơn, ánh mắt vừa tròn lại vừa to, dưới ánh mặt trời dường như tỏa sáng rạng rỡ, vảy lấp lánh, miệng hé ra lại hợp lại, ngoan ngoãn nằm trong tay Trần lão nhân không nhúc nhích.
Này vậy là lần đầu tiên Tần Đồng nhìn thấy kim ngư “nặng ký” như vậy, trong đầu lập tức hiện lên sự đối lập mãnh liệt với chiếc BMW cùng Cadillac mê người, nhịn không được đưa tay sờ sờ chiếc vảy bóng loáng: “Như thế nào có thể lớn đến như vậy…”
Kia hắn vừa sờ, kim ngư lập tức giãy dụa, Trần lão nhân cũng không cầm lấy, mặc cho nó vặn vẹo thân mình vỗ đuôi “bùm” xuống nước, nói: “Chỉ cần hảo hảo dưỡng là đủ, bình thường đều có thể vừa được bằng bàn tay.”
Vừa nói vừa đưa ngón tay đùa đùa kim ngư, kia mấy con ngư liền vây quanh bên cạnh ngón tay hắn: “Ngư cũng có linh tính, cũng biết sợ người lạ.”
Lại thở dài, nói tiếp: “Những con ngư này có thể xuất hiện, kia vẫn là nhờ chuyện tình của ít nhiều năm trước, tiểu tướng quân Tề gia thường xuyên chạy tới tìm ta xem ngư, còn lĩnh một vài con về dưỡng. Có một lần chạy lại nói là do mình không cẩn thận, kết quả khiến cho ngư hỗn tạp hết cả, ra được một số loại mới, muốn ta xem thử có giá trị hay không.”
Nói xong lại đi đến giữa những cái vại, nhẹ nhàng gõ nhẹ vào thành vại, Tần Đồng nhìn qua liền thấy, cũng là ba con Nhung Vọng Thiên, chính là hình thể không xuất chúng lắm, cũng không lớn như vậy, nhan sắc vảy cũng hơi tàn đi một chút, hiển nhiên là tuổi đã lớn.
Quả nhiên nghe được Trần lão nhân nói: “Này chính là những con ngư ban đầu còn lại, ta hay dùng loại này chậm rãi bổi dưỡng, mười năm, không dễ dàng a. Đáng tiếc, khi ngư bắt đầu sinh nở, tiểu tướng quân Tề gia đã không… Rất nhiều lúc lại thăm thấy chúng nó nằm bất động, tựa hồ như đang nhớ nhung…”
Tần Đồng lập tức nghĩ tới cái gì, suýt nữa đã kêu ra tiếng, xem ra thế giới này thật là nhỏ, nghe thanh âm của Trần lão nhân, vẫn còn cực kỳ để ý chuyện này, nếu mình có thể tiếp tục bắt lấy lời nói đó, nói không chừng có thể đả động hắn, kia chuyện tiến cung liền có thể diễn ra, chính là nghĩ muốn, nhưng cũng không biết nói thế nào, lại sợ khéo quá hóa vụng, không dám mở miệng nói loạn, nghẹn đến đầu đầy mồ hôi, cuối cùng đành phải thôi, đứng ở chỗ kia không lên tiếng.
Ánh mắt cũng không ngừng chuyển đến người Lục Gia Diễm, phát hiện hắn vẫn như cũ là một bộ dáng bất động vô biểu tình, giống như việc này căn bản không có liên quan gì đến hắn, nhịn không được lại muốn đánh cho mình một cái tát, hắn đây là nóng ruột làm cái gì?
Trần lão nhân lúc này cũng đã chuyển đề tài, hỏi hắn: “Tần công tử, ngươi còn muốn xem ngư nào?”
Tần Đồng nhãn tình sáng lên, cười nói: “Có cơ hội này tất nhiên phải nhìn hết mới tốt, chỉ mong lão gia tử không giấu diếm cái gì.”
Trần lão nhân cười ha hả: “Đương nhiên sẽ không, theo ta.”
Đi theo Trần lão nhân, hắn cả tiền viện, hậu viện cùng mấy gian nuôi cá trong phòng toàn bộ đều vòng vo xem hết một lần, đợi đến khi đi ra đã là chạng vạng, Tần Đồng nhất thời lại thích thú, mua thêm ngư về, tất nhiên là lấy bạc của Lục Gia Diễm.
Kết quả Trần lão nhân nói ngư này dưỡng rất khó, vì thế lại ôm ra một cái vại, vét xong đổ nước lại đem ngư bỏ vào. Cái kia đương nhiên nặng muốn chết, Tần Đồng sẽ không cầm lấy, Lục Gia Diễm xoay người liền thoải mái ôm lên, hai người lên đường hồi phủ.
Nơi Trần lão nhân ở cách phủ bọn họ hơi xa, Tần Đồng sớm đã cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng thấy Lục Gia Diễm ôm cái vại lớn như thế còn rất ung dung tự tại, liền cảm thấy có chút ấm ức, dẹp bỏ ý niệm mướn xe ngựa trong đầu, quyết định cứ như vậy trở về.
Vì thế hai người một trước một sau trở về, Tần Đồng đi không mau, Lục Gia Diễm ôm cái vại to như thế cũng thực gây chú ý, này một đường thành ra lại là người dẫn đầu, biến Tần Đồng từ tràn đầy hối hận lại càng thêm không cam lòng, như vậy tự mình tìm bực bội lại tìm mệt mà không biết là vì cái gì.
Đợi đến khi vất vả về tới nơi, hắn đã mệt đến mức ngay cả nói cũng không muốn nói một câu, cơm cũng không ăn, tắm rửa qua loa liền trực tiếp leo lên giường nằm.
Chính là đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác trước mắt tựa hồ có ánh sáng, miễn cưỡng mở mắt phát hiện Lục Gia Diễm đã thắp nến, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã trở nên hôn ám.
Lục Gia Diễm thấy hắn tỉnh, đem đồ ăn vẫn còn nóng hổi trên bàn đưa cho hắn: “Lưu lại cho ngươi.”
Tần Đồng vùi đầu ăn cơm, ăn được một nửa, làm như nhớ ra chuyện gì, nói với Lục Gia Diễm: “Ngươi vì cái gì khi đó không nói lời nào?”
“Nói cái gì?” Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với hắn.
“Đương nhiên là nói chuyện mười năm trước cùng ý định hiện tại của ngươi.”
“Ta còn chưa nghĩ ra.”
Tần Đồng côm cũng không lo ăn: “Chuyện trọng yếu như vậy ngươi cư nhiên còn chưa nghĩ cho tốt?!”
“Nếu trọng yếu thì tất nhiên phải nghĩ kỹ, hơn nữa Tấn Dương nơi đó chúng ta vẫn chưa có xuống tay, đợi đến khi tìm được chứng cứ chính xác nói sau cũng không muộn.”
“Tần Đồng ngẫm lại cũng có đạo lý, đang chuẩn bị ăn cơm, lại đột nhiên ngẩng đầu: “Tiền của ta đâu?”
“Gửi rồi.”
“?”
“Tiền nhiều như vậy mỗi ngày mang theo cũng không tiện.”
“Kia đưa mấy thứ kia cho ta.” Tần Đồng chìa tay.
“Cái gì?”
Tần Đồng tức giận: “Lúc này không có sổ tiết kiệm hoặc chi phiếu, kia cũng phải có cái gì đó làm bằng chứng đi, bằng không lúc muốn lấy sao mà lấy!”
Lục Gia Diễm tự mình lấy ra một tiểu huy chương đồng đưa qua, Tần Đồng tiếp nhận nhìn trái nhìn phải, huy chương đồng kia ngay cả mặt trái cũng chỉ có một dạng, trừ bỏ hoa văn trang trí cùng với bốn chữ “Đại Thông Ngân Hiệu” khắc ở giữa ra thì không còn cái gì khác, bằng thứ này, chẳng lẽ ai cũng có thể lấy tiền?
“Cái này phải dùng như thế nào? Ký hiệu cũng không có ta như thế nào lấy tiền?”
“Phía sau có một cái móc ngầm, đẩy ra tự nhiên có ký hiệu.” Lục Gia Diễm nói tới đây liền dừng lại, sau đó bổ sung một câu: “Còn nữa, không có con dấu của ta, ngươi dù cầm nó đi, cửa hàng bạc cũng không đem tiền cho ngươi.”
Tần Đồng trừng mắt, buông rớt chén cơm nhảy dựng lên hét to: “Dựa vào cái gì? Kia là tiền của ta!” Chén rơi xuống mặt đất “phanh” một tiếng, đồ ăn còn lại rơi vãi trên đất.
Lục Gia Diễm bình tĩnh: “Ngươi chắc ngươi có thể không cần bạc không cần ngân phiếu không cần cả cái huy chương đồng kia?”
…
Vì thế Tần đồng học không hay ho đã bị tên họ Lục nào đó quang minh chính đại đánh cướp, tức giận đến tiêu hóa ba ngày bị rối loạn.
_________________________