Thương Hành Thiên Hạ

Chương 93: Chương 93




CHƯƠNG 93

EDITOR: GINJI

          Mấy ngày kế tiếp Tần Đồng khóc không ra nước mắt, mỗi đêm đều phải giúp đỡ vòng eo bủn rủn cơ hồ không thể nào đứng thẳng của mình, mà cái “lần sau” kia cũng nằm ở nơi nào đó xa xa không hẹn ngày tái ngộ.

            Trung thu cũng sắp đến, những chiếc bánh trung thu nho nhỏ đã trở thành đối tượng trút giận của Tần Đồng, mà Lục Gia Diễm thì cứ lâu lâu ở bên hông hắn xoa xoa một lát, sau đó than nhẹ một tiếng “già rồi” khiến hắn tức đến phát điên.

            Trung thu dần qua, nhiệt độ khô nóng của không khí cũng hạ xuống rõ rệt, ánh mặt trời ban ngày tuy còn thực chói mắt, nhưng cái loại nóng bức khiến người ta tâm phiền ý loạn cũng đã giảm đi rất nhiều. Mà trong lúc này, vô số chuyện tình xảy ra trước mặt Tần Đồng, khiến hắn muốn chạy cũng chạy không thoát. Mà cơn đói của Lục Gia Diễm trong một thời gian ngắn cũng đã nhanh chóng giảm xuống.

            Tần Đồng đang vì chuyện trang hoàng nhà cửa mà trở nên lo lắng vội vã, việc trang trí tửu lâu lại hiện ra ngay trước mắt, khiến hắn càng thêm nhức đầu, thật sự không muốn lại làm chuyện gì to tát, ở trong lâu lẩn quẩn hết ba ngày, sau đó quyết định nhập gia tùy tục, bắt tay vào sửa chữa mô phỏng theo những hình thức nhà ăn đơn giản nơi này.

            Đầu tiên là đem bỏ những tấm bình phong lớn bao quanh phòng, thỉnh thợ thủ công đến làm những chiếc bình cao ước chừng nửa thân người, đổi chiếc bàn lớn thành những chiếc bàn vuông nhỏ, đặt những tấm bình phong nhỏ xung quanh tạo ra những khoảng không gian riêng tư, lại mang thêm mấy chậu phong lan, sau khi chỉnh sửa xong liền cho người sơn lên tửu lâu một màu tối đơn giản, tạo ra cảm giác yên tĩnh hơn tửu lâu bình thường, nhất là trong những buổi tối lung linh ánh nến, một cảm giác thư thái đặc biệt.

            Tửu lâu này được phân ra làm ba tầng, mỗi tầng đều có cầu thang hai bên sườn, kỳ thật Tần Đồng cũng có chỉnh sửa lại một chút, tầng hai cùng tầng ba thì đều giữ lại những gian phòng cũ không thay đổi, chỉ thay đổi một ít về hình thức cũng đủ tạo nên sự khác biệt.

            Mà phòng bếp là không gian phía sau của lầu một được ngăn cách bởi cầu thang, lúc đầu Tần Đồng còn tưởng nhà bếp không lớn lắm, sau đi vào mới phát hiện ra không gian đó kỳ thực cũng không nhỏ.

            Phòng bếp là “trọng địa” của tửu lâu, tuy rằng Tần Đồng không thích trang hoàng, nhưng đối với việc sửa chữa phòng bếp hắn cũng khá là hứng thú, nhất là cải tiến cái bàn dài trong đó, trở thành nơi mà hắn cảm thấy đắc ý nhất.

            Chờ cho đến khi sửa chữa, trang hoàng cũng gần như xong xuôi, một vấn đề đau đầu lại xảy ra trước mắt hắn, đó là, tửu lâu đã được hắn sửa sang đẹp đẽ như thế này nên được đặt tên gì?

            Mọi người củng nhau ngồi trong phòng thảo luận, chín người mười ý, hết cả nửa ngày, tên thật ra cũng liệt kê được rất nhiều, nhưng cũng không có cái nào hợp ý, cuối cùng Tần Đồng khẽ cắn môi, quên đi, cứ từ từ mà nghĩ, nếu đến lúc khai trương mà còn chưa nghĩ ra được cái nào tốt nhất thì cứ tùy tiện lấy đại mấy cái tên kia mà treo lên là được.

            Cho đến khi tửu lâu hoàn toàn được chuẩn bị xong thì cũng đã đến cuối tháng chín, Hà Vấn Kinh đến chúc mừng hắn đồng thời cũng đem hàng hóa hắn đặt lúc trước giao đến đầy đủ, mà Tầm Nguyệt, sau đó vài ngày cũng đã dắt theo một số nữ hài tử mặt mày hớn hở đến Tần phủ.

            Tầm Nguyệt đến, Tần Đồng tất nhiên phải đi đón, Chu tẩu đã sớm chuẩn bị chỗ ở cho nhóm nữ hài tử này chu đáo, giờ phút này chỉ việc dẫn người đến mà thôi, trong lúc nhất thời căn nhà cũng trở nên rất náo nhiệt.

            Mấy tháng không gặp, Tầm Nguyệt lại càng trở nên xinh đẹp hơn, khí sắc tinh thần đều khá hơn thấy rõ, nhìn thấy Tần Đồng liền cúi đầu: “Ân công, đã lâu không gặp.”

            Một câu nói khiến Tần Đồng nhảy dựng, nhanh chóng đỡ lấy nàng: “Ân công gì chứ, gọi tên ta là được rồi.”

            Tầm Nguyệt lại rất kiên trì: “Kia ít nhất cũng chờ ta nói đã rồi mới sửa lại. Ân công, ta đã chuộc thân khỏi lầu xanh rồi.”

            Tần Đồng nghe nàng nói, thật sự cao hứng: “Thật sao?”

            “Tất nhiên là thật,” Tầm Nguyệt dừng một chút, trong mắt đã muốn ngấn lệ: “Nếu không có ân công giúp ta, chỉ sợ ta còn phải ở nơi đó vài năm nữa, đợi đến lúc có thể đi ra, chỉ sợ tâm cũng đã chết. Cho nên một tiếng ân công này, bất luận thể nào cũng xin người hãy nhận lấy.”

            Tần Đồng sửng sốt hết nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra được lý do thích hợp để thoái thác, chỉ phải xấu hổ cười cười: “Kia… ta nhận lấy… Tầm Nguyệt, nếu ta đã nhận lấy, ngươi có thể sửa lại xưng hô hay không?”

            Tầm Nguyệt mím môi cười: “Hảo, ta sửa, Tần công tử cũng đừng gọi ta là Tầm Nguyệt nữa, kia bất quá chỉ là mỹ danh, nếu đã muốn đi ra khỏi nơi đó, ta cũng không muốn dùng lại nó, không bằng về sau cứ gọi ta là Giang Liễu, được không?”

            Tần Đồng tất nhiên không có dị nghị, trực tiếp gọi nàng Giang Liễu, nàng cười đáp ứng, sau đó kéo qua những hài tử đang ở phía sau mình, nói: “Tần công tử, đây là những cô nương theo ta ra khỏi lầu xanh.” Sắc mặt không tự giác có chút ảm đạm khi nói đến đây, sau đó là một nụ cười nhẹ nhàng: “Ngươi nói rất đúng, chúng ta không phải là người có lỗi, nhưng có thể đi ra được, thật sự là một điều rất đáng mừng.”

            Những nữ hài tử phía sau ai cũng âm thầm nhìn hắn đầy cảm kích, Tần Đồng nhìn thấy tuy trong lòng cũng cảm thấy sung sướng nhưng vì mặt mũi cũng không dám thể hiện ra ngoài, đành phải cười cười cho qua, lại liếc mắt nhìn qua mọi người một lượt, có chút kỳ quái: “Di, Mộ Thu đâu rồi?”

            “Nàng ta, tất nhiên cũng cùng ta đi ra, tiểu nha đầu đó đang rất cao hứng, nói là phải xuống bếp thể hiện một chút, lúc này chắc là đang dắt Lam tử đi mua đồ ăn rồi.”

            “Ra là vậy.” Nói xong cũng giúp đón tiếp các nữ hài tử kia: “Đến đây, ta dẫn các ngươi qua xem chỗ ở, cơ bản thì cũng đầy đủ, tuy nhiên các ngươi cũng nên nhìn thử xem, nếu thiếu cái gì thì nói cho ta biết.”

            Dẫn nhóm nữ hài tử đến trước phòng, tất cả đều hưng phấn líu ríu chạy vội vào, Tần Đồng ở phía sau nói với Giang Liễu: “Phòng của ngươi cũng đã chuẩn bị tốt, ngươi có muốn đi xem ngay hay không?”

            Giang Liễu sửng sốt: “Sao vậy, ta không ở trong viện này?”

            “Không phải ở đây, mà là ở viện của chúng ta, để có chuyện gì muốn thương lượng cũng dễ hơn một chút. Bất quá ngươi nếu vẫn muốn ở bên này, ta sẽ giúp chuyển đồ qua lại đây.”

            Giang Liễu trầm ngâm một lát: “Ta cùng ở với các nàng đi, các nàng tuổi vẫn còn nhỏ, có người quan tâm cũng tốt hơn một chút.”

            Tần Đồng tất nhiên không có gì phản đối, liền đem những vật dụng đã an bài trong phòng Giang Liễu chuyển ra. May mắn trong tây viện phòng cũng tương đối nhiều, đồ dùng cũng đủ, chỉ cần phải dọn qua một ít những thứ khác, bằng không với sức Tần Đồng cộng với thắt lưng đang còn mềm nhũn, chỉ sợ sẽ nằm bẹp ngay tại trận.

            Trong mắt Giang Liễu vẫn còn có chút lo lắng, nhìn những đồ vật trên tay rồi nhẹ giọng tự nói với bản thân: “Lần này đến đây, những thứ trước kia ta dùng đều để tại lầu xanh, một kiện cũng không mang ra…”

            Tần Đồng im lặng nghe nàng nói chuyện, chờ đến khi mọi thứ đã được sắp xếp tương đối ổn thỏa, mới cười nói với nàng: “Có thể vứt hết những thứ trước kia cũng là một chuyện không dễ dàng. Bất quá như vậy, sau này sống tự nhiên cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

            Nói xong lại liếc mắt nhìn Giang Liễu một cái, liền đi ra khỏi phòng, đem cửa phòng đóng lại một cách nhẹ nhàng, Hắn biết, nên để nàng một người lẳng lặng suy ngẫm, điều đó tốt hơn nhiều lắm so với việc ở bên tai nàng nói những lời sáo rỗng.

            Lúc cơm chiều gặp lại Giang Liễu, thấy nàng mặt mày cũng rạng rỡ khoan khoái liền thở phào nhẹ nhõm, từ nay về sau cuộc đời của nàng bước sang trang mới, nhất định có thể sống rất tốt.

            Đây cũng có thể coi là bữa cơm tối náo nhiệt nhất từ trước đến nay của Tần phủ. Thêm khoảng hai mươi người tới, nhà ăn nhỏ là không thể sử dụng được, vì thế liền đơn giản ghép các cái bàn lại đặt trong viện để mọi người vây quanh, lúc mới bắt đầu các cô gái còn hơi rụt rè, đến cuối cùng cũng dần dần thả lòng, chuyện trò vui vẻ khiến Tần Đồng không khỏi nhớ đến bữa tiệc tối tại thôn núi nhỏ khi xưa.

            Đã lâu lắm rồi cũng chưa trở về, dù rằng vẫn duy trì quan hệ thư từ qua lại nên cũng biết mọi người đang sống rất tốt, nhưng đêm nay ý nghĩ muốn quay trở về nhìn một lần lại nhịn không được dâng lên trong đầu. Vài chén rượu sau, hắn đã có quyết định: chờ chuyện tình ổn thỏa, nhất định phải quay trở về.

            Nơi nào có Lục Gia Diễm thì căn bản không thể trở nên náo nhiệt nổi, hắn cũng trời sinh không thích náo nhiệt, sau khi lộ diện cùng mọi người chào hỏi xong liền xách một vò rượu tự động rời đi. Chuyện này cũng chẳng có gì đặc biệt, bất quá Giang Kỳ là cái tên không bao giờ đứng đắn luôn thích vờn quanh mỹ nữ cư nhiên cũng có chút mất hồn, Lục Gia Diễm rời đi không bao lâu, hắn cư nhiên cũng xách một vò rượu lấy cớ rời đi, điều này khiến Tần Đồng không khỏi tò mò.

            Trò chuyện một lúc, lại bỏ vào bụng một số món ăn, Tần Đồng thỉnh Giang Liễu cùng Chu tẩu hảo hảo chiêu đãi giúp các cô gái kia, sau đó nhẹ nhàng không khác gì kẻ trộm theo dấu hai người kia quay trở về khoảnh sân nơi mình ở.

            Bất quá ở trong lẫn ngoài phòng dạo một vòng cũng không phát hiện được bóng dáng hai người kia, không khỏi thầm mắng trong lòng, sau đó đơn giản bỏ qua quay lại tiếp tục bữa tiệc.

            Giang Kỳ lúc này đang ôm bình rượu đóng ổ trên mái tửu lâu mà Tần Đồng đang sắp khai trương, cứ một ngụm lại một ngụm uống không ngừng, hai mắt có chút đăm đăm nhìn ánh trăng, hoặc là không phải nhìn chằm chằm ánh trăng, chỉ đơn giản là đang nhìn về một khoảng hư không nào đó mà thôi.

            Không bao lâu sau, vò rượu đã muốn vơi đi một nửa, bên người có tiếng gió lay động tay áo, bất quá không có sát khí. Giang Kỳ lắc đầu, chớp chớp ánh mắt có chút mơ hồ, thong thả quay đầu: “Ngươi như thế nào lại chạy tới?”

            Lục Gia Diễm tùy ý ngồi xuống, mở vò rượu trên tay mình: “Lúc ngươi đi ra thân pháp có điểm không đúng.”

            Giang Kỳ sờ sờ mũi: “Nguyên lai ngươi cũng có quan tâm ta, này đúng là khiến cho ta thụ sủng nhược kinh.” Khi nói chuyện số rượu còn lại cũng đã vơi đi một nửa.

            Lục Gia Diễm thích ý dựa mình vào mái ngói, cầm vò rượu lúc ẩn lúc hiện cũng không uống: “Cứ coi là vậy đi, ta sợ ngươi chết ở bên ngoài không ai nhặt xác.”

            Giang Kỳ bi ai ngâm một tiếng: “Lục thiếu gia của ta, miệng của ngươi có thể nói chuyện dễ nghe chút được hay không?”

            Lục Gia Diễm bình thản, thanh âm lại càng bình thản: “Ngươi đã từng nghe ta nói dễ nghe?”

            Giang Kỳ biết tốn hơi thừa lời, chỉ đành phát tiết bằng cách đem toàn bộ rượu đổ đầy vào yết hầu: “Cũng đúng, muốn nghe lời hay của ngươi không biết đợi cả đời này được chưa nữa.”

            Lục Gia Diễm đưa vò rượu trong tay mình qua, nói: “Bộ dáng này của ngươi, thật ra rất giống ta mấy tháng trước.”

            Giang Kỳ đang giơ cái vò chuẩn bị đổ vào miệng, nghe được lời nói của Lục Gia Diễm còn chưa kịp phản ứng lại, sau đó ngây người, vò rượu bị nghiêng đổ ầm ầm, toàn bộ rượu ngon tốt nhất đều lênh láng trên mái nhà. Sau một lúc lâu Giang Kỳ đột nhiên buông vò rượu ra nhảy dựng lên: “Ngươi đang nói cái quái gì vậy?!”

            Lục Gia Diễm không đáp lời, chỉ nhìn bình rượu bị hất tung ra xa mà tiếc nói: “Sớm biết thế này sẽ không cho ngươi.” Giữ lại cho mình thật tốt hơn, ít nhất cũng không bị lãng phí.

            Giang Kỳ vẫn còn đang nhảy dựng: “Lão tử không nghe ngươi nói bậy!”

            Lục Gia Diễm cũng không cùng hắn cãi cọ: “Vậy ngươi cứ xem như ta chưa nói qua.”

            Giang Kỳ rốt cuộc ngừng nhảy dựng, thở dài thật to sau đó ôm đầu: “Ngươi có thể hay không đừng có lãnh tĩnh như thế với mọi chuyện, ngay cả cảm tình của mình còn có thể xử lý lãnh đến như thế, còn muốn bình tĩnh quản luôn chuyện của ta, ngươi rốt cuộc không phải là người.”

            Lục Gia Diễm ánh mắt hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên lưu quang, bình tĩnh? Đó là đương nhiên, thời điểm chính mình không bình tĩnh thì thế nào cũng không thể để cho hắn thấy.

            Giang Kỳ lại một lần nữa thu mình trên mái, đem cái vò rượu đặt bên cạnh ném ra phía xa, chán nản mà mở miệng: “Người quả nhiên không thể đắc ý vênh váo, hơn nữa không thể vênh váo đắc ý khi uống rượu, khi đó rượu căn bản đã trở thành độc dược. Bởi vì sau khi tỉnh rượu, không chỉ không thể đắc ý nổi, mà nhiều khi muốn khóc cũng không khóc được.”

            Khi hai người bọn họ trở về viện cũng vừa vặn vừa tan cuộc, Lục Gia Diễm chỉ đảo mắt một cái đã nhìn ra được cái tên cước bộ phù phiếm mắt say lờ đờ kia. Nhìn hắn dùng cặp mắt không tiêu cự nhìn nhận người đang tới, sau đó đến bên người hắn ôm lấy không buông tay, ánh mắt mông lung, hơi thở nóng rực phun vào bên gáy hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, lẩm bẩm: “Có đôi khi rượu vẫn rất là tốt.”

            Gặp người gặp trí mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.