Thương Hoa Tiếc Ngọc

Chương 10: Chương 10




Hương liệu là hoa hồng cùng hoa lan, trước nồng sau thanh nhã, hòa trong từng giọt nước mát lạnh, cuối cùng hội lại tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Mùi hương này, Lưu Vân cũng không xa lạ, lúc đó cùng Đoan Mộc Dung Tuệ phát sinh tranh chấp, trên người hắn cũng có mùi hương này.

Lưu Vân liên tục suy nghĩ hơn nửa buổi tối, cũng không hiểu tại sao hắn lại cho nàng thứ hương liệu này. Là để xin lỗi? Hay là hắn thấy khắp thiên hạ này người có mùi hương này mới là sạch sẽ?

Tâm ý nam nhân kia tự kim dưới đáy biển! Lưu Vân nằm trong chậu gỗ, đưa tay nâng nước rửa mặt mũi, nhẹ nhàng khẽ ngửi, đều là mùi hương của hắn. Trong lòng bỗng nhiên có chút ngứa, có chút buồn bực, rõ ràng là một nam nhân đáng chán ghét, sao nàng lai luôn nghĩ đến hắn? Lưu Vân, hay là ngươi đến xuân kỳ? Là một nam nhân điểm trai có thể khiến ngươi sinh ảo tưởng?

“Hừ, nhớ tới hắn, không bằng nhớ đến Hàn Dự Trần, ít nhất người ta còn ôn nhu một ít!”

Lưu Vân đứng dậy lau khô người, thay quần áo. Hương liệu kia quả thật quý báu, làm làn da hơi khô trở nên bóng loáng, mịn màng.

“Quên đi, coi như hắn là người bình thường, dù sao chúng ta đã thanh toán xong rồi, hắn đắc tội với ta lại cứu ta, ta hảo tâm không trách hắn nữa!”

Nàng cười dài nói, vén tóc lên, mặc vào áo khoác, đi ra cửa tìm Tập Ngọc chơi.

Nàng nhìn khoảng không trống rỗng, Tập Ngọc không có trong phòng. Lưu Vân xoay người xuống lầu, thì thào nói:

“Hai người tự tiện chạy ra ngoài chơi! Thực quá đáng!”

Nhớ tới Niệm Hương vừa gặp phải sự tình liền sợ tới mức không dám nhúc nhích, nàng không khỏi nổi giận. Nếu hắn có mấy phần xét đoán, hơi biết bảo vệ Tập Ngọc một chút, vậy cũng tốt.

Một lúc sau, lập tức thấy thân hình quen thuộc của Tập Ngọc đang ngồi một góc, Lưu Vân vui mừng chạy tới, ôm cổ nàng:

“Được lắm! Quả nhiên bỏ ta mà đi ăn một mình! Ta mặc kệ, ta cũng muốn ăn. . . . . .”

Lời của nàng bỗng nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn ba người đối diện, vẻ mặt mỉm cười của Hàn Dự Trần, thần thái lạnh lùng kiêu căng của Đoan Mộc Dung Tuệ, còn có Tiểu Đồng đi cùng hắn. Lưu Vân ngây người.

Hắn!

Hắn hắn hắn hắn!

Hắn tại sao lại đây? ! Hàn Dự Trần cảm thấy cằm nàng sắp rơi xuống, trong nháy mắt mở miệng cười nói:

“Lưu Vân cô nương mau mời ngồi, vừa rồi mới nói bao giờ thì ngươi xuống đây.”

Lưu Vân rất nhanh khôi phục bình tĩnh, vểnh lên miệng ngồi xuống, cuốn lấy tập ngọc, trắng trợn trừng mắt với khuôn mặt lạnh lùng của Đoan Mộc Dung Tuệ. Làm sao để trêu chọc hắn? Chính hắn làm cho mình phiền lòng mà?

Tập Ngọc gắp cho nàng một gắp rau xanh:

“Trên người ngươi là hương gì vậy? Trước kia không ngửi qua nha.”

Lưu Vân nhất thời mặt đỏ bừng. A! Nàng tại sao phải đỏ mặt? Rõ ràng có tật giật mình! Nàng ngập ngừng nói :

“Ta. . . . . . Vẫn mang theo mà. A, ngươi nhìn ta làm cái gì? Còn nữa! Người này ….”

Nàng chỉ vào Đoan Mộc Dung Tuệ:

“Hắn tại sao lại ở chỗ này? !”

Tập Ngọc giải thích:

“Đoan Mộc công tử cùng Hàn công tử là quen biết cũ, đúng lúc gặp dịp không có việc gì làm, cũng tính cùng chúng ta du sơn ngoạn thủy. Ta ngại nhiều người, hắn chỉ dẫn theo một tiểu Đồng, hắn gọi Ngọc Đái, mới mười tuổi. Lưu Vân, ngươi có đang nghe sao?”

Nàng quay đầu kinh ngạc Lưu Vân há hốc

“Ngươi làm sao vậy?”

Lưu Vân nhanh khép miệng lại:

“Không. . . . . . Không có việc gì! Chỉ thấy lạ sao ngươi lại đồng ý. . . . . .”

Càng kỳ quái hắn vì sao cũng muốn đồng hành! Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Vì nàng? Lưu Vân nhanh chóng phủ định suy nghĩ này, loại mặt lạnh, tự đại cuồng này, sẽ không đem người khác để trong lòng đâu!

“Hắn cùng với Hàn công tử là quen biết cũ, tất cả mọi người cùng biết nhau, cùng đường mà đi thôi?”

Tập ngọc lại nói:

“Đúng rồi, hắn là con trai thứ ba trong Đoan Mộc thế gia, Đoan Mộc Dung Tuệ. Ngươi có nghe qua Đoan Mộc thế gia chưa? Hàn công tử nói trên võ lâm thế gia tiếng tăm lừng lẫy, ở Bắc Phương thế lực phi thường.”

Lưu Vân lắc đầu:

“Chưa từng nghe qua, chuyện trên giang hồ ta một chút cũng không biết. Nguyên lại không phải là người kinh doang mà là thế gia võ lâm hả!” Đoan Mộc Dung Tuệ hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:

“Ếch ngồi đáy giếng, ngươi thật chẳng biết gì.”

Lưu Vân nhất thời tức giận, máu dồn lên não cố tình thích làm ra bộ dạng quyến rũ, chán ngán nói : “

Đúng vậy, chuyện giang hồ bản thân ta thật sự không rõ ràng lắm, nhưng chuyện phong nguyệt, bản thân ta thật là rõ ràng. Đoan Mộc công tử muốn thử xem sao?”

“Hạ lưu.”

Đoan Mộc Dung Tuệ thản nhiên phun ra hai chữ, không thèm nhìn nàng. Lưu Vân không giận lại cười:

“Đoan Mộc công tử thanh thế thật lớn, tư thái thật cao khiết! Ngài chẳng lẽ không biết ta đây là người hạ lưu mà đàn ông ưa thích! Nếu không có người thích phóng túng, trên đời tại sao có thể có kỹ nữ đâu?”

Đoan Mộc Dung Tuệ nghiêm mặt nói:

“Người khác là người khác, há có nói thế gian toàn những người như thế, chỉ là nước chảy bèo trôi? Ta không căm ghét ngươi, nhưng đối với những chuyện hạ lưu, vẫn là căm thù đến tận xương tuỷ!”

Lưu Vân quệt quệt khóe môi:

“Ngươi chán ghét là chuyện của ngươi, ta vui vẻ là chuyện của ta. Ngươi là gì của ta? Ngươi có tư cách gì nói người như vậy? !”

Nàng nắm lên một mảnh lưỡi, cho lên miệng cắn cho há dạ, một mặt oán hận trừng mắt nhìn hắn.

Tập Ngọc kéo tay áo của nàng:

“Tốt lắm, vừa xuống đã giương thương múa kiếm. Im lặng chút, ngươi không phải thích nhất nghe chuyện xưa sao? Hàn công tử mới vừa kể võ lâm điển cố, muốn nghe liền câm miệng cho ta.”

Lưu Vân lập tức ngoan ngoãn câm miệng, thành kính nhìn Hàn Dự Trần, mong mỏi hắn kể chuyện. Hàn Dự Trần cười khụ một tiếng, nói nhỏ:

“Võ lâm có song cung, tam thế gia, tứ sơn trang, ngũ đại phái. Hôm nay tụ tập ở Lâm Tuyền , chỉ sợ những người này đến đây không ít. Đều vụng trộm tìm chỗ tăm tối mà quan sát tình hình.”

“Cái gì song cung sơn trang? Đúng rồi, mấy ngày trước đây các ngươi đã nói muốn tìm kiếm quyết, chẳng lẽ đến bây giờ còn chưa tìm được?”

Lưu Vân tò mò hỏi, hoàn toàn quên mất cùng Đoan Mộc Dung Tuệ sắc mặt không thoải mái.

Hàn Dự Trần gật đầu:

“Ngươi Ngọc Phong đến Lâm Tuyền, trước mắt Lâm Tuyền đã giống như tường đồng vách sắt, nói vậy hắn có thiên đại bản sự cũng trốn không thoát đi, chỉ chờ hắn lộ ra sơ hở, những người đó sẽ cướp đoạt . Mà cái gọi là song cung, chính là Tây Phương hướng hạc cung, cùng Bắc Phương ly hỏa cung. Người Ngọc Phong chính là người ly hỏa cung. Hướng hạc cung do Hạc công tử chưởng quản, ly hỏa cung từ Tuyền gia chưởng quản, đều là địa danh thần bí nguy hiểm. Bình thường người ở song cung sẽ không đi lại trên giang hồ, nhưng chỉ cần vừa có động, tất nhiên nhấc lên gió to sóng. Song cung địa vị ở võ lâm không gì thay đổi được.”

“Oa, như vậy chém giết đoạt người ta gì đó, chẳng lẽ không sợ người ly hỏa cung trả thù?”

Lưu Vân nghe chuyện xưa, đầu nhập vào không được.

Vẫn trầm mặc, Đoan Mộc Dung Tuệ bỗng nhiên hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:

“Người ly hỏa cung lợi hại, chỉ sợ toàn bộ võ lâm không cách nào chống đỡ! Nay, mỗi người đều tính thừa dịp loạn cướp đoạt, ly hỏa cung nhất định tìm người trả thù.Đó là điều tất yếu, chỉ có thế thôi.”

Lưu Vân càng muốn cùng hắn đối nghịch, há mồm vừa muốn phản bác, lại nghe Tập Ngọc nói:

“Đoan Mộc thế gia không phải một trong tam thế gia trong chốn võ lâm? Cùng song cung nổi danh, tạo nghệ phi phàm, vì sao còn muốn đoạt Thiên thanh kiếm quyết?”

Đoan Mộc Dung Tuệ im lặng, trầm ngâm sau một lúc lâu mới nói:

“Võ học không chừng mực, người chân chính bước vào cửa, khát vọng rất cao. Mỗi người đều nói Thiên thanh kiếm quyết tuyệt diệu, người luyện võ tại sao có thể không động tâm. Bất luận song cung hay tam thế gia, thậm chí Thiếu Lâm Võ Đang, đối mặt với võ thuật tuyệt học, ai cũng không nghĩ sẽ buông tha .”

Hắn vừa nói xong, đã thấy một người áo trắng đi tới, ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu. Đoan Mộc Dung Tuệ thần sắc hơi đổi, thấp giọng nói:

“Đã biết, ngươi đi xuống đợi mệnh.”

Hắn bưng ly rượu lên, uống một ngụm, mới nói:

” Rừng Đông Giao, phát hiện người Ngọc Phong. Tin tức này lập tức tất cả mọi người sẽ biết, Hàn huynh, ta và ngươi đi trước tìm hiểu tình thế như thế nào?”

Hàn Dự Trần cười nói:

“Từ chối thì bất kính, nhưng tại hạ thật sự lo lắng bọn Tư Mã cô nương một mình ở khách sạn, có thể cùng đồng hành?”

Đoan Mộc Dung Tuệ hơi khẽ cau mày, lạnh nhạt nói:

“Không sao cả, chỉ cần đừng cản trở là được.”

Lưu Vân nhìn lưng hắn làm mặt xấu, nhưng có thể thấy tận mắt võ lâm giao tranh, cũng hưng phấn lên. Tập Ngọc sờ đầu của nàng, nói nhỏ:

"Cẩn thận, việc này không tốt như ngươi nghĩ đâu."

Xe ngựa trắng tuyết của Đoan Mộc thế gia đã đợi ở cửa, từ bên ngoài nhìn không lớn, nhưng bên trong rất rộng, có mấy cái giường đẹm, ở giữa còn là một tiểu án, trên mặt bày nước trà cùng điểm tâm. Tiểu Đồng ở phía trước đánh xe ngựa, theo cửa xe nhìn ra ngoài, bóng cây lắc lư, xe ngựa chạy như bay, nhưng nước trà trong chén cư nhiên một chút cũng không bắn tung tóe , có thể thấy được xe ngựa rất chi hoàn mỹ.

Tập Ngọc ôm Niệm Hương tựa vào vách xe nhắm mắt nghỉ ngơi, Lưu Vân nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ba người này bộ dáng nhàn nhã, cùng thá độ khẩn trương của Hàn Dự Trần cùng Đoan Mộc Dung Tuệ hoàn toàn bất đồng.

"Thành hay bại, là trận chiến đêm nay."

Đoan Mộc Dung Tuệ thản nhiên nói, các ngón tay chuyển động hàm ý trong lòng vẫn đang suy tính. Hàn Dự Trần mỉm cười:

"Đoan Mộc huynh không cần khẩn trương, người đó sẽ không phải Tuyền Minh Hương. Ngườ Ngọc Phong ly tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không hẳn toàn người như thế."

Đoan Mộc Dung Tuệ lạnh nhạt nói:

"Ta chỉ là lo lắng khống chế không được, nhỡ tay giết người."

Hàn Dự Trần thấy hắn quật cường như thế , liền không nói thêm gì, xoay qua chỗ khác cùng Lưu Vân xem trăng .

Không biết chạy bao lâu, Niệm Hương cùng Tập Ngọc cuốn trong lòng đều đang ngủ, gió đêmphơ phất, trong gió xen lẫn thanh âm bất thường, giống như tay áocuốn động, giống như tiếng đạp lá rụng. Đoan Mộc Dung Tuệ mặt trầm như nước, một tay đè lên chuôi kiếm bên hông, cả người đều căng thẳng, có thể bộc phát sát khí đậm nhất.

"Sưu" - một tiếng vang nhỏ, hình như có một sự cản trở, khiến xe ngựa dừng lại nơi vách đá. Đoan Mộc Dung Tuệ lạnh nhạt nói:

"Thật to gan! Cư nhiên khiêu khích trước!"

Hắn bỏ ra khỏi xe, thả người xuống, bóng dáng màu trắng nháy mắt dung nhập trong bóng đêm. Hàn Dự Trần kinh hãi, há mồm muốn gọi hắn, đã thấy ngoài cửa xe, mấy người mặc áo khoác đen cổn viền bạc hương đuổi theo. Hắn giật mình một cái, lẩm bẩm nói:

"Cư nhiên đến đây nhiều như vậy! Hay là đã muốn xác định thân phận?"

Hắn vội vàng quay đầu, nói: "Tư Mã cô nương, Lưu Vân cô nương, nhất định ở lại bên trong xe ngựa không nên cử động! Tại hạ đi một chút sẽ trở lại!"

Vừa dứt lời, hắn cũng lập tức nhảy xuống xe. Tiểu Đồng Ngọc Đái đột nhiên nắm chặt dây cương, xe ngựa đứng ở giữa đường. Lưu Van vừa sợ hãi vừa hưng phấn, nhìn ra ngoài thăm dò, đã thấy xung quanh một mảnh bóng cây lắc lư, ánh trăng sáng rỡ, không biết khi nào thì bọn họ đã tiến vào rừng Đông Giao.

" Cô nương, mời ngươi đóng cửa xe lại, không cần nhìn. Vạn nhất gặp được nguy hiểm gì, ta không muốn đắc tội công tử."

Tiểu Đồng Ngọc Dái kiêu căng nói, giọng nói kia cùng chủ hắn chết không sai biệt. Lưu Vân quệt quệt khóe môi, không cam lòng không muốn đóng cửa xe. Đoan Mộc thế gia rất tài giỏi sao? Nàng ở trong bụng mắng to, một cái hai cái đều là cả vú lấp miệng em! Một cái đứa trẻ cũng kiêu căng như vậy!

Tập Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve hai má Niệm Hương đang say ngủ, nói nhỏ: " Lưu Vân, nghe lời.Ta và ngươi không phải người ở đây, vẫn là không cần gây chuyện. Nếu gặp chuyện gì, chỉ biết thêm phiền phức."

Lưu Vân vừa muốn nói chuyện, chợt nghe ngoài của sổ xe"Tốt" một tiếng, mặt nàng bỗng nhiên đau xót, là đồ vật gì đó xuyên qua cửa xe sát qua mặt bắn đến từ phía vách đá! Nàng nhất thời cứng đờ, há miệng không phát ra được thanh âm nào. Tập Ngọc một tay lấy nàng kéo vào, lấy khăn tay sờ vào mặt.

" Cầm lại! Ngươi chảy máu!"

Tập ngọc trầm giọng nói xong, một mặt cúi thấp người, cơ hồ thiếp đi trên đệm giường. Lưu Vân run rẩy đè lại khăn tay, nhẹ giọng nói:

"Ta. . . . . . Mặt mày hốc hác rồi?"

Tập ngọc lắc đầu:

"Chỉ là một vết thương rất nhỏ, bôi chút thuốc trong vòng 3 ngày liền khỏi hẳn. Ngươi không nên cử động cũng đừng nói chuyện! Xem ra là có người muốn đem bức chúng ta đi ra!"

Giọng nói kinh hoàng của Tiểu Đồng Ngọc Đái truyền đến:

"Hai vị cô nương cẩn thận! Có người đến đây!"

Hắn vừa dứt lời, chợt nghe ngoài xe một loạt thanh âm "Tốt tốt"vang lên, trong lúc đó lại có vô số phi tiêu phóng tới, cố ý đánh vào cửa xe, ào ào đánh vào thành xe. Lưu Vân sợ tới mức không nói được gì, Tập Ngọc"Chậc" một tiếng, lạnh lùng nói:

"Là ép chúng ta đi ra ngoài!Lưu Vân ! Mở cửa! Sau khi ra ngoài đừng quay đầu, chỉ chạy về đằng trước! Hiểu chưa?"

Lưu Vân cực kỳ sợ hãi, lại cảm thấy thực kích thích, nàng vội la lên: "Vậy ngươi cùng Niệm Hương. . . . . ."

"Chúng ta tách ra chạy! Mở cửa nhanh!"

Lưu Vân lập tức không do dự nữa, một cước đá văng cửa xe, bỏ ra chạy như điên, toán loạn. Tiếng bước chân của Tập Ngọc cách nàng ngày càng xa, tiếng phi tiêu vẫn ngừng. Lưu Vân không dám quay đầu, thẳng phía trước mà chạy. Nàng thề, đời này cũng chưa chạy nhanh quá như vậy, người áo đen cấp tốc đang đuổi phía sau

Trong một cái nháy mắt, Lưu Vân thừa nhận, giang hồ, căn bản không tốt đẹp như nàng tưởng tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.