Thương Hoa Tiếc Ngọc

Chương 22: Chương 22




Mười tám tháng tư đại hội luận võ ba năm một lần lại diễn ra long trọng, năm nay là cử hàng ở đỉnh Thái Sơn. Đại hội luận võ này kì thực là để phái Thái Sơn tỉ thí, sau phái Thái Sơn chia làm hai cái chi nhánh, bổn phái cùng tông phái hàng năm đều đã vì vị trí chưởng môn nhân tranh đấu một phen, năm mươi mốt năm trước tông phái rốt cục lần đầu tiên thắng được trong đại tái luận võ, tân chưởng môn từ đó về sau lập nhiều quy củ: ba năm mới cho phép tiến hành một lần tỷ thí, hơn nữa mời những người đức cao vọng trọng trong chốn võ lâm đến chủ trì công đạo, lấy phục lòng người.

Nay phái Thái Sơn trong chốn võ lâm đã là danh môn chính phái hết sức quan trọng, cùng Võ Đang Thiếu Lâm nổi danh, nhưng quy củ này vẫn phát triển đến nay. Tông phái năm mươi mốt năm trước đoạt được vị trí chưởng môn nhân lên như diều gặp gió, cơ hồ mỗi lần luận võ đều áp đảo thắng lợi, bổn phái dần dần mỏng manh, ở giang hồ tất cả mọi người cảm thấy Thái Sơn bổn phái sắp đến lúc tuyệt tích, lại đột nhiên không biết xuất hiện từ đâu một đại nhân vật. Chín năm trước người nọ đại bại tông phái đệ nhất cao thủ, điềm nhiên lấy được chức vị chưởng môn nhân. Người này tên là Đường Tam, vốn chỉ là một đầu bếp bổn phái, không biết xuất phát từ cái duyên gì bổn trưởng phái nhìn trúng hắn, hắn dĩ nhiên võ học kỳ tài, ba năm ngắn ngủi tu luyện được thần công, thoải mái xưng bá Thái Sơn.

Không ngờ người này học võ hết sức lợi hại, thân thể lại dị thường suy yếu, chưởng môn nhân làm không đến hai năm liền bạo bệnh mà chết, vị trí chưởng môn nhân để trống một năm sau, lại bị người tông phái cướp đi. Nhưng Đường Tam lúc còn sống đã thu nhận một hảo đệ tử, năm nay vừa tròn hai mươi, còn tuổi nhỏ đã đả bại vô số cao thủ bổn tông, lúc hắn xuống núi tu hành, xác định cao thủ là Hướng hạc cung, cơ hồ đem Hạc công tử tự mình ra tay đối phó, từ đó về sau ở trên giang hồ thanh danh đại chấn, ngay cả trưởng môn phái Võ Đang Chu Quảng đối với hắn đều khen ngợi, tự tay cho hắn tám chữ: 【 Kinh tài thiếu niên, Phi Thiên Kim Long 】.

Người này tên Thẩm Tiểu Giác, trở thành nhân vật đình đám ở Thái Sơn luận võ, ngay cả chưởng môn tông phái từng chính mồm nói qua, trong tông phái đến nay không người có thể cùng Thẩm Tiểu Giác võ đấu, chỉ sợ chức chưởng môn năm nay rơi vào tay người bổn tông. Bởi vậy lần này Thái Sơn đại hội đã trở thành sự kiện đáng chú ý trên gianh hồ, cơ hồ người có danh tiếng đều đi xem cuộc chiến, mà năm nay phái Thái Sơn mời chủ trì công đạo, trừ Thiếu Lâm đại sư Không Tướng cùng Võ Đang chưởng môn Chu Quảng, đó là người Đoan Mộc thế gia.

Nhưng phụ nhân Đoan Mộc Dung Tuệ Đoan Mộc gia lại có chuyện quan trọng không thể đi xem cuộc chiến, liền giao cho Đoan Mộc Dung Tuệ. Đây cũng là một điểm khác của đại hội Thái Sơn. Đoan Mộc Dung Tuệ năm nay vừa mới hai mươi tư, nghiêm khắc mà nói cũng chỉ là thanh niên, trẻ tuổi như vậy liền làm công đạo, khó tránh khỏi làm người ta tức mắt, hắn tới xem cuộc chiến cũng là lý do để các nữ võ hiệp giang hồ du ngoạn qua Thái Sơn.

Đây là một điển cố thật dài, làm Hàn Dự Trần đem chuyện xưa của Thái Sơn nói xong, trời cũng đã tối. Lưu Vân ghé mặt trên màn, chớp mắt to, nửa ngày mới nghẹn ra một câu:

“Tên kia. . . . . . Có gì đặc biệt hơn người ! Cư nhiên người nhiều như vậy hắn đều xua như xua vịt, căn bản là biết người ta không biết rõ!”

Hàn Dự Trần uống một ngụm trà, một mặt cười nói:

” Lưu Vân cô nương, có thành kiến với một người cũng không tốt đâu. Đoan Mộc huynh võ nghệ cao cường, là người chính trực, bao nhiêu danh môn chính phái nữ hiệp đều đối với hắn ngưỡng vọng. Hôn sự của hắn không chỉ Đoan Mộc lão gia quan tâm, toàn bộ cô gái võ lâm đều quan tâm nha.”

Lưu Vân mân mê miệng, không biết làm tại sao chợt nhớ tới chuyện đêm kia, hại nàng sau vừa nhìn thấy góc áo Đoan Mộc Dung Tuệ liền theo bản năng muốn tránh, không biết nên như thế nào cùng hắn đối mặt. Vì sao hắn lại hôn mình? Là ngày đó nàng mặc quá ít, hay là ánh trăng quá đẹp? Nàng ngày đó sợ đến choáng váng, bị hắn ôm về phòng, hắn cúi đầu nói gì đó, nàng không có nghe ra. Chỉ mơ hồ nhớ rõ hắn nói thật có lỗi, còn có cái gì trách nhiệm …. . . . . .

Đầu của nàng bỗng nhiên bị người ta vỗ một cái, Tập Ngọc ở phía sau thản nhiên nói:

“Ngươi quấn quít lấy muốn nghe chuyện xưa, hiện tại chuyện xưa nghe xong, khi nào thì đi làm cơm? Ta đói muốn chết.”

Bên người nàng Niệm Hương miệng càng ngày càng lanh lợi, thông minh rất nhiều, cũng cười nói:

“Đúng vậy, đúng! Lưu Vân, bụng ta thật đói! Rất muốn ăn cá băm.”

Lưu Vân đối này vẻ càng ngày càng lanh lợi của Niệm Hương không tốt, nàng trừng hắn liếc mắt một cái:

“Muốn ăn chính mình đi làm! Hôm nay chỉ có thịt trâu, không cho ăn!”

Niệm Hương bị nàng măng, nhất thời khổ sở giữ chặt tay áo Tập Ngọc , Tập Ngọc thở dài:

“Ngươi lại khi dễ hắn, đợi hắn khóc ngươi tới an ủi, ta mặc kệ.”

Lưu Vân hừ một tiếng, đứng lên mở cửa, một mặt nói:

“Hắn là tướng công của ngươi, hắn khóc ta không đau lòng! Đúng rồi, Đoan Mộc Dung Tuệ tên khốn kia đi chỗ nào? Ta ở trong biệt phủ của hắn mốc meo lên rồi, hắn rốt cuộc khi nào thì tính khởi hành đi Thái Sơn?”

Lời của nàng đột nhiên dừng lại, bởi vì cửa vừa mở ra, Đoan Mộc Dung Tuệ đang đứng ở cửa, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng. Lưu Vân há hốc vì kinh ngạc, đột nhiên bị sặc, kịch liệt ho khan, mặt đỏ lên, cũng không biết là thẹn thùng hay là ho khan tạo thành . Đoan Mộc Dung Tuệ nhẹ nhàng thay nàng vỗ vỗ phía sau lưng, nói nhỏ:

“Ngươi vốn thật lỗ mãng.”

Lưu Vân vội vàng đẩy ra tay hắn, nhảy dựng ba thước, giống như trốn quỷ. Đoan Mộc Dung Tuệ cũng không giận, đi vào nhà, Hàn Dự Trần cười nói:

“Đoan Mộc huynh, có cùng lệnh tôn liên lạc ? Lão nhân gia không phải đang chạy tới cái gọi là hải ngoại tiên sơn tìm kiếm thần tiên?”

Đoan Mộc Gia Hòa, cũng chính là phụ thân Đoan Mộc Dung Tuệ, là đương gia của Đoan Mộc thế gia. Ông cùng với Đoan Mộc Dung Tuệ quả thực là hai thái cực, lần đầu tiên gặp ông, Hàn Dự Trần tròng mắt đều phải rơi ra . Hắn vốn tưởng rằng Đoan Mộc Dung Tuệ lạnh lùng cao ngạo như thế này, phụ tất nhiên cũng là người uy nghiêm, ai ngờ ông cả ngày đều cười híp mắt, một chút tính tình cũng không giống, cùng ông nói chuyện, một thân thủ võ công cao cường, lại không để ý tranh chấp võ lâm, cả ngày chỉ vùi đầu thư phòng cùng những thứ truyền thuyết thần tiên quái dị, không có việc gì liền biến mất thật lâu, nguyên là rời bến đi tìm Bồng Lai tiên sơn . Sau Hàn Dự Trần hỏi qua Đoan Mộc Dung Tuệ, phụ thân rốt cuộc có tìm được tiên sơn, Đoan Mộc Dung Tuệ ngoài cười nhưng trong không cười nói:

“Hắn mỗi lần đều mang rất nhiều rong biển trở về, ngươi nói hắn tìm được không?”

Hàn Dư Trần dở khóc dở cười, Đoan Mộc cùng phụ thân quả thật khác nhau, hắn cùng với mẫu thân lại như là ra nhất triệt, cùng lạnh lùng, cao ngạo, vô trần. Kỳ quái là, vợ chồng tính cách dị thường khác xa nhau như thế, lại cứ thiên tình thâm như vậy, Đoan Mộc mẫu thân là cơ hồ sủng nịch phóng túng phu quân rời bến hưởng thụ tự do, phụ thân tuy rằng thường xuyên không ở trong nhà, nhưng mỗi tháng đều trở về một lần, nhi tử cũng không thấy, chỉ có thê tử. Cho nên, tuy rằng trên danh nghĩa chủ Đoan Mộc thế gia là Đoan Mộc Gia Hòa, trên thực tế là Đoan Mộc mẫu thân cùng Đoan Mộc Dung Tuệ, hai ca ca Đoan Mộc cùng hắn phụ thân không sai biệt lắm , một người yêu thích tranh, một người theo phụ thân bôn chạy, căn bản đừng nghĩ trông cậy vào hai người bọn họ. Lập tức Hàn Dự Trần vừa hỏi, không đợi Đoan Mộc trả lời, chỉ xem sắc mặt biết tất nhiên không tìm được phụ thân, lần này liền hỏi một vấn đề nhờ Bách Hiểu San trăm lượng hoàng kim , cũng không tìm ra phụ thân rốt cuộc chạy tới “Tiên sơn” gì .

Đoan Mộc Dung Tuệ hít một hơi:

“Ta vốn không muốn xem cuộc chiến tại Thái Sơn đại hội, lần này xem ra không đi không được.”

Lưu Vân vừa nghe có thể đi Thái Sơn xem luận võ đại hội, nhất thời đã quên lúc trước ngượng ngùng, trợn tròn cặp mắt nhảy ratrước mặt hắn, cười nói:

“Thật sự có thể đi? Rất tốt ! Khi nào thì đi?”

Đoan Mộc Dung Tuệ thấy nàng vui vẻ, khóe môi không khỏi cũng gợi lên, nói nhỏ:

“Ngày mai xuất phát, lần này không nên nhanh chóng, cứ chậm rãi đi.”

Lưu Vân tự nhiên hưng phấn đến cơ hồ muốn nhảy dựng lên, Niệm Hương bỗng nhiên lặng lẽ lôi tay áo Tập Ngọc, nói nhỏ:

“Thái Sơn cảnh đẹp lắm sao?”

Tập Ngọc sửng sốt một chút:

“Ta chưa hông đi qua, chỉ nghe người ta nói, Thái Sơn khi mặt trời mọc là tuyệt cảnh. Lần này đi, chúng ta sẽ cùng ngắm cảnh.”

Niệm Hương gật gật đầu, bỗng nhiên lại hỏi:

“Tập ngọc, ngươi nghĩ ta hôn ngươi thì sao?”

Tập Ngọc chợt vừa nghe hắn hỏi như vậy, không khỏi cả kinh tóc đều dựng lên, thẹn thùng cũng đã quên, trừng mắt hắn, cà lăm hỏi:

“Ngươi. . . . . . Ngươi đây là. . . . . . Là từ chỗ nào bắt chước. . . . . . Học được ? !”

Niệm Hương thuần khiết giống như tờ giấy trắng, khi nào đã học xong mấy thứ này? Cái tên hỗn đản nào dạy hắn ? ! Niệm Hương nói nhỏ:

“Ngày đó, ta một mình đi trong viện ngoạn, nghe được Đoan Mộc Dung Tuệ cùng Lưu Vân nói chuyện, hắn nói cái gì hôn nàng, liền nhất định sẽ phụ trách, còn nói là vì thích mới muốn cùng nàng. Ta nhìn thấy Lưu Vân mặt thật là đỏ, nhưng giống như bộ dạng rất vui vẻ. Tập Ngọc, ta cũng thích ngươi, ta cũng có thể hôn ngươi? Ta cũng chịu trách nhiệm.”

Tập Ngọc mặt đỏ lên, Đoan Mộc Dung Tuệ người này cư nhiên xuống tay nhanh như vậy? ! Như thế nào làm cho Niệm Hương thấy được? ! Niệm Hương thấy nàng chậm chạp không nói lời nào, không khỏi lại nói:

“Tập ngọc, cái gì gọi là hôn?”

Tập Ngọc sợ run một lúc lâu, bỗng nhiên một phát nhấc lên cánh tay của hắn, vội la lên:

“Ngươi đi theo ta!”

Lưu Vân thấy hai người như gió chạy ra ngoài, không khỏi kêu lên:

“Đi chỗ nào nha? Còn muốn ăn cơm. . . . . .”

Lời còn chưa nói hết, hai người đều đã chạy đi mất . Tập Ngọc lôi Niệm Hương, chạy tới cửa phòng khách, nàng mới đem Niệm Hương ấn lên tường, nói nhỏ:

“Niệm Hương, những lời này về sau trăm ngàn không thể nói ra trước mặt người khác, rõ chưa?”

Niệm Hương nhìn nàng đỏ bừng mặt, ngạc nhiên nói:

“Vì sao? Tập Ngọc, ngươi không thích ta hôn ngươi sao? Ta về sau không bao giờ nữa. . . . . .”

Tập Ngọc lấy tay bịt lại miệng của hắn, mặt đỏ lên nói nhỏ:

“Không. . . . . . Không phải. Nhưng, những lời này không thể ở trước mặt người khác nói, ngươi chỉ có thể cùng ta nói, rõ chưa?”

Niệm Hương cầm tay nàng, ôn nhu nói:

“Kya, ta có thể hôn ngươi sao? Tập Ngọc, ta rất thích ngươi.”

Tập Ngọc xấu hổ đến cơ hồ muốn chui vào kẽ đất, hắn còn ngây thơ nhìn nàng chăm chăm, hỏi:

“Hôn là cái gì? Ta làm như thế nào?”

Nàng đột nhiên cắn chặt răng, bưng lấy mặt của hắn, dùng sức đem môi của mình dán lên môi của hắn, bỗng nhiên môi đau nhức, nguyên là nàng dùng sức quá mức, hai người răng nanh đánh vào nhau, đều đau đến nhíu mày. Niệm Hương che miệng lại, máu chảy ra ngoài, hắn lẩm bẩm nói:

” Ra. . . . . . Đây là hôn. . . . . . Nhưng ta đau quá , Tập Ngọc. . . . . .”

Tập Ngọc bỏ tay hắn ra, xoay người muốn đi, tốt nhất trốn đi chỗ không ai nhìn thấy, giây phút này thật là ngượng ngùng. Nàng sờ sờ môi, chảy máu, thực tế, nàng cũng không biết làm như thế nào mới là hôn một người, chỉ biết dán môi là tốt rồi, ai ngờ lại còn chạm tới hàm răng, đau cực kỳ. Niệm Hương đuổi theo, ôm cổ nàng, vội la lên:

“Ngươi, ngươi đừng đi! Tập Ngọc! Ta sai lầm rồi! Lần sau ta không bao giờ hôn ngươi nữa!”

Khí lực của hắn so với Tập Ngọc lớn rất nhiều, hơn nữa không biết khống chế như thế nào, Tập Ngọc bị hắn kẹp cổ cơ hồ té xuống, hai người lảo đảo vài vòng, rốt cục cùng nhau ngã vào đống tuyết.

“Có đau không? Có đau không?”

Niệm Hương xanh mặt hỏi, một mặt đem tay áo của nàng nâng lên, làm lộ ra da tay trắng ngần của nàng. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy cánh tay nữ tử, chỉ cảm thấy cực kỳ đẹp mắt, nhưng cụ thể là đẹp như thế nào, cũng không nói nên lời chỉ có thể đứng đó. Tập Ngọc đẩy hắn ra, hai người hai đầu đầy tuyết, càng thêm chật vật, nàng chỉ muốn chạy nhanh về phòng, đem chuyện này thành giấc mộng, ai ngờ Niệm Hương bỗng nhiên cầm cánh tay của nàng, cúi đầu hôn miệng vết thương trên khuỷu tay, nguyên có chút đau lại bị hôn lên nên có chút run rẩy. Tập Ngọc cả người đều chấn động, mặt đỏ lên muốn rút tay về, nhưng lại không rút được, có lẽ chính nàng cũng không muốn buông ra. Chỉ cảm thấy môi của hắn theo cánh tay lan tràn lên phía trên, sau đó hắn ôm cổ nàng, theo bản năng, hôn má hôn trán nàng, đến mức tất cả đều hơi hơi run lên, cảm giác tê dại như khuếch tán, nàng cảm giác chân mình bắt đầu như nhũn ra. Sau đó, môi nàng bỗng nhiên nóng lên, hắn nhẹ nhàng hôn lên , lúc này đây, không còn răng va chạm. Hai người trẻ tuổi đều nơm nớp lo sợ, sợ mình làm không đúng, cho nhau dịu dàng thong thả hôn đối phương, chẳng sợ tuyết trên người đã hóa nước, chảy tới cổ lạnh như băng, cũng tưới không tắt đáy lòng kia nhiệt tình như lửa. Không biết qua bao lâu, Niệm Hương bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng, ghé đầu vào tóc nàng, lầm bầm, run giọng nói:

“Ta. . . . . . Ta rất thích ngươi. . . . . . Tập ngọc! Ngươi đừng buông. . . . . . Ôm ta một cái!”

Tập Ngọc chậm rãi mở hai tay, đưa hắn ôm vào lòng, trong lòng chỉ cảm thấy có thật nhiều tình cảm, lại nói không được. Hai người nằm trong đống tuyết ôm chặt lấy nhau, không thể để ý quần áo bị thấm ướt, giống như nơi này là thiên đường, không ai muốn bước ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.