Thương Hoa Tiếc Ngọc

Chương 4: Chương 4




Ngủ một giấc đến tận tối mịt, Tập Ngọc bị Niệm Hương làm cho tỉnh giấc, hắn nhanh tay nhanh chân chơi đùa tóc nàng, thấy nàng mở mắt, nhanh tay bỏ ra, đỏ mặt nhìn nàng.

” Sao lại không ngủ?”

Tập ngọc ôn nhu hỏi , thay hắn vén đầu tóc rối bời. Niệm Hương vẫn nhìn nàng cười, vẻ mặt an tĩnh, thực nhìn không nhận ra hắn là cái kẻ ngốc. Tập Ngọc bị hắn nhìn đến mặt đỏ, nhẹ nhàng đánh hắn một cái

“Đừng nhìn, vừa tỉnh ngủ xấu muốn chết.”

Niệm hương vẫn cười, cầm tay nàng, bỗng nhiên tiến tới bên môi nhẹ nhàng hôn, hiển nhiên hắn cũng không biết cái gì gọi là hôn, chính là há mồm nhẹ nhàng cắn ngón tay của nàng, giống như một tiểu cẩu làm nũng.Hắn lộ ra vẻ mặt đầy yêu thương, đối với nàng kìm lòng không nổi.

Tập Ngọc cười khanh khách kéo tay ra:

“Rất ngứa, đừng cắn. Đói bụng rồi sao? Chúng ta đi xuống ăn cơm được không?”

Niệm Hương gật gật đầu, bỗng nhiên ôm lấy cổ của nàng, hôn lên mặt nàng rồi dần đi xuống, lúc này đây mới hôn, môi mềm nhẹ chạm vào nhau, lại nhìn hắn từ mặt đến cổ đều đỏ.

Tập Ngọc đầu tiên là ngẩn ngơ, sau lại lại nhịn không được thẹn thùng, nhìn hắn mỉm cười, kéo hắn đứng dậy, mang nước ấm, thay Niệm Hương tắm rửa gội đầu, thay quần áo sạch sẽ, tóc cũng chỉnh tề, nhìn qua tựa như một nam tử trẻ tuổi văn nhã đích thực.

“Ngươi nhìn đẹp lắm, Niệm Hương. Là ta tốt số gặp ngươi, con người thiện lương nhất.”

Tập Ngọc ôn nhu nói xong, thay hắn vén tóc, sau đó mới mang nước ấm tự mình tắm rửa, hai người sạch sẽ rồi mới đi đến trước cửa phòng Lưu Vân.

Rốt cuộc vẫn là hoa khôi, tắm rửa ít nhất cần một canh giờ, cuối cùng bọn họ đành phải đi xuống trước ăn cơm, sau đó mới mang lên cho nàng. Ban đêm, nơi lầu một khách nhân càng nhiều, Tập Ngọc tìm được vị trí còn trống, muốn gọi mấy phần đồ ăn, ánh mắt của nàng chỉ có một niệm hương, chuyện xung quanh căn bản là không để ý tới, hơn nữa nàng nguyên là đại tiểu thư đi khỏi nhà, kinh nghiệm giang hồ cơ hồ không có, không một chút phát giác những khách nhân ở lầu một trang quái dị khác thường. ….”Rút lui, hắn là người khác thường! Trở về tính tiếp!”

Hắn thấp giọng nói, người Long Môn phái toàn bộ đứng dậy, vội đi ra khỏi khách điếm, cũng không quay đầu lại.

Người nọ vỗ tay, thần thái có chút buồn cười. Tập Ngọc xem đủ náo nhiệt, vì thế chuyên tâm dùng bữa, cái gì Thiên Thanh kiếm quyết Ngọc phong, nàng một chút hứng thú cũng không có. Mắt thấy Niệm Hương ăn được ngon như vậy, nàng cười dài gắp một miếng thịt bỏ vào bát hắn:

“Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn.”

“Cô nương, ta ngồi đây được không?”

Trên đầu bỗng nhiên có người đặt câu hỏi, Tập Ngọc vừa ngẩng đầu, đã thấy mới vừa rồi người thanh niên kia cười híp mắt nhìn mình, nàng tùy ý gật gật đầu, người nọ liền ngồi bên cạnh Niệm Hương, nhìn hắn một hồi, mới nói nhỏ:

“Cô nương từ chỗ nào đến? Ta xem cô nương bộ dáng không giống như người trong giang hồ, chẳng lẽ là đến du ngoạn ?”

Tập Ngọc nói nhỏ:

“Hỏi người khác trước, giới thiệu chính mình trước đi? Đây là lễ nghi cơ bản nhất.”

Người nọ sửng sốt, nở nụ cười:

“Quả thật như thế, là ta lỗ mãng. Tại hạ Hàn Dự Trần, từ Lạc Dương đến tìm người.”

Tập Ngọc gật đầu:

“Tư Mã Tập Ngọc, hắn là tướng công ta Niệm Hương, cụ thể dòng họ ta cũng không biết.

Chúng ta từ Hàng Châu mà đến, đi ngắm cảnh.”

“Niệm Hương. . . . . . ?”

Hàn Dự Trần rõ ràng sửng sốt một chút, lại nhìn thoáng qua Niệm Hương đang vùi đầu vào ăn uống, tưa hồ kinh ngạc. Hắn bỗng nhiên nở nụ cười:

“Thật là khéo, ta trước kia có một người bạn cũng gọi là Niệm Hương, nhưng hắn họ Tuyền. Trên đời quả nhiên có nhiều người cùng tên, đây cũng là một cái duyên phận, ta cùng với người bạn kia cũng đã nhiều ngày không gặp.”

Nói xong hắn lại liếc mắt nhìn Niệm Hương, thấy hắn không phản ứng chút nào, thần sắc ngây ra, không khỏi lộ vẻ thất vọng.

Tập ngọc cũng không phải am hiểu tính tình người bắt chuyện, Hàn Dự Trần tuy rằng luôn khách khí nói chuyện, nàng cũng bất quá thuận miệng đáp hai câu, tâm tư đều đặt hết ở Niệm Hương. Nếu là người bình thường thấy nàng như vậy, bình thường cũng rời đi, không dây dưa nữa, Hàn Dự Trần không ý tứ, nói chuyện càng ngày càng nhiều, tuyệt không để ý Tập Ngọc đang lãnh đạm.

“Ta xem Tư Mã cô nương không giống người trong giang hồ, nhưng nhất định là có công phu, xin hỏi tôn sư là ai? Nhất định là nhân vật nổi danh trên giang hồ.”

Tập Ngọc tuy rằng không am hiểu người kia, hơi lãnh đạm, nhưng nhìn mặt cũng là thiện chân, hơn nữa đối với Hàn Dự Trần không có gì ác cảm, cũng đáp:

“Là học một chút công phu phòng thân, bởi vì ta từ nhỏ thân thể yếu, đại phu nói cần thường xuyên hoạt động, tốt nhất học một chút công phu quyền cước, làm cường kiện thân thể. Nhưng sư phụ chỉ là sư phụ, hắn cũng không phải nhân vật nổi danh gì, chỉ là một giáo đầu trong nhà ta thôi.”

Hàn Dự Trần cười nói:

“Đúng là như thế, luyện võ không riêng vì bước chân vào giang hồ cầu danh lợi, chính yếu vẫn là tu thân dưỡng tính, Tư Mã cô nương còn tuổi nhỏ có thể thấu tình đạt lý như thế, thật là làm tại hạ bội phục. Không biết hai vợ chồng các ngươi ở lại Lâm Tuyền, hay tiếp tục du ngoạn? Tại hạ tương đối quen thuộc với phương bắc, nếu không ngại, mọi người đồng hành cùng nhau? Nhiều người, cũng nhiều phần náo nhiệt. . . . . .”

Hắn nói còn chưa xong, chợt nghe phía sau một giọng nói nũng nịu quyến rũ vang tới:

“Đương nhiên tốt, bốn người đồng hành, có gì thay nhau ứng chiến. Vị công tử này, ta thật rất vui .”

Hàn Dự Trần sửng sốt một chút, không nghĩ Tập Ngọc còn có đồng bạn. Tập ngọc quay đầu nhìn nàng, nói nhỏ:

“Làm sao ngươi lại xuống? Không phải nói chờ chúng ta đưa cơm lên sao?”

Lưu Vân mặc trang phục bình thường, cũng không thể che hết lệ sắc, huống chi nàng giờ phút này muốn cho người nọ chuyên tâm với mình, lại bày ra một tư thái quyến rũ, cười dài, chen vào giữa Tập Ngọc và Hàn Dự Trần , ngồi xuống, chậm rãi nói:

“Ta chờ mãi, các ngươi không lên. Chẳng lẽ muốn ta đói đến chóng mặt sao?”

Nàng gợi lên một cái nụ cười quyến rũ, nhìn về phía Hàn Dự Trần, ôn nhu nói:

“Không thể tưởng ở đây lại quen được một công tử. Công tử họ gì? Người ở nơi nào tới?”

Hàn Dự Trần dù đã gặp vô số người, chợt vừa thấy dung nhan của Lưu Vân, vẫn chấn động chút ít. Hắn trời sinh tính tình phong lưu, đối gì nữ tử cũng sẽ không nói một lời nặng nhẹ, huống chi Lưu Vân như hoa như ngọc , lập tức cười đáp:

“Tại hạ Hàn Dự Trần, nguyên quán Sơn Đông. Còn cô nương. . . . . ?”

Lưu Vân thuật tay khoắc tay phải của hắn, nửa người đều dựa vào, không có cách nào, thói quen nghề nghiệp, nhìn thấy nam tử liền làm theo bản năng, huống chi nàng đang có ý định, dịu dàng nói:

“Thật là khéo, Hàn công tử, tiểu nữ Lưu Vân, nguyên quán cũng là Sơn Đông. Chúng ta có thể tính là đồng hương đấy.”

Hàn Dự Trần có vẻ tránh ra nhưng nàng cứ tiến tới, không cho hắn gần Tập Ngọc, hắn bất đắc dĩ nở nụ cười,:

“Quả nhiên thực khéo, đều mỹ nhân phải từ Sơn Đông, tại hạ hôm nay rốt cục cũng đã tin tưởng những lời này . Cô nương quả nhiên quốc sắc thiên hương, sắc đẹp xiêu lòng.”

Lưu Vân ngán ngẩm nói:

“Gọi cô nương làm gì , đều là đồng hành đồng bọn rồi, làm như vậy thật khách khí? Gọi ta Lưu Vân đi!”

Hàn Dự Trần chỉ cười không nói, Tập Ngọc không được thuận mắt, liếc Lưu Vân, nhắc:

“Lưu Vân, trước mặt người khác, giữ ý chút.”

Lưu Vân không nghe theo, vểnh môi lên tỏ ý bất cần! Ai bảo người này dám đến gần Tập Ngọc của nàng! Rõ ràng nhìn bên người ta có tướng công còn dám đên, nàng nên vì Tập Ngọc thanh trừ hắn ta!

Hàn Dự Trần ho một tiếng, nghiêm mặt nói:

“Kỳ thật ta không mong các ngươi ở lại Lâm Tuyền, mới rồi Tư Mã cô nương cũng nghe đến,giới võ lâm được chỉ điểm Thiên Thanh kiếm quyết hiện thân ở Lâm Tuyền, chỉ sợ kế tiếp sẽ có đại chiến. Ba người các ngươi không phải người võ lâm, vẫn là tránh đi cho thỏa đáng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.