Tiết trời đã có phần oi bức, Mỹ Ly đứng chờ lệnh trên
hành lang ngoài Từ Ninh cung. Nàng giữ lễ theo đúng quy củ, nắng ban trưa chói
chang rọi xuống người, mồ hôi rịn ra nơi trán cũng chẳng dám lau. Lúc ra dẫn
nàng tấn kiến, khuôn mặt kín bưng của Ngọc An lộ vẻ tán thưởng. Lúc trước, Mỹ
Ly chẳng đợi truyền lệnh đã vô lễ xông vào, gặp dịp lão tổ tông tiếp khách quan
trọng cũng không chịu ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài, cứ chạy tới chạy lui trong
sân, gây náo động khiến gà bay chó sủa, không ý tứ, cũng chẳng có phép tắc gì.
Có lẽ nàng tự mình không hiểu được, những trò mèo của nàng
hoàn toàn lố bịch trong mắt các ma ma, cô cô trong cung. Nàng cố tình quấy phá
chẳng qua là muốn khoe khoang ân sủng của lão tổ tông trước mặt mọi người. Nàng
tự tung tự tác, hy vọng thiên hạ sẽ coi trọng mình, đâu ngờ thái độ ngu ngốc
xằng bậy đó càng khiến người ta ghét bỏ, càng khiến người ta coi nàng là trò
cười.
Hiện giờ, đại khái nàng đã hiểu ra.
“Vào đi thôi.” Ngọc An khẽ cười với Mỹ Ly, nụ cười
không còn vẻ khinh thị như ngày trước.
Hiếu Trang nhìn tên thái giám ôm hành lý đi theo Mỹ
Ly, chỉ là một bọc quần áo nhẹ tênh, trong lòng cảm thấy chua xót. Hài tử này
thật đáng thương! Vẻ ngoan ngoãn nhu mì hiện giờ càng khiến người ta đau lòng.
Có lẽ phương thuốc ấy quá đắng, gây ảnh hưởng đến cả sinh lực nàng, Hiếu Trang
bỗng nghẹn ngào.
“Uống chút trà lạnh đi, trời nóng lắm phải không?” Bà
gọi Mỹ Ly đến ngồi cạnh mình bên sập, không nhịn được lấy khăn tay thấm nhẹ mồ
hôi rịn ra nơi trán nàng.
Mỹ Ly mỉm cười khẽ lắc đầu.
“Thời gian này ngươi ở lại chỗ của ta!” Hiếu Trang cau
mày dặn dò, “Đằng nhà chẳng còn ai chăm sóc ngươi cả! Sức khỏe ngươi…” Bà đưa
mắt đánh giá thân hình mảnh khảnh của Mỹ Ly rồi tập trung vào khuôn mặt tái
nhợt nhưng vẫn diễm lệ của nàng, “Phải điều dưỡng kỹ càng mới được.”
Ngừng một lát, Hiếu Trang đổi giọng, mắt nhìn ra nơi
khác tựa hồ áy náy, “Cũng để Ngọc An và các ma ma dạy ngươi đạo lý và bản lãnh
quản gia, cũng không còn nhỏ nữa.”
Mỹ Ly đứng dậy nhún mình cảm tạ, sực nhớ lại lời mấy gã đàn ông nói ở bãi săn,
lão tổ tông có ý muốn gả nàng… Ai nấy đều muốn lảng tránh chuyện này, chẳng
biết kẻ xui xẻo nào bị chọn trúng. Nàng cười chua chát, bất kể là ai, dẫu nàng
không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, không có của hồi môn phong phú, nhưng nàng sẽ
cố sức hoàn thành bổn phận người vợ, đối xử với hắn ta như người thân. Nàng chỉ
biết báo đáp đến vậy, cũng chỉ có thể báo đáp đến vậy mà thôi.
Bên ngoài lao xao tiếng vấn an hành lễ, Khang Hy
thoáng cười tiến vào giữa đám người đang đồng loạt quỳ lạy. Mỹ Ly cũng ngoan
ngoãn hành lễ với y, đoạn tế nhị cùng bọn người hầu lui ra ngoài.
“Ngồi xuống đi, không cần lui ra.” Hiếm hoi lắm mới có
dịp hoàng thượng vui vẻ nói chuyện với nàng, dẫu mắt chẳng buồn nhìn tới, giọng
nói cũng rất thờ ơ.
Mỹ Ly đành ngồi xuống, nhịp nhàng bóp chân cho lão tổ
tông để khỏi phải ngồi thừ người lúng túng.
Hai bà cháu nói vài câu chuyện phiếm, Khang Hy đột
nhiên tủm tỉm: “Lão tổ tông thấy nha đầu Tố Doanh ra sao?”
Hiếu Trang ngẩn người, giờ mới vỡ lẽ vì sao Khang Hy
không để Mỹ Ly lui ra, bà không nỡ nói trước mặt nàng nhưng cũng không tiện làm
trái ý hoàng thượng. “Tạm được, tính tình dịu dàng, vẻ người xinh xắn.” Bà bổ
sung lời khen với giọng điệu không mấy mặn mà.
“Bây giờ ngân sách quốc phòng eo hẹp, chỉ còn cách dựa
vào tài chính Giang Nam, việc này chỉ mình
Trát Mục Lãng đảm đương được. Lão ta nhậm chức ở đó nhiều năm, là lựa chọn tốt
nhất.” Khang Hy nói qua loa vài câu, Mỹ Ly không hiểu rõ lắm nhưng cũng đoán
được ý hoàng thượng. Triều đình chuẩn bị khai chiến với Chuẩn Cát Nhĩ, đụng đâu
cũng cần đến tiền, già nửa ngân lượng quốc khố đều đến từ Giang Nam, rất cần
một người ra công gắng sức đồng thời lại hiểu rõ đường ngang ngõ tắt để gom góp
tiền bạc cho Đại Thanh. Mức độ khó khăn phức tạp của công việc ấy, nàng không
tưởng tượng được, nàng chỉ biết a mã của Tố Doanh có thể gánh vác.
“Gần đây Trát Mục Lãng làm việc ở bộ Hộ, rất mẫn cán.
Trẫm đang muốn khích lệ bằng cách ban cho con gái lão một mối hôn nhân tốt. Con
cháu hoàng thất chẳng có ai thích hợp, trừ Tĩnh Hiên, luận thân phận địa vị tài
năng và diện mạo thì đều xứng đáng cả. Hôn sự của hắn vẫn bị gác lại từ lần hòa
thân thất bại với Mông Cổ. Lão tổ tông cũng thấy rồi đó, Tĩnh Hiên và Tố Doanh
cũng có tình ý với nhau,” Khang Hy mỉm cười, “Trẫm đã nói chuyện riêng với Tĩnh
Hiên, hắn hiểu rõ lợi ích của cuộc hôn nhân này, nhưng không nói đến chuyện đó,
thì hắn cũng rất ưng Tố Doanh. Do vậy, trẫm tới đây là muốn cầu lão tổ tông làm
mai, so với trẫm thì càng vẻ vang, càng may mắn hòa hợp hơn.”
Mỹ Ly tủm tỉm cười bóp chân cho lão tổ tông, sắc mặt
không hề thay đổi. Khi nghe hoàng thượng nhắc đến tên Tĩnh Hiên, quả thực rằng
nàng có hơi run rẩy, nhưng chỉ một thoáng thôi, rồi nàng cố hết sức khắc chế
bản thân, tiếp tục bóp chân như không có chuyện gì. Lẽ ra nàng không nên ngạc
nhiên như thế.
Hoàng thượng không để nàng đi, chính là muốn nàng nghe
những lời này, hiểu rõ ẩn ý bên trong. Nét cười nơi khóe môi nàng hằn sâu thêm,
hoàng thượng lại lo lắng dư thừa rồi. Nàng dẫu có ngốc nghếch, nhưng ngẫm nghĩ
suốt hai năm thì cũng phải thông tỏ chứ! Và hoàng thượng cũng đánh giá cao tính
kiên trì của nàng rồi, nàng dù gì cũng là con gái, đâu thể níu giữ khư khư một
gã đàn ông suốt hai năm ròng không thèm đến gặp nàng một lần? Nàng tiêu nốt mấy
lượng bạc cuối cùng, van vỉ tiểu thái giám đến chỗ hoàng thượng để tìm y, nhắn
y vào thăm nàng. Y không đến, thậm chí chẳng buồn nhờ thái giám chuyển lại lời
nào.
Nàng không muốn sống lại trạng thái mất mát và bi
thương khi níu kéo tiểu thái giám, hỏi đi hỏi lại “Huynh ấy nói sao?”, và tiểu
thái giám bực bội lặp đi lặp lại “Chẳng nói gì! Chỉ ừ một tiếng”. Nỗi đau ấy
tới giờ vẫn còn in dấu đắng cay nơi trái tim nàng. Nàng khổ sở chưa đủ hay sao?
Đến nàng còn phải cười nhạo bản thân nữa là!
Nàng đột ngột hiểu ra, lúc trước hoàng thượng đã rất
nhiều lần ám chỉ nhắc nhở rồi, chỉ hiềm nàng ngốc đến mức nghe mà không hiểu,
cắm đầu cắm cổ cương quyết làm theo ý mình, thảo nào đến khi đau lòng cũng
chẳng ai thương hại. Chắc mọi người đã tức chết vì sự ngu ngốc của nàng từ lâu,
không thèm để ý đến nàng nữa, nàng có gặp vận rủi cũng là đáng đời thôi.
Bây giờ nàng nghe là hiểu, hiểu rất tận tường sâu sắc,
thế là tốt lắm, cứ như vậy về sau sẽ không bị tổn thương, không bị đau lòng
nữa.
“Ừ, đó là chuyện vui, Tĩnh Hiên cũng đến lúc lập gia
đình rồi.” Hiếu Trang gật đầu, trước mặt Mỹ Ly bà không thể nào hào hứng lên
được.
“Trẫm định sau cuộc săn mùa xuân sẽ xin lão tổ tông hạ
ý chỉ, hoàn thành hỉ sự trước khi xuất quân đánh Chuẩn Cát Nhĩ. Trát Mục Lãng
và trẫm coi như cũng nhẹ đi một việc.”
Hiếu Trang gật đầu.
Từ tẩm cung bước ra, Mỹ Ly sang chái điện sắp xếp
những món đồ mang theo người, đồ đạc chẳng có là bao, chỉ một thoáng là mọi thứ
đã đâu vào đấy. Nàng rất vừa lòng với tâm trạng của mình trong lúc này, bình
thản hờ hững, nghe tin y kết hôn cũng chẳng khác gì nghe tin tức của một người
xa lạ. Nàng chưa kịp uống ngụm trà, cung nữ đã gọi nàng đến chỗ thái hoàng thái
hậu. Mỹ Ly không khỏi thắc mắc, lão tổ tông vừa dặn nàng đi nghỉ, chẳng lẽ có
chuyện gì gấp ư?
Chưa bước vào cửa, nàng đã nghe thấy tiếng cười đùa
vui vẻ. Có khách hay sao?
Bên trong tẩm cung, Hiếu Trang nét mặt tươi tỉnh vịn
tay cung nữ đứng cạnh cây hoa mà bà yêu thích nhất. Một người phụ nữ trông dáng
quen quen đang cẩn thận cầm vò vẩy nước lên đóa hoa nở rộ. Họ đang chuyện trò
thân mật, ngay Ngọc An cô cô bình thường ít cười ít nói mà cũng vui vẻ thì thà
thì thào.
“Nha đầu lại đây!” Hiếu Trang gật đầu ra hiệu cho Mỹ
Ly. Phu nhân nọ nghe tiếng cũng xoay người lại, tủm tỉm cười nhìn nàng. Mỹ Ly
trầm ngâm một lát mới nhớ ra bà ta là ngạch nương của Vĩnh Hách. Do cảm kích
thiện ý của Vĩnh Hách dành cho mình, nàng nhún mình vấn an bà ta đặc biệt chân
thành.
“Cũng chỉ có ngươi là giỏi chăm sóc hoa cỏ.” Hiếu
Trang vừa quay trở về sập, vừa mỉm cười nói với Ứng Như phúc tấn. “Ngọc An
không giỏi việc này.”
“Nô tỳ chẳng qua cứ thích lúi húi chỗ nọ chỗ kia ấy
mà.” Ứng Như phúc tấn cười hì hì, khiêm nhường lấy lòng Hiếu Trang.
“Người ta hay nói, phụ nữ biết trồng hoa thì mới biết
chọn đàn ông, Ngọc An rõ ràng là kém tài về lĩnh vực này.” Hiếu Trang mở miệng
trêu chọc, khiến Ứng Như và Ngọc An đều phá lên cười.
Ngọc An còn tự biện giải: “Chẳng qua là nô tỳ muốn
thành tâm hầu hạ lão tổ tông suốt cả đời mà thôi.”
“Ứng Như, ngươi trở về ta rất vui, nhớ đến thăm ta
thường xuyên nhé! Giúp chăm sóc thật tốt mấy mầm hoa ngoài vườn, ta chẳng tin
nổi lũ làm vườn kia đâu.” Hiếu Trang vừa uống trà vừa dặn dò, Ứng Như mỉm cười
luôn miệng vâng dạ.
“Đây là tiểu Mỹ Ly, trước giờ ta luôn dẫn theo bên
mình.” Hiếu Trang thu lại nụ cười, trìu mến trỏ sang Mỹ Ly. “Cũng sắp lập gia
đình rồi, ngươi dạy dỗ nó ít nhiều đi, về sau ở chung cho hòa hợp. Ta rất tin
tưởng bản lãnh giúp chồng dạy con của ngươi, trông ngươi dạy Vĩnh Hách là đủ
biết!”
Ứng Như phúc tấn ngẩn người, rõ ràng đã hiểu ẩn ý đằng
sau lời nói nửa đùa cượt nửa trịnh trọng của thái hoàng thái hậu. Mỹ Ly nhìn
sắc mặt từ từ tái nhợt cùng nụ cười đông cứng nơi khóe môi của Ứng Như phúc
tấn, trong lòng cảm thấy ăn năn. Tuy lời nói của lão tổ tông rất khéo léo,
nhưng ý tứ đã thật rõ ràng. Nàng thậm chí còn nhìn thấy Ứng Như phúc tấn vô
tình lộ vẻ sầu lo, cau mày nhìn Ngọc An cô cô như muốn nhờ bà xác định, Ngọc An
cô cô bất đắc dĩ gật đầu.
Tới đây, Mỹ Ly mới bừng tỉnh, nhận ra sự lo lắng chu
đáo của lão tổ tông dành cho mình. Nàng cúi đầu nhằn nhằn môi. Những lời đồn
đại phỉ báng trong kinh thành, thái độ xem thường khinh thị của tông thất, lão
tổ tông đương nhiên hiểu rõ cả. Bà sợ gả nàng đi chịu khổ chịu hành hạ, suy đi
tính lại bèn chọn Ứng Như làm mẹ chồng, không nể mặt tăng thì cũng nể mặt Phật,
Ứng Như phúc tấn dẫu trong lòng không vừa ý cũng chẳng thể đối xử tệ bạc với
nàng được.
Nàng sâu sắc cảm nhận được nỗi khó xử của lão tổ tông,
bà sợ Ứng Như phúc tấn kịch liệt phản đối, làm to chuyện ra, kẻ xấu hổ chịu khổ
cũng vẫn là nàng, vì vậy, bà mới vòng vo ám chỉ, chừa lại đường lui cho nàng.
Mỹ Ly siết chặt nắm tay, nàng phải biết trân trọng nỗi
khổ tâm của lão tổ tông, nếu cứ tiếp tục tỏ ra không biết điều thì thật vô cùng
có lỗi. Giá như nàng hiểu được từ sớm thì đâu đến nỗi rơi vào tình thế hiện
giờ.