Theo đúng lời hứa, Mỹ Ly chuẩn bị một bữa tối vô cùng
thịnh soạn cho con trai. Doãn Khác rất thích món cá hun khói, nàng liển tỉ mỉ
gỡ xương giúp cậu, Doãn Khác liền phá lên cười, “Ngạch nương, người còn tưởng
con là con nít ba tuổi sao? Con đã biết tự mình nhả xương từ lâu rồi.”
Mỹ Ly giở vờ trừng mắt, “Dù có tám mưởi tuổi thì vẫn
là con nít đối với ngạch nương!”
Doãn Khác nói giọng chắc nịch: “Thế thì hay lắm, khi
Doãn Khác tám mươi tuổi, ngạch nương vẫn phải ở bên gỡ xương cho Doãn Khác
nhé!”
Mỹ Ly tủm tỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc đen nhánh của
con, “Lại nói vớ vẩn rồi, ngạch nương làm sao thọ lâu như vậy? Doãn Khác sẽ
trưởng thành, không có ngạch nương chăm sóc cũng vẫn sống rất hạnh phúc thôi.”
Mặt Doãn Khác như hóa đá, cậu chưa hề nghĩ đến chuyện
có ngày mẹ sẽ rời cậu mà đi, “Không!” Cậu lắc đầu thật mạnh, “Ngạch nương nhất
định sẽ sống lâu trăm tuổi, luôn ở bên Doãn Khác!”
“Hài tử ngốc này, mau ăn cơm đi,” Mỹ Ly mỉm cười, quay
đầu nhìn ánh lửa chập chờn trên giá nến, cuối cũng vẫn giữ được nét cười trên
môi, “Nhưng ngạch nương tin rằng, Doãn Khác là một đứa bé vừa dũng cảm vừa kiên
cường, gặp phải chuyện gì cũng không sợ hãi, có thể vượt qua bất cứ khó khăn
nào, đúng không?”
Nguyệt Mặc đứng bên gắp thức ăn, nghe thấy bèn mỉm
cười tiếp lời, “Sao đang vui vẻ lại nói những lời như vậy. Cách cách, người
cũng ăn nhiều một chút đi!”
Mỹ Ly nhoẻn cười, thơm lên khuôn mặt bất mãn của con
trai, “Bởi vì Doãn Khác là niềm tự hào của ngạch nương, trong lòng ngạch nương,
Doãn Khác là người tài giỏi nhất.”
Tài giỏi nhất?
Mặt Doãn Khác lộ rõ phiền muộn.
Ngạch nương coi trọng cậu như vậy, nhưng cậu lại làm người thất vọng hết lần
này đến lần khác, đến làm bạn học ở Thượng thư phòng cũng không trúng tuyển,
tài giỏi nhất? Chắc là chỉ mình ngạch nương mới nghĩ như vậy thôi.
Khoảng cách quá gần, nỗi mất mát quá lớn hiện lên rõ
rệt trong đôi mắt đen láy của con trai, khiến nàng không sao tránh né được.
Không còn tiếc nuối gì nữa, chỉ cần nỗi ưu sầu đừng mãi tích tụ trong đôi mắt
này, thân nàng ra sao cũng không đáng ngại.
“Doãn Khác, nhớ kỹ lời ngạch nương,” Nàng nâng gương
mặt bé nhỏ, trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt con trai, “Đừng tiếc thương những gì
đã mất, phải trân trọng mọi thứ đang có, con nhớ rõ chưa?”
Con sẽ mất nàng, hy vọng con đừng mãi ghi khắc nàng
vào lòng, dù gì thì ký ức của một đứa bé năm tuổi cũng không quá mức sâu đậm.
Chỉ cần con sống an lành hạnh phúc, dẫu bị con quên đi, nàng cũng không cảm
thấy đau buồn.
Doãn Khác cau mày rồi gật đầu. Mỹ Ly mỉm cười, con còn
nhỏ quá, chưa thể hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này, nhưng nàng hy vọng con sẽ
ghi nhớ mãi mãi.
Trân trọng… cả đời nàng và Tĩnh Hiên có bao nhiêu oán
hận dây dưa, thật ra chỉ cần nàng hoặc y cố gắng trên trọng nhau thêm một chút,
có lẽ sẽ không có kết thúc thảm thương thế này.
Thức ăn thừa dọn xuống, Doãn Khác vẫn rúc vào lòng Mỹ
Ly không chịu rời đi, “Hôm nay Doãn Khác ở lại ngủ chung với ngạch nương, có
được không?” Cậu làm nũng. Lúc ăn cơm, lời ngạch nương nói khiến lòng cậu hết
sức bứt rức, tự nhiên còn quấn quýt mẹ hơn hẳn ngày thường.
Mỹ Ly ôm chặt lấy con, khoảnh khắc này, cảm giác ấm áp
từ đứa con bé bỏng đang biến thành dũng khí của nàng, “Đi đi!” Cuối cùng nàng
gượng mỉm cười, đẩy con ra, nước mắt muốn dâng trào, nhưng nàng không có mình
khóc, nàng muốn sau này, mỗi lần hồi tưởng khoảnh khắc cuối cùng bên nàng, ký
ức Doãn Khác sẽ toàn là nụ cười của mẹ. “Doãn Khác lớn rồi, không thể bám lấy
ngạch nương mãi được.”
Doãn Khác thất vọng vô cùng, nhưng chẳng biết làm sao,
lại bị Nguyệt Mặc càu nhàu dẫn về phòng làm bài tập. Cậu quyến luyến quay đầu
nhìn người mẹ tươi cười ngồi ở mép giường. Ánh nến chập chờn, ngạch nương của
cậu vĩnh viễn là người phụ nữ đẹp nhất trần đời.
Trong phòng giờ chỉ còn lại mình Mỹ Ly, nàng đứng dậy,
đến trước đài gương ngắm mình. Phải lên đường rồi, nhưng nàng vẫn thấy người
đàn bà trong gương thật xa lạ.
Ánh đèn sáng rực, quầng sáng vàng cam hết sức ấm áp.
Nàng đứng thẳng người nhìn quanh phòng, đột nhiên cũng
cảm thấy xa lạ.
Ánh mắt dừng lại ở bút giấy trên bàn sách, nàng mỉm
cười, dẫu là vĩnh biệt, nhưng nàng vẫn không biết nên nói gì với y. Nhớ chăm
sóc Doãn Khác cho tử tế? Nàng đã nói với y điều này nhiền lần lắm rồi. Nàng hy
sinh vì Doãn Khác, y mà vẫn không thể hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng của
nàng thì coi như chẳng xứng đáng với tình yêu nàng dành cho y.
Bao năm nay, y uất ức chẳng qua vì nàng keo kiệt không
chịu mở lòng báo đáp. Nàng có thể biết ơn y, cho y tình thân, nhưng không dám
cho y tình yêu.
Bởi vì nàng sợ hãi.
Nàng nằm dài trên giường, ai cũng nói người sắp chết
sẽ hy vọng người thân ở bên cạnh, nhưng nàng là ngoại lệ.
Nàng không muốn để Doãn Khác thấy nàng chết, cũng
không muốn Tĩnh Hiên nhìn thấy.
Mặc dù nàng chỉ để lại cho họ một kết cục đầy tiếc
nuối.
Trân trọng, đó là lời nàng dặn dò Doãn Khác, nhưng
cũng là điều nàng muốn nói với Tĩnh Hiên.
Nàng thật lòng hy vọng sau khi nàng rời đi,
y sẽ sống thật tốt, biết trân trọng những gì trước mắt. Tố Doanh là một người
vợ hiền, một người đàn bà đức hạnh, chỉ cần nàng ta không làm hại Doãn Khác,
nàng rất mong Tĩnh Hiên sẽ gắn bó với nàng ta đến răng long đầu bạc. Đó không
phải là ước nguyện trái với lòng, Thư Mục Lộc Mỹ Ly này, thật ra luôn muốn đem
lại cuộc sống hạnh phúc thư thái cho Khánh thân vương, chỉ là… chưa làm được.
Ngày đông Giang Nam âm u lạnh lẽo, Tĩnh Hiên ở dịch
quán, thường xuyên mất ngủ vì khí hậu quá đỗi
ẩm ướt rét buốt. Siết chặt áo lông, y bồn chồn quẳng thêm than vào lò sưởi,
khoảng cách quá xa, khiến một chuỗi hoa lửa bừng bừng bốc lên. Theo bản năng y
co người lại, tàn lửa bắn vào tay y, bỏng rát.
“Có đau không, Tĩnh Hiên ca ca?”
Ai đang nói vậy? Mỹ Ly?!
Tĩnh Hiên đột ngột ngẩng đầu, màn đêm yên tĩnh, ngự
trị khắp nơi là bầu không khí lạnh lùng cô đơn. Y bất giác cười giễu, nhớ nàng
quá, không ngờ lại nảy sinh ảo giác.
Y sẽ không buông tay, sẽ lập nàng làm bình thê, lập
Doãn Khác làm thế tử, chỉ cần y còn một hơi thở, nhất định phải giúp nàng hoàn
thành tâm nguyện!
Y như đã nhìn thấy nàng, nét mặt tươi cười đứng ở cổng
phủ chờ y tan triều, yểu điệu giơ tay gọi: Tĩnh Hiên ca ca!
“Người đâu!” Dù đang nữa đêm, y vẫn gọi tùy tùng thân
cân, “Lập tức hồi kinh, đem thứ này giao cho Mỹ Ly phúc tấn!”
Mỹ Ly phúc tấn… Y cảm thấy điệu cười của mình thật
ngốc nghếch, vị ngọt từ cách xưng hô ấy thấm đẫm tim y. Y cẩn thận gia cho gã
tùy tùng gói kẹo mức của cửa hàng nổi tiếng nhất Giang Nam, quà tuy nhỏ, nhưng
y muốn nàng biết, dù ở xa y vẫn nhớ tới nàng.
Doãn Khác mặc tang phục đứng ngoài cửa
phòng mẹ. Cậu không tin nổi, hôm qua còn cười nói vui vẻ, sao hôm nay lại bảo
ngạch nương chết rồi? Tiếng gào khóc của bọn a hoàn bộc phụ nghe hết sức xa
vời, cảnh tượng trước mắt đều như cơn ác mộng.
Ngạch nương luôn nói cậu đã trưởng thành, nhưng mà,
ngạch nương, người có biết không, Doãn Khác của người hiện không biết phải làm
gì! Cậu không muốn khóc, vì cậu căn bản không tin! Khi cậu dừng bước trước cửa
phòng ngạch nương, chẳng ai nhẫn tâm kéo cậu vào trong, vì để một đứa bé đột
ngột đối mặt với cái chết của mẹ thì thật quá sức tàn nhẫn.
Khi nỗi bi thương ban đầu dịu bớt, mọi người bắt tay
thu xếp để việc ma chay của Mỹ Ly được tiến hành ổn thỏa, hoàng thượng và thái
hoàng thái hậu đều tới tận nơi.
Lão tổ tông thổn thức ôm Doãn Khác vào lòng, đau
thương đến vậy là đứa bé này không hề khóc. Hiếu Trang lo âu khẽ lay lay Doãn
Khác, cậu chỉ cau mày, hỏi lão tổ tông đang nước mắt ròng ròng: “Vì sao ngạch
nương không cần con nữa?”
“Doãn Khác!” Hiếu Trang vừa nóng nảy vừa đau lòng,
“Ngạch nương của con làm mọi việc đều là vì con cả!”
“Vì con ư?” Đứa bé còn quá nhỏ, vẫn chưa thể thiểu
được, lông mày càng cau lại, “Doãn Khác chỉ cần ngạch nương mà thôi, đã vì con
thì phải ở lại với con chứ!”
Hiếu Trang nhắm mắt lại, nước mắt tiếp tục tuôn rơi,
con bé hư Mỹ Ly, ngươi có thấy nỗi đau của con trai hay không? Sao ngươi lại
nhẫn tâm buông tay rời đi? Nhưng mà… Hiếu Trang ôm chặt lấy Doãn Khác, “Con à,
con có một người mẹ tốt nhất, tốt nhất trên đời.”
Đang đêm hoàng thượng triệu y hồi kinh, không hiểu có
chuyện gì quan trọng. Dù sao chăng nữa, y cũng hết sức phấn khởi, y có thể trở
về bên nàng rồi.
Giữa đường nhận được tin Mỹ Ly qua đời, y cười nhạo
không tin!
Chẳng phải y đã dặn nàng cố đợi thêm một chút sao?
Chẳng phải uy đã hứa sẽ thực hiện nguyện vọng của nàng sao? Nàng đã đồng ý rồi
mà! Nhận được kẹo y mua rồi mà? Nhận được chân tâm của y rồi mà? Vậy thì nàng
không thể buông tay bỏ y lại được!
Bởi vì y sai người phi ngựa về truyền lệnh không cho
nhập quan chôn cất, nên lúc y hấp tấp trở về gian phòng riêng của nàng và y ở
vương phủ, mọi thứ vẫn duy trì như trước lúc nàng rời đi.
Để giữ gìn thi thể, trong phòng không nhóm bất cứ lò
sưởi chậu than nào, cửa phòng mở rộng, gió rít gào ùa vào từng cơn, màn cửa lay
động trong gió, nhưng hoàn toàn không sinh khí.
Nàng mỉm cười nằm trên chiếc giường từng cùng y điên
loan đảo phượng, chẳng có chút đau buồn ly biệt nào.
Y bước tới, siết chặt lấy tay nàng, lúc này mới nhận
ra nàng lạnh giá cứng đờ, y có thể cảm nhận được hàn khí, mọi hơi ấm đã tiêu
tan.
Y nhìn nàng, dẫu chết đi, nàng cũng không lưu lại cho
y một lá thư hay một lời nhắn nhủ.
Thật ra, nhưng gì nàng muốn nói, y đều hiểu cả! Doãn
Khác, Doãn Khác, chỉ là Doãn Khác!
Y siết chặt lấy tay nàng, lúc nàng vĩnh viễn rời bỏ
thế tục, vĩnh viễn rời xa y, nàng có quyến luyến y chút nào không? Nàng có
biết, y phải đối mặt với nỗi đau khắc cốt mạnh liệt thế nào không?
Y vẫn đang cố gắng, cố gắng thực hiện nguyện vọng của
nàng, cố gắng để khoảng đời còn lại của nàng và y được hạnh phúc, nàng chẳng
phải từng nói y nợ nàng sao? Ít nhất nàng phải còn sống, thì y mới trả nợ được
chứ?
Bóng đêm âm trầm vây lấy Tố Doanh, đặc quánh, nặng
trĩu, đè hẳn xuống khiến nàng ngạt thở. Từ khi hồi phủ, đã một ngày một đêm rồi
Tĩnh Hiên vẫn ở lì bên Mỹ Ly. Trong căn phòng này, bầu không khí chết chóc
giăng mắc, thắp bao nhiêu nến cũng không xua được cảm giác giác buốt, nhưng Tố
Doanh không sợ, so với chúng, còn có những thứ khiến nàng sợ hãi hơn.
“Tĩnh Hiên…” Nàng bước vào phòng, cảnh Tĩnh Hiên siết
chặt tay Mỹ Ly khiến tim nàng đau nhói, lúc còn sống y không buông tay, người
chết rồi y còn chưa thông suốt hay sao? Nàng căm hận mình vì đã có mặt ở đây,
căm hận cảnh tượng trước mắt, nhưng giờ không phải là lúc nàng để mình hành
động theo cảm tính.
Mặt y vốn không chút biểu tình, nay mắt chợt lóe lên
lạnh lẽo, ánh mắt y nhìn nàng thật hung ác, “Có phải ngươi không? Có phải ngươi
đầu độc nàng không?!”
Tố Doanh cười thảm, ánh mắt này cũng đủ để hủy diệt
toàn bộ hy vọng của nàng. Khi chuyện nàng sợ hãi nhất biến thành sự thật, nàng
liền không sợ hãi nữa. Trong lòng y, cuối cùng chỉ còn mỗi người đàn bà đã bỏ
rơi y sao?
“Đương nhiên là ngài muốn tôi giết nàng ta rồi,” Nàng
cười lạnh, đầy u oán tức giận, chẳng lẽ y tưởng trên đời này chỉ có mình y và
Mỹ Ly là đau khổ hay sao? “Vậy thì ngài có thể an tâm đưa bọn tôi xuống địa phủ
chôn cùng Mỹ Ly rồi.”
Tĩnh Hiên lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nàng, y chỉ
đang đoán xem nàng có nói dối không, còn nỗi đau của nàng, y thôi bận tâm từ
lâu rồi. Tố Doanh càng căm hận, nhìn ra bóng người gầy nhỏ ngoài hành lang,
“Tĩnh Hiên, thật ra ngài nên hận chính bản thân mình kìa! Bi kịch hôm nay toàn
do một tay ngài gây ra, ngày trước ngài
không nên lấy Mỹ Ly, hoặc không nên cưới tôi. Mỹ Ly thực ra có thể sống rất
hạnh phúc, cuộc đời của cô ta đã bị ngài hủy hoại từng chút từng chút một. Ngài
có thể đồng ý ngay khi lão tổ tông chỉ hôn cho hai người, cũng có thể để Mỹ Ly
và Vĩnh Hách tình đầu ý hợp rời đi, tất cả đều do ngài, tất cả điều tại ngài
gây ra.”
Tĩnh Hiên trầm lặng nghe nàng nói, lắng nghe rất chăm
chú, cuối cùng y đột nhiên phá lên cười, tiếng cười thật thê lương, “Nàng nói
rất đúng.”
Doãn Khác đứng trong bóng đêm, lẳng lặng lắng nghe,
cậu cũng lắng nghe rất chăm chú. Nếu quả thật như Tố Doanh phúc tấn nói, đặt
vào những khả năng khác, ngạch nương của cậu có thể sống cuộc đời hạnh phúc,
vậy thì tốt biết bao? Dẫu cho cậu không thể sinh ra ở thế giới này, chỉ cần
ngạch nương có thể sống hạnh phúc, cậu không tồn tại thì cũng chẳng sao.
Có lẽ, sự tồn tại của cậu mới là nỗi đau lớn nhất
trong đời ngạch nương.
Lúc bỏ đi, Tố Doanh cả thấy có chút khoái trá khi báo
được thù, mọi người cứ hận bản thân mình đi, cứ cảm thấy đau đớn bi ai như nàng
vậy đi!