Còn khoảng năm mươi dặm là đến Thừa Đức, cảnh sắc ven
đường không chỉ đơn điệu những đồng cỏ ruộng vườn nữa, mà bắt đầu trập trùng
núi đồi, sông ngòi ẩn hiện, rất nhiều phu nhân tiểu thư đều xuống xe đi bộ,
ngắm phong cảnh ven đường. Theo kế hoạch thì ngày mai mới đến hành cung Thừa
Đức, thời gian dư dả, sau giờ ngọ, đi qua một mảnh đất cao phong cảnh hữu tình,
Tĩnh Hiên bèn ra lệnh cho đoàn hạ trại.
Để tránh mặt Tĩnh Hiên, Mỹ Ly giả vờ bị mệt, đến cơm
tối cũng bỏ qua, dứt khoát ở nguyên trên lán. Nàng cau mày nhắm mắt nằm trên
sập, cố gắng kìm nén tâm sự ưu phiền. Chỉ cần qua khỏi đêm nay, nàng sẽ không
để y có cơ hội ở riêng với mình nữa.
“Mỹ Ly cách cách? Mỹ Ly cách cách?” Bên ngoài một
giọng the thé khẽ gọi, nghe qua đủ biết là một tiểu thái giám.
Mỹ Ly vội vàng ngồi dậy, vấn tóc rồi lên tiếng: “Vào
đi!”
Một tiểu thái giám lạ mặt cỡ hai mươi ba tuổi sợ sệt
tiến vào lán, rồi dừng ngay ở cửa láo liên nhìn quanh.
“Có chuyện gì?” Mỹ Ly nghi hoặc trước hành động khác
hẳn bình thường của hắn.
“Vĩnh Hách thiếu gia về rồi.” Tiểu thái giám nuốt nước
bọt.
“Vậy à?” Mỹ Ly cau mày, một câu bình thường như vậy
làm gì hắn phải chật vật đến thế?
“Thiếu… Thiếu gia phái nô tài đến… đến chuyển lời.”
Tiểu thái giám so vai rồi rút trong người một túi thơm cung kính đưa tới tận
tay Mỹ Ly, “Tối nay giờ tuất đến cánh rừng sau doanh trại, thiếu gia có chuyện
quan trọng cần nói.”
Mỹ Ly nhìn túi thơm trong tay, quả là của Vĩnh Hách,
nhưng nàng cứ cảm thấy câu chuyện có vẻ gì kì lạ. Với tính tình của Vĩnh Hách,
chẳng bao giờ gã hành động giấu đầu hở đuôi thế này, có chuyện gì thì nhất định
sẽ đích thân đến nói với nàng. Chẳng lẽ… Nàng băn khoăn siết chặt túi thơm,
Vĩnh Hách biết chuyện xảy ra trên xe ngựa hồi sáng? Tức giận rồi? Nàng ngẩng
đầu định hỏi kĩ tên tiểu thái giám thì phát hiện ra, hắn đã im hơi lặng tiếng
lủi mất tự lúc nào.
Nàng thở ra một hơi dài, hoặc có thể là do nụ hôn đam
mê của Vĩnh Hách bên dòng suối… Mặt nàng nóng bừng, gã hẹn nàng ở nơi vắng
người… Nàng lắc lắc đầu, không đâu, ở bên suối khi bị Tĩnh Hiên bắt gặp, Vĩnh
Hách hết sức áy náy xấu hổ, nàng tin tưởng Vĩnh Hách, gã sẽ không làm hại nàng!
Tiểu thái giám rời khỏi lán Mỹ Ly, thình lình hai chân
mềm nhũn, loạng choạng chạy đến chỗ vắng há miệng thở dốc.
“Nô tài vô dụng! Không ngờ lại sợ đến vậy!” Ngân Địch
từ bóng tối bước ra, tức giận đá hắn một cước.
Tiểu thái giám vội vã quỳ xuống, toàn thân run lẩy
bẩy, dập đầu lia lịa: “Cách cách tha mạng, cách cách tha mạng! Đi lừa Mỹ Ly
cách cách, nô tài đã sợ đến vậy, chỗ Khánh vương gia, nô tài chết cũng chẳng
dám đi!” Nói xong còn chảy nước mắt.
“Ngươi!” Ngân Địch lại đá hắn mấy cước, tiểu thái giám
chỉ liên tục dập đầu van xin, mặc cho nàng ta trừng mắt mắng chửi vẫn không
chịu nhúc nhích. Ngân Địch mắt trợn mày chau nhưng đành bó tay chẳng làm gì
được.
“Hừ! Vô dụng!” Tĩnh Nhàn mất kiên nhẫn, bèn bước ra từ
đằng sau lán. Ngân Địch đúng là đồ ngốc làm việc chẳng nên hồn, chuyện đơn giản
đến vậy cũng phải để cô ta ra mặt.
“Ngươi nhìn cái này!” Tĩnh Nhàn quẳng một tờ ngân
phiếu năm trăm lượng xuống trước mặt tên tiểu thái giám. Tiểu thái giám liếc
mắt nhìn thấy, toàn thân cứng đờ, rõ ràng đã bị giá trị của tờ ngân phiếu làm
kinh ngạc.
“Ngươi chỉ cần đến đó chuyển lời thôi! Xong xuôi ngươi
đến phủ của ta trốn một thời gian, ai cũng biết Khánh vương gia sắp xuất chinh,
chẳng rảnh rỗi đâu mà lùng sục ngươi! Đợi hắn đi rồi, ta sẽ thưa với lão tổ
tông điều ngươi đến chỗ tốt làm việc, số bạc này coi như là thưởng thêm cho
ngươi thôi.” Tĩnh Nhàn cười nhạt hứa hẹn.
“Thật không?” Tiểu thái giám lắp bắp, nhưng lòng đã
bắt đầu dao động.
“Hỏi thừa! Hiện giờ chúng ta đều ngồi chung trên một
con thuyền, ta hại ngươi rồi cũng chẳng thoát được, ngươi lo lắng cái gì?” Tĩnh
Nhàn bực bội trợn mắt.
“Vậy… Vậy được.” Tiểu thái giám cuối cùng cũng đứng
dậy, chắp tay tuân lệnh, cất kĩ ngân phiếu.
“Đi đến chỗ vương gia thì bình tĩnh một chút! Đừng lấm
la lấm lét thế! Chuyển lời ngươi cũng không biết cách sao?” Tĩnh Nhàn hạ giọng
mắng, tiểu thái giám khom lưng khoanh tay liên tục gật đầu vâng dạ, rồi so vai
khom lưng bỏ đi.
“Biểu tỷ, sau đó thì sao?” Ngân Địch vờ khôn khéo hỏi.
Tĩnh Nhàn cười thầm, đúng là đồ ngốc. “Ngân Địch, ta
làm vậy hoàn toàn là vì muội! Ta đúng là hại người mà chẳng lợi mình, làm việc
không đâu.”
Ngân Địch bực bội vung tay, “Biết rồi, biết rồi, dẫu
có đánh chết muội cũng không khai ra tỷ đâu! Tỷ đã nói đi nói lại mấy vạn lần
rồi! Tiếp theo làm sao đây, muội phải đi tìm Vĩnh Hách đúng không?”
“Muội đi tìm Vĩnh Hách, hắn ta chịu đi theo muội
chắc?” Tĩnh Nhàn cười khẩy.
“Chàng không đi thì muội kéo chàng đi! Nói gì thì nói,
Mỹ Ly đi ngoại tình, gã nghe xong là phát điên lên, vội vã đi bắt gian ngay chứ
gì?” Ngân Địch bĩu môi nói.
Tĩnh Nhàn lườm cô ta, “Ừ! Hắn ta vội vã đi bắt gian,
đợi hắn nhìn thấy trò hay đó rồi, muội chắc chắn là tương lai hắn không hận
muội chứ? Không nghi ngờ muội chứ? Muội còn hi vọng gì để hắn yêu muội nữa?”
Ngân Địch nghẹn họng.
Đúng là hết thuốc chữa! Tĩnh Nhàn hừ một tiếng khinh
thường, “Muội đi báo tin này cho Tố Doanh! Bảo cô ta kéo Vĩnh Hách cùng đi
chứng kiến!”
Ngân Địch bất an hỏi lại: “Cô ta chịu sao?”
“Đương nhiên rồi, cô ta có ngốc như muội đâu! Xem ra
Mỹ Ly sớm đã thành mối họa canh cánh trong lòng cô ta rồi.”
Nhìn Ngân Địch hớn hở đi về phía lán Tố Doanh, Tĩnh
Nhàn cười khẩy, Ngân Địch, đừng trách người khác, hãy trách mình ngốc đi!
Tố Doanh mong Mỹ Ly mau gả cho Vĩnh Hách còn không
kịp, lẽ nào lại dẫn Vĩnh Hách đi bắt gian chứ! Tĩnh Nhàn chỉ muốn có thêm một
người oán hận Mỹ Ly giống mình mà thôi. Hơn nữa, nếu chẳng may âm mưu bại lộ,
hành động mách lẻo Tố Doanh của Ngân Địch có thể chứng minh mọi chuyện đều là
kế hoạch của cô ta, chẳng hề liên quan đến Tĩnh Nhàn.
Đạo lý đơn giản như vậy vẫn không nghĩ ra được, có
chết cũng đáng.
Tĩnh Hiên nghiêng người trên sập, mình tựa gối cao,
ngón tay khẽ vuốt cằm, nheo mắt nhìn tên tiểu thái giám run lập cập trước mặt.
Tiểu thái giám gần như sụm người dưới ánh nhìn của y, hối hận tại sao lại vì
tham lam nhất thời mà đi trêu chọc vị chủ nhân đáng sợ thế này.
“Ngươi nói… Mỹ Ly hẹn gặp ta ở cánh rừng sau núi?” Y
cười nhẹ, uể oải lặp lại lời nói của tên tiểu thái giám.
“Dạ, đúng vậy.” Tiểu thái giám toát mồ hôi hột.
“Được, nói với Mỹ Ly,” Y nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm
ánh lên vẻ quỷ quyệt, “Ta nhất định sẽ đến.”
Tiểu thái giám thở phào, chạy trối chết ra khỏi lán.
Tĩnh Hiên cười lạnh nằm xuống, trò hề diễn kém quá!
Chỉ có điều rất hợp ý của y. Thành công rồi, y còn phải biết ơn Tĩnh Nhàn nữa
là khác.
Trời mùa xuân chưa đến giờ dậu đã sập tối. Ngân Địch
từ sớm đã tìm một chỗ kín đáo trong rừng sau núi để ẩn mình. Cô ta chờ đợi
trong nôn nóng và đắc ý, có phần coi thường Tĩnh Nhàn nhát gan, không dám đến xem
trò vui!
Cô ta chỉ lo Tố Doanh không kéo Vĩnh Hách đến theo, vì
lúc nghe báo tin, Tố Doanh chỉ cúi đầu trầm tư, chẳng hề tỏ thái độ gì rõ rệt.
Tới gần giờ tuất, Ngân Địch nghe tiếng bước chân lạo
xạo, Mỹ Ly cầm một chiếc đèn lồng nhỏ bước thấp bước cao tiến tới. Ngân Địch
nấp trong bóng tối, lòng tràn đầy vui sướng, tốt quá, diễn viên đã tới rồi.
Cành lá xào xạc, gió núi lành lạnh lùa qua khiến người
ta rùng mình. Mỹ Ly khoanh tay, cảm thấy rét run. Đã quá giờ hẹn, sao Vĩnh Hách
vẫn chưa đến? Nàng đi tới đi lui, vừa bất an, vừa nóng nảy.
Trong chỗ tối, Ngân Địch còn nóng nảy hơn cả nàng.
Những người khác đâu!? Ít nhất thì Tĩnh Hiên cũng phải tới chứ! Tiểu Bân Tử đã
nói rõ ràng là y đồng ý ngay mà!
Đã nửa canh giờ trôi qua, nến trong đèn lồng đã sắp
cháy hết. Mỹ Ly cau mày, rõ ràng là có người cố ý trêu trọc nàng rồi. Hèn gì từ
đầu đã cảm thấy đáng ngờ. Nàng quyết định không đứng đợi suông nữa, phải mau
chóng về thôi, nói không chừng Vĩnh Hách từ chỗ hoàng thượng quay về, không gặp
nàng lại đang sốt ruột lo lắng đây.
Thấy Mỹ Ly bắt đầu trở gót, Ngân Địch nóng nảy đến
muốn nhảy dựng, thế này là thế nào? Rõ ràng kế hoạch đâu vào đó, không ngờ lại
gặp kết quả thế này. Vì ngồi xổm quá lâu, chân tê rần, nay sốt ruột vội đứng
dậy, chân không chịu được, cô ta té rầm một cái, ngã sấp xuống, đè lên cành khô
trên mặt đất phát ra tiếng kêu răng rắc.
“Ai?” Mỹ Ly giật mình nhảy dựng, vội vã cầm đèn lồng
chỉ còn tỏa ánh sáng yếu ớt soi về phía bên này, khi nhìn thấy Ngân Địch ngã
rạp trên mặt đất, đang nghiến răng vì đau, mặt nàng sầm xuống.
“Là ngươi?!”
Thoạt tiên Ngân Địch còn hơi hoảng loạn, nhưng dần dần
cảm giác tê dại đã rút khỏi chân. Cô ta đứng dậy, tuy kế hoạch không thành
công, cô cũng đâu cần phải sợ Mỹ Ly?
“Đúng, là ta” Ngân Địch cố ý hếch cằm, cười lạnh vẻ
bất cần.
“Đúng là trò mèo.” Mỹ Ly chẳng thèm để ý, quay người
bỏ đi.
“Mỹ Ly! Đứng đó!” Tự ái vì thái độ khinh thường của Mỹ
Ly, Ngân Địch bước lên níu mạnh áo nàng, “Đồ hạ tiện! Không biết xấu hổ! Chỉ
giỏi bám lấy đàn ông! Hẹn tới là tới ngay, không biết liêm sỉ.”
Trong lúc hai bên giằng co, đèn lồng rơi xuống đất tắt
ngấm. Mỹ Ly vốn đang bực mình, thêm vào Ngân Địch cứ chèo kéo vặn vẹo, không
nhịn được nữa nàng giơ tay đẩy mạnh cô ta. Ngân Địch không phải đối thủ của
nàng, ngã ngồi xuống đất, tức phát điên lên.
“Ngươi đánh ta? Ngươi còn có mặt mũi đánh ta?” Ngân
Địch như phát dại xông tới túm tóc Mỹ Ly, bao oán giận những ngày qua nhất thời
bùng nổ.
Mỹ Ly bị kéo tóc đau nhức cả đầu, cũng ra sức phản
kích. Hai người áp sát vào nhau, Ngân Địch bị nàng đẩy vào thân cây, lưng đau
rát, liền tận dụng luôn lực tì xô mạnh nàng ra. Mỹ Ly loạng choạng giật lui,
thình lình rú thảm một tiếng rồi mất tăm mất tích.
“Mỹ Ly?” Biến cố đột ngột khiến Ngân Địch hết hồn. Gọi
mấy tiếng liền Mỹ Ly vẫn không đáp, cô ta lấy hết can đảm run run bò qua xem
xét, kinh hãi phát hiện nơi Mỹ Ly biến mất là một hố đất thiên nhiên, miệng phủ
kín toàn dây leo và cây cỏ.
Ngân Địch bò quanh trên bờ, còn mơ hồ nghe thấy Mỹ Ly
vùng vẫy sặc nước dưới hố sâu, cách mặt đất mấy trượng, tiếng hô cứu mạng càng
lúc càng yếu ớt.
“Ôi mẹ ơi!” Ngân Địch sợ hãi đến vỡ mật, “Dưới hố có
nước!”
Chưa dứt lời đã thấy một bóng đen lướt qua bên cạnh,
vù một tiếng rơi tùm xuống, bọt nước bắn tung tóe, có mấy giọt hắt vào mặt cô
ta.
“Ma!” Ngân Địch sợ hãi loạng choạng giật lui, đến khi
đoán ra chắc là người nào nhảy xuống cứu Mỹ Ly, cô ta lại bò đến bờ hồ nhìn
xuống thì bên dưới chẳng còn tiếng động gì cả, hết sức yên ắng. Ngân Địch run
rẩy gọi vài lần nữa, cũng chẳng ai đáp lời.
Người đó là ai? Chắc không đến nỗi… cũng chết đuối rồi
chứ? Sợ tái người, mồ hôi nhỏ giọt, Ngân Địch chạy nháo nhào khỏi cái nơi kinh
hãi này, cô ta chỉ muốn bỏ chạy, và sẽ giả vờ chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Có người ấn mạnh vào bụng nàng. Cổ họng phát nóng
khiến nàng bật ho bật khạc, phun ra một búng nước lớn, nước trào cả từ mũi, lệ
nóng hoen tròng, mỗi lần hít thở đều đau rát khó chịu. Nàng sực nhớ lại cảm
giác giá băng kinh khủng khi rơi xuống nước, lại một lần nữa tuyệt vọng, sẽ
chẳng có ai đến cứu nàng, nàng đã chết rồi sao?
“Khỏe hơn chưa?” Một giọng bình tĩnh hỏi.
Mỹ Ly giật bắn mình, muốn trốn nhưng không đủ sức. Nỗ
lực giãy dụa tìm đường sống nơi đáy nước đã ngốn hết toàn bộ sức lực của nàng.
Mắt quen với bóng đêm, ánh trăng từ miệng hố nhỏ hẹp
rọi xuống đáy nước, mặt nước trong veo hứng ánh trăng di động phản chiếu trở
lại, càng lúc càng thêm sáng rõ.
Nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tĩnh
Hiên, nước đọng trên hàng mi dài của y hắt ánh nhàn nhạt, khiến đôi mắt đen
càng thêm sâu thẳm. Y ngồi cạnh nàng, bình tâm tĩnh trí, còn điểm nét giễu cợt
trước vẻ sợ hãi hốt hoảng của nàng.
“Đây… đây là chỗ nào?” Nàng không biết vì sao y lại
xuất hiện, cũng không muốn nhìn y, gắng gượng thẳng lưng, bò trên mặt đất quan
sát bốn phía. Đây là một cái động nhỏ nằm ngang, cách
mặt nước dưới hố sâu chưa tới hai thước. Cửa động còn nhiều dây leo to bằng cổ
tay lòa xòa, rất khó phát hiện.
Cái hố thiên nhiên này hình hồ lô, miệng hố tuy hẹp
nhưng bên trong lại rộng, dưới đáy là một đầm nước nhỏ, may mà họ chưa tận số
nên bên vách còn có một hang động trổ ngang, và dù nó nằm khuất, cũng may Tĩnh
Hiên đã phát hiện ra. Nếu không, dẫu khỏe đến đâu mà cứ liên tục đạp nước hít
thở thì cuối cùng cũng không tránh khỏi cảnh kiệt sức chết đuối.
Ánh mắt đề phòng của nàng chợt phát hiện ra, y bắt đầu
tự cởi bộ quần áo ướt sũng. “Ngài… ngài làm gì vậy?” Nàng vừa giận vừa lo, hang
động thấp và hẹp, nàng muốn tránh cũng không tránh được.
“Cô không lạnh sao?” Y cởi sạch áo cười phì, không để
ý đến lời chống chế xấu hổ của nàng.
Nghe y nói vậy, nàng mới cảm giác được lớp áo ướt sũng
dính sát vào người, càng lúc càng lạnh giá khó chịu. Nhưng nàng quay mặt đi
không nhìn y, bắt mình thản nhiên nói: “Không lạnh.”
Tĩnh Hiên cười nhạt, không để ý gì tới nàng, lấy quần
áo vừa cởi mang ra cửa động vắt cho khô rồi lau nước bám trên người.
Mỹ Ly giả vờ trấn tĩnh, thà chết cũng không nhìn về
phía Tĩnh Hiên. Không ngờ y cởi sạch sẽ chỉ còn quần dài, đến giày vớ cũng
thoát ra, bàn chân để trần, bộ dạng thoải mái. Nàng chẳng làm gì được y, bèn
dứt khoát nhắm chặt mắt, cắn răng chịu đựng hơi lạnh càng lúc càng thấm vào
xương tủy.
Tĩnh Hiên ung dung tựa vách động, mượn ánh trăng phản
chiếu vào làn nước để ngắm nàng. Sau hai năm, điều khiến y rung động nhất chính
là bộ dạng im lặng chịu đựng của nàng, vừa quật cường lại vừa cô đơn, chỉ một
thoáng tim y đã loạn nhịp, tình cảm dâng trào.
Y cau mày, nhanh chóng cúi người cởi lớp áo lạnh buốt
ướt sũng của Mỹ Ly.
“Ngài làm gì vậy?” Không phải nàng không đề phòng,
nhưng khi y thực sự ra tay, nàng vẫn cảm thấy sức mình quá yếu ớt. “Vương gia…”
Nàng không chống cự nổi y, hai tay giữ chặt vạt áo, gồng sức đến mức nước từ áo
ứa ra.
Vương gia? Y giễu cợt lặp lại kiểu xưng hô đầy xa cách
của nàng, cười mỉa: “Cô yên tâm đi, giờ ta không có hứng làm chuyện đó.”
Giọng điệu của y khiến nàng vừa xấu hổ vừa bối rối,
cuối cùng không chống cự nổi, quần áo trên người bị y thô lỗ cởi hết ra, nàng
đành ôm chặt lấy hai đầu gối, co rúm mình lại. Tĩnh Hiên cười lạnh lùng nhưng
không tiếp tục lôi kéo nàng nữa, mà chỉ dùng y phục đã vắt khô tỉ mỉ lau nước ở
lưng, cánh tay và bắp chân của nàng… Thu nhỏ người đến mức nào nàng vẫn không
che chắn được những chỗ ấy, đành cắn môi yên lặng, thái độ ân cần bất ngờ của y
chẳng qua chỉ là muốn tàn nhẫn tạo ảo tưởng cho nàng mà thôi.
Thái độ im lìm cự tuyệt của nàng làm cơn giận của y
thêm phần kích động, y đột ngột ôm choàng lấy nàng, tay không chút thương tình
nắm lấy mắt cá chân của nàng. Mỹ Ly có cảm giác y muốn kéo đứt cả chân nàng,
cơn đau chưa dứt, cánh tay và đôi chân thon dài mạnh mẽ của y đã quấn tới, nàng
chẳng khác gì côn trùng bị nhện giăng tơ, nằm gọn trong lòng y không sao động
đậy được.
Nàng định gồng sức giãy dụa, nhưng càng bị y giữ chặt
hơn, “Ta hiện giờ không có ý gì khác, nhưng nàng còn tiếp tục vặn vẹo thế này,”
Y tà ác thổi phù một tiếng, “thì khó nói lắm.”
Mỹ Ly cũng biết chống cự vô ích, bèn bắt chéo tay bảo
vệ ngực, cũng đẩy tay y đang vắt ngang người nàng ra. Tĩnh Hiên chẳng thèm để
ý, ôm chặt lấy nàng hồi lâu vẫn không buông lỏng. Mỹ Ly gối đầu lên cánh tay y,
tâm lý còn chống đối nhưng thân thể chẳng vâng lời cứ tìm kiếm hơi ấm từ người
y. Mũi chợt cay cay, nàng chưa kịp kìm lại, lệ đã trào ra nơi khóe mắt. Đây
chính là hơi ấm mà nàng từng khao khát bất chấp tất cả, nhưng y keo kiệt chẳng
hề ban cho nàng. Giờ đây, dẫu có ấm hơn nữa, tim nàng vẫn lạnh như băng.
“Nàng không nói gì được nữa sao?” Im lặng hồi lâu,
Tĩnh Hiên lại bắt đầu tức giận, vừa nói vừa ác ý rung tay, lay lay đầu nàng. Mỹ
Ly nhắm chặt mắt, toàn thân y đang khó chịu, nhưng nàng lại thoải mái đến mức
muốn ngủ thiếp đi đây.
Mỹ Ly cau mày, “Vì sao ngài lại ở đây?” Nàng hỏi cho
có lệ, đang trong tình huống này, nàng thật không muốn chọc giận y.
“Theo nàng thì sao?” Y cười lạnh khinh miệt, biết rõ
sự thực nhưng vẫn cố tình mỉa mai, “Không phải nàng hẹn ta đến sao?”
“Tôi ư?” Đôi mắt khép chặt của nàng bỗng dưng mở lớn,
vừa sợ vừa giận nhìn y. Đôi mắt to trong trẻo như đầm nước, quyến rũ tựa sóng
xuân, phản chiếu ánh nước lấp lóa trông càng thêm mê hồn. Tĩnh Hiên cảm thấy
ngực nóng lên, phần thân thể căng ra càng lúc càng đau nhức. Y đanh mặt, duy
trì vẻ thản nhiên coi thường, y không muốn chiếm lấy nàng khi nàng chưa cam tâm
tình nguyện, hành động cưỡng ép ấy sẽ khiến y căm ghét chính bản thân mình.
Mỹ Ly yên lặng suy nghĩ một hồi, đại khái đã đoán ra
được nguyên do. Nàng cũng hiểu trò đùa độc ác này không chỉ đơn giản là lừa
nàng lên núi chờ suông suốt đêm.
Thấy nàng không nói gì nữa, Tĩnh Hiên càng khó chịu,
lại lay lay nàng, “Ta cứu nàng rồi, không cảm ơn sao? Nói không được thì dùng
hành động càng tốt.” Y ác ý cười khẽ, nhấm nháp nỗi kinh sợ của nàng.
“Ngài đến được bao lâu rồi?” Nàng bỗng lãnh đạm hỏi,
cắt ngang tiếng cười của y, thân hình mảnh dẻ đã không còn run lẩy bẩy nữa.
“Lúc Ngân Địch và tôi đánh nhau, chắc ngài đã đến rồi phải không?” Có lẽ y đã
đến từ sớm, từ đầu đến cuối nấp trong bóng đêm cười cợt theo dõi mọi chuyện.
Y chẳng nói gì được.
Giờ đến lượt nàng cười nhạt. Khoanh tay đứng nhìn nàng
chịu khổ nạn dường như là niềm vui của y. Bị tiếng cười chọc giận, Tĩnh Hiên
xoay người nằm đè lên tấm thân nhỏ nhắn mềm mại, “Lúc ta nhảy xuống cứu nàng,
vốn không ngờ rằng dưới đây có hang động thế này!” Đúng vậy, sau khi thoát
hiểm, y không khỏi kinh hãi, cũng không khỏi mất vía trước hành vi xốc nổi của
mình! Nếu không phải nhờ vùng vẫy làm khua động dây leo phủ trên vách hang,
chưa chắc y đã phát hiện ra nơi này. Tương lai của y, tham vọng của y có thể sẽ
bay biến hết chỉ vì một người phụ nữ nét mặt lạnh lùng, một kẻ trong lòng toàn
nghĩ tới gã đàn ông khác và mở miệng ra là châm chọc khiêu khích y.
Mỹ Ly mặt hơi đổi sắc, nét cười trào phúng dần dần
nhạt đi.
“Cảm ơn.” Nàng xoay mặt nhẹ giọng nói. Dù sao chăng
nữa, lần này, cuối cùng y đã ra tay cứu giúp.
Tĩnh Hiên hung hăng lăn ra khỏi người nàng, nhưng vẫn
ôm nàng thật chặt như khi nãy. Y thực sự muốn bóp chết nàng, thôi đi, nàng
không cảm ơn y, y bực tức, nàng tạ ơn rồi, y càng giận dữ! Những gì y làm cho
nàng chỉ đáng một câu cảm ơn lạnh nhạt lấy lệ thôi sao?
Cảm nhận được cơn giận của y, Mỹ Ly mỉm cười, “Ngài có
thể không cứu tôi mà.”
“Cô!” Gân xanh trên tay y nổi cả lên.
“Mỹ Ly…” Phía cửa động đột nhiên vang lên tiếng gọi
đầy lo âu của Vĩnh Hách.
Mỹ Ly mững rỡ, toan đáp lời thì bị Tĩnh Hiên nhanh tay
bịt miệng. Y dùng tay chân khống chế, không để nàng phát ra tiếng động nhỏ nào
thu hút sự chú ý của Vĩnh Hách, thậm chí còn thò tay kéo dây leo bên ngoài che
kín cửa động.
Mỹ Ly lo cuống. Phía bên trên động được đuốc chiếu
sáng rực, tiếng gọi của Vĩnh Hách càng lúc càng thê lương khiến lòng nàng cũng
cảm thấy đau thay cho gã. Nàng ở đây! Nàng ở ngay đây! Nàng căm hận định cắn
vào bàn tay Tĩnh Hiên đang bịt miệng mình, nhưng y sớm đã đề phòng, dùng sức
véo vào má nàng, cằm nàng đau nhói, không dùng sức được nữa.
Hang động nằm ngang này cực kì âm u, qua lớp dây leo
che phủ có thể nhìn thấy hố đất được chiếu sáng rực. Mặt nước bỗng “ùm” một
tiếng, Vĩnh Hách lưng đeo dây thừng nhảy từ trên miệng hố xuống, gã ngụp lặn
tìm kiếm mấy lần, cuối cùng đến giọng gọi tên nàng cũng trở nên khàn đặc, thậm
chí còn nghẹn ngào.
Hai tên thị vệ cũng nhảy xuống giúp gã kiếm tìm. Bởi
vì bọn họ đều giữ chặt lấy dây thừng quấn quanh eo chứ không níu lấy dây leo,
mà cũng không ngờ trên vách còn có một hang động khác, nên chẳng để ý gì đến
góc tối bên này.
“Vĩnh Hách!” Miệng hố vẳng lại tiếng khóc gọi của Ứng
Như phúc tấn, “Lên đi mà, Vĩnh Hách.”
“Không, không!” Vĩnh Hách hồn bay phách lạc, não nùng
phản đối.
Ứng Như phúc tấn ra lệnh cho người phía trên cứ kéo
lên bất chấp kháng nghị. Vĩnh Hách phát cuồng, thậm chí còn định dùng chủy thủ
tùy thân cắt đứt dây thừng. Thị vệ cùng xuống với gã lập tức ngăn cản, hợp sức
với người phía trên kéo Vĩnh Hách vừa khóc vừa gào lên.
“Ngài làm gì vậy?” Đợi đến khi phía trên không còn
tiếng động, Tĩnh Hiên mới buông Mỹ Ly ra. Sững sờ hồi lâu, nàng òa lên gào
khóc, khi nãy tiếng gọi của Vĩnh Hách khiến nàng tan nát lòng.
“Làm gì ư?” Nụ cười của y lạnh băng, “Không để bọn họ
tìm được nàng!”
“Ngươi!” Mỹ Ly quá sức căm giận, cuối cùng y muốn hành
hạ nàng đến mức nào? Nàng điên cuồng xông tới, dùng hai tay đánh y nhưng bị y
dễ dàng ghìm lại.
“Vì sao? Vì sao?” Nàng khàn giọng chất vấn, bởi vì quá
sức phẫn nộ, tóc tai xõa ra bù xù, áp sát vào khuôn mặt thon gầy, trông càng
thêm yếu ớt bất lực. Bên tai nàng tựa hồ vẫn còn văng vẳng tiếng gọi tuyệt vọng
đứt ruột của Vĩnh Hách.
“Ngươi vì sao lại như vậy? Vì sao không chịu buông tha
ta?” Nước mắt rơi xuống như mưa, bao ủy khuất oán giận mấy ngày nay chợt bùng
nổ, “Ta chẳng phải đã buông tay rồi sao, ta chỉ là đồ bỏ của ngươi thôi! Ngươi
rốt cuộc muốn thế nào? Ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao đây?” Nàng chất vấn y,
đồng thời cũng chất vấn vận mệnh cứ bắt nàng phải chịu đau khổ hết lần này đến
lần khác.
Tĩnh Hiên mặc cho nàng gào khóc. Dáng vẻ Mỹ Ly hiện
giờ quen thuộc với y hơn, ít nhất không còn là khuôn mặt cứng đờ lạnh băng băng
nữa. Bị câu nói cuối cùng của nàng làm tổn thương, hai tay y siết chặt.
“Mỹ Ly…” Đợi nàng khóc đến kiệt sức, y mới hạ giọng
hỏi, “Nàng muốn Vĩnh Hách nhìn thấy bộ dạng của nàng lúc này sao?”
Mỹ Ly sững sờ, đầu óc đờ đẫn không thể nào suy nghĩ
tiếp được.
“Một lát nữa hộ vệ của ta tìm đến, ta sẽ dẫn nàng ra
ngoài, nàng có thể nói là nàng lăn từ sườn núi xuống chứ không rơi xuống nơi
này. Ngân Địch giờ đã sợ chết khiếp, không tranh luận gì với nàng đâu.” Không
có nghi ngờ, cũng chẳng có đồn đại!
Nàng cứng người khi bị y ôm chầm lấy, thật không ngờ
bộ dạng nức nở tuyệt vọng của nàng lại có thể nghiền nát tim y. Y ôm chặt lấy
nàng, “Nàng hỏi ta vì sao ư… Ta chỉ không nỡ làm một kẻ phụ bạc giữa đường.” Y
bỏ rơi nàng sao? Vậy thì ai đang nằm trong lòng y lúc này?
“Ngươi sẽ đưa ta ra ngoài thật sao?” Dường như chẳng
hề nghe thấy những lời thổ lộ tâm tình của y, nàng khăng khăng đòi y hứa hẹn.
Tĩnh Hiên phát tức, trong mắt nàng, trong tim nàng,
giờ chỉ còn gã đàn ông kia sao?
“Ngươi sẽ giữ bí mật chuyện hôm nay chứ?” Nàng không
tin được y!
Y buông nàng ra, ẩn nhẫn ngồi thẳng lên, âm thầm nhìn
khuôn mặt đẫm lệ cùng ánh mắt thất thần. Trái tim Mỹ Ly đã bị gã đàn ông gọi
tên nàng khi nãy đem đi mất rồi.
Không cam tâm! Y không cam tâm! Người đàn ông trong
lòng nàng vốn là y mà! Lẽ ra phải là y mới đúng. Y đổi ý rồi, y không vĩ đại
đến mức hi sinh khát vọng của mình để thành toàn cho một gã đàn ông khác.