Thanh triều.
Năm Khang Hy thứ hai mươi ba.
Mỹ Ly quỳ trên thềm đá hán bạch ngọc trước Từ Ninh
cung, đầu cúi gằm. Trời âm u tựa hồ sắp mưa, bầu không khí ẩm ướt, nhưng hoa
trong vườn thì lại tươi thắm khác thường.
Nàng rụt rè hít một hơi. Thơm quá! Đã hai năm ròng
nàng không được thưởng thức hoa. Ở An Ninh điện đổ nát thê lương chỉ có toàn cỏ
dại và bồ công anh tẻ nhạt, vào tiết xuân ấm áp, nàng thích gom những đóa bồ công
anh hình cầu, ngồi trên thềm đá tróc lở trước điện mà thổi từng bông một, những
tán dù nhỏ ấy liền nương làn gió dịu dàng bay đi. Tự do!
Cầm lòng không đậu, nàng đảo mắt ngắm những sắc màu
diễm lệ kia. Hoa lá đẹp đẽ và cả Từ Ninh cung nguy nga trước mặt đều có phần xa
lạ với nàng, như thể lần gần nhất nhìn thấy chúng cũng là chuyện từ kiếp trước.
Sắp cụp mắt về, nàng vô tình nhận ra bốn thị nữ đứng
trước cửa cung đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái. Nàng thoáng mỉm cười với họ,
quả nhiên họ đều ngó lảng. Hai năm nay, nàng đã quen rồi, quen với những ánh
mắt khinh thường, đồng thời học được cách biểu lộ cảm kích trước sự thương hại.
Cảm kích sự thương hại… thật ra là một chuyện rất khó khăn, nhưng khi nàng có
thể tủm tỉm đón nhận ánh mắt thương hại của kẻ khác thì người thấy lúng túng đã
không phải là nàng nữa rồi.
Có tiếng cười khe khẽ, mấy người đàn bà bước ra khỏi
Từ Ninh cung. Người tiễn chân họ là đại cô cô Ngọc An, hầu cận của thái hoàng
thái hậu, đủ thấy địa vị của họ không phải tầm thường.
Mấy đôi giày đế bồn tinh xảo dừng lại bên nàng một
thoáng rồi đi tiếp, Mỹ Ly nghe thấy một giọng nói dịu trẻ trung hỏi khẽ: “Cô ta
chính là Cách Cách
thảm hại từng cưỡi ngựa giẫm chết người đấy phải không?”
“Ừ.” Người trả lời hẳn là ngạch nương của cô nàng. Dù
sao cũng thuộc dạng từng trải, bà ta chỉ đáp cộc lốc một tiếng như thế rồi thúc
giục: “Ra ngoài hẵng nói.”
Cách Cách thảm hại?
Nói rất chính xác. Mỹ Ly nhếch môi, nàng thật thảm
hại, nhưng không phải do vụ cưỡi ngựa đâm chết người giữa phố. Từ khi a mã
ngạch nương qua đời và gia sản lọt cả vào tay cữu cữu, nàng đã thường xuyên nếm
mùi thảm hại rồi. Nhưng vì non dại vô tri, nàng chỉ biết dùng thái độ đáo để
ngang ngược để nhấn mạnh địa vị, nhấn mạnh huyết thống của mình, không để thiên
hạ có ấn tượng rằng mình lụn bại. Đúng là lừa mình dối người! Nàng cố nén nụ
cười tự giễu, vì đã nghe thấy tiếng Ngọc An cô cô gọi vào gặp lão tổ tông.
Nàng vẫn không ngẩng đầu, không dám ngẩng đầu.
Đối với nàng, bà già hiền từ ngồi trên sập gụ kia vừa
xa lạ vừa đáng sợ. Bà ta có thể luôn miệng nói yêu thương nàng, sủng ái nàng,
nhưng cũng có thể mặc nàng chịu cảnh giam cầm trong lãnh cung suốt mấy năm trời
mà không ngó ngàng thăm hỏi. Nàng vẫn tin tưởng mình xuất thân từ tộc Khoa Nhĩ
Thấm[1] ít
nhiều cũng có thể coi là cháu gái bên ngoại của đương kim thái hoàng thái hậu,
nhưng qua sự kiện đó, nàng đã hiểu thế nào là tình đời đen bạc rồi.
[1].
Tức Horquin, một bộ tộc Mông Cổ.
“Mỹ Ly…” Lão tổ tông im lặng một lúc mới cất tiếng gọi
nàng, giọng nghèn nghẹn.
“Có nô tỳ.” Nàng vui vẻ ứng tiếng, đúng nề nếp quy củ.
Hiếu Trang lại im lặng, đây quả thật là tiểu cô nương
ngổ ngáo chẳng biết trời cao đất rộng năm nào đấy ư? “Ngươi ngẩng đầu lên!”
“Dạ.” Nàng ngoan ngoãn vâng lời, từ từ ngẩng đầu.
“Ôi!” Hiếu Trang thở dài, đưa khăn chấm nước mắt ứa
ra. Mỹ Ly hồi xưa quậy phá đến mức khiến bà vừa thương vừa giận. Mỹ Ly bây giờ
ngoan ngoãn đến mức khiến bà vừa thương vừa xót. “Mỹ Ly của ta lớn rồi, xinh
đẹp thế này rồi!”
Xinh đẹp? Mỹ Ly hơi nhếch mép. Chắc lão tổ tông an ủi
nàng đây! Xinh đẹp và nàng đã không ăn nhập với nhau từ lâu rồi. Chưa nói đến
cuộc sống kham khổ suốt hai năm qua… Nàng bất giác nhìn xuống cánh tay trái. Vì
chuyện tấn kiến lão tổ tông, một thái giám lạ mặt đã mang cho nàng bộ y phục
này. Bên dưới chất vải tạm coi như sang trọng là vết sẹo xấu xí nằm cách cổ tay
hai tấc, nếu lão tổ tông trông thấy, liệu có còn khen nàng nữa chẳng? Nàng tự
nhìn kỹ cũng cảm thấy chán ghét ghê sợ nữa là.
“Trận hỏa hoạn làm ngươi hãi hùng lắm phải không?”
Lòng Hiếu Trang tràn đầy chua xót, không phải bà tuyệt tình bỏ rơi đứa bé này,
dạo ấy hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ vì chuyện của Mỹ Ly, để hoàng thượng không
giáng nàng làm thứ dân, bà đã phải hứa sẽ không ngó ngàng đến nàng trong suốt
thời gian cấm cố. Hoàng thượng ghét tính ngông cuồng của Mỹ Ly, muốn nàng thật
sự nếm mùi đau khổ để sửa tật xấu ngày trước.
Kỳ thực, miễn là bà muốn, không cần bà đích thân ra
mặt, chỉ cần sai một hầu cận có thể diện đến An Ninh điện dặn dò một câu, Mỹ Ly
sẽ không phải chịu khổ đến vậy, nhưng bà cũng muốn thừa dịp giúp đứa nhỏ này
hiểu rõ tình đời ấm lạnh, mài mòn những góc cạnh trong tính cách đi, sau này
mới an ổn tìm được cuộc sống có bến đỗ hạnh phúc.
Mỹ Ly là quý tộc sa sút, nhà mẹ đẻ không có thế lực,
thêm vào tính tình kiêu căng ngông ngáo, trượng phu làm sao thương yêu, cha mẹ
chồng và chị em dâu làm sao bao dung cho được? Thuốc đắng dã tật, tuy phải ép
tiểu cô nương tinh nghịch ngây thơ biến thành bộ dạng thế này, nhưng đối với
tương lai chưa hẳn là chuyện không tốt.
“Phiền lão tổ tông lo lắng, Mỹ Ly vẫn ổn.” Nàng bình
tĩnh đáp.
Trận hỏa hoạn ấy… Quanh An Ninh điện chính là “Vườn bà
góa” của Tử Cấm Thành, rất nhiều phi tần tiền triều không con cái không thế
lực, phạm tội hoặc thất sủng đều bị giam lẫn ở đây. Một lão thái phi nửa đêm
trở dậy thắp hương cúng Phật, mắt lòa châm lửa phải màn trướng, lại thêm gió
xuân khô nóng tạt vào dẫn đến hỏa hoạn lớn, thiêu trụi mấy cung điện và hoa
viên kề bên. Nàng còn nhớ đội trưởng cấm vệ dẫn quân đến dập lửa đã lớn giọng
trách móc nội giám vì sao lại để người thắp hương giữa đêm. Tay đội trưởng đó
chắc chắn là người mới, hắn không biết rằng tòa thành chết chóc giữa Tử Cấm
Thành này, chẳng có ban ngày lẫn ban đêm, mà chỉ có cô đơn và tuyệt vọng, chỉ
có thống khổ và bơ vơ. Đến người để tâm sự cũng không có, bao nhiêu lời ấp ủ
chỉ biết nói với Phật tổ.
“Coi như chuyện tái ông mất ngựa. Hoàng thượng hạ chỉ,
An Ninh điện đã bị thiêu hủy, muốn xây lại cũng tốn thời gian, nên cho ngươi về
nhà trước hạn.”
“Tạ long ân của hoàng thượng, tạ ân điển của lão tổ
tông,” Mỹ Ly thận trọng hồi đáp.
Lễ nghi của nàng quá chu đáo, khiến mắt Hiếu Trang tối
lại, “Đứng lên đi! Trong hơn hai năm ngươi không về nhà, Tĩnh Hiên đã giúp thu
hồi đất đai cho Khiêm vương phủ rồi.” Thấy mắt Mỹ Ly lóe lên, Hiếu Trang hối
hận dừng lời, thở ra một hơi, “Ngươi về nhà xem sao, nghỉ ngơi mấy ngày rồi vào
cung gặp ta.”
“Dạ.” Mỹ Ly nhún mình vâng lệnh. Nàng những tưởng nghe
đến tên y thì tim không còn nhói đau nữa, hiện thời mới biết là chưa được. Thật
tức cười, người đã ra khỏi cơn mộng mê si dại từ lâu, sao trái tim vẫn ì trệ
như vậy!
Nàng lùi xuống vài bước, đang chuẩn bị xoay người rời
đi thì Hiếu Trang gọi giật nàng lại, “Mỹ Ly, có oán hoàng thượng, oán lão tổ
tông không?”
Nghe vậy nàng đứng thẳng người, đáp lời không hề do
dự: “Không ạ!”
“Vậy ư?” Hiếu Trang ngắm nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi
cúi xuống, hàng mi dài cong rủ thấp, thái độ chân thành điềm đạm.
“Lão tổ tông! Hai năm nay nô tỳ sống một mình trong
thâm cung, tĩnh tâm đọc kinh lễ Phật, vỡ lẽ rất nhiều đạo lý thuở nhỏ không
hiểu. Nô tỳ chân thành cảm tạ hoàng thượng và lão tổ tông. Nỗi khổ Mỹ Ly phải
chịu chẳng đáng kể gì so với lão bà mất mạng và gia đình mất người thân vì Mỹ
Ly năm xưa. Hồi ấy dẫu hoàng thượng có bắt Mỹ Ly thường mệnh thì cũng là đúng lẽ,
Mỹ Ly hết sức cảm kích trước ơn tái tạo của hoàng thượng và lão tổ tông.”
“Trẫm hy vọng ngươi nói thật lòng.” Giọng lạnh lùng,
trấn tĩnh của Khang Hy từ cửa truyền vào, lời chưa dứt, người đã đến nơi.
Mỹ Ly vội quỳ xuống hành đại lễ, Khang Hy sốt ruột
ngăn lại.
“Miễn đi.” Y tiến tới ngồi xuống mép sập. Hiếu Trang
mắng yêu vì sao không sai người truyền lời, Khang Hy mỉm cười với bà rồi nghiêm
mặt quay sang Mỹ Ly, “Nếu ngươi thật sự nghĩ được như vậy thì hơn hai năm sống
ở lãnh cung coi như không uổng phí.”
“Dạ.” Mỹ Ly cúi đầu đáp.
“Về đi, sau này gắng mà sống cho tử tế.”
Mỹ Ly cung kính lùi xuống, sống cho tử tế, sống cho tử
tế, lời huấn thị mà nàng phải nghe nhiều nhất trong đời chính là câu đó.
Ra khỏi cửa, nàng không ngờ còn một người đứng ngoài
hành lang. Y đứng xoay người ra sáng, vì sấp bóng nên không rõ mặt, nhưng nàng
cúi ngay đầu xuống. Khỏi cần nhìn cũng biết là ai. Sau bao nhiêu năm tương tư
khắc khoải, hình dáng y đã in sâu vào tâm khảm nàng, sâu đến mức chính nàng
cũng không xua tan được.
Tim nhói lên hỗn loạn, chỉ trong tích tắc.
Nàng đứng lại nhún mình hành lễ theo đúng phép tắc,
hiện giờ y là vương gia, nàng là cách cách phẩm cấp thấp nhất, theo đúng quy củ
lẽ ra còn phải quỳ xuống dập đầu.
“Miễn lễ,” Tĩnh Hiên lạnh lùng nói. Hai năm không gặp,
giọng y càng thêm cao ngạo, uy thế lẫm lẫm, không hổ là Khánh thân vương dòng
dõi tông thất, quyền cao chức trọng, uy danh lừng lẫy.
Nàng lùi lại hai bước, chuẩn bị xoay người.
“Xe ngựa nhà ngươi đợi ngoài Tây Hoa môn.” Hai năm nay,
y hiếm khi nhớ tới nàng, có nhớ tới cũng chỉ cảm thấy vô cùng khoái trá khi
thoát khỏi những trò quấy rối vô vọng của nàng. Nghe nói nàng được thả khỏi
cung trước hạn, y mau chóng hình dung đủ loại phản ứng của nàng khi tái ngộ,
hoặc là tức giận đùng đùng mắng y năm ấy tuyệt tình tuyệt nghĩa cương quyết
thỉnh cầu hoàng đế phạt nàng thật nặng, hoặc là dai như đỉa đói cố đấm ăn xôi
bám chặt lấy y. Nào ngờ nàng lại điềm nhiên như vậy. Y hối hận vì trót nói thêm
với nàng một câu không cần thiết, đang sợ nàng tái phát si mê, thì nàng lại chỉ
mỉm cười bình thản.
Tim hắn bất thần se lại. Nàng có thể mỉm cười ư?
Người con gái từng giở đủ trò đùa bỡn giận hờn với y,
nay lại mỉm cười lãnh đạm như vậy. Y đột ngột phát hiện ra ký ức mình chẳng hề
lưu giữ nụ cười của nàng.
Tĩnh Hiên lạnh nhạt ngắm nghía Mỹ Ly, nét cười của
nàng, thật ra… rất đẹp!