Uống xong chén thuốc, Mỹ Ly nhắm mắt lại, buộc mình
không nghĩ đến bất kỳ điều gì khác nữa. Thuốc thật hiệu nghiệm, hoàn toàn nhờ
tác dụng thần kỳ của nó mà gần đây nàng đều ngủ yên trọn đêm.
“Chủ tử, ăn chút cháo rồi hẵng ngủ nhé?” Nguyệt Mặc
cúi người xuống giường khẽ gọi nàng.
Mỹ Ly không mở mắt, lắc đầu.
Nguyệt Mặc đứng thẳng dậy, nhìn thân hình gầy yếu mảnh
dẻ của Mỹ Ly, cau mày hồi lâu rồi khuyên nhủ: “Chủ tử! Mấy ngày nữa vương gia
phải xuất chinh rồi, đi cả nửa năm một năm, dẫu người uất ức đến đâu cũng đừng
giận dỗi vương gia.” Cô ta cắn môi, lẽ ra không muốn nói tiếp, nhưng lòng xót
xa cho chủ tử. “Người cứ như vậy, vương gia càng cảm thấy phúc tấn ôn nhu hiền
lành hơn thôi.”
Mỹ Ly hơi nhếch mép, mắt vẫn nhắm chặt, “Nguyệt Mặc…”
Nàng như đang thở dài, “Ta hiểu cả mà.”
Nàng hiểu, nhưng nàng đã buông tay rồi. Sự khốc liệt
của vận mệnh, nàng nếm trải càng nhiều, nhận thức lại càng sâu sắc. Nàng nghe
rõ ràng tiếng bước chân của Tĩnh Hiên, nhưng không nhúc nhích, tiếp tục nhắm
mắt, Nguyệt Mặc lắc đầu thở dài, tưởng nàng giận lẫy.
“Các ngươi lui xuống!” Mất chẵn một ngày một đêm, Tĩnh
Hiên mới đè nén được cơn giận, y chán ghét những phiền phức mà nàng mang lại.
Đời này mà không gặp nàng thì cuộc sống yên ổn biết bao nhiêu!
Trên nhà chính, lúc nào Tố Doanh cũng mỉm cười ngọt
ngào đợi y. Dù y làm nàng bẽ mặt trước bao nhiêu người trong vương phủ, nàng
cũng chẳng nói một câu oán trách. Y bị Mỹ Ly chọc giận, hầm hầm sai người hầu
sang phòng Tố Doanh lấy triều phục, nàng ta lại đích thân đến hầu y thay quần
áo ra ngoài. Tố Doanh như vậy khiến y vừa thương xót vừa áy náy. Nàng ta là
phúc tấn của y, vợ cả của y, nàng yêu thương y. Thậm chí y còn chính là người
đàn ông duy nhất của nàng. Không có lý do gì để y đối xử tệ bạc với nàng ta cả.
Nhưng y vẫn không vượt qua được bản thân, cương quyết
phải tìm đến nơi này bằng được, y điên tiết đến mức muốn tùy tiện tìm ai đó
đánh một trận cho hả giận.
Mỹ Ly vẫn làm bộ dở sống dở chết nằm dài trên giường,
giả vờ như không hay biết y đã đến nơi, trong khi chỉ cần nàng chịu mở mắt nhìn
y cũng đủ rồi. Tĩnh Hiên cố nén bực, siết chặt nắm tay, ngồi xuống mép giường,
“Mỹ Ly, ngày mốt ta phải đi rồi.” Y hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nén được cơn
thịnh nộ, chứ lửa giận mà bùng ra, dù chỉ một chút cũng đủ cho y bóp chặt cổ
nàng, tiễn nàng đến tây thiên, và y được sống yên ổn. Bởi vậy, dằn cơn giận
xuống, y nghe mình ôn tồn nói: “Mấy ngày này đừng có chọc giận ta!” Là mệnh
lệnh, nhưng nghe giống cầu xin hơn. Ngực y đột nhiên nghẹn lại, uất ức muốn
chết! Y đang cầu nàng đừng chọc giận y sao? Hay là cầu nàng đối xử với y tốt
hơn một chút?
Mỹ Ly khẽ run người, hơi choáng váng vì giọng điệu của
y, ngờ đâu Khánh vương gia tâm cao khí ngạo lại có thể dùng giọng điệu van vỉ
bất đắc dĩ như vậy để nói chuyện.
Không đợi đáp lời, Tĩnh Hiên đã ôm choàng lấy nàng. Mỹ
Ly kinh hoàng mở bừng mắt, thì y đã ẵm nàng ra khỏi phòng rồi. Suốt dọc đường,
y hậm hực không mở miệng, xem chừng đang cáu giận, nhưng đôi tay ẵm nàng lại
rất dịu dàng.
Y đưa nàng đến vườn nhỏ phía tây, nơi nàng chưa hề đặt
chân tới. Thực ra nàng chẳng có lòng dạ nào thưởng ngoạn biệt viện của Khánh
vương phủ, chỉ đi những chỗ nhất định phải đi mà thôi. Vườn tây này khá rộng
rãi, đằng xa có một trái đồi, rất ít sinh vật cảnh, chủ yếu là rừng cây mọc tự
nhiên. Y ẵm nàng men theo lối nhỏ xuyên rừng, nhanh chóng đi đến một gian nhà
mộc mạc vững chãi, hình dáng khá kỳ quái, chẳng khác nào một chòi nghỉ mát lớn
có xây tường bao quanh.
Trong nhà hơi nước mù mịt, Mỹ Ly thoáng ngửi thấy mùi
lưu huỳnh nhàn nhạt. Gian nhà rộng lớn nhưng không có vách ngăn, trừ bình phong
và trường kỷ đặt
quần áo thì chẳng bày thêm đồ đạc gì cả. Đây là suối nước nóng.
Tĩnh Hiên đặt nàng xuống, tự cởi y phục, không thèm
nhìn sang nàng. “Tự mình cởi đi, không thì lát nữa sẽ ẵm nàng trần truồng quay
về.”
Mỹ Ly cắn môi, tuy đã gần gũi nhau nhiều lần, nàng vẫn
không thể nào thoải mái cởi hết quần áo trước mặt y được. Nhưng sợ y hung bạo
xé rách y phục, nàng tự cởi áo ngoài, chỉ mặc yếm và quần ngắn ngẩn ngơ đứng
bên suối nước nóng chẳng biết làm sao.
Lúc nhảy xuống nước, y đột ngột kéo nàng theo, nàng
hoảng loạn ngã tùm xuống. Nóng quá, lại còn sâu hơn nàng tưởng, chân không sao
chạm đến đáy. Nỗi sợ hãi chết chìm một lần nữa kích động lý trí, nàng giãy
giụa, uống liền mấy ngụm nước, đắng đến chết được.
Tĩnh Hiên thừa nhận mình quá hung ác, vì thấy lòng hả
hê trước cảnh vật vã khổ sở của nàng. Cuối cùng vẫn không nỡ để mặc, y xốc nách
nàng đưa lên khỏi mặt nước.
Mỹ Ly chật vật há miệng thở hồng hộc, lệ trào ra, mắt
nóng nhức, bèn dứt khoát nhắm hẳn mắt lại không mở ra nữa.
“Còn chọc giận ta, ta sẽ trấn nước cho nàng chết!”
Tĩnh Hiên hung hãn đe dọa, lúc hận nàng quả thật muốn làm như vậy. Nhưng khi
thực sự nhìn thấy bộ dạng khổ sở của nàng, y chỉ có thể ôm nàng vào lòng, xót
xa an ủi, rồi thấy bộ dạng phớt lờ y của nàng, y lại hậm hực gặng hỏi, “Rốt
cuộc ta cưới nàng về làm gì đây?”
Nước mắt lăn tròn từ lông mi cong vút xuống. Biết có
ngày hôm nay, y còn cưới nàng làm gì? Nàng cũng muốn hỏi y.
Nhìn mặt nước gợn lăn tăn do nước mắt của nàng nhỏ
xuống. Tĩnh Hiên thở dài, ôm nàng vào lòng, để tim nàng kề sát tim y, “Mỹ Ly…
tin ta đi, ta cưới nàng về là muốn đối xử tốt với nàng.”
Y nói được lời chân thành như vậy là cực hạn rồi, y
sắp lên đường, hy vọng nàng có thể hiểu rõ lòng y.
Mỹ Ly run bắn mình trong vòng tay Tĩnh Hiên. Tốt ư? Y
cưới nàng là để đối xử tốt với nàng sao?
Cảm giác được sự phản đối trong im lặng, Tĩnh Hiên giơ
tay nhấc mái tóc dài bập bềnh trên mặt nước, lọn tóc đung đưa mềm mại trong tay
y. “Đừng nghi ngờ!” Y cười khổ. “Tuy ta cưới nàng, hại nàng phải quỳ lạy Tố
Doanh, hại nàng phải chung chồng với nàng ta. Nhưng Mỹ Ly à, dù gả cho Vĩnh
Hách, khi gặp Khánh vương phi chẳng lẽ nàng không phải quỳ sao? Mà nàng có dám
khẳng định Vĩnh Hách cả đời không nạp thiếp, trên người không nhiễm mùi hương
của người đàn bà khác không?” Mỹ Ly vĩnh viễn sẽ không biết được tâm tình của y
khi nhắc tên Vĩnh Hách trước mặt nàng.
Toàn thân nàng run lẩy bẩy, y đang giảng lý lẽ với
nàng sao? Cuối cùng không nhịn được, nàng trừng mắt nhìn y, rất muốn nói, rất
muốn lớn giọng quát trả y, nếu có thể lấy Vĩnh Hách, thì dù phải quỳ trước mặt
Tố Doanh, phải chung chồng với người đàn bà khác, nàng cũng bằng lòng! Nàng bất
lực khi y cứ tùy ý thay đổi vận mệnh của nàng, nhưng nàng không muốn nghe lập
luận hoang đường tự bào chữa của y. Không cần biết kết quả tệ hại đến đâu, vấn
đề là chưa bao giờ y cho nàng cơ hội lựa chọn.
Nhưng lúc nhìn thẳng vào mắt y, nàng chợt sững sờ. Đôi
mắt từng nhìn nàng một cách tàn nhẫn, giờ đong đầy bất lực và nuối tiếc rất lạ
lùng. Nàng đã quá quen thuộc với ánh mắt ác ý, với vẻ băng giá, với vẻ khinh
bỉ… Nhưng ánh mắt thế này thì nàng chưa từng thấy. Tim nàng chợt đau đớn như bị
vỡ tan thành nghìn vạn mảnh, nếu hai năm về trước, y chịu nhìn nàng thế này,
nếu y chịu nhìn nàng thế này vào lúc nàng co rúm khóc lóc trong An Ninh điện,
không, chỉ cần dùng một phần trăm vẻ dịu dàng này nhìn nàng, nàng cũng sẵn sàng
chết vì y. Nhưng nay, ánh mắt thâm tình nhẫn nhịn của y chỉ khiến nàng xót xa,
khiến nàng tiếc hận.
Ánh mắt chăm chú của Mỹ Ly khiến tim Tĩnh Hiên đập
mạnh, tinh thần phấn chấn như đang một mình một ngựa quét sạch trăm vạn địch
quân. Trong mắt nàng có y, có y rồi!
“Mỹ Ly… quên hắn đi, quên đi hai năm chúng ta từng
hoài phí!” Thậm chí giọng nói của y cũng run run, “Ta yêu nàng từ bây giờ và
mãi mãi về sau! Nàng hãy tìm lại trái tim dành cho ta đi! Trái tim yêu thương
ta đâu rồi? Cho ta…” Đôi môi run rẩy của y cúi xuống hôn nàng.
Lần này, lúc nàng nhắm mắt, y không ra lệnh cho nàng
mở mắt nữa, vì y biết nàng đã nhìn thấy rồi, nàng biết người đàn ông trên người
nàng là ai.
Lần này y không vội vàng nữa.
Y chống hai tay vào mép suối nước nóng, Mỹ Ly sợ chìm
nên bắt buộc phải vòng tay ôm lấy vai y. Tĩnh Hiên chậm rãi di động trong người
nàng, để cho nàng từ từ hưởng thụ thân thể y, y lấy lòng nàng, mê hoặc nàng.
Lời ước hẹn, cuối cùng y cũng nói ra được, y cảm thấy
nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hai chân quấn quanh eo y cũng run lên lẩy bẩy, y cảm
giác được nàng đang siết chặt lại, y khẽ cười ngọt ngào, nàng cũng thèm muốn y.
Dùng sức đâm thẳng vào. Nàng kêu thét lên, càng ra sức quấn chặt lấy y, y cũng
sướng khoái đến cực điểm.
Dọc đường được y đưa về, dưới tác dụng của thuốc cùng
cảm giác mệt mỏi sau ái ân khiến nàng ngủ lịm đi. Tĩnh Hiên nhanh chân ôm nàng
về phòng, tuy biết là cũng nhờ thuốc, nhưng cuối cùng nàng đã ngủ yên trong
lòng y, tim y cũng trở nên êm đềm và dịu ngọt trước giấc ngủ say sưa của nàng.
Y hưng phấn, đến mức không sao ngủ được.
Giữa y và nàng đã có chuyển biến, trời sáng rồi, đời y
và nàng tựa như đều bắt đầu lại một lần.
Khi Mỹ Ly tỉnh dậy, trời đã sáng bạch, chỉ còn mình
nàng nằm lẻ loi trên chiếc giường mênh mông, nhưng thân thể đau nhức mách bảo
rằng y đã ghé qua, đã dùng ánh mắt thiết tha nhìn nàng, đây không phải là một
giấc mơ hão huyền nào cả.
Nguyệt Sắc ở ngoài cửa thở vắn than dài, hạ giọng mắng
mỏ: “Mi sao mà cứ híp mắt lại như thế! Cứ chui lòn về phía nhà Đông làm gì! Có
nhiều người dòm ngó như vậy, sẽ tưởng là bọn ta bảo mi dò xét chuyện gì đấy!”
Một a hoàn bé òa lên khóc, “Sắc tỷ, muội sai rồi.
Nhưng hôm nay phúc tấn về nhà mẹ đẻ, muội muốn đi xem thử…”
“Mi thấy gì rồi?”
“Có nhiều lễ vật lắm…” A hoàn bé thút thít, “Vương gia
đỡ phúc tấn lên kiệu.”
Nguyệt Sắc trầm lặng hồi lâu, rồi lên giọng bực tức
mắng mỏ, “Cút đi! Chỉ để ý toàn những chuyện vô nghĩa. Đừng có nói bậy nói bạ
trước mặt chủ tử, vừa mới hòa hợp được một chút!”
“Dạ, dạ…”
Mỹ Ly xoay người ôm lấy một góc gối. Dù quên được Vĩnh
Hách và những năm tháng cũ, thì chúng vẫn tồn tại. Tương tự thế, dù y dùng ánh
mắt gì nhìn nàng, hôm nay y vẫn phải theo vợ về thăm nhà cha mẹ.
Nàng và y… chẳng có gì thay đổi cả. Có lẽ nàng nên cảm
động trước lời ước hẹn của y, nhưng nàng sống đã quá gian nan, đã không còn sức
lực, không còn can đảm đâu mà thử nghiệm. Nàng không dám yêu y lần nữa.
Hai năm trước, y không yêu nàng. Hai năm sau, y yêu
nàng. Hai năm nữa thì sao đây?
Trái tim nàng đã bị vận mệnh dồn đuổi đến mức kiệt
quệ, không thể chịu đựng được cảnh y bỏ rơi nàng lần nữa. Năm tháng lỡ làng,
thì đã lỡ làng. Tim yêu thất lạc, thì cứ như vậy đi!
Vì nàng không muốn tìm về để lại đánh mất thêm lần
nữa.