Xe ngựa thong thả lăn bánh trong gió lạnh, tuyết đọng
trên đường đã được quét sang hai bên, có một ít bị gió cuốn bay bám vào bánh
xe, kêu lép nhép theo từng vòng lăn.
Trên xe, Nguyệt Mặc lo lắng kéo màn che kín cửa, sợ
gió lạnh lùa vào người Mỹ Ly. Vừa ở cữ xong, đúng là không nên ra khỏi nhà khi
thời tiết lạnh lẽo thế này.
Lòng bàn tay lạnh buốt của Mỹ Ly lại đọng đầy mồ hôi,
nóng hổi ẩm ướt, nàng rất sợ hãi!
Bởi vì sắp nghênh tiếp tướng sĩ khải hoàn, thành Thừa
Đức náo nhiệt phồn hoa hơn hẳn bình thường, thỉnh thoảng còn có tiếng pháo nổ
vang, rất nhiều người không để ý đến giá rét, cứ sôi nổi giăng đèn kết hoa khắp
nơi trong thành.
Khi xe ngựa rẽ vào con đường nhỏ dẫn vào biệt viện của
Đồ Cáp tướng quân, họ dường như tiến vào một khu vực khác hẳn. Không có lồng
đèn đủ sắc, khắp nơi đều là cờ trắng lặnh lẽo phất phơ. Vĩnh Hách đã được truy
phong làm Nhất đẳng Trấn Quốc tướng quân, hơn nữa hoàng thượng cố ý hạ chỉ cho
phép làm tang lễ long trọng, quy chế truy điệu đặc biệt được đề cao.
Khi bước xuống xe, Mỹ Ly bị màu đen trắng ngợp trời
khiến cho kích động không thôi, trái tim tựa như khối băng bị đập vỡ, vừa cứng
đờ vừa chẳng còn chút cảm giác nào. Cái chết của Vĩnh Hách không chỉ là một tin
tức mơ hồ mà trở nên rõ ràng chân thật đến mức tàn khốc trước mặt nàng.
Thi thể của Vĩnh Hách vừa được chở về, đặt vào quan
tài lớn, đường hoàng nằm trong linh đường. Ứng Như phúc tấn khóc đến chết đi
sống lại, lúc Mỹ Ly tiến vào, nàng đã thấy bà vẻ mặt trấn tĩnh đang ngồi đốt
tiền giấy bên quan tài.
Mỹ Ly cứ tưởng bà sẽ xông tới đánh mắng nàng, tâm
trạng người mẹ mất con giờ đây nàng đã trải nghiệm một cách sâu sắc, hễ nghĩ
đứa con có ngày rời xa mình, nỗi sợ hãi và đau đớn xâm nhập tận xương tủy. Ứng
Như cư xử với nàng thế nào nàng cũng đều hiểu được, thậm chí, nàng hy vọng Ứng
Như phúc tấn có thể mắng nàng đánh nàng đầy khinh ghét, dù nàng hiểu rõ, món nợ
nàng thiếu của Vĩnh Hách, một trận đánh mắng chẳng xứng để bồi thường.
Nhưng Ứng Như phúc tấn chỉ dùng ánh mắt thất thần ngẩn
ngơ nhìn nàng, không mở miệng nói gì.
Mỹ Ly quỳ xuống trước quan tài, bi thương dập đầu,
nước mắt đầm đìa, cảm giác phạm tội bùng lên mãnh liệt tới mức tuyệt vọng! Đối
với Vĩnh Hách, nàng là kẻ có tội không thể tha thứ. Nếu không phải vì nàng, gã
có thể cưới một người vợ mà cha mẹ hài lòng thương yêu, gia đình hoà thuận đó
đã đến Mân Chiết nhậm chức, gã có thể dẫn người vợ yêu quý ngao du khắp cảnh
đẹp Giang Nam, bình an vui vẻ sống hết một đời một kiếp.
Đều là tại nàng!
Nên cha mẹ gã chịu nỗi đau thảm thiết vì mất con, nên
gã nuốt hận qua đời ở Mông Cổ giá rét.
Không đáng! Thiếu niên tuấn tú như gã không đáng phải
nằm trong quan tài đen xì giá lạnh này. Gã vừa tròn hai mươi tuổi, cuộc đời của
gã vừa nở hoa, mang đủ màu sắc rực rỡ. Cũng lại tại nàng, gia đình vốn hạnh
phúc này giờ chỉ còn đau thương, chỉ còn tử vong. Chỉ còn nỗi tuyệt vọng mênh
mang không biên giới.
Nàng quỳ mọp xuống sàn lát gạch lạnh giá, không có sức
đứng dậy.
Vĩnh Hách, gã rời đi như vậy, là muốn nàng đối diện
với nỗi ăn năn trong lòng bằng cách nào đây?!
“Cô đứng dậy đi!” Giọng nói của Ứng Như phúc tấn bình
tĩnh đến độ trống rỗng, âm thanh trong linh đường vắng tanh chỉ có hai người.
Mỹ Ly quỳ phục dưới đất nức nở, nàng biết bộ dạng này
rất hèn mọn, nhưng chẳng còn cách nào, chỉ còn sót lại chút sức lực để làm như
vậy mà thôi. Nàng quá đau đớn, quá tuyệt vọng, ngoài khóc lóc, nhận tội thế
này, trước quan tài của gã, nàng chẳng còn biện pháp nào khác.
“Ta từng hận cô.” Ứng Như phúc tấn nhìn tiền giấy hoá
thành tro bụi trong chậu lửa, giọng bình đạm, “Nhưng ta cũng từng vui sướng
phát điên khi nghe tin Vĩnh Hách lập chiến công nơi tiền tuyến, cực kỳ đắc ý
khi nó có thể trở thành tướng quân, thầm cảm thấy may mắn khi lần này nó được
công thành danh toại. Nếu Vĩnh Hách không chết, giờ đây ta… giờ đây ta…” Bà
không nói tiếp được, bất giác mỉm cười chua xót, “Do vậy, ta không hận cô nữa.
Sinh tử vinh nhục đều là ý trời, cô cũng không cần quá tự trách. Vĩnh Hách đã
đi rồi, bất cứ chuyện gì, bất cứ ai đều không còn ý nghĩa gì nữa.”
Mỹ Ly im lặng lắng nghe, kinh ngạc về sự độ lượng của
bà trước sự mất mát, kinh ngạc cho đến khi bà nói ra câu cuối cùng. Thì ra đứa
con trai yêu quý nhất đã chết đi, bà chẳng thèm hận nàng làm gì nữa. Nàng cảm
nhận được, một cách tuyệt vọng hơn, nỗi đau xé gan xé ruột, dẫu nàng có tự vẫn
tạ tội trước quan tài của Vĩnh Hách, thì hành động ấy vẫn hoàn toàn vô nghĩa đối
với cha mẹ gã. Sai lầm của nàng là vô phương bù đắp, trừ phi Vĩnh Hách sống
lại, nếu không nỗi đau đớn của nàng, sự hối lỗi của nàng, niềm tuyệt vọng của
nàng đều là vô giá trị.
“Cô…” Ứng Như phúc tấn dừng tay, ánh mắt vớt vát hy
vọng, “Cô có thể cho ta biết, đứa bé đó là con của Vĩnh Hách phải không?”
Nằm bẹp dưới đất, Mỹ Ly co rúm người run lẩy bẩy. Nàng
biết không chỉ Tĩnh Hiên nghi ngờ, rất nhiều người cũng bàn tán xôn xao, hiện
giờ đến mẹ của Vĩnh Hách cũng hỏi nàng sự thực. Nàng không đáp, không phải vì
bối rối nhục nhã, mà là vì không nỡ nói ra sự thật.
Thấy nàng không đáp, Ứng Như phúc tấn cười khổ, hy
vọng cuối cùng cũng bị dập tắt. “Thực ra ta cũng biết nhưng ta vẫn chưa thoái
chí. Ta hy vọng biết bao đứa bé này là của Vĩnh Hách…” Nước mắt ròng ròng lăn
trên nụ cười nhàn nhạt, “Ta hiểu con ta, chỉ cần có chút xíu hoài nghi, nó cũng
sẽ bất chấp tất cả chạy về hỏi cô, có lẽ như thế thì nó sẽ không chết.”
Khuôn mặt Mỹ Ly bị nước mắt giá lạnh làm đông cứng,
nếu quả được như lời của Ứng Như phúc tấn, nàng chấp nhận gánh vác bất cứ tội
lỗi nào, nàng thành tâm mong đứa bé là con của Vĩnh Hách!
Nhưng mà…
Nàng đã thua keo này. Vận mệnh khiến nàng chỉ còn hai
bàn tay trắng. Vĩnh Hách chết rồi, Tĩnh Hiên không chịu nhận con. Câu hỏi của
Ứng Như phúc tấn khiến nàng thêm sởn gai ốc, bắt đầu dự cảm được những lời đồn
đại khinh thị sẽ theo gót con nàng suốt đời.
Người mà nàng không thể giải thích rõ, không chỉ có
mình Tĩnh Hiên!
Đầy tớ ngoài cửa gấp rút thông báo, chắc khách nhân
tiến vào quá nhanh, “Khánh… Khánh vương gia cát tường…” Tiếng thỉnh an chưa
dứt, thân hình cao gầy đĩnh đạc đã tiến vào đại sảnh.
Mắt Ứng Như lộ vẻ phức tạp, làm sao có thể không hận y
được?
Mỹ Ly nghe tiếng y đến, nhưng vẫn quỳ mọp dưới đất.
Nếu y tức giận vì nàng đến bái tế Vĩnh Hách, thì cũng chỉ đến đánh nàng mắng
nàng, làm loạn linh đường là cùng, nàng không thèm bận tâm. Y muốn làm tổn
thương nàng thế nào thì tuỳ y.
Tĩnh Hiên đã cởi áo khoác ngoài cửa, giờ chỉ mặc áo
tang mỏng bằng gấm đen. Từ chiến trường Mông Cổ quay về, y đã gầy đi, làn da
vốn trắng trẻo nay biến thành đen sạm, y đứng bên Mỹ Ly, không nói năng gì,
nhìn chằm chằm vào quan tài của Vĩnh Hách. Khuôn mặt tuấn tú không chút biểu
tình càng thêm phần cương nghị dưới ánh sáng ảm đạm đen trắng giao thoa trong
linh đường.
Mỹ Ly nghe thấy tiếng gió vụt qua bên tai, chất vải
sang quý của y lạnh đến đông cứng, lúc cuối xuống phát ra tiếng sột soạt vang
dội.Y quỳ xuống rồi! Quỳ xuống trước quan tài của Vĩnh Hách rồi?!
Nàng quá sức kinh ngạc, ngã lăn ra đệm quỳ, không thể
không chống tay xuống đất, mặt gạch lạnh băng khiến cánh tay nàng thêm tê dại.
Tĩnh Hiên không nói gì, ánh mắt sâu thẳng càng đặc
quánh. Dập đầu ba lần xong, y không đứng dậy, mà quay sang Ứng Như phúc tấn
đang trợn mắt sững sờ, một lần nữa lại dập đầu sát đất.
Hai bên thái dương Mỹ Ly giật giật như muốn vỡ tung,
nước mắt ròng ròng tuôn rơi. Trong một chớp mắt hết sức ngắn ngủi, nàng cảm
giác được y cũng áy náy và dằn vặt như nàng. Chắc chắn y cũng không ngờ Vĩnh
Hách sẽ hy sinh vì nước nơi chiến trường.
Dập đầu xong, Tĩnh Hiên dứt khoát đứng dậy, dễ dàng
kéo nàng đang quỳ mọp đứng thẳng lên theo.
Mỹ Ly lảo đảo bị kéo ra khỏi linh đường. Tĩnh Hiên
dừng lại một thoáng, buông tay nàng ra. Mất chỗ tựa, nàng loạng choạng suýt nữa
là té ngã.
Tuyết đọng trắng ngần phản chiếu ánh nắng nên càng
thêm chói mắt, càng tôn lên vẻ nghiêm trọng bi thương của bộ y phục đen tuyền
trên người Tĩnh Hiên. Y không nhìn nàng, chỉ ngắn gọn ra lệnh, “Về thôi!”
Nàng không còn sức phản ứng.
Tĩnh Hiên đứng cứng đờ giữa gió lạnh, trầm mặc một
thoáng rồi hơi xoay người nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng, chậm rãi bước ra
ngoài. Y còn làm sao được nữa đây? Biết nàng đến, y không thể không đi theo.
Nếu có thể, cả đời này y cũng không muốn phải đối diện với thi thể Vĩnh Hách
thêm lần nào nữa, không cách nào! Nhưng bây giờ đây, y không đành lòng hận
nàng, không đành lòng trách nàng, không cách nào bận tâm đến sự tôn nghiêm và
kiêu ngạo của bản thân, y vẫn muốn đem nàng trở về. Mỗi lần y tức giận đến mức
muốn để mặc nàng tự sinh tự diệt, y lại vô thức hồi tưởng việc bỏ rơi nàng một
mình ở An Ninh điện lạnh giá năm xưa. Vì sai lầm đó, y đã phải gánh chịu hình
phạt tàn khốc nhất là mất đi nàng. Y không thể phạm thêm một sai lầm mới nữa.
Mặc kệ nàng có đồng ý hay không, y chỉ còn cách giữ lấy nàng, cùng tiến về phía
trước.
“Mộ của Thừa Nghị…” Giọng y rất khẽ, nhưng vì xuôi
chiều gió nên nàng nghe thấy rõ ràng, “Đặt ở ngoại ô Thừa Đức, hài cốt của Tử
Tình cũng được chuyển từ kinh thành đến đây.”
Bàn tay đông cứng của nàng run run.
“Đợi trời ấm lên, ta sẽ đưa nàng đến thăm bọn họ.” Y
thở dài.
Không ngờ y lại đồng bệnh tương lân với nàng, nàng đau
đớn vì mất mát, y cũng vậy! Ký ức thuở xưa, nàng và y, Thừa Nghị và Tử Tình,
những năm tháng niên thiếu vui và buồn, vốn tưởng đã nhạt nhòa, nhưng giờ chợt
hiện rõ như mới hôm qua.
Mắt nàng cay xè, hai người sống không thể ở chung,
chết rồi có thể dựa vào nhau mà ngủ yên. Có lẽ, tình yêu của bọn họ nhờ vào cái
chết mới nối dài được. Còn nàng và Tĩnh Hiên thì sao?
Đúng vậy, nàng cũng nhớ đến ngày xưa, nhớ đến năm
tháng tuy thất bại khổ sở nhưng lòng vẫn tràn đầy ngọt ngào khi đuổi theo bóng
dáng y. Ngực nghẹn lại, bao nhiêu tâm tình dồn nén trong lòng chợt sôi trào,
nàng há miệng, một búng máu phụt xuống mặt tuyết, đỏ tươi.
“Mỹ Ly!” Tĩnh Hiên kinh hãi, vội đỡ lấy thân hình mềm
nhũn sụm xuống của nàng.
Xe ngựa phóng nhanh hồi cung, lắc lư xóc nảy, Mỹ Ly lả
người đi trong lòng Tĩnh Hiên. Nàng tuyệt vọng đến mức muốn hủy hoại bản thân.
Cuộc đời của nàng, thân thể của nàng… Bao nhiêu khổ nạn nàng đã chịu và sắp
chịu cuối cùng cũng đè bẹp nàng, nàng chợt nảy ra ý muốn ích kỷ, là xuôi tay
rời đi. Nàng cố không nghĩ đến đứa bé trong bọc gấm. Nàng mệt rồi, mệt đến mức
xương khớp rã rời, nàng thực sự không thể nào tiếp tục chống đỡ được. Ai nói từ
xưa đến nay chết là khó khăn nhất? Sống mà chịu cảnh sám hối tuyệt vọng vĩnh
viễn không bến bờ còn đáng sợ hơn cái chết nhiều!
“Mỹ Ly! Nàng không thể chết! Đừng chết mà…” Tĩnh Hiên
khẽ gọi bên tai nàng, như đang tự nhủ với bản thân, y sợ đến phát khiếp, sợ đến
phát khiếp thật rồi. Bao nhiêu lần y nghĩ nàng chết thì xong mọi chuyện, nhưng
đến khi nàng chán nản muốn buông bỏ tất cả, y mới biết, y không thể để nàng đi
được!
Vĩnh Hách đi rồi, y thậm chí chẳng còn tư cách gì để
mà khống chế nàng. Y không tính toán, không để ý gì nữa! Chỉ cần nàng không
buông tay, còn lòng nàng nghĩ đến ai, nàng lạnh lùng thế nào oán hận ra sao, y
đều nhận cả, đều chịu đựng hết.
Búng máu phun ra đã chạm vào tim y. Y không biết hình
bóng nàng đã khắc sâu vào tâm khảm mình tự khi nào. Nàng chết rồi, y sẽ không
còn là Khánh vương gia cao ngạo lạnh lùng nữa.
“Nếu nàng chết, thì đứa bé đó, ta sẽ đích thân đưa nó
theo nàng.”
Y tàn ác đe dọa, chỉ y mới biết được, chiêu bài cuối
cùng này bất lực và đáng thương đến nhường nào. Miễn là nàng đừng buông tay,
còn đừng buông vì lý do gì, đều được cả.
Nguyệt Sắc bưng khay thuốc rụt rè tiến vào phòng, tay
run run khiến nước thuốc văng ra mấy giọt. Cô vừa đến gần giường, chưa kịp nói
gì, Tĩnh Hiên đã sầm mặt bưng chén thuốc lên.
“Bỏng đấy!” Nguyệt Sắc bật kêu, quên bẵng quy củ không
được lớn giọng trước mặt chủ nhân.
Như mất cảm giác, Tĩnh Hiên cầm chén thuốc, mặt mày
lạnh băng nhìn Mỹ Ly đang nằm dài trên giường, hạ giọng ra lệnh: “Uống thuốc!”
Nguyệt Sắc đâm cuống. Trời đang rét nên thuốc vừa sắc
xong là bưng tới ngay, trong lúc hoảng loạn, cô ta gần như giằng lấy chén thuốc
từ tay Tĩnh Hiên, rồi đặt ngay xuống kỷ thấp bên giường, thuốc trào ra non nửa.
Chỉ chạm vào chốc lát mà ngón tay cô ta bỏng rát, vài giọt thuốc bắn lên tay
nhoi nhói chẳng khác gì tàn lửa chưa tắt hẳn, nhưng đáng lo hơn là cơn giận của
vương gia kia. Vậy mà vương gia chỉ chăm chăm nhìn trắc phúc tấn, không nói
tiếng nào.
“Đi ôm đứa nhỏ lại đây!” Y trầm giọng ra lệnh, không
dời mắt khỏi Mỹ Ly.
Nguyệt Sắc sững sờ, hấp tấp gật đầu rồi vội vàng chạy
ra ngoài.
Trắc phúc tấn đi viếng tang về đã hồn xiêu phách lạc,
vương gia còn tệ hơn thế. Thái y đến bắt mạch, chẩn đoán trắc phúc tấn uất hận
dồn nén nơi tim, tình hình khá trầm trọng. Vẻ mặt của vương gia khi ra lệnh ôm
đứa nhỏ tới khiến cô ta bỗng dưng sợ hãi, phải kể ngay cho Nguyệt Mặc tỷ tỷ để
xin ý kiến mới được.
Nguyệt Mặc cũng không biết làm thế nào, đành dặn
Nguyệt Sắc gọi cả ma ma đến, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì có người chực sẵn,
bản thân cô ta thì lao ngay đến Khang Thọ điện tìm Ngọc An đại cô cô.
Năm sáu người ồ ạt chạy vào, Tĩnh Hiên không hề thắc
mắc, chỉ lãnh đạm đưa tay ra lệnh: “Đưa đứa nhỏ cho ta.”
Mỹ Ly không hề phản ứng, mặc kệ y muốn làm gì thì làm,
đứa bé này cũng là con y mà. Một ý nghĩ ác độc manh nha, nếu y giết chết đứa bé
trước mặt nàng, nàng sẽ cho y biết sự thật. Nàng nhắm mắt không nhìn con, không
dám nhìn. Nàng sợ chỉ nhìn một lần thì sẽ không còn can đảm để chết nữa.
Đứa bé vừa bú xong, ngủ say sưa, Tĩnh Hiên ôm nó vào
ngực, lòng sôi sục bừng bừng.
“Mỹ Ly…” Y nhẫn nhịn đến mức giọng run run, “Nàng nhìn
nó một lần đi, nàng nhìn con nàng một lần đi!”
Y nợ Vĩnh Hách, càng nợ nàng nhiều hơn. Y chưa bao giờ
ngờ mình lại rơi vào tình trạng vừa đáng buồn vừa tức cười thế này. Nhìn ánh
mắt không còn chút thần thái nào của nàng, cuối cùng y cũng nhận ra sai lầm, lẽ
ra y nên buông tha cho nàng, lẽ ra y nên để nàng đi theo Vĩnh Hách.
Nhìn nàng dịu dàng tươi tắn với Vĩnh Hách, y vừa ghen
tuông vừa hậm hực, nhưng vẫn còn tốt hơn bây giờ. Giờ đây, y đau, nàng càng đau
hơn.
Cảm giác đau rát khiến y nhận ra, ngón tay đã phồng
lên vì bị bỏng. Mỹ Ly giờ đây là khối than đỏ rực mà y không sao giữ được, dẫu
y cố gắng bấu chặt, để bị bỏng đến mức thối da thối thịt, nàng cũng chẳng thể
gắn bó với y được nữa. Nàng chỉ có thể biến thành tro bụi lạnh băng trong lòng
bàn tay của y, từ từ tiêu tán không còn dấu vết…
Kẻ duy nhất có thể níu kéo nàng, sưởi ấm nàng, chính
là đứa bé sơ sinh đang ngủ say sưa trong lòng y đây.
“Mỹ Ly, ta đã đặt tên cho nó, theo thứ tự, tên nó sẽ
là Doãn Khác.” Nàng vẫn nhắm nghiền mắt. Mũi chợt cay cay, y nghiến răng, hạ
giọng chất vấn: “Nàng vốn không có mẹ, muốn con nàng cũng giống nàng hay sao?”
Nước mắt ròng ròng trào ra khóe mắt Mỹ Ly, trẻ con mồ
côi mẹ rất khổ sở!
Tĩnh Hiên luống cuống, vội đặt đứa bé xuống cạnh nàng,
hoang mang đứng dậy, “Cút đi! Cút đi” Y quát khẽ bọn người hầu, đám ma ma hốt
hoảng lui ra hết. Tĩnh Hiên mím môi, chẳng còn sức lực quay đầu nhìn hai mẹ
con, y cũng quá mệt mỏi rồi, cũng cần tự xoa dịu vết thương của mình.
Đúng như dự liệu, lúc y rời đi, nàng vẫn không chút
động lòng.
Báo ứng, y cảm nhận được một cách sâu sắc hình phạt
trời ban. Trước đây đã vô số lần y ác ý làm tổn thương nàng, bỏ rơi nàng, mặc
cho nàng kêu gào đến mấy cũng không thèm ngoái đầu nhìn lại, thậm chí còn thầm
vui sướng trước sự đau đớn mất mát của nàng, y không ngờ được chính mình cũng
có ngày hôm nay.
Ngoài vườn tuyết đọng đầy, mấy cây nhỏ mảnh khảnh trụi
lá trông càng tiêu điều thê lương. Bỗng nhiên Tĩnh Hiên muốn phá lên cười, cười
được rồi, đúng là quá tức cười mà!
Doãn Khác bất an động đậy trong tã lót, khóc oe oe. Mỹ
Ly nhắm chặt mắt, thậm chí quay lưng về phía đứa bé, không muốn ngửi mùi sữa
thơm nồng nồng tỏa ra từ đứa bé.
Tâm lực của nàng đã rã rời hết cả…
Không được ai để ý tới, Doãn Khác khóc rầm rĩ hơn, đôi
chân nhỏ xíu còn quẫy đạp điên cuồng, nhưng yếu ớt đến mức chẳng đá nổi tấm
chăn ra. Từng tiếng từng tiếng, tiếng khóc như mèo con của đứa bé tựa dao sắc
cứa vào tim nàng. Nếu nàng buông tay, nó sẽ là một đứa trẻ mồ côi mẹ, dẫu có
cha, nhưng cũng như không có.
Doãn Khác khóc đến hết hơi, thét lên một tiếng rồi
chợt im bặt, như thể bị nghẹn.
Mỹ Ly kinh hoàng xoay lại ôm chầm lấy đứa bé, nàng
cũng bật khóc rưng rức. Nàng không buông bỏ được, muốn chết cũng không chết
được! Nàng vỗ về đứa bé, nước mắt lã chã rơi xuống khuôn mặt nhỏ bé của nó, vì
sao nó không sinh trễ hơn một chút? Vì sao không sinh đủ tháng? Vì sao nó không
thể giúp nàng ít nhiều? Cũng như nàng hy vọng có người chia sẻ nỗi khó nhọc của
mình, nàng tuyệt vọng vỡ lẽ ra, tương lai chỉ có nàng mới có thể giúp Doãn Khác
chia sẻ những khó khăn của nó.
Con vợ lẽ, con hoang… Đường đi của đứa bé không khang
trang bằng phẳng, nàng sao có thể buông tay, sao có thể bỏ đi!
Hai mẹ con cứ ôm nhau mà khóc, Doãn Khác trở lại vòng
ôm của mẹ, khóc một hồi thì thỏa mãn nín bặt, dựa vào hơi ấm của mẹ nhắm mắt
ngủ tiếp, chỉ nàng vẫn khóc một mình.
“Mỹ Ly!”
Không biết lão tổ tông vào từ khi nào, vào được bao
lâu.
Khi bà đến đây, đám người hầu đều bị quát lui, trong
phòng chỉ còn bà lão mặt nghiêm nghị, thiếu phụ nức nở tuyệt vọng và đứa bé sơ
sinh chưa biết tuyệt vọng là gì.
Hiếu Trang không ngồi xuống, lẳng lặng quan sát Mỹ Ly
tóc tai rũ rượi, mặt đầy nước mắt, bà thở dài, lắc đầu cười khổ.
“Ngươi chẳng thay đổi gì, vẫn là một nha đầu hồ đồ ngu
ngốc!”
Mỹ Ly nức nở không thành tiếng, cứng người ôm chặt lấy
Doãn Khác, ngẩn ngơ nhìn lão tổ tông vừa trách móc vừa thương xót nàng.
“Ta trước giờ cứ hy vọng ngươi có thể tự mình hiểu ra,
tiếc là về nhân tình thế thái, đối nhân xử thế, ngươi đều không phải là một đứa
bé thông minh!” Lão tổ tông lắc đầu lần nữa. “Trải qua bao nhiêu chuyện như
vậy, ngươi vẫn cứ ngang ngược làm theo ý mình, không biết lập kế hoạch cho cuộc
đời, cứ ương bướng đâm đầu vào tường. Ngươi cư xử với Vĩnh Hách rất đúng đắn,
vì sao lại không thể làm vậy với Tĩnh Hiên?” Hiếu Trang không sợ làm nàng đau
lòng, bởi không nói rõ thì nàng vĩnh viễn không vỡ vạc ra được. “Bất cứ người
đàn ông nào, khi trở thành chồng ngươi thì cũng y như nhau thôi. Không ai có
thể cho ngươi sống cả đời vô tư lự, vừa ý thỏa mái. Ngươi thấy Tĩnh Hiên làm
sai rất nhiều việc, không làm được rất nhiều việc, nhưng gã cho Vĩnh Hách, gã
có thể không sai lầm, chuyện gì cũng làm được hay sao? Đời người thay đổi đa
đoan, ngươi chẳng phải đã nếm trải quá đủ rồi sao?”
Mỹ Ly run bắn, câu nói nào cũng đánh trúng tận đáy tim
nàng, không biết trả lời ra sao.
“Huống chi, bây giờ ngươi không chỉ là vợ người ta, mà
còn là mẹ nữa!” Hiếu Trang cao giọng, hàm ý trách móc thêm nặng nề. “Chỉ có
ngươi mới có thể bảo vệ được đứa bé! Dẫu ngươi nghĩ gì về Tĩnh Hiên, y cũng là
cha nó, hoàng thượng sắp phong y làm Khánh thân vương. Tương lai của đứa bé nằm
gọn trong tay y. Tĩnh Hiên có thể mang cho nó những thứ ngươi không bao giờ cho
được. Suy cho cùng ngươi định làm gì? Sự cứng đầu của ngươi sẽ hại đứa nhỏ mà
thôi!”
Mỹ Ly choáng cả người.
Đúng vậy, trước giờ cứ tưởng là mình quá thấu hiểu
hiện thực cuộc đời, tại sao lại chưa nghĩ xa đến những chuyện này! Lão tổ tông
nói đúng, nàng vẫn giẫm chân tại chỗ, vẫn chỉ là một nha đầu ngốc nghếch.
“Người mẹ…” Hiếu Trang cười nhạt, lần đầu tiên Mỹ Ly
nhìn thấy vẻ mặt cam chịu mà mỉa mai này của bà. “Ta cũng là mẹ, ngươi có biết,
ta đã làm gì vì con ta?” Đó không phải là một câu hỏi, bà không cần Mỹ Ly trả
lời. Đúng vậy, Đại Thanh này có ai không biết chứ? Tái giá với thần tử, điều bà
phải chịu đựng đâu chỉ đơn giản là nỗi sỉ nhục.
“Lão tổ tông…” Đầu óc Mỹ Ly vẫn còn mụ mẫm.
“Mỹ Ly, ngươi còn trẻ, trái tim Tĩnh Hiên còn thuộc về
ngươi, tình huống của ngươi hiện giờ vẫn chưa tồi tệ,” Hiếu Trang chăm chăm
nhìn nàng, “Ngươi cân nhắc cho kỹ đi.”
Cân nhắc…
Trong phòng còn lại mỗi mình nàng. Đúng là cần cân
nhắc cho kỹ thật.
Hồi trước nàng chỉ nghĩ đến khó khăn, chứ chưa tính
cách giải quyết. Làm sao giải quyết giúp Doãn Khác được đây!
Định mệnh của đứa bé là con vợ lẽ, nếu sau này không
được Tĩnh Hiên yêu thương ủng hộ, tình cảnh của nó sẽ còn tệ hơn nàng nhiều! Ít
nhất nàng còn có lão tổ tông giảng giải, nó thì sao?