Từ xa
vọng lại tiếng cười giòn tan, tiếng cười của nàng… Tĩnh Hiên dừng bước, chăm
chú lắng nghe, ánh mắt lơ đãng lướt qua bờ rào đầy tuyết đọng.
“Ngạch
nương, Ngạch nương…” Tiếng cười của Doãn Khác cũng tràn ngập hân hoan, giọng
nói đã rất rành mạch, nhưng vẫn phảng phất nét ngây ngô đặc trưng của trẻ con bốn
tuổi.
Tĩnh
Hiên chầm chậm giơ tay, vốc lấy tuyết đọng trên hàng rào. Thật lạnh! Y siết
chặt nắm đấm, tuyết tan thành nước trào ra khỏi kẽ tay.
Bốn
năm…
Bên tai
rộn rã tiếng cười đùa của nàng và đứa nhỏ, y lắng nghe, khóe môi bất giác hé
nét cười nhàn nhạt. Bốn năm trôi nhanh không chút dấu vết, y có hạnh phúc
không? Nàng có hạnh phúc không?
Y đến
cổng lúc đám a hoàn đang cười hì hì nhìn Mỹ Ly và Doãn Khác lăn tuyết nặn hình
người. Thỉnh thoảng, Mỹ Ly lại vo một nắm tuyết ném vào mông Doãn Khác rồi cười
ha hả. Doãn Khác ấm ức, cũng tự vo tuyết ném về phía ngạch
nương, buộc Mỹ Ly phải nhảy trái né phải mà tránh.
“A mã!”
Trông thấy y đằng cổng, Doãn Khác hớn hở đạp tuyết chạy tới. Cậu đã được bốn
tuổi rưỡi, rất quấn cha, hễ gặp a mã là không chịu xa rời.
Tĩnh
Hiên ẵm cậu bé lên theo thói quen, phủi tuyết đọng trên quần áo cậu, mắt quyến
luyến và nuối tiếc khi nụ cười tinh nghịch dần tan khỏi gương mặt Mỹ Ly.
“Vương
gia, ngài về rồi?” Nàng mỉm cười với y, nụ cười hiền hòa dịu dàng, như thể vừa
đeo mặt nạ vợ hiền chuyên dụng dành riêng cho y.
“Ừ.” Y
gật đầu, vừa bế Doãn Khác vừa nắm bàn tay lạnh giá vì nghịch tuyết của nàng,
cùng bước vào nhà.
Nàng để
tùy y kéo đi, nhưng mắt lại liếc về phía Nguyệt Mặc, nay đã lập gia đình, dặn
cô quét sạch tuyết ngoài vườn.
Chỉ một
khoảnh khắc vô tâm ngắn ngủi ấy cũng đủ làm y thương tổn sâu xa. Thất cọng trào
lên, một nỗi thất vọng gần như tuyệt vọng. Nàng là người vợ tốt, đon đả hỏi
han, cẩn thận hầu hạ, đối với Tố Doanh cung kính thủ lễ, đối với Doãn Giác đặc
biệt cưng chiều. Bốn năm nay, nàng chưa hề làm y bận lòng, nhưng y biết, dù bốn
năm hay bốn mươi năm, y cũng không thể quay vào tim nàng được nữa, toàn bộ tâm
tình của nàng đã dành hết cho con trai rồi. Cuối cùng nàng đã là vợ y, lòng
nàng đã phục tùng, nhưng đó không còn là Mỹ Ly mà y muốn chiếm hữu.
Mỹ Ly
bỏ than vào lòng ấp, chu dáo đưa đến tận tay y. mỉm cười hỏi: “Đói bụng chưa?
Hôm nay có món ngài thích ăn đấy!”
Y gật
đầu mỉm cười, thì ra y cũng không phải là người may mắn, trời cao cho y thứ này
thì đương nhiên sẽ đoạt đi thứ khác. Y cũng phải chấp nhận thôi.
Dùng
cơm xong, sợ Doãn Khác đeo bám làm phiền Tĩnh Hiên, Mỹ Ly rủ cậu bé chơi trò
xếp hình. Tĩnh Hiên ngồi ở ghế sưởi sau bàn sách, tay tần ngần cầm công văn mãi
không xử lý xong, lặng ngắm hai mẹ con đang ngồi trên giường lò chơi đùa.
Nàng đã
hai mươi hai tuổi, vẻ mặt linh động khi chơi với Doãn Khác khiến y cảm thấy rất
quen thuộc, rất quyến luyến. Tuy nụ cười chân tâm kia không phải vì y, nhưng
chỉ cần nhìn thấy, y cũng thỏa mãn rồi. Vào những lúc thế này, y không khỏi
biết ơn Doãn Khác, chính cậu đã giữ được người đàn bà mà y say đắm, không để
nàng tan biến khỏi cõi đời này.
Nhìn
một lát, y ơ hờ ra lệnh: “Chuẩn bị nước tắm!”
A hoàn
vâng lệnh đi chuẩn bị, Mỹ Ly hiểu ý, liền thơm lên má Doãn Khác, đích thân đưa
cậu bé ra cửa, đăm đăm nhìn theo nhũ mẫu đưa cậu bé về phòng. Khi quay vào, nụ
cười hiền hòa vẫn đọng trên gương mặt nàng.
Mỗi lần
nhìn nàng cười, lòng y lại chơi vơi, nhưng rồi cũng quen đi.
Nước ấm
áp dâng đầy đến cổ, y cảm thấy hơi thở nặng nề, ngực tưng tức. Róc rách, róc
rách, tiếng nước chảy khe khẽ, nàng đang kỳ lưng cho y.
“Mỹ
Ly!” Y buột miệng gọi nàng, thật ra y không biết mình muốn nói gì, dần dần, y
càng lúc càng không biết nên nói gì với nàng. Bốn năm gió êm sóng lặng trôi
qua, hai người đã rất gần gũi, nhưng cảm giác xa lạ vẫn âm thầm chồng chất nơi
đáy lòng.
“Vâng?”
Tay nàng cũng dịu dàng, đúng rồi, nàng và y đã quá quen thuộc với nhau, tắm
cùng tắm, ngủ cùng ngủ, chuyện đương nhiên mà.
Y lắc
đầu, ra ý không có gì.
“Tố
Doanh sắp sinh rồi phải không?” Nàng lau bờ vai trơn bóng rắn chắc của y, giọng
nhẹ nhàng thờ ơ.
“Ừ!” Y
thở phù một tiếng, hơi sốt ruột.
Vợ
chồng! Y quả thực đã hiểu sâu sắc ý nghĩa của từ này, y và Tố Doanh là vợ
chồng, y và Mỹ Ly cũng là vợ chồng. Người yêu thì cần
tình yêu, còn vợ chồng thì không!
“Ngài
thích con gái phải không?” Nàng hỏi, chính nàng cũng muốn có một đứa con gái,
muốn vô cùng, nhưng không đành lòng sinh thêm để phải chia sẻ tình yêu nàng
dành cho Doãn Khác. Nàng yêu thương Doãn Khác đến mức si mê. Hơn nữa, nàng cũng
không muốn sinh thêm một đứa trẻ có thân phận tủi hổ, nàng không đủ sức gánh
chịu nhiều ăn năn đến vậy.
“Sao
cũng được.” Tĩnh Hiên đứng dậy, Mỹ Ly vội đứng lên theo, vắt khô khăn lau cho
y. Tĩnh Hiên bước ra khỏi thùng tắm, lên giường lò đắp chăn nằm xuống. Mỗi lần
nghe nàng thản nhiên nhắc tới Tố Doanh, Doãn Giác, thêm cả đứa con sắp chào đời
của Tố Doanh, y không khỏi cảm thấy bực bội. Cuối cùng, y là gì đối với nàng
đây?
Mỹ Ly
lau khô người, mặc áo lót nhưng chưa lên giường ngay, trên bàn có đặt một
bát thuốc âm ấm, nàng nhấc lên, nghiêm túc uống cạn.
Tĩnh
Hiên nhìn nàng. Thuốc này nàng đã uống bốn năm, không giấu giếm y, mà y cũng
không ngăn cản. tuy mỗi lần nghĩ đến chuyện nàng không chịu sinh con cho mình,
y lại căm hận đến tan nát cõi lòng. Y cười nhạt, y không thiếu con cái, cũng
chẳng cần nàng sinh thêm một đứa để dự phần chia cắt trái tim của nàng, Doãn
Khác đã hưởng quá nhiều rồi, sinh thêm một đứa con, phần còn lại dành cho y
càng ít.
Tĩnh
Hiên không thổi tắt ngọn đèn đầu giường. Vẻ mặt khi đạt cực cảm của nàng, ánh
mắt mơ màng chìm đắm trong dục vọng của nàng, đều khiến y si mê đến nghiện
ngập. Chính y khiến nàng sung sướng như vậy, y có thể thỏa mãn nàng, làm nàng
vui lòng, lúc cả hai đạt đến tột đỉnh, trái tim y cảm thấy an toàn, nóng bỏng,
bừng cháy.
Nàng
không còn bị ác mộng hành hạ nữa,
lúc gối đầu trên cánh tay y, nàng thường mỉm cười ngọt ngào, nhưng y thì thức
trắng, không sao chợp mắt được, vì biết rõ ràng, chắc chắn nàng không nằm mơ
thấy mình.
Nhưng
ai quan tâm? Tháng ngày dù có ra sao, cùng với tháng ngày ấy họ sẽ thành thế
nào, không ai quan tâm cả! Có thân hình mềm mại ấm áp của nàng trong tay, y
nhắm mắt lại, cứ an tâm và thỏa mãn thế này cũng đủ cho cả đời y rồi.
Cửa gõ
khe khẽ. Doãn Khác thì thào, cố làm ra vẻ đáng thương: “A mã, ngạch nương!”
Đang nằm
trong lòng y, Mỹ Ly giật mình. Nàng nhạy cảm với hết thảy mọi chuyện liên quan
đến Doãn Khác. Tĩnh Hiên thầm thở dài, lấy áo lót để sẵn bên gối mặc vào, Mỹ Ly
cũng ngồi dậy, vừa đáp lời Doãn Khác vừa vội vã mặc quần áo.
Ăn vận
chỉnh tề rồi, Tĩnh Hiên mới xuống giường ra mở cửa, Doãn Khác vội nhảy ngay
vào, ôm lấy chân y, “A mã, con sợ, con muốn ngủ chung với a mã và ngạch nương.”
Mỹ Ly
cụp mắt, nhìn góc phòng tối om nơi ánh sáng không lan tới, không nói năng gì.
Tĩnh
Hiên cau mày, ôm lấy đứa bé dưới chân, “Mặc phong phanh thế này à? Nhũ mẫu
đâu?” Tuy nàng không nói, y sao lại không hiểu ý nàng cơ chứ!
“Nhũ
mẫu ngủ rồi, không thơm bằng ngạch nương.” Doãn Khác dụi đầu vào lòng y, giảo
hoạt chớp chớp mắt, rõ ràng là nói dối để lấy lòng, “Cũng không thơm bằng a
mã.”
Tĩnh
Hiên bế cậu bé chui vào chăn, ôm chặt lấy cậu, có ý muốn trả thù lời nói dối
của cậu: “Ta thơm sao? Vậy ngủ bên ta.”
“Ơ… Ơ…”
Doãn Khác bặm môi cọ cọ vào y. “Thật ra thì ngạch mương thơm hơn một chút.”
“Hoặc
là ngủ với ta, hoặc là về phòng ngủ với nhũ mẫu!” Y đè chặt lấy Doãn Khác đang
muốn bò đi.
Mỹ Ly
phá lên cười.
“Được
rồi.” Doãn Khác thất bại lúng búng vâng dạ, bị a mã xấu bụng ôm chặt vào lòng,
vặn vẹo một hồi rồi ngủ thiếp đi.
Mỹ Ly
đắp chăn cho hai cha con, nằm sát vào lưng Tĩnh Hiên. Đúng vậy, chỉ cần chút ấm
áp này cũng đủ cho cả đời nàng rồi.
Tiếng
pháo đì đùng rộn rã ngoài vườn, khiến
không khí đầu năm thêm tươi mới. Hiếu Trang mỉm cười uống trà, lòng hết sức vui
vẻ, bà gọi cung nữ dọn lên những món ăn và hoa quả hiếm lạ do các nơi tiến
cống, đưa mời các phúc tấn dùng thử, lại phái chính Ngọc An ra vườn trông chừng
đám trẻ con đang đốt pháo, dặn chúng phải cẩn thận, đừng để ham chơi mà bị
thương.
Mỹ Ly
và Tố Doanh ngồi ở hai mé của cùng một cái bàn, ma ma đi theo nhắc Tố Doanh vừa
ở cữ xong không nên ăn những món có tính hàn, hoa quả cũng đừng ăn. Tố Doanh
vừa sinh con gái, vóc dáng đẫy đà hơn hẳn khi trước, mang vẻ quyến rũ đặc thù
của thiếu phụ.
Các
phúc tấn đến chầu lão tổ tông đều chụm đầu trò chuyện về con cái, khen ngợi lẫn
nhau, rất ít người nhắc tới Doãn Khác. Lời đồn về Doãn Khác đã từ từ lắng
xuống, nhưng đám phụ nữ cẩn thận lời ăn tiếng nói đều không muốn nhắc đến
chuyện này, nhất là trước mặt Tố Doanh.
Mỹ Ly
thì trầm mặc ít nói, Tố Doanh lại hoạt bát hơn trước nhiều. Mỹ Ly vừa nghe bọn
họ cười nói, vừa lẳng lặng tách hạt dưa cho Doãn Khác, đợi cậu bé và đám con
trai đốt pháo xong về ăn. Ở khoảng cách khá gần, nàng ngửi thấy mùi hương của
Tố Doanh đã thay đổi, không còn là hương lài sực nức nữa, mà là hương thơm
thoang thoảng điềm đạm, nàng không biết tên là gì. Tố Doanh trước giờ rất biết
ăn diện, đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng không hề sơ sót, trang phục nàng
ta chọn cho Doãn Giác đều rất đẹp mắt, khi nãy các phúc tấn còn xuýt xoa khen
ngợi chất liệu vải may áo bào cho Doãn Giác, nhao nhao hỏi Tố Doanh mua ở đâu,
đặt ở cửa hàng nào.
Tố
Doanh nói tên cửa hàng và xuất xứ, các phúc tấn đều tấm tắc gật gù, tâm phục
khẩu phục: Thì ra là nhà ấy, hèn gì!
Mấy cửa
hàng mà Tố Doanh nói, Mỹ Ly cũng từng nghe qua, đều là những nơi đắt đến chết
người. Dẫu Tĩnh Hiên trước giờ hào phóng, luôn nuông chiều nàng, địa tô của
Khiêm vương phủ cũng là tiền riêng của nàng, nàng vẫn không thể dẫn Doãn Khác
đến nơi xa hoa như vậy để may quần áo. Con nít lớn rất nhanh, nàng không thể
lãng phí cả nửa tháng địa tô của Khiêm vương phủ chỉ để mua chiếc áo bào nhỏ.
Nàng dùng tiền rất cân nhắc, tích cóp để lo toan cho tương lai của con.
Bên
ngoài vọng vào tiếng huyên náo, hoàng thượng và mấy quý tộc vừa cười nói vừa
tiến lên nội điện, các phúc tấn đều đứng dậy đón chồng. Mỹ Ly thủ lễ theo sau
Tố Doanh, Tĩnh Hiên ngồi xuống chỗ của Tố Doanh khi nãy, Mỹ Ly quy củ đứng một
bên, đợi nàng ta ngồi xuống rồi mới dám ngồi vào ghế thấp do cung nữ bưng tới.
Đượng
khi trò chuyện, đám bé trai đốt pháo xong chạy ùa vào, đồng loạt vây quanh lò
hương, đứa nào đứa nấy lạnh cóng, mặt mũi ửng hồng.
Hiếu
Trang luôn miệng thúc giục cung nữ ma ma bưng canh nóng lên, thái tử Dận Nhưng
được cưng chiều nhất nhõng nhẻo đòi uống trà dầu, lão tổ tông liền sai bưng
lên, những đứa trẻ còn lại cũng đều uống trà dầu.
Doãn
Khác níu chặt lấy tay Dận Chân. Con trai Thừa Nghị là Thái Thiệu cũng đứng bên
cạnh, tuy chênh lệch mấy tuổi nhưng rất hợp nhau, tình cảm còn thân thiết hơn
anh em ruột. Trà dầu bưng lên, quá đông người nên các ma ma không lo lắng được
hết, Mỹ Ly sợ Doãn Khác bị bỏng, nhưng các phúc tấn không nhúc nhích, nàng cũng
không tiện đi qua giúp đỡ. Dận Chân lớn hơn, bèn cẩn thận kéo Doãn Khác ngồi
xuống, nhấc nắp thổi nguội cho cậu bé rồi bắt chước người lớn múc từng muỗng
bón cho Doãn Khác, ai nấy nhìn thấy đều phá lên cười, trêu rằng tứ a ca mai này
sẽ là một người rất nhân từ.
Hiếu
Trang càng thêm cao hứng, mỉm cười nói: “Không ngờ Tiểu Tứ lại thân thiết với
Doãn Khác và Thái Thiệu như vậy, thật là hiếm có! Tứ a ca của chúng ta xưa nay
thường vẫn hay cô độc.”
Mắt Tố
Doanh xẹt qua một tia oán hận kín đáo. Doãn Khác vừa mắt lão tổ tông hơn Doãn
Giác, Mỹ Ly từ nhỏ đến lớn sống bên lão tổ tông, thái hoàng thái hậu coi trọng
Doãn Khác như vậy, tựa hồ có ý nâng lên ngang bằng với Doãn Giác. Dẫu vậy, nàng
vẫn gắng nhẫn nhịn, lén lút nhìn sang Tĩnh Hiên, rõ ràng y ngồi gần sát bên,
nhưng mắt chẳng hề hướng về phía nàng. Bốn năm rồi, nàng đợi suốt bốn năm! Nàng
làm chưa đủ tốt hay sao? Nàng từng hết sức chắc chắn, kẻ kiêu ngạo lạnh lùng
như Tĩnh Hiên sẽ chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn và nhiệt tình để liên tục nỗ lực
sủng ái một ả đàn bà đã lạnh nhạt hững hờ. Nhưng mà, đã bốn năm rồi! Là một
người đàn bà, nàng cũng phải chấp nhận số mệnh, dẫu người chồng nàng yêu thương
không dành trái tim cho nàng, tốt xấu gì nàng cũng hưởng được toàn bộ vinh dự,
con trai nàng cũng được thừa kế phúc ấm tổ tiên. Nhưng mà, khi Doãn Khác lớn
lên, chỗ duy nhất để nàng nương tựa bắt đầu không còn yên ổn nữa!
Có
nhiều cháu trai như vậy, nhưng Hiếu Trang chỉ mỉm cười gọi Doãn Khác đến ngồi
cùng bàn, liếc đôi môi dính đầy trà dầu của cậu cười mãi không thôi.
Mấy bé
gái ngồi chơi ở giường lò phía nam không bị lạnh, cũng không thèm ăn đồ ăn,
lăng xăng trèo xuống đến chơi chung với bọn con trai. Hai bé gái tranh giành
lau miệng cho Doãn Khác mà đánh nhau, òa lên khóc rồi bị ma ma kéo ra.
Hiếu
Trang phá lên cười ha hả, giễu cợt nhìn Tĩnh Hiên, “Không hổ là con trai của
ngươi, tài mê hoặc con gái cũng y như ngươi vậy.”
Lời nói
của bà làm Tĩnh Hiên mỉm cười, bất thần liếc sang Mỹ Ly ngồi cạnh. Mỹ Ly cũng
mỉm cười, kỷ niệm của riêng bọn họ trong chớp mắt sống dậy, y là thiếu niên
lạnh lùng không thèm để ý đến ai, nàng là thiếu nữ vì y mà đánh lộn khóc lóc.
Ánh mắt thoáng gặp nhau, nàng vội quay mặt đi, trái tim vẫn còn đau nhói vì lời
nói đùa của lão tổ tông, ký ức không sao xóa được, nên lại càng đau.
Nhìn
cảnh đám trẻ con diễn trò đầy quen thuộc, nàng mới nhớ ra, ngày xưa nàng từng
yêu thương y đến vậy, bao tâm tình thuở ấy đều đã phôi pha trong dòng chảy vĩnh
hằng của cuộc đời rồi.
Tố
Doanh dùng khăn gấm thấm môi, giấu nụ
cười khinh miệt. Quãng thời gian mà nàng không được tham dự đó sẽ đè trĩu lòng
nàng suốt cả đời này! Hai người kia ngẩn ngơ nhìn nhau một thoáng, chắc là đang
nhớ lại tình cảm ngây ngô chẳng sao quên được thuở xưa chứ gì?
“A mã,
a mã,” Doãn Giác chạy tới nhào vào gối Tĩnh Hiên, “Hôm nay không phải nói trước
là cùng đi hội chùa sắm Tết sao?”
Câu nói
sắm Tết của cậu bé khiến người lớn phá lên cười, tiểu thế tử cao quý không ngờ
cũng biết được chuyện này.
Tĩnh
Hiên gật đầu, “Ừ, a mã không quên đâu.”
Phát
hiện y lại nhìn sang Mỹ Ly, Tố Doanh cố nén nỗi oán hận trong lòng, giữ cho
giọng nói tự nhiên, “Chính thế, đã lâu lắm rồi ba người nhà chúng ta chưa có
dịp cùng đi chơi.” Bỗng dưng nàng muốn dằn mặt Mỹ Ly một chút, mấy năm nay Mỹ
Ly đã chiếm hữu quá nhiều rồi.
Tĩnh
Hiên hơi nhướng mày, Tố Doanh đã nói rất rõ ràng, nhấn mạnh chữ “ba người nhà chúng
ta”, y không tiện nói ra ý muốn dẫn Mỹ Ly và Doãn Khác đi cùng nữa. Mấy năm
nay, y không khỏi không áy náy với Tố Doanh.
Mỹ Ly
nhấp một ngụm trà, đương nhiên cũng nghe thấy rõ ràng. Nàng bắt gặp nỗi chờ
mong thoáng hiện rồi lại ngoan ngoãn biến mất trong mắt Doãn Khác, sự nhẫn nhịn
cảm thông của con trai khiến nàng đau thấu xương. Nàng chưa từng giải thích với
con, nhưng cậu bé dường như hiểu được một cách bản năng, a mã không phải chỉ là
của riêng cậu, và cậu cũng mang máng biết được cậu thiếu thứ gì so với Doãn
Giác. Cậu chưa hề hỏi mẹ, cũng chưa hề hỏi Tĩnh Hiên, sự cam chịu ấy càng khiến
Mỹ Ly đau lòng.
Mọi
người lại bắt đầu bàn tán hội hoa đăng năm nay náo nhiệt phong phú thế nào, đều
là do hoàng thượng anh minh, tạo nên thời thịnh trị phồn vinh. Người đã đi rồi
thì thao thao bất tuyệt kể những nét mới mẻ ngoài hội, toàn là những hàng hóa
đặc sắc từ các nơi tiếng cống, rất đáng đi
xem.
Hoàng
thượng nghe vậy cũng cao hứng, quyết định đến tiết Nguyên tiêu sẽ cử hành hội
đèn long trọng ở hậu cung, mời trọng thần quý tộc đến cùng ăn mừng một buổi.
Không
còn sớm sủa nữa, mọi người đều cáo từ ra về. Mỹ Ly cố ý lưu lại với lão tổ tông
một lúc, để tiện cho Tĩnh Hiên dẫn mẹ con Tố Doanh ung dung rời đi, để nàng và
Doãn Khác khỏi tẽn tò đưa mắt tiễn họ.
Cũng
may có Dận Chân và Thái Thiệu, Doãn Khác chơi đùa hết sức vui vẻ, tựa hồ đã
quên cảm giác mất mát khi nãy.
Hiếu
Trang nhìn tình cảnh vừa rồi cũng hiểu rõ ý tứ, nhưng không nói ra. Bà thương
Mỹ Ly, nhưng cũng chẳng thể trách Tố Doanh.
Lúc
người ngoài về hết, bà dặn Ngọc An đem quà năm mới tặng riêng cho Doãn Khác,
quà cáp hết sức hậu hĩ, khiến Mỹ Ly cảm kích khôn nguôi.
Trên
đường về nhà, Doãn Khác lẳng lặng ngồi trong lòng mẹ, vẻ tươi cười nhạt dần
trên khuôn mặt trẻ con đã bắt đầu lộ nét tuấn tú hơn người, nhưng cậu bé không
hề vòi vĩnh, không hề hỏi han. Thân là con vợ lẽ, loại nhạy cảm này chắc là có
sẵn từ lúc mới sinh ra.
Bên
ngoài kiệu tiếng người huyên náo, không khí lễ hội hết sức tưng bừng, Mỹ Ly cúi
đầu, ghé lại gần khuôn mặt non nớt của Doãn Khác, “Con có muốn đi hội hoa đăng
không?”
Doãn
Khác không đáp ngay, nhưng dù gì cũng là một đứa bé chưa tới năm tuổi, do dự
một lát thì thành thật thú nhận, “Dạ muốn.”
Mỹ Ly
cười khẽ, “Vậy chúng ta về nhà thay quần áo, gọi bọn Nguyệt Mặc rồi cùng dung
dăng ra đường, có được không? Con thích thứ gì thì ngạch nương sẽ mua cho con
thứ đó.”
Doãn
Khác giờ mới chịu mỉm cười, gật đầu rối rít.
Hội hoa
đăng chật ních những người, như thể toàn bộ kinh thành đều chen chúc ở đây. Mỹ
Ly buộc phải siết chặt tay Doãn Khác, hối hận không dẫn theo
thị vệ, Doãn Khác lớn rồi nàng không ẵm nổi nữa, nhưng so với đám đóng này thì
cậu quá nhỏ bé, chen chúc rất khổ sở.
Mỹ Ly
cố gắng trêu đùa cho con vui, cùng con chơi trò ném phi tiêu, tung vòng, cũng
may hồi nhỏ nàng khá nghịch ngợm, thành thạo rất nhiều trò của bọn con trai,
nên giành được phần thưởng lớn cho con: Một con cọp sứ hết sức đẹp mắt. Doãn
Khác nhảy nhót hoan hô, vô cùng hưng phấn.
Trước
sạp bán kẹo hồ lô, bao nhiêu người đang xúm xít mua, kẹo hồ lô ở đấy rất dài,
quả sơn trà ngoài cùng to bằng quả hải đường, thật hiếm có. Doãn Khác tỏ vẻ
thèm thuồng món kẹo hồ lô nổi danh này, nên hai mẹ con lạnh đến run người vẫn
xếp hàng dài dằng dặc chờ đến lượt, cuối cùng mua được xâu kẹo hồ lô dài cả hai
thước. Kẹo hồ lô quá dài, chỉ có người khác cầm thì mới ăn được, Doãn Khác
khăng khăng nhường cho ngạch nương ăn quả sơn trà lớn nhất, Mỹ Ly không cản
được con, đề nghị mỗi người ăn nửa quả, Doãn Khác vỗ tay cười lớn đồng ý.
Mỹ Ly
cầm xâu kẹo hồ lô nặng trịch cho Doãn Khác ăn, đôi tay nhỏ bé của cậu cũng dùng
hết sức giơ lên bón cho nàng dùng thử, hai mẹ con cười rộ vui vẻ. Đã nhiều năm
lắm rồi, lần đầu tiên nàng có thể thoải mái cười vang, chừng như tuổi thơ của
Doãn Khác đã kéo dài tuổi thơ của nàng, hạnh phúc của Doãn Khác cũng là hạnh
phúc của nàng vậy.
Chung
quanh bỗng nhốn nháo la lối, bốn tên thị vệ đang hùng dũng mở đường giữa đám
dông ồn ào. Vài người lùi ra sau, suýt chút nữa là va phải Doãn Khác, Mỹ Ly vội
vã quay lưng bảo vệ cho con. Nàng nghe thấy tiếng cười nói non nớt quen thuộc,
không muốn ngoảnh đầu nhìn, cũng không muốn cho Doãn Khác nhìn. Theo ánh mắt
Doãn Khác, nàng tái mặt xoay người lại, Tĩnh Hiên ẵm Doãn Giác, Tố Doanh mỉm
cười níu tay y, vừa nói vừa cười đi theo lối đi được thị vệ dọn sẵn, không để ý
đến ai.
Lòng
nàng đột nhiên đau đớn, là đau đớn giùm cho con trai.
Chồng
nàng cùng một người đàn bà khác hạnh phúc đi lướt qua, nàng đã chấp nhận rồi,
hờ hững rồi. Nhưng còn Doãn Khác thì sao, cậu bé nhìn thấy a mã mà mình sùng
bái yêu thương ẵm em trai đi ngang qua, nhưng không ẵm mình. Quả nhiên, nụ cười
của cậu dần dần biến mất, xâu kẹo hồ lô khi nãy còn khiến cậu vui vẻ giờ cũng
đưa cho Nguyệt Sắc bên cạnh, không thèm để ý đến nữa.
“Doãn
Khác…” Lúc này, nàng là một người mẹ, nhưng không nói được gì, không biết an ủi
con thế nào.
“Đi
thôi, ngạch nương.” Doãn Khác bỗng nặn ra một nụ cười, kéo kéo tay nàng. Vẫn
còn quá nhỏ, nụ cười giả tạo chưa được kín kẽ.
Mắt
nàng chợt đau nhói, thà là con cứ khóc ầm ĩ đi. “Doãn Khác còn thích gì nữa?
Ngạch nương mua cho,” Nàng cố nén giọng nghẹn ngào.
Doãn
Khác lắc đầu, đi được vài bước thì nhỏ giọng thốt: “Nếu mua được a mã thì tốt
quá!”
Môi Mỹ
Ly run run, tiếng huyên náo chung quanh phảng phất thuộc về một thế giới khác,
cảm giác tuyệt vọng bất lực lại một lần nữa bao phủ lấy nàng. Nàng bỗng ý thức
được rằng, Doãn Khác của nàng đã trưởng thành rồi, toàn bộ tình yêu của nàng
không còn đủ với cậu bé nữa.