Tối qua uống có chút rượu mà thức dậy đầu đau như búa
bổ. Sợ Doãn Khác không thấy mẹ sẽ cô đơn, vừa rửa mặt xong Mỹ Ly đã vội cho
người ẵm nó tới.
Nguyệt Mặc đến bẩm là Doãn Khác dậy từ sớm, bú sữa
xong đã ngủ lại rồi, còn nói sắc mặt nàng kém tươi, e là bị trúng gió, nên nghỉ
ngơi nhiều vào. Mỹ Ly khăng khăng không chịu, cho đến khi Nguyệt mặc khuyên là
nếu bệnh thật thì sẽ lây cho đứa bé, nàng mới thôi cố chấp, lẳng lặng nằm xuống
giường, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bữa sáng cũng không động đũa.
Người tới chúc mừng còn đông hơn khi tối, cũng may là
không đốt pháo liên tục nữa.
Lúc xế chiều Ngọc An cô cô đến thăm, Mỹ Ly đang sốt
nhẹ, uống thuốc xong đầu vẫn nặng trĩu, phải nằm mãi trong chăn. Ngọc An cô cô
nắm chặt tay nàng, rơi nước mắt thương xót. “Lão tổ tông chính là sợ người sẽ
thế này đấy! Cách cách, nghĩ cho thoáng một chút, người còn Doãn Khác mà.”
Nghĩ thoáng? Mỹ Ly cười khổ, nàng nghĩ thế nào thì có
quan trọng gì?
“Nghe lời khuyên của Ngọc An cô cô đi, mai đây cuộc
đời còn dài, Doãn Khác tuy không được làm thế tử nhưng có lão tổ tông nâng đỡ,
sau này muốn thành danh cũng không khó khăn gì.” Ngọc An cô cô nhấn mạnh, giọng
chắc nịch.
“Thế tử…” Mỹ Ly thì thào lặp lại.
Ngọc An cô cô cau mày, “Hoàng thượng đã hạ chỉ phong
Doãn Giác con trai của Tố Doanh làm thế tử Khánh thân vương. Cách cách à, sống
trên đời có nhiều thứ muốn tranh cũng không tranh được, không thắng được số
mệnh thì phải biết tích đức. Có rất nhiều đứa bé sinh ra trong cảnh nghèo hèn,
cha mẹ vì không đủ sức nuôi còn đem tặng cho người khác, nói hơi bất kính một
chút, đến con trai của hoàng thượng đâu phải ai cũng sống cảnh vừa lòng đẹp ý.”
Không thắng được số mệnh thì phải biết tích đức.
Mỹ Ly cụp mắt mỉm cười, nụ cười lặng thầm càng lúc
càng chua chát.
Nàng không thắng được số mệnh, do đó phải làm trắc
phúc tấn, con trai là con vợ lẽ. Doãn Khác cũng không thắng được số mệnh sao?
Con trai Tố Doanh vừa ra đời đã thành thế tử, còn Doãn Khác của nàng, trong
những năm dài đằng đẵng trước mắt, nó biết phải làm sao đây?
Ngọc An cô cô đi rồi, gian phòng trở lại yên tĩnh, đám
a hoàn đều biết nàng không vui nên làm gì cũng ý tứ rón rén.
Mặt trời chiều xuân uể oải, Mỹ Ly ngẩn ngơ nhìn vệt
nắng chiếu bên giường, đột nhiên òa lên khóc.
“Sao vậy?” Tĩnh Hiên từ ngoài bước vào, cau mày đến
ngồi cạnh, để Mỹ Ly dựa vào lòng mình. Mỹ Ly khóc nức khóc nở, đôi tay run run
siết chặt lấy cánh tay y. Nước mắt nàng nhỏ lã chã xuống tay áo Tĩnh Hiên làm
trái tim y ướt đẫm. Dựa vào lòng y, nàng cố nhịn không khóc ra tiếng, nhưng
nước mắt thầm lặng càng khiến Tĩnh Hiên đau lòng. Y thở dài, ôm chặt lấy nàng,
y biết vì sao nàng khóc. Vì Doãn Khác đấy thôi, chứ chính nàng, còn chưa từng
thương thân đến mức này.
Mỹ Ly mụ mị bải hoải, nằm cuộn mình trong lòng Tĩnh
Hiên. Cảm giác rã rời khiến nàng cô đơn yếu đuối. Nàng chợt muốn dựa dẫm vào
bất cứ ai, van vỉ họ giúp đỡ, dẫu người đó là Tĩnh Hiên cũng được! Nhưng ai có
thể giúp nàng? Giúp con nàng đây? Nàng cũng ôm lấy y, thật ra nàng không biết
rõ rốt cuộc y là ai. Khánh vương gia cao cao tại thượng lạnh lùng vô tình?
Người hại chết Vĩnh Hách? Chồng của nàng? Vị ca ca tuấn tú mà nàng yêu từ nhỏ?
Chỉ cần tay nàng ôm được một người chân thật bằng xương bằng thịt, thân thể
nàng cảm nhận được trái tim khẽ đập đều đặn, thì nàng không bận tâm phân biệt
người đó là bạn thân hay kẻ thù nữa, vì nàng không còn đủ tỉnh táo để nhận biết
nữa rồi.
“Tĩnh Hiên ca ca…” Nàng bỗng cảm thấy mình vẫn còn là
cô bé mồ côi cả cha lẫn mẹ, sức nàng yếu như vậy, nàng chỉ muốn tìm một người
có vòng tay cứng cáp ôm trọn được nàng, tìm một người sẵn sàng nghe nàng thổ lộ
tâm sự. Người đó ở ngay trước mắt đây, dẫu là ai cũng được.
Tiếng gọi “Tĩnh Hiên ca ca” như sét đánh ngang tai
khiến tim y ngừng đập. Y cảm thấy máu mình đông lại, đời này kiếp này, y còn có
thể nghe nàng xưng hô như vậy ư? Vẫn còn làm nàng tin cậy dựa dẫm thế ư?
“Tĩnh Hiên ca ca, muội mệt quá, muội thực sự là mệt
mỏi quá…” Nàng dựa cả người vào y. “Muội sống mệt mỏi lắm!” Nàng nhắm mắt lại,
lệ ướt sũng hàng mi.
“Mỹ Ly.” Y cảm thấy giọng mình run run. “Nàng còn ta
mà.” Y vững vàng khuyên nhủ.
“Có huynh ư?” Lúc nàng mỉm cười, nước mắt rơi mau hơn,
“Nếu không có huynh, không có Vĩnh Hách, không có Doãn Khác, vậy thì tốt quá
rồi.” Tiếng thở dài như bật ra từ tận sâu thẳm linh hồn.
“Mỹ Ly…” Môi y cũng đắng chát, y hiểu câu nói của
nàng. Nhiều lúc, y cũng nghĩ, nếu đời này không có nàng thì tốt rồi, không gặp
thì đã chẳng phải thương tâm.
“Đừng nói nữa!” Nàng ngắt lời y, dụi mặt vào sâu trong
lòng y, tay siết chặt lấy thắt lưng y. “Không cần nói gì cả! Chỉ cần ôm muội
thế này thôi.”
Nàng phải lưu giữ khoảnh khắc này, trước khi y kịp
biến lại thành chồng của nàng, trở lại làm Khánh vương gia.
Tĩnh Hiên thở dài nghe theo. Cũng như nàng là nguyên
nhân cho mọi đau khổ của y, y cũng chính là nguyên nhân cho mọi đau khổ của
nàng.
Mỹ Ly khóc lóc hồi lâu, cuối cùng lơ mơ thiếp đi trong
lòng Tĩnh Hiên.
Y ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, khuôn mặt nằm mơ
mà vẫn đầm đìa nước mắt ấy, dù không tự nguyện, không bằng lòng đến đâu, cũng
chỉ mình y giúp được nàng thôi!
Khóc lóc đến mệt nhoài rồi ngủ, lúc thức dậy vô cùng
khó chịu, Mỹ Ly cảm thấy ngực nghẹn đắng, đầu như muốn nứt ra. Nàng đã quen
cảnh tỉnh lại chỉ có một thân một mình, y thì chẳng biết đi đâu mất rồi.
“Chủ tử, chủ tử!” Tiếng cười của Nguyệt Sắc vang vọng
từ tít đằng xa, cô lao vào phòng, theo sau là Nguyệt Mặc, đều hoan hỉ như điên
như cuồng.
“Chúc mừng chủ tử! Chúc mừng chủ tử!”
Đám người hầu tươi cười ùa vào phòng, Mỹ Ly kinh ngạc
nhìn bọn họ.“Khi nãy hoàng thượng phái người đến tuyên chỉ, phong Doãn Khác
thiếu gia làm bối lặc! Chủ tử, Doãn Khác là tiểu bối lặc rồi!”
Mỹ Ly vẫn trừng mắt, dường như nghe mà không hiểu, bối
lặc?
Giữa những tiếng chúc mừng xôn xao ấy, Tĩnh Hiên bước
vào. Vừa từ cung về nên vẫn mặc nguyên triều phục, đám người hầu cũng chúc mừng
y, rồi biết ý từ từ lui xuống.
Mỹ Ly ngờ vực nhìn y, y cũng có vẻ không vui, khuôn
mặt tuấn tú phảng phất âm u, nhưng khi bước tới ôm lấy nàng, cử chỉ vẫn dịu
dàng khó tả.
“Dẫu Doãn Khác không thể làm thế tử…” Y ngừng lời,
buồn bực khi phải giải thích thế này, “Là con cả thì phong làm bối lặc cũng
không phải là quá phận. Thêm vào lão tổ tông ủng hộ chu toàn, mọi chuyện có thể
nói là thuận lợi.”
Nàng nhìn y, không biết phải nói gì, không biết phải
làm gì.
Y ngắm nàng hồi lâu rồi thở dài, bất lực với nàng,
cũng bất lực với bản thân, lại giơ tay vuốt tóc nàng, “Mỹ Ly, ta…” Y cau mày,
“Ta sẽ giúp nàng.”
Nàng run lên. Y sẽ giúp nàng? Một câu đơn giản như vậy
lại khiến nàng xúc động hơn mọi câu tình tứ y nói từ trước tới giờ. Nàng cảm
thấy biết ơn y vô cùng! Y giúp Doãn Khác, cũng là giúp nàng. Trước giờ y vẫn là
người đẩy nàng xuống nước cho chết đuối, lần này, y thò tay kéo nàng lên.
“Nguyệt Mặc, ẵm Doãn Khác lại đây.” Y gọi to.
Khi Tĩnh Hiên ôm Doãn Khác vào lòng, Nguyệt Mặc kinh
ngạc mở to mắt, Mỹ Ly cũng bất ngờ đến nỗi không nói nên lời.
Tĩnh Hiên nghiêm nghị lục lấy một túi gấm nhỏ màu đỏ,
rút từ trong ra một chiếc vòng vàng, vụng về đeo vào cổ tay nhỏ xíu ngọ ngoạy
không ngừng của Doãn Khác. Cậu bé không chịu phối hợp, còn bị y ghìm chặt nên
òa lên khóc, vùng vẫy giãy giụa khiến triều phục của y nhăn nhúm hết cả lại.
Môi Mỹ Ly run run, nhưng nàng không ngăn cản.
Tĩnh Hiên chật vật đặt đứa bé đang òa khóc vào lòng Mỹ
Ly, “Vốn định đeo cho con vào lễ ba tháng tuổi, nhưng Tố Doanh trở dạ nên ta
không đến được.” Nói đoạn y đứng ngay dậy, lòng rất khó chịu. Để nàng khỏi rơi
nước mắt, khỏi sống quá khổ sở, y đành phải đối xử tốt với con của gã đàn ông
khác, có uất ức đến đâu thì cũng cam chịu. Y rảo bước đi nhanh, lúc sắp ra khỏi
cửa thì nàng rời giường lao tới, ôm chặt lấy y từ đằng sau. Y cứng người, không
phải nàng đang ôm thân thể y, mà đang ôm trái tim y. Sau khi nàng thành thân,
đây là lần đầu tiên nàng giữ y lại, lần đầu tiên nàng buông Doãn Khác chạy về
phía y.
“Cảm ơn ngài.” Nàng áp mặt vào lưng y, chân thành cảm
kích, cảm kích những gì y đã làm cho nàng, cho Doãn Khác. Y giúp nàng nhìn thấy
một tia hy vọng.
Trái tim Tĩnh Hiên mềm ra thành nước. Vẫn còn uất ức, vẫn
chưa tự nhiên. Nhưng y chợt thấy cam tâm tình nguyện. Chỉ cần nàng cứ ôm y như
vậy, dựa vào y như vậy, y sẽ cam tâm tình nguyện.