Thương Nguyên Đồ

Chương 49: Chương 49: Mười tám tuổi




Dịch: Mộ Quân

Biên: Lan Chi

Phân đường Thiên Yêu Môn bị hủy diệt cũng đã là chuyện hơn một năm trước.

Tại diễn võ trường của Kính Hồ Mạnh phủ.

Yến Tẫn, một thân bạch y, hai tay cầm song kiếm, tỏa ra khí tức băng hàn dày đặc, dâng lên một mảng sương mù mênh mông. Hắn chăm chú quan sát Mạnh Xuyên đang đứng đàng xa.

Yến Tẫn nay mười tám tuổi, cũng đạt đến Vô Lậu Cảnh. Hắn đã sớm khiêu chiến qua các cao thủ nắm giữ Thế ở phủ Đông Ninh, thậm chí cả ba cao thủ cấp bậc Ngưng Đan là Vân Phù Thành, Trương Vĩnh, Bạch Thục Uyển cũng bị hắn đánh bại. Chỉ riêng kỹ thuật dùng kiếm thì hắn cũng nằm trong mấy hạng đầu của giới phàm tục tại phủ Đông Ninh. Thêm vào đó, chẳng những hắn có căn cơ Thần Ma hùng hậu mà lực lượng, tốc độ đều vượt xa cao thủ Ngưng Đan bình thường khác. Cho nên việc hắn có thể đánh bại liên tiếp 3 vị đại cao thủ Ngưng Đan là chuyện hiển nhiên.

Nhưng mà...

Có một người hắn đánh bại không được.

Chính là Mạnh Xuyên!

“Yến Tẫn, đây là chiêu cuối hôm nay chúng ta luận bàn.” Mạnh Xuyên đang đứng từ xa, cất lời. Hắn mặc một bộ đồ xanh thẫm, tay nắm thanh đao đặc chế cho riêng mình, nói xong, thân hình hắn liền di chuyển.

Vèo!

Thân ảnh Mạnh Xuyên như hư ảo xuyên qua khu vực có khí tức băng hàn kia. Khí tức này cũng phần nào khiến thân thể hắn đông cứng lại, chẳng những làm hắn chậm lại mà còn cản trở tầm nhìn. Tuy nhiên, lôi điện trong cơ thể Mạnh Xuyên lập lòe, tốc độ nhanh đến mức không tưởng tượng được. Mặc dù tốc độ của hắn bị khí tức băng hàn làm ảnh hưởng đôi chút, vẫn như trước, vượt xa Yến Tẫn.

Vụt! Đao quang lóe lên, không một tiếng gió, vô thanh vô tức chém tới. Hiển nhiên đao pháp tới trình độ này, ngay cả không khí cũng không còn là lực cản.

Yến Tẫn dồn hết sức lực cố gắng cản lại bằng song kiếm.

Một cái chớp mắt.

Xung quanh xuất hiện tám Mạnh Xuyên, chém ra tám ánh đao khác nhau, mỗi đao đều nhắm thẳng vào những sơ hở của kiếm thuật song kiếm.

Đương nhiên thực tế Mạnh Xuyên ko có thuật phân thân, là thân pháp hắn quá nhanh tạo thành hư ảnh. Tám đạo đao quang kia cũng có thứ tự trước sau, chém ra liên tiếp.

Yến Tẫn thông qua lĩnh vực băng sương đang áp chế tứ bề cũng cảm nhận rõ ràng MX liên tiếp chém ra tám đao. Song kiếm của hắn cũng liên tiếp đón đỡ, hắn cảm giác đao của Mạnh Xuyên như đang xé nát song kiếm trong tay hắn, muốn xé ra một sơ hở. Tuy nhiên dưới sự toàn lực liên tiếp ngăn cản của Yến Tẫn, Mạnh Xuyên đành không công mà về.

“Vèo”

Mạnh Xuyên lắc mình một cái lùi ra xa khoảng mười trượng, tốc độ này khiến Yến Tẫn giật mình.

Tốc độ này quá đáng sợ rồi. Hắn cũng nghe nói tu luyện Lôi Đình Thần Thể sẽ có tốc độ rất nhanh, nhưng Mạnh Xuyên chính là thuộc loại tuyệt thế thiên tài trong những người tu luyện Lôi Đình Thần Thể!

“Yến Tẫn, ngươi tu luyện loại kiếm pháp rùa đen này càng lúc càng lợi hại nha, ngay cả đao thuật của ta cũng phá không nổi” Mạnh Xuyên cười nói, “Được rồi được rồi, không cần đấu nữa.”

“Cảm ơn ngươi” Yến Tẫn thu kiếm lại nhìn Mạnh Xuyên, nghiêm túc nói “Ta biết ngươi đang giúp ta ma luyện kiếm thuật”

“Haha, ta cũng là ma luyện đao thuật thôi” Mạnh Xuyên đi đến bàn đá bên cạnh rót một ly trà rồi uống cạn.

Đang ngồi cạnh bàn đá xem sách, Liễu Thất Nguyệt, đã có phong vận thành thục dáng dấp thiếu nữ trưởng thành, bất quá hiện tại nàng lại thấp hơn Mạnh Xuyên nửa cái đầu. Mạnh Xuyên nay đã mười tám tuổi, vóc dáng cũng đã cao lên rất nhiều so với trước đây.

“Yến Tẫn, A Xuyên hắn ỷ vào thân pháp nhanh, đao pháp nhanh, muốn đánh là đánh, muốn lui là lui. Ngươi căn bản là không có khả năng làm hắn bị thương. Ngươi chết tâm đi.” Liễu Thất Nguyệt bĩu môi nói.

“Ta biết, chỉ cần kiếm pháp của ta có thể cuốn lấy hắn thì sẽ có hy vọng đánh bại hắn thôi” Yến Tẫn nói một cách vô cùng nghiêm túc.

“Thất Nguyệt, kiếm thuật âm dương băng hỏa của Yến Tẫn có lực uy hiếp rất lớn, ta cũng không dám cùng hắn dây dưa” Mạnh Xuyên nói.

Bản thân hắn có căn cơ Thần Ma hùng hậu, nhưng căn cơ của Yến Tẫn cũng không kém gì.

Bản thân hắn chiếu theo “9 điều tu hành” đã đặt ra, theo đuổi cực hạn, phát huy “nhanh” đến cực hạn. YẾN TẪN thì nhất tâm nhị dụng, phát triển song kiếm thuật, am hiểu sở trường chém giết chính diện. So lại với việc tu hành của bản thân, hắn cũng đã nhanh thêm một bước nữa.

Bản thân hắn ngộ ra “đao thế” trước Yến Tẫn hơn nửa năm, nên mới có thể chiếm thượng phong, nhưng cũng không cách nào đánh bại.

Trừ phi hắn vận dụng tâm hồn chi lực. Có điều đó là bí mật của riêng hắn, không đến thời khắc khẩn cấp sẽ không sử dụng.Khi tỷ thí luyện tập thì hắn tỷ thí như bình thường, chỉ khi đấu với cô tổ mẫu, hắn mới dùng đến tâm hồn chi lực.

“Mạnh Xuyên, ngươi năm nay tính đi Nguyên Sơ Sơn à?” Yến Tẫn hỏi.

“Đương nhiên” Mạnh Xuyên gật đầu.

Yến Tẫn khẽ gật đầu, liền đáp:“Một tháng sau chúng ta đấu lại”

Nói xong, hắn quay người rời đi.

“Cái tên Yến Tẫn này đúng thật kiêu ngạo, chẳng hiểu nhân tình thế thái, cứ chạy qua chỗ chúng ta mà chưa bao giờ mang theo lễ vật gì. Nói chuyện thì lạnh băng băng. Nhắc mới nhớ, A Xuyên người còn có ân cứu mạng hắn đó.” Sau khi YẾN TẪN đi rồi, Liễu Thất Nguyệt mới bực bội mà nói.

“Tính tình hắn là vậy, hắn đối với chúng ta đã rất khách khí rồi, bằng không hắn sẽ không đếm xỉa gì đến ngươi. Mà ta so chiêu cùng hắn cũng vì kiếm thuật của hắn xác thực có thể giúp ta ma luyện đao pháp của mình” Mạnh Xuyên nói

Bây giờ mà gặp lại Mộ Dung Du, không cần dùng đến tâm hồn chi lực, hắn cũng có thể dễ dàng đánh bại.

Nhưng Mạnh Xuyên tuyệt đối không kiêu ngạo dù chỉ một chút.

Lật xem qua các tin tức tình báo do phân đường Đông Ninh chuyển tới, Mạnh Xuyên biết được tình hình hiện tại giữa nhân tộc và yêu tộc căng thẳng đến cỡ nào. Cần phải nâng cao thực lực bản thân hơn nữa. Nhất là dưới tình thế hiện tại, nếu không sử dụng tâm hồn chi lực, hắn khó mà lọt vào vị trí hai mươi thiên tài trong toàn thiên hạ. Giống như cô tổ mẫu nói về vị ngũ công tử kia của An Hải Vương, 13 tuổi ngộ ra Thế, 15 tuổi thành Thần Ma rồi. Còn rất nhiều người ưu tú hơn hắn. Đương nhiên đa phần những thiên tài danh chấn thiên hạ đều đã lần lượt tiến vào Nguyên Sơ Sơn rồi.

“Cái gì, mấy năm trước, yêu tộc xâm nhập khu vực nhân tộc ta tới 129 lần?” Liễu Thất Nguyệt đang xem sách bỗng kinh hô, “A Xuyên, thứ viết trên mấy quyển sách trong thư phòng ngươi là thực?”

Mạnh Xuyên liếc mắt qua.

Đó là một quyển trong rất nhiều sách vở mà trước đây cô tổ mẫu gửi tới.

“Là thực” Mạnh Xuyên gật đầu, “Chiến tranh giữa nhân tộc và yêu tộc, quả thật con người yếu thế hơn yêu tộc cường đại. Bất quá nơi đây chung quy cũng là thế giới của nhân tộc, còn yêu tộc thì sống ở yêu giới, bọn chúng nhất định phải đi qua Giới Môn mới có thể tiến vào. Tại Vĩnh Tồn Giới Môn, nhân tộc đã xây dựng một tòa Biên Thành khổng lồ, đồng thời có Thần Ma cường đại trấn giữ.”

“Năm đấy, yêu tộc xâm nhập 129 lần, là chuyện lúc chưa có dấu hiệu xuất hiện Giới Môn, yêu tộc mới thừa cơ mà chém giết vào. Mà Giới Môn thì hầu hết là không ổn định, có lúc tồn tại nửa ngày, có lúc lại tồn tại mười ngày nửa tháng, nói chung là sẽ biến mất. Chân chính tồn tại vĩnh hằng là cực kì ít ỏi. “

“Ví dụ như Thấm Dương quan của phủ Đông Ninh phủ chúng ta, trong vòng 800 năm tới, là Giới Môn vĩnh hằng duy nhất của phủ Đông Ninh phủ” Mạnh Xuyên nói

Liễu Thất Nguyệt khép sách lại.

Những tin tức ghi trong sách khiến nàng không rét mà run.

“Thực sự chết quá nhiều người rồi, mỗi lần chúng xâm nhập là rất nhiều người là chết đi” Liễu Thất Nguyệt nói, thanh âm có chút yếu ớt.

“Khi ta 6 tuổi đã tận mắt thấy qua” Mạnh Xuyên bình tĩnh đáp lời, “Lần đó chúng lọt vào một tòa huyện thành, nhân tộc bị tàn sát hơn 10 vạn người. May mắn là có Thần Ma đến kịp, bằng không ta cũng táng thân trong cuộc xâm nhập lần đó của yêu tộc”

Vì cái gì mà mỗi một tòa phủ thành đều thiết lập cung Ngọc Dương trấn phủ.

Chính là vì bảo hộ dân chúng trong thành, đồng thời khi cần thiết, có thể điều động Thần Ma gần nhất đến chi viện một số huyện thành.

“Đúng rồi, A Xuyên, năm nay ngươi có đi đại hội Ngọc Dương trấn trảm yêu tham gia Thịnh Hội Chém yêu của Ngọc Dương Cung không?” Liễu Thất Nguyệt hỏi, “Còn nửa tháng nữa là đến rồi”

“Ta đã đáp ứng viện trưởng rồi, đến lúc đó sẽ đi.” Mạnh Xuyên cười đáp, “Ngươi cũng ngộ ra bí kĩ, hẳn là Thần tiễn thủ duy nhất trong tám đạo viện lớn ngộ ra bí kĩ đấy”

Liễu Thất Nguyệt nhíu mày một cái: “Cái đó là đương nhiên, bất quá so với Mạnh Xuyên ngươi hay là cái tên Yến Tẫn kia ta vẫn còn kém xa”

Mạnh Xuyên cười cười.

Thời gian trôi rất mau, qua thêm mấy ngày, bản thân hắn đạt đến Vô Lậu Cảnh đã được ba tháng rồi, chân khí trong thân thể cũng sắp viên mãn hoàn toàn rồi, có thể thử Ngưng Đa rồi.

“Không biết ta có thể thành công trong lần đầu tiên ngưng đan hay không đây” Mạnh Xuyên thầm nghĩ.

Ở phủ Đông Ninh này, bên dưới Thần Ma, cũng chỉ có 3 người Ngưng Đan thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.