Thương Nguyên Đồ

Chương 12: Chương 12: Thịnh hội trảm yêu




Dịch: Tiểu Hắc

Mùng ba tháng ba.

Hai chiếc xe ngựa lớn dừng ở ngoài cửa Ngọc Dương Cung, viện trưởng đạo viện Kính Hồ, Cát Ngọc bước xuống từ chiếc xe ngựa đi trước, còn chiếc xe ngựa đằng sau thì có sáu người, chính là đám Mạnh Xuyên, Ngô Kỳ, Vạn Mãng... sáu vị đệ tử của đạo viện. Trong xe rất rộng rãi, sáu người ngồi cũng không phải chen chúc.

“Ngọc Dương Cung.” Đám sáu người Mạnh Xuyên đều ngẩng đầu nhìn tòa cung điện này.

Ngọc Dương Cung là thánh địa của phủ Đông Ninh, Ngọc Dương cung chủ cũng là tồn tại mạnh nhất ở phủ Đông Ninh.

Nguyên Sơ Sơn trong truyền thuyết đều xây dựng một tòa Ngọc Dương Cung trong mỗi tòa phủ thành ở vương triều Đại Chu, hơn nữa còn phái một vị đệ tử trấn thủ Ngọc Dương Cung. Ngọc Dương cung chủ là lực lượng mạnh nhất trấn thủ một phủ!

Thần Ma mạnh nhất trong hơn trăm năm qua ở phủ Đông Ninh là lão tổ Trương gia cũng bái nhập Nguyên Sơ Sơn, bây giờ ông ta cũng đang trấn thủ một phương.

“Đi theo ta đi vào.” Cát Ngọc nói rồi dẫn đầu đi lên phía trước, sáu người Mạnh Xuyên đi theo đằng sau cùng nhau bước vào cửa Ngọc Dương Cung.

Lúc này, phía sau lại có mấy chiếc xe ngựa hào hoa xa xỉ chạy đến, có người bước xuống xe ngựa.

Đám người Mạnh Xuyên quay đầu lại nhìn.

“Hả?” Mạnh Xuyên nhìn thấy Vân Thanh Bình, cũng nhìn thấy Vân Phù An. Vân Phù An còn mang theo phu nhân cùng nhau đến đây.

“Thịnh hội trảm yêu ở Ngọc Dương Cung, cũng là một buổi thịnh hội hiếm có ở phủ Đông Ninh, triều đình cùng ngũ đại gia tộc Thần Ma đều có thể phái người tới quan sát.” Cát Ngọc Viện trưởng thuận miệng nói, “Có điều, mỗi gia tộc chỉ có thể phái tối đa mười người đến đây.”

****************

“Là Mạnh Xuyên.” Vân Thanh Bình đứng cùng một chỗ với đám tộc nhân, cũng nhìn thấy Mạnh Xuyên, nội tâm nàng lúc này có chút phức tạp.

Dù sao cũng là vừa mới hiểu chuyện, đã bị đính ước chung thân cùng với người ta, sống hết cả đời người!

Tuy rằng đã giải trừ hôn ước, nhưng cảm giác trong lòng đối với người ta cũng không thể giống như người dưng. Huống hồ vừa mới giải trừ hôn ước không được bao lâu thì Mạnh Xuyên đã một bước lên trời, ngộ ra bí kỹ, trở thành thiên tài chói mắt khắp phủ Đông Ninh. Ngay cả đám tộc nhân, hảo hữu cũng to nhỏ chuyện này, khiến nội tâm nàng cũng có chút rối bời.

Nhưng Vân Thanh Bình không hề hối hận, bởi vì Mạnh Xuyên có lợi hại hơn nữa, cũng không phải là người nàng thích!

“Mấy tên tiểu tử các ngươi, đều phải quan sát cẩn thận.” Vân gia tộc trưởng, Vân Phù Thành dáng vẻ khôi ngô, nhìn về phía sáu tên tiểu bối trẻ tuổi nói, “Đợi lúc các người hai mươi tuổi đi phục vụ nghĩa vụ quân sự, cũng là lúc cùng yêu quái đánh nhau sống chết. Lần này các ngươi được tận mắt chứng kiến yêu quái hung tàn, nếu như ai bị hù sợ nhắm mắt không dám nhìn thì trở về sẽ bị giam trong tĩnh thất mười ngày!”

“Vâng, cha/đại bá.” Đám sáu người Vân Thanh Bình đều ngoan ngoãn đáp.

Vân Phù Thành, là Vân gia lão đại, người kiệt xuất nhất trong tam hùng.

Hắn đi phục vụ nghĩa vụ quân sự ở Thấm Dương Quan lập được công lao trác tuyệt, chẳng những đã ngộ ra Thế, thậm chí còn đã Ngưng Đan thành công. Chỉ là lúc hắn chém giết yêu quái đã sử dụng cấm thuật quá lâu, đả thương căn cơ, đời này vô vọng thành Thần Ma.

“Đại ca, chồng ta tranh thủ thời gian đi vào thôi, đừng đứng ở ngoài cửa cung này làm gì nữa.” Vân Phù An liền cười nói. Trước mặt đại ca, hắn luôn tươi cười đón chào, đại ca có mắng hắn, hắn cũng phải ngoan ngoãn chịu đựng! Không có biện pháp khác, trong mắt quân đội Thấm Dương Quan, trong mắt triều đình, người ta đương nhiên là nhận biết đại ca Vân Phù An hơn là hắn.

“Ừ, đi vào.” Vân Phù Thành gật đầu.

Huynh đệ bọn họ hai đều mang theo phu nhân, cùng với sáu tên tiểu bối trong gia tộc cùng nhau bước vào Ngọc Dương Cung.

******

Trên một quảng trường trống trải trong Ngọc Dương Cung, có một tòa lôi đài lớn, xung quanh bày đặt rất nhiều chỗ ngồi.

Bát đại đạo viện, ngũ đại gia tộc, quan phủ triều đình, Ngọc Dương Cung đều có vị trí.

Mạnh Xuyên đương nhiên là ngồi ở trận doanh của đạo viện Kính Hồ.

“Xuyên nhi.” Tộc trưởng Mạnh Viêm Bình, Mạnh Đại Giang dẫn theo tám tên tiểu bối Mạnh gia cùng tới đây kiến thức. Mạnh Đại Giang còn nhìn Mạnh Xuyên nháy mắt mấy cái.

“Cha ta.” Mạnh Xuyên nói thầm.

“Các đại gia tộc đều có rất nhiều tiểu bối tới tham gia.” Mạnh Xuyên nhanh chóng phát hiện, ngũ đại gia tộc đều có hai ba vị trưởng bối dẫn theo đám tiểu bối đến mở mang kiến thức. “Thậm chí Vân gia tộc trưởng cùng Vân Phù An còn dẫn theo cả phu nhân tới đây. Cũng đúng... tiểu bối Vân gia trên sáu tuổi và dưới hai mươi tuổi, chắc chỉ có sáu người này thôi.”

Vân gia có quá ít nhân khẩu.

Vân gia lão tổ là đời thứ nhất, đời thứ hai thì có năm nam một nữ. Đời thứ ba chính là thế hệ Vân Thanh Bình...

Toàn bộ Vân gia cũng chỉ có hơn mười người.

Tham gia thịnh hội trảm yêu ở Ngọc Dương Cung lần này phải đem toàn bộ đám tiểu bối vừa tuổi đến, còn dẫn theo cả phu nhân tới đây.

Bọn tiểu bối trong tứ đại gia tộc khác phải cạnh tranh vô cùng khốc liệt mới có thể đến đây quan chiến.

“Ngọc Dương cung chủ tới.”

Tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt đứng lên, ngay cả tri phủ đại nhân cũng đứng lên, thậm chí chủ động đi chào đón.

“Ngọc Dương cung chủ?” Mạnh Xuyên quan sát từ xa.

Đó là một vị thanh niên cao lớn khôi ngô, cả người như được điêu khắc từ ngọc thạch, bước đi từng bước một, giống như là tồn tại rực rỡ nhất trong trời đất. Ánh mắt của hắng sáng chói, lướt qua ai cũng khiến người khác không kìm được mà khẽ cúi đầu, không dám đối mặt. Vị này chính là người mạnh nhất phủ Đông Ninh, thần thủ hộ che chở phủ Đông Ninh.

Cũng là một vị Thần Ma đi ra từ Nguyên Sơ Sơn!

Ngọc Dương cung chủ đi tới ghế chủ tọa, trực tiếp ngồi xuống. Tuy rằng ngồi, nhưng lại mơ hồ có uy thế vô hình bao phủ khắp bốn phương tám hướng. Đến cả viện trưởng Cát Ngọc thường ngày phóng đãng không chịu trói buộc thì đứng trước Ngọc Dương cung chủ cũng phải vô cùng quy củ.

“Hả?” Lúc này đám người Mạnh Xuyên mới chú ý tới, hai bên phía sau Ngọc Dương cung chủ có một thanh niên gầy yếu cùng với một thiếu niên áo trắng.

“Thanh niên gầy yếu kia là Mai Nguyên Tri, còn thiếu niên áo trắng kia là ai?” Mạnh Xuyên hơi nghi hoặc.

“Mạnh sư huynh, ngươi có biết thiếu niên áo trắng kia là ai không?” Vạn Mãng thấp giọng hỏi.

“Không biết.” Mạnh Xuyên lắc đầu.

“Mai Nguyên Tri đứng ở sau lưng Ngọc Dương cung chủ thì còn hiểu được, nhưng còn thiếu niên áo trắng kia là ai?” Ở chỗ khác cũng mấy tiếng xì xào bàn luận, hiển nhiên mọi người đều chú ý tới thiếu niên áo trắng.

Lúc này, tri phủ đại nhân tiến lên vài bước, ngắm nhìn chung quanh, rồi cất cao giọng nói: “Chư vị, thịnh hội trảm yêu ở Ngọc Dương Cung tổ chức ba năm một lần, chính là do Nguyên Sơ Sơn định ra. Ý muốn rèn luyện tất cả các vị thiếu niên anh kiệt trong phủ, giúp các thiếu niên anh kiệt trước lúc tiến nhập chiến trường, có thể sớm đánh nhau cùng với đám yêu quái, chính thức thể nghiệm sự lợi hại của đám yêu quái. Như thế, tương lai khi lên chiến trường, cũng có nhiều cơ hội sống sót hơn. Chư vị phải hiểu dụng tâm lương khổ của Nguyên Sơ Sơn.”

“Quy củ của thịnh hội trảm yêu này, chư vị anh kiệt cũng cần lắng nghe cẩn thận.” Tri phủ đại nhân cất cao giọng nói, “Lần này lên lôi đài chém giết tửnh tử với đám yêu quái, nếu cảm thấy không ngăn cản nổi thì chỉ cần nhảy xuống lôi đài là có thể bảo mệnh. Các ngươi không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vì, có cung chủ ở đây, điều đó sẽ không thể xảy ra.”

Vừa nói, tri phủ đại nhân còn quay qua cười cười với Ngọc Dương cung chủ.

“Đương nhiên, trên lôi đài cấm người ngoài n hồng tay, lúc ấy chết trận cũng không cần oán trách. Đây là quy củ của thịnh hội trảm yêu, ai cũng không thể làm trái.” Tri phủ đại nhân lãnh đạm nói, “Trước tiên có thể nói cho các ngươi biết, trong lịch sử, cũng đã có người chết hoặc gãy tay gãy chân trên lôi đài. Nếu sợ, có thể lập tức từ bỏ cơ hội lần này.”

Nhưng không có ai từ bỏ.

Lúc thực hiện nghĩa vụ quân sự, ở trên chiến trường có thể còn nguy hiểm hơn như thế này nhiều. Nếu từ bỏ cơ hội lần này, sẽ bị toàn bộ phủ Đông Ninh chế nhạo xem thường.

“Tốt! Vậy thịnh hội trảm yêu, chính thức bắt đầu đi.” Tri phủ đại nhân nói xong liền quay trở lại vị trí của mình.

Một cỗ xe cũi được đưa tới.

Trong xe cũi giam một con Trư Yêu đang đứng thẳng, con Trư Yêu này cao chừng một trượng hai, thân hình mập mạp phủ một lớp lông đen. Nó nhìn về phía đám người bên ngoài xe cũi với ánh mắt đầy sát khí.

“Ngoan ngoãn nào.” Một vị nam tử cụt tay kéo xe cũi mở miệng nói.

Nghe thấy tiếng của nam tử cụt tay, cả người Trư Yêu run lên, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

“Chỉ cần chiến thắng trên lôi đài, thì có thể ăn một bữa no bụng. Nếu có thể giết chết một vị thiếu niên Nhân tộc, ngươi có thể hưởng thụ mỹ thực rượu ngon mười ngày.” Nam tử cụt tay nói, “Nhưng mà ngươi không được rời khỏi lôi đài, dám chạy ra lôi đài, ngươi sẽ bị phanh thây xé xác mà chết!”

“Ta biết rõ.” Trư Yêu thấp giọng nói, miệng phun tiếng người.

Xe cũi được kéo đến bên cạnh lôi đài.

Mở cửa xe cũi.

“Lên đi.” Nam tử cụt tay lãnh đạm nói.

Trư Yêu vừa bước ra, liền nhảy lên lôi đài, tay chân nó vẫn còn đeo xiềng xích nặng nề, lúc nhảy lên lôi đài thì những xiềng xích này cũng đụng nhau kêu leng keng.

Mạnh Xuyên cẩn thận nhìn chằm chằm vào nó, hắn có thể mơ hồ cảm giác được lực lượng của đầu Trư Yêu này đang sục sôi, lớp lông màu đen cứng cỏi không t hoa kém gì trọng giáp. Trư Yêu tràn ngập sát ý nhìn về bốn phía, đối với nó mà nói, đám nhân tộc xung quanh đều là cừu địch! Ánh mắt nó hiện lên vẻ điên cuồng, cùng với dáng vẻ đậm đặc sát ý khiến một vài tên thiếu niên run sợ. Vị thiếu niên trẻ nhất ở Vân gia năm nay mới tám tuổi thậm chí sợ tới mức tái mặt, hắn ôm chặt lấy mẫu thân mình.

“Không được ôm.” Vân Phù An giận dữ mắng mỏ con mình, ánh mắt lạnh lộng nhìn chằm chằm vào thê tử, “Mẹ chiều con hư!”

Mà lúc này, quan viên triều đình nhìn danh sách, cất cao giọng nói: “Đệ tử Tẩy Tủy Cảnh lên lôi đài trước. Thứ nhất, đạo viện Liệt Dương “Trương Như Thượng“.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.