Từ trong thế giới xa hoa truỵ lạc của Super Girl đi ra, La Đan day day huyệt Thái Dương, vô mục đích đi loạn loanh quanh “Phố hoa”. Nữ nhân nóng bỏng của Super Girl một mực khiêu khích trong lòng hắn lại không kích dậy nổi chút hứng thú nào của hắn, điều này làm cho hắn có chút phiền muộn.
29 tuổi hẳn là coi như còn trẻ a, lại thật sự đã “buông đao chịu trói” sao? Ngoại trừ người bạn gái đã đính hôn, gần nhất hắn đối với bất kỳ nữ nhân nào đều đần độn vô vị, nếu như không phải vì xã giao, hắn tuyệt không lưu hoa luyến cỏ bên ngoài. Hảo hữu giễu cợt hắn, có phải là công năng của “bộ phận nào đó” xảy ra chướng ngại, mới khiến cho hắn biến thành nam nhân mô phạm thủ thân như ngọc... Thật sự là mất mặt!
Trải qua một con ngõ thì, cảm giác bên vai có người va chạm, đem hắn tiến vào góc khuất. Ngay sau đó, trên cổ mát lạnh, một con dao nhỏ đè lên hắn.“Còn muốn sống, nôn tiền ra.” Một thanh âm cố ý thay đổi, thốt ra từ trong cuống họng nói với hắn.
Hắn gặp côn đồ! Thật sự là...
Ông trời có mắt!
Biết rõ lòng hắn đang phiền, cố ý đưa lên “Bao cát miễn phí” giúp hắn hả giận. Tiểu tử bất hạnh này nhìn thấy hắn từ trong chốn đốt tiền Super Girl đi ra, chỉ cho rằng hắn là kẻ có tiền, tuyệt sẽ không nghĩ tới, người đang bị mình kề dao lên cổ, đã từng vì hai lần dũng cảm hạ gục kẻ bắt cóc có mang súng mà được trao tặng huy hiệu “Công dân hăng hái vì việc nghĩa”.
“Ngươi muốn cái gì cứ lấy tất cả đi, ngàn vạn lần đừng đả thương ta...” La Đan cố ý trêu chọc y, giả bộ sợ hãi. Ngoại trừ những buổi huấn luyện hàng tuần, đã lâu hắn không thật sự động quyền. Khó khăn lắm mới có món đồ chơi đưa tới cửa, nhất định phải quý trọng, chậm rãi chơi, không thể lãng phí!
“Ngoan ngoãn hợp tác thì cho ngươi lưu cái mạng. Trước tiên đem ví tiền, đồng hồ để xuống đất!”
“Hảo, hảo, ta đặt xuống đây, ngươi chú ý con dao....” La Đan chậm rãi móc ví tiền, tháo xuống đồng hồ, xoay người đặt lên mặt đất.
“Tiểu Hà Mễ, ngươi là càng hỗn* càng chẳng ra sao. Hiện tại đổi nghề thành cướp bóc? Khoan ca của các ngươi dạy dỗ huynh đệ thế nào vậy?” Thanh âm từ trên trời rơi xuống cắt đứt hào hứng của La Đan. Người nào? Xen vào việc của người khác! Hắn còn chưa bắt đầu chơi a! (* ý nói lăn lộn trong giới hắc đạo)
Ngẩng đầu nhìn lại, sâu trong ngõ tắt nhỏ âm u đi ra một nam nhân mặc trang phục màu đen da bóng bó sát, do bóng tối nên không thấy rõ mặt, nhưng qua bộ y phục cũng đủ biết hình thể kiện mỹ vô cùng, là thân hình tam giác ngược tiêu chuẩn! (Nói đơn giản là ngực nở eo thon a! ^^)
“Lôi Tuyền? Ngươi... Ngươi tạm thời đừng xen vào việc của người khác!” Kẻ côn đồ bị gọi là Tiểu Hà Mễ trở nên rất khẩn trương, tay khẽ run rẩy một cái, lại đem cổ La Đan cắt ra một vệt máu.
Mẹ kiếp! Cái gã đột nhiên xuất hiện không chỉ phá vỡ trờ chơi mèo vờn chuột của hắn, còn hại hắn nhất thời chủ quan mà bị thương! La Đan không còn tâm tình đùa giỡn tiếp, khuỷu tay nhanh như chớp thúc đến lồng ngực tên côn đồ, nhưng hắn vừa có hành động, chỉ thấy trước mắt lớp da bóng phản quang lóe lên, cái người bị gọi là Lôi Tuyền một cú phi cước, con dao rơi xuống đất, theo sát lại là một quyền bay tới, chuẩn xác trúng mặt mục tiêu. Đáng thương Tiểu Hà Mễ, không kịp có bất luận chống cự gì, quay vù vù rồi ngã trên đất.
Thân thủ thật là lợi hại a! Tâm tình La Đan có chút chuyển biến tốt đẹp. Cao thủ khó cầu, hẹn người này hôm nào đến huấn luyện quán đi chơi a...
Còn đang xuất thần, người nọ túm Tiểu Hà Mễ lên, nói với hắn: “ Cầm lấy đồ của ngươi đi, ta sẽ giúp ngươi tìm người băng bó một chút.” La Đan đang ước gì kết giao được với người này, vội vàng nói tiếng cảm ơn, đi theo sau.
Sâu trong ngõ tắt có một cánh cửa nhỏ, đại khái là cửa sau của một quán bar a. Cánh cửa gỗ khá tinh mĩ mở ra, âm nhạc du dương bay vào trong tai. Không phải một quán bar cấp thấp. La Đan thầm nghĩ.
Vào trong phòng nghỉ, người nọ bỏ qua Tiểu Hà Mễ, ngồi vào sô pha, chân đạp đạp lưng Tiểu Hà Mễ, nhấn chuông gọi phục vụ. Rất nhanh, một nam hài xinh đẹp mặc trang phục bồi bàn đi tới, chứng kiến tình hình trước mắt, hỏi:“Tuyền ca, có chuyện gì?”
Người nọ một ngón tay chỉ La Đan,“Hắn bị thương, giúp hắn băng bó.” Sau đó đã cầm lên điện thoại bên cạnh bắt đầu quay số.
“Khoan ca a, ta là Lôi Tuyền. Ngươi quản lý huynh đệ như thế nào vậy? Càng ngày càng không ra gì đi? Thằng Tiểu Hà Mễ rõ ràng chạy đến Dạ Sử của chúng ta cướp bóc đánh người! Người đang ở chỗ ta, tìm người đến dẫn hắn về!”
Dạ Sử? La Đan lắp bắp kinh hãi.Thì ra nơi này là Dạ Sử! Đây là Club Nam tiếp viên xa hoa nhất, nổi danh nhất thành phố, cũng là club duy nhất kinh doanh bán công khai ở Phố hoa! Nam tiếp viên và gái bán hoa cũng khá là khác biệt, nam tiếp viên chỉ dùng để “An ủi” những nữ tử nhộn nhạo xuân tâm. Nghe một nữ lão bản “trong nghề” nói, nam hài trong Dạ Sử tất cả đều là người được chọn kỹ lựa khéo, lại trải qua huấn luyện hà khắc mới cho phép “Lên top”, anh tuấn suất khí, mị lực mười phần, mỗi người đều vào hàng “sát thủ”. Vào bàn phí đã cao, mang nam hài ra ngoài phí tổn càng cao hơn, nữ nhân tới nơi này không giàu thì cũng sang. Vậy người gọi là Lôi Tuyền này, là người của Dạ Sử sao?
Trong khi miên man suy nghĩ, nam hài bồi bàn vừa mới chạy đi đã ôm hòm thuốc đến, bắt đầu sát trùng miệng vết thương cho cho La Đan. Lần này La Đan cẩn thận dò xét, nam hài này chẳng qua là bồi bàn, dáng người, tướng mạo đều đủ để cùng người mẫu của công ty T so sánh. Dạ Sử quả thật danh bất hư truyền! Mà dưới ánh đèn nhìn kỹ Lôi Tuyền, không khỏi làm kẻ vốn tự phụ như La Đan âm thầm bất mãn... Sao có thể có đẹp trai như vậy, dù sao cũng là cái nam nhân...
Trong lòng âm thầm vì chính mình phân cao thấp, bên kia Lôi Tuyền lại nhìn hắn cười: “Nhĩ hảo, ta là Lôi Tuyền. Địa bàn quanh Dạ Sử gần đây thái bình, không nghĩ tới có loại bại hoại này xuất hiện, không dọa đến ngươi a?”
La Đan không kịp phản ứng, ngây ngốc lắc đầu:“Không có. Ngươi là... bảo tiêu ở đây?”
Nam hài băng bó cho hắn “phốc” bật cười, “Tuyền ca chính là No.1 siêu cấp thẻ đỏ của Dạ Sử chúng ta a! Ngươi là nam nhân, chưa nghe nói qua cũng bình thường. Không biết có bao nhiêu nữ nhân vì tranh hắn đánh nhau vỡ đầu, vung tiền dìm chết được người! Đúng là coi tiền như rác.”
A, thì ra... Nam nhân xuất sắc này cũng chỉ là một gã tiếp viên mà thôi...
Một nguyên nhân không tên trỗi dậy trong lòng làm La Đan có chút thất vọng.
Ping! Ping! Ping! Tiếng đập cửa vội vàng vang lên.“Lôi lão đệ, là ta, A Khoan.”
“Khoan ca a, mời đến, mời đến.” Trong miệng nói mời, Lôi Tuyền liền cái mông cũng đều không nhúc nhích.
Đẩy cửa vào xem xét chính là một tay xã hội đen, trong miệng ngậm xì gà, tiến vào phòng cũng không gỡ kính râm, bên trong Âu phục màu đen không mặc áo sơ mi, để lộ lồng ngực. Vừa tiến đến liền đi thẳng đến trước mặt Lôi Tuyền, nhìn cũng không nhìn Tiểu Hà Mễ đang bị người giẫm lên lấy một cái. “Lôi lão đệ, thật có lỗi, thật có lỗi. Đều là ta dạy dỗ thủ hạ bất lực, cho lão đệ thêm phiền toái.” Nói rồi đá vào kẻ đáng thương trên mặt đất một cước,“Tên chó má này, nhất định là hôm nay đi thu nợ không xong, muốn cướp ít tiền về báo cáo kết quả công tác! Có hay không làm hư gì đó của Dạ Sử? Ta tính tiền!”
Lôi tuyền cười cười:“Hảo, Khoan ca, cùng ta khách khí như vậy làm gì. Ta chỉ nghĩ ngươi gọi ai đó đến dẫn hắn trở về, ngươi còn tự mình đi một chuyến. Hắn cũng không có làm hư thứ gì của, nhưng lại làm một người bị thương.” Nói rồi một ngón tay chỉ sang La Đan.
“Mẹ kiếp, tên hỗn đản không có mắt này, rõ ràng làm bị thương huynh đệ Dạ Sử!” Khoan ca vội vàng móc ví tiền ra, lấy một chồng tiền mặt đưa cho Lôi Tuyền,“Một chút phí thuốc men, thật sự là ngại quá, trở về rồi ta nhất định nghiêm gia quản giáo!”
Rõ ràng đem hắn cũng trở thành nam tiếp viên! Nghĩ hắn là Doanh nhân trang nghiêm đứng đắn, điểm nào lớn lên giống nam tiếp viên! La Đan thầm mắng cái kẻ có mắt không biết mở to mà nhìn người, “Khoan ca”, hắn dùng ánh mắt kháng nghị trừng sang, đáng tiếc Khoan ca căn bản không nhìn hắn dù chỉ thoáng cái.
Lôi Tuyền này chỉ là nam tiếp viên mà thôi, vì sao thân là xã hội đen tiểu đầu mục như “Khoan ca” cũng tất cung tất kính với anh ta như vậy? Nam nhân này đến tột cùng có chỗ nào hơn người? La Đan càng ngày càng hiếu kì.
Lôi Tuyền cũng không chối từ, tùy tiện đưa tay tiếp nhận tiền mặt, ném lên ghế sa lon, hướng về phía nam hài vừa mới băng bó tốt cho La Đan, búng tay, “Còn không mang rượu lên tiếp Khoan ca, ta thỉnh.” Khoan ca vội nói: “Không được, không được, hôm nào lại cùng lão đệ uống thống khoái. Hôm nay còn có chút việc, ta sẽ cáo từ trước.”
Lôi Tuyền cũng không giữ lại, đá đá Tiểu Hà Mễ trên mặt đất, “Vậy ta không tiễn, thay ta gửi lời hỏi thăm Lisa tỷ.” “Đương nhiên, đương nhiên,” Khoan ca cười đến vẻ mặt mập mờ, “Chúng ta Lisa tỷ ngày hôm qua còn cùng ta nhắc đến lão đệ, nói lão đệ đã lâu không đến thăm nàng. Lão đệ ngươi cần phải thường xuyên đi ‘An ủi’‘An ủi’ nàng a, nàng cao hứng, không phát giận, huynh đệ chúng ta cũng tốt hơn chút ít. Cáo từ.” Nói rồi vỗ tay một cái, lại có hai người tiến đến, một phải một trái đem Tiểu Hà Mễ còn đang hôn mê xách đi...
Thì ra....“chỗ hơn người” là trèo lên giường Đại tỷ xã hội đen... La Đan có điểm buồn cười, lại cảm thấy thêm một chút thất vọng, không khỏi khẽ lắc đầu.
“Ngươi còn việc gì, đi chào hỏi khách khứa a.” Lôi Tuyền hất cằm về phía nam hài bồi bàn ý bảo. “Ân, Tuyền ca, ta đi..., có việc bảo ta.” Nam hài lễ phép gật đầu, đóng cửa.
Lôi Tuyền cầm lấy số tiền mặt Khoan ca vừa mới lưu lại, đưa tới trước mặt La Đan. “Ừ, dù sao không cần cũng đã có, tính làm phí an ủi cho ngươi cũng tốt.” Người này, thái độ đối với La Đan có thể nói là khá hơn so với “Khoan ca”, hoàn toàn không bừa bãi tùy ý như vậy.
La Đan không nhận,“Ta không có việc gì, tiền này chính là cho huynh đệ Dạ Sử bị thương, ta cũng không phải.”
Lôi Tuyền nhíu hạ lông mày: “Nghe ý tứ trong lời này, ngươi không vừa mắt người trong Dạ Sử chúng ta?”
La Đan trong lòng khẽ thở dài một tiếng, lời nói lại giống như không hề suy nghĩ mà thốt ra: “Đã đã đi ra bán, còn muốn người ta tôn trọng?”
Lôi Tuyền lơ đễnh cười cười:“Ai mà không phải “bán”? Không phải bán đứng thể lực cũng là bán đứng trí năng, có cái gì khác nhau?”
“Người giống như ngươi vậy, muốn kiếm tiền, làm cái gì không được, tội gì phải làm việc này.” La Đan thầm mắng mình kích động cái gì, đè xuống tâm tình, ý đồ “Giáo dục” nam nhân ngoan cố này.
“Kiếm tiền được là được, ta yêu cái loại việc này, vừa thoải mái lại dùng ít sức, thì thế nào.” Lôi Tuyền không hài lòng, đứng dậy, vừa vặn bên ngoài truyền đến thanh âm nam hài bồi bàn.“Tuyền ca, Tạ phu nhân tháng trước đã tới, chỉ tên tìm ngươi.”
“Ta có khách, tìm được người để ‘Bán’. Ngươi nhanh một chút từ cửa sau đi ra ngoài đi, đỡ phải bị người trông thấy, nghĩ đến ngươi cũng ở trong này bán.” Lôi Tuyền mỉa mai nói.
Hắn sao có thể cứ như vậy đắm mình? Một nỗi không cam lòng không hiểu từ đâu dâng lên, lại thêm một lần nữa nói không suy nghĩ, La Đan thốt ra:“Muốn bán đến như vậy phải không? Bán cho ta tốt lắm!” Ai, ta lại xen vào việc của người khác!
Lôi Tuyền dừng bước lại, nghi hoặc quay đầu lại nhìn hắn:“Ngươi là gay?”
“Ta là cái gì không trọng yếu a, chỉ cần thoải mái dùng ít sức kiếm được tiền, không phải sẽ tốt hơn?” Là tiếc hận một người xuất sắc như vậy, không muốn chứng kiến hắn tiếp tục rơi xuống, La Đan giải thích cho mình nghe.
Lôi Tuyền rất hứng thú nhìn hắn, cười cười:“Tạ phu nhân là một vị khách sộp.”
“Vô luận bà ta trả cho ngươi nhiều ít, ta cho ngươi gấp hai!”
Lôi Tuyền ngồi trở lại trên ghế sa lon,“Xem ra ta nhìn lầm, thì ra ngươi là ông chủ lớn. Chính là ta chỉ có kinh nghiệm với nữ nhân.”
“Sao rồi, sợ?” La Đan khiêu khích nhìn sang anh ta.
“Sợ? A, ta sợ ngươi không đủ tiền trả. Tạ phu nhân lần trước thanh toán sáu ngàn.”
“Ta còn tưởng rằng bao nhiêu, ta trả cho ngươi một vạn rưỡi!” La Đan “điều động” miệng lưỡi cực nhanh, trong nội tâm lại thầm mắng, giá thị trường của nam nhân này sao có thể so với nữ nhân còn cao nhiều như vậy!
“Ok, thành giao!” Lôi Tuyền đứng lên,“Đi nơi nào, ngươi chọn chỗ a. Xuất phí một ngàn, giao cho tiếp tân trước.”
Rời khỏi Dạ Sử, gọi xe đến khách sạn Thời Chung, hai người trước sau chưa nói một câu, không khí thật là xấu hổ.
Đầu óc La Đan hỗn loạn thành một đoàn. Bởi vì gần đây đối với nữ nhân không dậy nổi hứng thú, hảo hữu đề nghị nếu hắn không ngại thay đổi khẩu vị, tìm nam hài chơi đùa, sẽ có tình thú khác lạ. Hắn tự nhiên cười nhạt, thế nhưng vừa mới ở trong taxi, chỉ vì xe hơi lắc lư khiến thân thể hai người cọ xát, phản ứng sinh lý đã lâu không thức dậy rõ ràng xuất hiện ngay lúc đó. Tìm nam hài... Chơi đùa? Sâu trong đáy lòng xuất hiện ý nghĩ mới lạ kích thích, làm hắn lập tức đem cái cớ “Tiếc hận người này có tài, không muốn nhìn hắn rơi xuống” ném tới lên chín từng mây.
Đối mặt với ánh mắt kỳ quái của nữ tiếp tân, La Đan cảm giác mồ hôi của mình đều nhanh rơi xuống, liếc mắt nhìn Lôi Tuyền, thấy vẻ mặt anh ta không sao cả, hắn hờn dỗi tiếp nhận chìa khóa gian phòng. Khá tốt là hắn đã chọn một khách sạn trước nay chưa từng đến, trong nội tâm thề sau này cũng tuyệt không đến lần nữa!
Vào cửa, La Đan cứng ngắc ngồi ở bên giường, Lôi Tuyền hai tay ôm ngực đứng ở trước mặt hắn, dùng ánh mắt có chút nghiền ngẫm nhìn hắn nửa ngày, mới cười nói:“Xem ra cần ta chủ động phục vụ? Ta cũng không phải là gay, ở đâu làm được không đúng, kính xin ông chủ kịp thời chỉ thị.”
“Ta kỳ thật...” Lời biện bạch còn chưa kịp ra đến miệng đã bị nụ hôn đột nhiên đánh úp đè lại trong cổ.
Hai tay Lôi Tuyền khoác lên trên vai La Đan, khuôn mặt đưa đến quá gần phóng đại thành những đường nét mơ hồ, đôi môi nhẹ nhàng cọ xát lên đôi môi. Cảm giác được sự cứng ngắc của đối phương, chưa ai phát giác ra có chút buồn cười.
Đây là nụ hôn của nam nhân đối với nam nhân, thô sáp, không giống với nữ nhân mềm mại, hương vị ngọt ngào, nhưng khuynh hướng cảm xúc thô ráp này lại càng thêm khiến cơ thể La Đan dậy lên tình dục ba đào. Chỉ là một cái hôn, cũng cảm giác hạ thân cứng ngắc có chút đau. Xem ra, hảo hữu đề nghị thực đúng rồi. Chơi chán nữ nhân, hợp thời thay đổi khẩu vị, cũng không sai.
Vì sự bị động của chính mình mà cảm thấy chật vật, La Đan kéo giãn khoảng cách giữa hai người, đứng dậy, nhìn thẳng vào đối phương, hai tròng mắt dấy lên dục diễm. Hắn bắt đầu cởi nút áo của Lôi Tuyền. Bộ quần áo da bóng đen bó sát dán tại trên người, mất nửa ngày mới khó khăn cởi được một cái nút, hắn không kiên nhẫn, hai tay giữ chặt cổ áo, dùng sức, vài tiếng keng keng vang lên, nút áo hết thảy rơi xuống trên mặt đất, lớp vải co dãn lập tức co rút lại, lộ ra lồng ngực màu nâu rám nắng xinh đẹp của Lôi Tuyền.
Đường cong cơ thể vô cùng hoàn mỹ, ẩn chứa sức sống và sự cường mãnh vô cùng, nhưng không thuộc loại ngoại hình thô thiển. Bàn tay La Đan theo phần cổ chậm rãi chảy xuống, đầu ngón tay cảm giác da thịt rắn chắc, co dãn mười phần, không giống nữ nhân mềm mại trơn bóng. Thân là nam nhân, chưa bao giờ nghĩ đến loại xúc cảm hoàn toàn bất đồng này, rõ ràng có thể tuyệt hảo như thế...
Lôi Tuyền nhìn về phía La Đan đang dấy lên dục vọng mười phần, khóe miệng nhấc lên một vòng tiếu dung. Anh bắt đầu động thủ cởi áo cho La Đan. Cởi tây trang, cởi bỏ áo sơmi, cởi bỏ dây lưng bên hông, rút ra, cởi bỏ khuy quần, kéo xuống khóa kéo... Mỗi một động tác, như có như không đụng chạm đến thân thể La Đan, thủ pháp thuần thục mà tuyệt hảo, bởi vậy, khi anh ngồi xổm xuống cởi một tầng chướng ngại cuối cùng thì, ngay trước mặt anh, là “gì đó đồng loại” cứng rắn nộ trương, thèm khát ướt át.
Nhịn không được, anh nhắm mắt lại, đại khái là đang cố gắng vượt qua chướng ngại tâm lý. Khi lại mở mắt ra thì, anh tích cực đem “trước mặt gì đó” ngậm vào trong miệng.
Kích thích đột nhiên mà tới, khiến La Đan nhịn không được hút một hơi lương khí. Không giống cái lưỡi nữ nhân nhỏ nhắn thơm tho, khéo léo linh hoạt, mềm nhu nhu...nhưng này bề mặt thô ráp, động tác không đủ kỹ xảo, liếm láp có khi có có khi không, lại cho La Đan khoái cảm hoàn toàn mới lạ, trong nháy mắt cao trào tựu cuồn cuộn đánh úp lại. Mạnh đẩy ra Lôi Tuyền, nhũ bạch sắc chất lỏng hết thảy phun lên da thịt min màng rám nắng, hết sức chói mắt mà tuyệt hảo.
Không ngờ tới chấm dứt nhanh như vậy, La Đan có chút xấu hổ từ trên mặt đất kéo Lôi Tuyền lên, đẩy ngã anh lên giường, dùng sức kéo ra áo cùng quần còn ở trên người vứt xuống. Một cơ thể có thể so sánh với pho tượng David hoàn mỹ triển lộ trước mắt. Hắn tự đáy lòng thấp khen một tiếng:“Hảo lớn!” Khi đang nghĩ lại phát hiện tiếng nói của mình ấm ách không thành dạng.
Khóe miệng Lôi Tuyền bứt lên một cái mỉm cười, cũng không lên tiếng, thản nhiên mặc cho hắn xem kỹ.
Không biết có bao nhiêu nữ nhân cũng như vậy xem người này, ca ngợi người này! Trong lòng La Đan đột nhiên thổi qua một tia khó chịu, hắn cúi xuống, khẽ cắn lên vành tai Lôi Tuyền, xương quai xanh, đầu vú... Có chút tức giận phần nam tính của Lôi Tuyền còn nằm im bất vi sở động, hắn vùi đầu ngậm lấy nó. Bằng trí nhớ về một ít phương thức dùng miệng khiêu khích bạn gái đã vì mình mà làm, hắn thoả mãn nghe được bên tai dần dần ồ ồ tiếng thở dốc, trong tay chạm được cơ thể càng ngày càng khẩn trương căng thẳng, đắc ý với “thứ” tại khoang miệng dần dần phình lên, hắn ngẩng đầu, nhìn lại đôi mắt nhiễm màu tình dục của Lôi Tuyền, cảm giác hạ thân mình lại vừa cứng.
Vì vậy động tác của hắn càng thêm ra sức, trong miệng vật kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng cứng ngắc, đã dần dần khiến hắn không cách nào dung nạp, chỉ có thể ngậm một bộ phận trên đỉnh, tại nơi mẫn cảm nhất qua lại liếm láp khiêu khích, khi thì dùng hàm răng khẽ cắn, khi thì dùng sức hút, rốt cục Lôi Tuyền nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, một hồi run rẩy, tình cảm mãnh liệt nhiệt dịch phún dũng ra, toàn bộ phun tới trong miệng La Đan không kịp tránh.
La Đan giật mình, thì ra tinh dịch là loại hương vị này... Hắn cúi đầu xuống, đem khuôn miệng tràn ngập tinh dịch tiến đến giữa hai đùi Lôi Tuyền, để cho nhiệt dịch thấm ướt hậu môn, ngón tay nhẹ nhàng tại hậu môn cùng xung quanh đáy chậu bơi quyển. Nơi này là nơi mẫn cảm nhất, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve, vừa mới phát tiết xong, Lôi Tuyền lại đã khó nhịn xao động đứng dậy, trong cổ phát ra thanh âm hưng phấn vô ý thức. Bên tai nghe được thanh âm đồng tính rên rỉ, độ hưng phấn của La Đan cũng không ngừng tăng lên. Thử, hắn đem ngón trỏ chậm rãi xâm nhập vào trong cơ thể Lôi Tuyền.
Thân thể đang xao động phút chốc bỗng căng thẳng, Lôi Tuyền bật người ngồi dậy, lôi phắt bàn tay La Đan ra, kêu to: “Ngươi muốn làm gì!” Còn đang chìm trong hưng phấn, La Đan hoàn toàn không phát giác đôi mắt đã thanh tỉnh mà ẩn lửa tức giận của Lôi Tuyền, hắn không đứng đắn trêu chọc: “Cái này còn phải hỏi? Đương nhiên là thượng ngươi nha!”
Ping một quyền đánh vào bụng La Đan, Lôi Tuyền mắng:“Lão tử đây chỉ thượng nữ nhân, chỉ lấy của ngươi một vạn rưỡi, cắn môi thượng cái nam nhân còn chưa tính. Ngươi rõ ràng con mẹ nó nghĩ thượng ta? Lão tử chỉ bán phía trước, không bán đằng sau!”
Không hề báo hiệu ăn một quyền đau đến nửa ngày mới thở gấp được chút không khí, La Đan bị đánh tỉnh tất cả tình dục, lại nghe được lời Lôi Tuyền, La Đan cũng nhịn không được giận dữ:“Mẹ kiếp! Không thượng ngươi chẳng lẽ ta bỏ tiền ra tìm người thượng ta? Ngươi nghĩ rằng ta điên rồi?”
Lôi Tuyền xì một tiếng khinh miệt, nhảy xuống giường bắt đầu mặc quần áo,“Mẹ kiếp, tính bản thân ta nấm mốc, gặp gỡ loại người biến thái như ngươi! Vừa rồi phục vụ miễn phí đưa tặng, một vạn rưỡi lão tử cũng không cần, để cho ngươi cùng tiền mặt thượng nhau a!”
“Đáp ứng rồi bỏ mặc lại muốn chạy đi? Không có dễ dàng như vậy!” La Đan bị Lôi Tuyền cay nghiệt chọc giận, túm lấy đầu vai anh, dưới chân quét qua, đem Lôi Tuyền kéo ngã xuống đất. Lôi Tuyền đương nhiên cũng không phải dễ khi dễ, cổ tay rung lên, đem La Đan cũng kéo tới trên mặt đất, một cái trở mình, cánh tay chặn ngang cổ, đưa hắn đặt ở dưới mặt.“Cùng ta động thủ? Ngươi còn chưa đủ phân lượng!”
“Thử xem a!” La Đan cười cười, trên lưng dùng sức, đầu gối đánh thẳng đến phần eo Lôi Tuyền, Lôi Tuyền có điểm ngoài ý muốn “Y” một tiếng, nới lỏng khuỷu tay né tránh, La Đan đã thoát ra.
“Không nghĩ là, hôm nay ta rõ ràng hai lần nhìn lầm. Thì ra ngươi còn có thân thủ, lúc ấy bị Tiểu Hà Mễ bức hiếp căn bản là giả vờ!” Lôi Tuyền nhíu mày chằm chằm vào La Đan.
“Nói nhảm! Ta đã lâu không hoạt động gân cốt, thật vất vả gặp được một tiểu tử có mắt không tròng đưa tới cửa, còn chưa bắt đầu ngoạn nhi, đã bị ngươi phá hủy!” La Đan căm giận nói, nhắc tới liền tức. Lôi Tuyền xì một tiếng khinh miệt mắng: “Biến thái! Thì ra lão tử còn thành xen vào việc của người khác! Hảo tâm không có hảo báo!” La Đan cười hắc hắc,“Xen vào việc của ta, để cho ta thượng xong để đền bù tổn thất a!”
“Có bản lĩnh không sợ đoạn tử tuyệt tôn ngươi cứ tới a!” Lôi Tuyền vung quyền, kình lực mười phần.
Hai người ngươi một quyền, ta một cước hỗn chiến hơn 10”, không cách nào phân thắng bại, rốt cục mệt mỏi song song té ngồi trên mặt đất, trừng con mắt nhìn nhau, ồ ồ thở. Nhìn xem lẫn nhau không mảnh vải che thân, trên người rơi đầy vết thương xanh xanh tím tím, vô cùng buồn cười. Giận cũng không giận tiếp được, ngược lại đối với vụ hiểu lầm này càng nghĩ càng buồn cười, không hẹn mà cùng cười ha hả.La Đan gãi gãi đầu,“Ta gọi là La Đan, từ nay về sau có rảnh tìm ngươi cùng luyện quyền, cái này cũng có thể a?”