"Quý tiểu thư, cô không cần tiếp tục đứng ở đây, Mộ tiên sinh. . . . . . Ngài ấy không muốn gặp cô."
Quý Linh Linh ra khỏi bệnh viện, liền trực tiếp đi tới biệt thự, cô muốn gặp Mộ Ly, cô muốn biết, anh rốt cuộc là bởi vì sao phải nhẫn tâm như vậy vứt bỏ cô.
"Không thấy được anh ấy, tôi sẽ không đi." Quý Linh Linh một tay ôm bụng, trong miệng tràn đầy quật cường.
Ai, Vú Lâm nhìn Quý Linh Linh bướng bỉnh như vậy, trong lòng cũng không có cách. Trước đó Mộ tiên sinh đã sớm phân phó, không để cho Quý tiểu thư vào nhà. Nhưng là bây giờ Quý tiểu thư lại cố chấp như vậy muốn gặp ngài ấy, rõ là. . . . . . Lâm vào khó cả đôi đường rồi.
"Mộ Ly, nếu như anh là ngươi đàn ông, anh ra đây , cùng tôi nói rõ ràng! Theo đuổi tôi là anh, lấy tôi chính là anh, ngươi hiện tại lại đem tôi đưa lung tung cho người đàn ông khác, anh ra đây cho tôi một lý do!" Quý Linh Linh âm thanh mang theo vài phần khàn khàn, bởi vì thời gian dài đứng quá lâu, khiến cho hai chân của cô không khỏi run rẩy.
"Quý tiểu thư!" Vú Lâm lôi kéo tay của cô, "Cô phải chú ý đứ bé trong bụng a, hơi sức lớn như vậy kêu người, sẽ làm tổn hại đến thai khí."
Vú Lâm không nhịn được khuyên bảo , người trẻ tuổi chính là cái dáng vẻ này, một ít cũng không biết quý trọng thân thể của mình, rõ ràng là mới từ trong bệnh viện ra ngoài.
"Mộ Ly, anh còn nhớ rõ ban đầu hứa với tôi những gì không? Anh đã nói cho dù tôi không thương anh, anh sẽ vẫn tiếp tục yêu tôi, cả đời đối với tôi không xa rời! Nhưng mà bây giờ mới hơn một năm, anh đã ruồng bỏ tôi sao? Anh ra ngoài đây, anh ra ngoài nói cho tôi biết!" Nghĩ tới mọi chuyện, một cỗ chua xót xông lên đầu. Quý Linh Linh hết sức khống chế không để cho mình rơi lệ, nhưng âm thanh lại không nhịn được nghẹn ngào.
"Mộ Ly, anh ra ngoài giảng thích cho tôi, anh tại sai đưa tôi cho Lãnh Dạ Hi? Đứa bé, cùng tôi, anh đều không quan tâm nữa sao? Mộ Ly, anh ra đây cho tôi, ra đây cho tôi!" Quý Linh Linh hướng về phía cửa, lớn tiếng kêu lên .
Khốn kiếp, đáng chết khốn kiếp, anh ấy tại sao lại có thể như vậy, tại sao có thể vứt bỏ cô? Nếu như bởi vì chuyện của cho, anh đánh cô, mắng cô, cô cũng có thể chịu đựng. Nhưng anh nhưng bây giờ không nói một tiếng , đem cô "Đưa" cho Lãnh Dạ Hi.
"Quý tiểu thư, Quý tiểu thư. . . . . ."
Quý Linh Linh đứng không vững nữa, trong lúc bối rối, Vú Lâm không đỡ được , ngồi bệt trên mặt đất.
Hai tay cô chống trên mặt đất, nước mắt bất lực chảy xuống.
"Vú Lâm, van cầu bà, để cho tôi. . . . . . Để cho tôi gặp anh ấy một lần, tôi. . . . . . Tôi không muốn một mình anh ấy buồn bực ở trong phòng khổ sở." Quý Linh Linh khóc lóc nức nở.
Không ai có thể hiểu Mộ Ly như cô, cũng không có ai có thể hiểu được tình cảm mà Mộ Ly dành cho cô. Anh nhất định là có chuyện gạt mình, anh nhất định là đem toàn bộ khổ đều tự mình nuốt xuống.
Anh là một người đàn ông báo đạo thông minh như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ người phụ nữ của mình cùng với đứa bé cho một người đàn ông khác?
"Vú Lâm, tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn thấy anh ấy, van cầu bà. . . . . ." Quý Linh Linh nắm thật chặt tay Vú Lâm, nước mắt từng viên một rơi vào mu bàn tay của bà.
"Tiểu thư, Quý tiểu thư. . . . . ." cô ấy nếu cứ như vậy, Mộ tiên sinh làm sao có thể yên tâm rời đi đây?
"Mộ Ly, Mộ Ly. . . . . ." Quý Linh Linh thật chặt che miệng, không để cho mình khóc ra thành tiếng, nhưng trong lòng đau đớn."Muốn gặp anh ấy, bảo bảo cũng muốn gặp ba a. . . . . ."
"Gặp tôi? Cô muốn nói cái gì đây?"
Bỗng dưng, Mộ Ly xuất hiện ở cửa.
Quý Linh Linh hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, bởi vì ngược nắng, cô chỉ thấy bóng lưng của anh, cao to như vậy, cao lớn đến mức cô không thể chạm đến.
Anh, cách cô, càng ngày càng xa. Trong thời gian ngắn, cô ngưng khóc, dựa vào Vú Lâm, cô đứng lên.
Cô giơ tay lên, ý bảo Vú Lâm không cần đỡ lấy cô nữa.
Song ánh mắt của cô bình tĩnh, chậm rãi đi về phía anh .
"Anh không phải nói yêu tôi sao ? Hiện tại muốn vứt bỏ tôi, có đúng hay không?" Cô ngước đầu lên, trên gương mặt vẫn còn nuóc mắt chưa chảy xuống hết.
"Tôi. . . . . ." Mộ Ly vừa muốn mở miệng nói, rồi lại thôi.
Quý Linh Linh đưa tay bám vào trước ngực của anh, "Anh nói đi, tôi có thể tiếp nhận được."
Cô hơi vểnh mặt lên, trên khuôn mặt là sự cường quật. Cô quật cường, cô hiếu thắng, cô tức giận, chỉ là toàn bộ bởi vì, cô thương anh.
Ân oán đời trước thì có quan hệ gì với cô chứ, không phải làm người luôn là hướng về phía trước sao? Mộ Ly cũng là người bình thường, không cần thiết vĩnh viễn sống trong thù hận trước kia.
"Vứt bỏ thù hận, ngày tháng sau, em sẽ đền bù anh gấp đôi có được không. Cho anh một bảo bảo, cho anh tất cả những gì em có, cho anh một gia đình thật hoàn hảo, có được không?" Tay của cô thật chặt đặt trước ngực của anh, cảm nhận tiếng tim đập của anh.
"Ha ha."
Nơi lòng bàn tay truyền đến một hồi chấn động.
"Cô lấy cái gì đền bù cho tôi?" Mộ Ly nâng lên môi mỏng, nhàn nhạt hỏi ngược lại.
"Em, còn có bảo bảo của chúng ta." Quý Linh Linh tay nhỏ bé nhịn không được run rẩy, ngay cả lúc nói chuyện, đôi môi cũng không nhịn được lay động.
"Hả? Quý Linh Linh, cô cho rằng một đứa bé, là có thể trói buột được tôi? Cô có phải quá ngây thơ rồi?" Lúc này Mộ Ly, giống như biến thành người khác.
"Anh cho rằng em sẽ dùng bảo bảo đẻ trói buột anh?" Quý Linh Linh hỏi ngược lại.
"A, " anh cười lạnh một tiếng, "Tôi cho là, cô không có bất cứ thứ gì để có thể trói buộc tôi."
Giọng nói đạm bạc, không mang theo bất kỳ cảm xúc, anh giống như đã vô cùng chán ghét cô, lời thừa thải cũng không muốn nói.
"Em cho là, anh vẫn còn thương em." Nói hết lời, cô liền cắn chặt dưới môi, không cần run, không cần run.
Một câu nói, Mộ Ly nghiêm túc nhìn cô, từ nãy đến giờ anh đều chưa thật sự nhìn thẳng vào cô.
"Quý Linh Linh, cô cho rằng, cô là ai?" Lời của anh, rất chậm chạp, tuy nhiên nó chữ chữ đều khoan vào tim, "Nể tình chúng ta trước khi có chút tình cảm, tôi tha cho cô một cái mạng. Mang theo đứa bé trong bụng cô, cách tôi càng xa càng tốt. Nếu không. . . . . ."
Lời của anh, ở bên tai của cô như tiếng nổ, làm cô chỉ cảm thấy một hồi ong ong.
"Nếu không chớ có trách tôi lòng dạ ác độc, không cho cô và đứa bé một đường đường lui." Môi mỏng của anh, lúc này càng phát ra sự vô tình.
"Anh. . . . . . Anh ngay cả con của chúng ta đều không muốn bỏ qua sao?" Giờ khắc này, cô cũng đã không thể ngụy trang, đau lòng, từ lòng bàn chân truyền đến cảm giác đau đớn, để cho tay cô không khỏi buông xuống.
Bỗng dưng, ngón tay của anh đặt trên môi cô, "Nhớ, " khóe môi anh còn mang theo nụ cười, "Là con của cô!" Anh cố ý nhắc nhở một tiếng.
"Con của tôi? Đứa bé của tôi, ha ha, đứa bé của tôi. . . . . ." Quý Linh Linh đột nhiên lảo đảo một cái, cô chậm rãi lui về phía sau. Không muốn dựa vào người anh, quanh người anh hơi thở lạnh lẽo, sẽ làm cô bị thương .
"Đứa bé của tôi. . . . . . Đứa bé của tôi. . . . . ." Quý Linh Linh lung tung giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, cứ lẩm bẩm.
"Đứa bé của tôi. . . . . . Đứa bé của tôi. . . . . . Ha ha, lý do này, để cho tôi cũng không thể dây dưa anh nữa. Mộ Ly. . . . . . Anh biết không, tôi không thể yêu anh nữa rồi. Vì đứa bé của tôi. . . . . . Ta không thể yêu anh nữa, tôi muốn sống thạt tốt, mang theo đứa bé của tôi. . . . . ."
Quý Linh Linh đứng xa xa nhìn anh, cho đến khi cặp mắt mờ lại vì nước mắt.
Lúc này Mộ Ly liền xoay người, hình như đối với tình cảnh này, anh không có nửa phần ý định nhìn lại.
"Mộ Ly, anh cũng vậy, không cần nữa yêu tôi nữa rồi. . . . . . Tôi có đứa bé của tôi, nhưng là, anh cũng chỉ có thù hận."
"Quý Linh Linh!"
"Dạ Hi, anh đã đến rồi?" Quý Linh Linh thân thể mềm như không xương mặc cho Lãnh Dạ Hi ôm, "Dạ Hi, anh dẫn tôi đi thôi. . . . . ."
"Quý Linh Linh, Quý Linh Linh!" Lãnh Dạ Hi lo lắng cuối người xuống bế cô lên.
"Mộ Ly, anh hôm nay làm chuyện này, cũng không cần hối hận!"
Mộ Ly đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại bước chân, nhưng chỉ là dừng lại nửa khắc.
"Chỉ cần lần này tôi mang cô ấy đi, cũng sẽ không để cho anh đến gần, mặc dù cô ấy ôm con của anh!" Lãnh Dạ Hi âm thanh mang theo luống cuống, anh không thể nữa dung túng Mộ Ly, tiếp tục như vậy, chỉ có thể mang đến cho Quý Linh Linh tổn thương lớn hơn.
Anh tiếp tục đi không quay đầu lại, chỉ có nơi bả vai hơi hơi run động, như muốn nói cái gì đó.
Nhìn bóng lưng quyết tuyệt của anh, Lãnh Dạ Hi tức giận mang theo Quý Linh Linh rời đi, Mộ Ly, anh không cần hối hận!