"Khi nào hai người kết hôn?"
Sau khi im lặng không nói tiếng gì, Lãnh Dạ Hi hỏi một câu. Quý Linh
Linh đầu tiên là sững sờ, không hiểu mô tê gì như anh ấy một cái, sau đó cảm thấy nhiệt độ nóng hổi của ai kia truyền sang lòng bàn tay mình,
cuối cùng ánh mắt cô dừng nơi mặt Mộ Ly.
"Bụng của cô ấy ngày càng lớn, anh tính đợi cô ấy sinh đứa trẻ xong mới kết hôn?" Hiển nhiên mấy lời này là hỏi Mộ Ly.
"Dạ Hi, bọn em..." Cái vấn đề này Quý Linh Linh biết Mộ Ly cấn ở chỗ nào, cho nên định giải thích giùm anh.
Lãnh Dạ Hi nghe vậy, nhếch đầu mày, nhìn Quý Linh Linh.
"Linh Linh, em lên lầu xem hai đứa nó trước đi." Mộ Ly nhẹ nắm lấy tay của cô, trong ánh mắt là sự kiên định.
"Ừ được, vậy hai anh nói chuyện đi." Quý Linh Linh nói xong liền đứng lên.
"Ông Trung, đưa cô ấy lên lầu."
"Vâng"Ông Trung vội vã đỡ Quý Linh Linh, bước từng bước thật chậm lên trên lầu.
"Anh định nói với tôi cái gì, lại bảo cô ấy tránh đi?" Đợi bóng dáng Quý Linh Linh khuất sau ngõ quẹo chỗ cầu thang, Lãnh Dạ Hi lạnh giọng mà
hỏi.
"Giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi." Mộ Ly không trả lời thẳng vấn đề.
Lãnh Dạ Hi nhếch môi, trên mặt là sự giễu cợt: "Nếu anh đối xử với cô ấy không tốt, lúc nào tôi cũng có thể mang cô ấy đi khỏi đây." Anh nhấc
nhấc hàng mày, liếc nhìn Mộ Ly, từ giọng nói đến ánh mắt đều là sự khiêu khích.
"Gì chứ? Thì ra anh đến định phá hỏng tình cảm giữa hai người bọn tôi
à?" Mộ Ly cười một tiếng, chẳng đem lời Lãnh Dạ Hi nói đặt vào
lòng,"Đáng tiếc quá đi, anh tới muộn rồi. Giờ cô ấy đã có con với tôi,
chúng tôi mới thật sự là người một nhà."
"Thật sao? Nếu anh thật lòng với cô ấy thì sao, tôi cứ thích có ý kiến với sự hòa hợp về người một nhà của anh đấy, nhưng... "
"Không có nhưng nhị gì hết!" Mộ Ly trực tiếp ngắt lời anh ta: "Hai người chúng ta giờ đang trải qua cuộc sống riêng tư cá nhân, anh cũng không
cần quan tâm đến tôi làm chi. Tôi thấy anh cũng đâu thuộc dạng không tìm được phụ nữ nhỉ?"
Vừa nghe lời anh ta nói thế, Lãnh Dạ Hi lộ ra sự không tự nhiên trên mặt.
"Bị tôi nói trúng rồi à? Hiện giờ anh đã có phụ nữ đúng không?" Mộ Ly
lúc nói chuyện, khó bỏ được nụ cười bên môi, nên sớm có phụ nữ bên người mới tốt, tránh khỏi việc nhớ thương đồ bên người anh.
"Tốt nhất là anh nên chăm sóc cô ấy cho tốt!" Tựa như bị nói trúng
chuyện đó, Lãnh Dạ Hi đứng lên, nói xong một câu nói, ngay cả lời chào
cũng chưa nói, xoay người đi ra khỏi cô.
Mộ Ly cười hả hê nhìn theo bóng ai đó.
"Mộ Ly, anh ấy đi rồi à?" Lúc này Quý Linh Linh chợt xuất hiện ở đầu cầu thang.
"Ừ, đi rồi."
"Sao đi gấp thế không biết?"
"Anh nghĩ chắc có lẽ bị giẫm phải đuôi nên mới thế ấy mà." Nói xong, Mộ Ly liền đứng lên đi lên lầu.
Anh bước hai ba bước dài, đã đến ngay chỗ Quý Linh Linh đứng.
"Cái gì mà bị giẫm đuôi chứ?" Quý Linh Linh đặt tay lên bụng, để mặc cho anh vòng tay ôm mình vào lòng: "Có phải anh nói gì anh ấy không đấy?"
Mộ Ly nhìn Quý Linh Linh, chỉ cười không đáp.
"Này này, anh cười cái gì đấy, anh nói nhanh đi, có phải anh lại làm
chuyện gì không đó? Anh ấy...Về phần anh đừng có ức hiếp anh ấy nữa, em
chẳng thấy ổn tí nào." Quý Linh Linh khẽ cong môi, tựa đầu vào ngực anh, một bàn tay nghịch cổ áo sơ mi anh.
"Không ổn ư? Có gì không ổn chứ? Anh cảm thấy vô cùng ổn đó chớ." Mộ Ly
nghe Quý Linh Linh nói vậy, lòng không vui. Cô còn dám giúp anh ta, mà
Lãnh Dạ Hi kia lại cảnh cáo anh trực tiếp kiểu đó nữa.
"Bọn mình ở đây cùng nhau mà, em...aizzz, anh làm thế nhất định muốn em
nói ra chứ gì, dù sao thì chính em cảm thấy có lỗi với anh ấy là được!"
Quý Linh Linh cảm thấy chuyện này không thể ba bốn lời là có thể giải
quyết được, mà không nói ra thì khiến anh phát bực, còn mình thì bị ăn
tái.
"Em còn nói như vậy, anh sẽ xử phạt em dài dài!"
"Tại sao?"
"Anh ta thích em, em không thích anh ta, thì em có lỗi với anh ta à? Thế cả đống người phụ nữ đó thích anh, anh không thích họ, có phải bắt anh
sống cả ngày trong áy náy hay không? Hoặc là để mặc họ coi thường em,
tổn thương em?" Mộ Ly áp tay cô lên môi, hôn nhẹ lên đó vài cái.
"Chuyện này..." Đây là chuyện gì thế nhỉ? Thế nào vừa nghe anh ấy bảo
vậy, mình lại thấy anh ấy có lỗi với mấy người phụ nữ kia nhỉ?
"Chuyện này chuyện kia gì nữa, đầu em cả ngày chứa gì trong đó không
biết? Em chỉ có thể đối với anh, cũng chính người đàn ông nhân từ là anh đây này, đàn ông khác thì em phải tự động giấu đi, biết chưa?" Mộ Ly
thật sự muốn đè cô lên giường, sau đó giáo dục cô từ trên xuống dưới cho biết mùi.
"Đồ khốn này, sao cứ đánh trán em riết vậy!"
“Cả ngày em đần đần, không đánh em thì đánh ai? Mà đánh em, anh cũng đau lòng."
"Tạm thời tha cho anh." Quý Linh Linh cứ nhích qua nhích lại trong lòng anh, ngay sau đó lại yên lòng tựa người vào ngực anh.
"Hai đứa nó ở chung với nhau được không?" Mộ Ly vuốt mái tóc dài của cô hỏi.
"Tiểu Tiểu Tinh còn may, chỉ có Tư Tư hình như hơi hơi không thích chơi
với con gái, có phải mấy đứa nam ở tuổi này có tính bài xích kiểu đó
phải không anh?" Quý Linh Linh vừa nhắc đến hai đứa nhỏ này thì mày nhăn nhít lại, rõ ràng Tiểu Tiểu Tinh nhiệt tình chơi với Tư Tư như vậy, ấy
thế thằng nhóc lại không thích..
"Thì chắc vậy...,anh nhớ lúc nhỏ mình vẫn chơi bình thường với Lục Vân Thiên mà." Mộ Ly bế Quý Linh Linh lên, nói.
"Anh nói gì?" Quý Linh Linh vòng tay qua cổ anh, không khỏi căng thẳng:
"Lặp lại lần nữa coi, nhắc lại câu vừa rồi, lúc nhỏ anh chơi với ai?"
"Lục Vân Thiên." Mộ Ly cho cô câu trả lời thật.
"È hèm, bọn anh là thanh mai trúc mã ư? Lúc nhỏ anh gặp rất ít nữ sinh,
thế mà..." Nói khó nghe thì cô không dám nói khỏi miệng, để anh tự nói
vậy.
"Đúng rồi, lúc anh còn nhỏ anh gặp rất ít con gái, anh còn nhớ khi còn
bé có một lần bắt gặp một cô bé gái mặc váy màu trắng, cả người bị quăng vào vũng bùn...Lúc ấy, anh muốn đi giúp cô ấy, nhưng Lục Vân Thiên kéo
đi, quên lúc đó cô ấy nói gì." Mộ Ly ôm Quý Linh Linh trở lại phòng ngủ, vừa nhớ lại vừa nói.
"Anh là con trai của ... thị trưởng Mộ!" Lúc Quý Linh Ling đặt mình lên giường, thì bỗng nhớ tới chuyện này.
"Hả?" Mộ Ly đang sững sờ thì Quý Linh Linh đã ngồi dậy.
"Lúc ấy ba của anh là Thị trưởng Mộ, còn ba Lục Vân thiên hình như cục trưởng đúng không?" Quý Linh Linh hỏi dồn.
"Làm sao em biết?" Mộ Ly cố che đi sự ngưng đọng cảm xúc trên nét mặt hỏi lại cô.
"Tên vô lại, cái cô bé gái rơi xuống vũng buồn đó là ... em đấy." Quý
Linh Linh nói xong, đẩy anh ra, không khỏi nhớ đến tình huống xấu hổ của mình lúc đó.
"Là em?" Trong giọng nói Mộ Ly là sự bất ngờ. Làm sao có thể chứ, lúc còn bé đã gặp cô rồi?
Quý Linh Linh mím môi: "Thời anh còn bé có phải người đen nhẻm, tóc ngắn ngủn, mặc quần ô vuông đúng không?" Cô dùng hết khả năng nhớ lại tình
huống ấy, cái hôm tổ chức tiệc mừng ăn lương đầu tiên nhà cô cũng được
Thị trưởng mời đến đó.
Do cô có mẹ ở nước ngoài cho nên thường xuyên được mẹ mua đồ màu trắng
để mặc, nhưng đến lúc cô vừa tới đó, mới phát hiện một bé gái bằng tuổi
cũng được mặc quần áo như mình, nhưng cô ta mặc áo trặng gạo đục.
"Chúng mình còn bé đã gặp nhau?"
"Đâu chỉ gặp qua. Nghe anh kể vậy, em mới biết năm đó ai hại em té ngã
trong vũng bùn." Nếu như anh không nói, cô còn không biết cái ả năm đó
đẩy mình tên gì ấy chứ.
"Lục Vân Thiên?"
"Ha ha, xem ra từ nhỏ em đã không vừa mắt cô ta rồi." Quý Linh Linh cười khổ một cái, duyên phận thật, đúng là hơi bất ngờ.
"Ha ha." Mộ Ly đưa ta xoa xoa mái tóc dài của cô "Thì ra lúc nhỏ chúng
mình đã gặp nhau rồi, anh còn nhớ rõ vẻ mặt lúc ấy của em, biểu hiện
gương mặt bình tĩnh, không khóc thét lên, cũng không khóc. Đây chính là
lý do vì sao anh muốn tới kéo em dậy."
"Nhưng vậy thì thế nào? Đến cuối cùng thì anh vẫn bị Lục Vân Thiên kéo
đi thôi.Em có thể nhớ rõ, vì hôm đó có rất nhiều con gái, mà có một mình anh là con trai, hơn nữa cũng không ra tay cứu em. Thật sự rất quá đáng mà." Quý Linh Linh nhắc tới chuyện lúc nhỏ là thấy buồn cười, dáng
người lúc nhỏ vậy, mà lớn lên thành dáng vẻ này, mắc cười thật.
"Ha ha." Mộ Ly khẽ vuốt ve bả vai cô, cô chỉ nhớ lúc đó anh không ra tay cứu cô, lại quên mất rằng, ai đưa khăn tay cho cô.
"Mộ ba mẹ anh đâu? Anh sắp xếp ở nước ngoài rồi à?" Quý Linh Linh đột
nhiên hỏi một câu, mà chỉ một câu nói đã khiến không khí như đóng băng,
cô hối hận mình đã thốt ra câu này.
"Mộ ba mẹ anh đâu? Anh sắp xếp ở nước ngoài rồi à?" Quý Linh Linh đột
nhiên hỏi một câu, mà chỉ một câu nói đã khiến không khí như đóng băng,
cô hối hận mình đã thốt ra câu này.
Mắt Mộ Ly co lại, giống như chạm vào nơi tối tăm nhất trong lòng anh vậy.
"Thật xin lỗi anh..." Không đợi Mộ Ly trả lời, Quý Linh Linh đã ôm chầm
lấy anh:"Em xin lỗi, rất xin lỗi anh... " Nói xong, cô liền nghẹn ngào.
Cô ôm thật chặt lấy anh, cảm nhận cơ thể cứng ngắc của anh đang lấy lại nhiệt độ lúc đầu.
Mộ Ly chậm rãi nhắm mắt lại, hình ảnh cha mình bị buộc tội ngồi trong
nhà tù, thì anh đã chảy nước mắt vì thương. Lúc anh mới tới tầng trệt,
cơ thể mẹ anh rơi xuống ngay mui trước chiếc xa thể thao của mình, máu
tươi hòa trộn trong màu đỏ của xe khiến anh đau lòng khôn nguôi.
"Mộ Ly, em xin lỗi.” Cô có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của người
anh, cái đó khiến cho đáy lòng cô lạnh đi, cô rất sợ. Quý Linh Linh cắn
môi, nước mắt rơi từng giọt lên áo sơ mi anh, hai bàn tay bởi vì ôm quá
chặt, khiến móng tay trở nên trắng bệch.
"Anh còn có em, có Tiểu Tiểu Tinh, có Tư Tư, còn có đứa con trong bụng
nữa, anh sẽ không cô đơn nữa đâu, không cô đơn nữa..." Quý Linh Linh đau lòng ôm thật chặt anh ấy, âm thanh nghẹn ngào mà nói.
Lúc này, Mộ Ly thoát khỏi ngực cô, đôi mắt đỏ ngầu, cô chưa từng thấy
anh như bây giờ, tiều tụy, vô dụng, và cô đau lòng thay anh.
"Ba anh năm đó bị hãm hại nên chết thảm, mẹ anh vì vậy mà tự sát, cả nhà họ Mộ bọn anh bị rơi xuống hố sâu không đáy. Sau đó anh được bạn thân
của ba mang đến bộ đội... Mới có anh của bây giờ." Mộ Ly khẽ mở miệng,
chậm rãi kể lại quá khứ của mình.
Quý Linh Linh mím môi thật chặt, nước mắt từng giọt lăn xuống má, nhín
thấy anh như vậy khiến trái tim cô đâu đến rỉ máu, một nửa vì anh đau
lòng, một nửa vì anh tổn thương. Ba anh bị hãm hại, rốt cuộc lòng dạ ai
độc ác như vậy chứ, có thể khiến anh tổn thưởng đến nhường nay, cô nhất
định không bỏ qua cho hắn.
"Thả lỏng đi nào, đừng nhớ chuyện đã qua làm chi, nhìn em đây này!" Quý
Linh Linh dùng hai bàn tay ôm lấy mặt anh, nhìn khuôn mặt tái nhợt ấy,
nước mắt cô lại rơi xuống: “Đừng suy nghĩ nữa, hãy ôm em!"
Mộ Ly chậm rãi thu hồi ánh mắt, gần như toàn bộ các sợi máu trong mắt
đều biến mất, chỉ còn lại nước mắt bên gò má. Rồi anh từ từ đưa tay lên, lau đi nước mắt trên mặt cô: "Anh gia nhập không quân, được thăng chức
làm thượng tá, rồi tiếp nhận chức đặc phái viên bộ Quốc phòng, chính vì muốn tìm kẻ đã hãm hại ba anh năm đó, hãm hại cả nhà họ Mộ bọn anh. Qua nhiều năm như vậy, anh vẫn đang trong quá trình điều tra mà thôi, vẫn
còn thế lực nào đó đứng đằng sau ngăn cản anh lại. Anh mang Tiểu Tiểu
Tinh ra nước ngoài, không cử hành hôn lễ với em được, chính là vì sợ vụ
án không có kết quả, lại khiến em và nó bị tổn thương."
Quý Linh Linh lắc đầu khóc: "Em không quan tâm đến hôn lễ gì gì đâu, em
chỉ quan tâm anh thôi. Chỉ cần có thể ở cùng với anh, em không quan tâm
đến bất kỳ hình thức nào cả! Em đồng ý với anh, chỉ cần vụ án này một
ngày còn chưa điều tra ra được, em vẫn ở ẩn với anh. Yên tâm đi, em sẽ
mang theo Tiểu Tiểu Tinh và con chúng mình bảo vệ thật tốt, anh yên tâm
đi nhé."
"Linh Linh à..." Mộ Ly đột nhiên quay đầu, không muốn cô thấy được sự khổ tâm trong ánh mắt anh.
"Nhìn em này, không được tránh!" Quý Linh Linh dùng lực tay kéo đầu anh
qua "Mặc dù bọn mình không tổ chức hôn lễ, nhưng bây giờ bọn mình vẫn là vợ chồng của nhau mà, em và anh chính là người thương yêu nhất của
nhau. Cho dù anh có yếu đuối có khổ tâm bao nhiều, cũng có thể thổ lộ
hết với em. Bởi vì em là vợ anh, sẵn sàng chia sẽ nhưng buồn vui giận
hờn của anh."
Mộ Ly nhìn chằm chằm cô, một lát sau, bên môi anh nở nụ cười: "Ừ, anh nghe em, vợ à."
Quý Linh Linh nhếch môi nở nụ cười, đưa ôm lấy ngực anh, òa khóc như một đứa trẻ trong đó.
Mộ Ly ôm lấy vai cô, khẽ ngẩng đầu lên tự nhủ, mình không thể bộc lộ sự ysu ớt của mình lần nữa trước cô.
Linh Linh à, em chờ thêm tí nữa nhé, chuyện ấy cũng nhanh phơi bày hết
mà thôi, đến lúc đó anh sẽ cho em một hôn lễ cực lớn, khiến em vui vẻ gả vào nhà họ Mộ này.
Mà trong lòng Quý Linh Linh, cô cũng đã sớm âm thầm hạ quyết tâm rằng,
cô nhất định phải cố gắng trở thành một người phụ nữ kiên cường hơn. Dám làm dám liều mạng, dũng cảm bảo vệ thứ thuộc về mình. Bởi vì cô biết
một ngày mình không kiên cường thì Mộ Ly sẽ lo lắng thay mình.
Hiện giờ cách duy nhất để giúp đỡ là cô phải giảm áp lực cho anh, nếu
như ngày trước, cô chỉ là một cô gái vô tư không muộn phiền ưu lo, thì
bắt đầu từ bây giờ cô phải thay đổi chính bản thân mình. Làm một người
chủ của nhà họ Ly, chân chính ở phía sau ủng hộ anh.
"Mộ Ly à, vụ án anh nói mấy hôm nay, là chuyện này à?" Quý Linh Linh ở trong lòng anh ngẩng mặt lên hỏi.
"Ừ." Mộ Ly nặng nề đáp một tiếng.
"Vậy thì tốt rồi, anh bắt đầu từ ngày mai, cố gắng thăm dò tình hình vụ
án này đi, em mong sao lúc con chúng ta ra đời thì anh đã bắt được người hãm hại cha anh, coi như đó là quà tặng mừng nó chào đời được không?"
"Hả? Nếu vậy, anh sẽ không có nhiều thời gian ở bên chăm em." Mấy ngày
nay do bận chăm sóc cô, nên anh đem hết chuyện đưa cho Tần Mộc Vũ và
Ngụy Như Lễ giải quyết.
"Chờ sau khi anh giải quyết vụ án này xong, anh sẽ tự mình làm cũng
được, không khó lắm đâu!" Quý Linh Linh cắn cắn tai anh "Đến lúc đó, em
trói anh vào cái cột để cạnh mình, không ai có thể làm phiền chúng mình
được nữa." Cô học giọng điệu bá đạo của anh mà nói.
Mộ Ly cầm tay cô: "Chuyện đó cũng đâu trói được anh cả đời, anh cũng hi
vọng không có ai nhìn em lâu hơn một chút, nếu người nào dám nhìn, anh
dùng tay móc mắt họ ra cho mà xem!"
Nghe anh nói vậy, Quý Linh Linh không khỏi cười đến rung hàng mi, đây rõ ràng là chuyện núi cao còn có núi cao hơn trong truyền thuyết mà, quả
nhiên mới nói có hai ba câu, anh đã giở cái giọng ngang ngược ấy ra.
"Vậy... tướng công thân yêu, có cần thiếp thị tẩm không?" Quý Linh Linh ngồi thẳng người, nói nghiêm túc.
Mộ Ly đưa tay thò tay vào trong áo ngủ cô: "Cơ thể em không thuận tiện,
thị tẩm hay làm gì để hết cho anh đi." Mộ Ly cười hớn hở nhào về phía
cô.
Mà ngược lại, Quý Linh Linh rất rất hưởng thụ đón nhận, chậm rãi nằm
nghiêng người dưới: "Vậy anh mau mau hầu hạ cho tốt, nếu như anh chậm
trễ thì em sẽ khiến anh đẹp mặt đấy!"
Mộ Ly nhấc người lên: "Này, bà vợ yêu quý à, bây giờ trước tiên anh sẽ
hầu hạ đôi môi của em nhé, khiến nó từ từ nhuộm máu tươi này, cho đến
khi nó trở nên đẹp đẽ hơn này, được không em?"
Quý Linh Linh liếc mắt nhìn anh: "Vậy phải xem tài năng của anh ra sao
mới được!" Nói xong, bên môi nở nụ cười e thẹn, thấy Mộ Ly không hành
động gì thêm: "Còn không nhanh lên, không thấy em mệt muốn chết đây à?"
Mệt quá.
Anh dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về bờ môi mềm của cô: "Anh thích ngắm đôi môi em như bây giờ, mềm mại tựa một đóa hoa anh đào, tươi mát mà ướt
át, làm cho người ta muốn ngừng mà không được vậy."
"Vậy anh còn không thừa dịp đóa hoa anh đào ấy vừa nở đi, chẳng lẽ anh
còn muốn để dành nó qua đêm nay sao?" Quý Linh Linh bóp bóp ngực anh.
"Qua đêm? Không thể nào, vì anh đang nghĩ, ăn xong đóa anh đào này, tiếp theo nên ăn cái đây nhỉ? Quả nho nhỏ này à?" Mộ Ly cố tình trêu đùa cô.
"Ai mà cần! Tên vô lại này, mỗi lần đều hài hước kiểu này." Quý Linh
Linh ngược lại xoay người sang chỗ khác, thật sự chẳng thể chịu đựng nổi sự trêu chọc của anh ấy mà, mỗi lần người này đều khiến cô khó chịu,đưa cô đến bờ vực sâu, muốn phản bác lại cũng chẳng có cơ hội lấy một lần.
"Như vậy mới thưởng thức được chứ em, tiếp theo chính là nước mật đào
này, anh còn muốn nó dính chút nước nữa cơ, như thế mới có vẻ tươi
ngon."
"Này này, anh tránh ra đi, chả biết ngại tí nào, mỗi lần đều thế." Quý
Linh Linh thật sự nghe không vô nữa, trực tiếp đẩy anh ra một phát, từ
từ dời người sang bên, không cho phép mình để ý đến anh ấy nữa.
"Đừng giấu đầu trong chăn,sẽ không thoải mái đâu." Nhìn cô học dáng vẻ
đà điểu, Mộ Ly bật cười trong hứng thú, mỗi lần đều như vậy, một khi xấu hổ là giấu cái mặt đi chỗ khác ngay, cô dễ thương thật.
"Không cần... Cấm chạm vào em." Mặt cô giờ như bị sốt ấy, đỏ như tôm
luộc, không thể để cho anh nhìn thấy, thấy là bị cười cho mà xem.
"Được rồi, anh không cười là được chứ gì?"
"Cái gì?" Quý Linh Linh đột nhiên nhấc đầu lên, chẳng lẽ anh ấy biết ‘thuật đọc tâm’? Biết mình nghĩ cái gì luôn?
"Ôi, em xem mặt em đỏ thành cái dạng gì rồi kìa, tới đây chồng khiến em giảm nhiệt cho nè." Nói xong, Mộ Ly không đợi cô cự tuyệt, một tay đè
lên cánh tay cô, một tay ôm eo của cô, sau đó tiến gần tới, hôn lên đôi môi cô.
Nếu đối với những người bình thường khác trong cuộc đời này, hai con
người ở bên nhau một thời gian dài sẽ có cảm giác chán ngán, nhưng tại
sao bản thân anh đi chung với đồ vật bé nhỏ này của mình thì không có
cảm giác ấy, càng phát hiện mình không thể nào bỏ lại cô, tựa như muốn
khắc cô lên thân mình. Chỉ cần ngửi thấy mùi hương thoảng thoảng tỏa ra
từ người cô, bản thân anh đã nhiệt huyết sôi trào muốn yêu cô.
(Hết chương 114)