Trương Hàn không biết đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, lo lắng hỏi. Tôi không dám quay mặt sang
nhìn anh, vội vã cúi đầu để tóc che đi một phần gương mặt rồi dùng tay
quệt nước mắt qua loa.
- Có chuyện gì sao? Có thể nói với anh!
Giọng nói anh ta có phần hối hả hơn, tôi vẫn chưa ổn định được cảm xúc chính mình, đành lấp liếm:
- Không có gì...chỉ là nhìn lại tác phẩm mình làm chợt nhớ ra một số chuyện đau lòng...
Trương Hàn im lặng một chút, rồi thở hắt ra:
- Làm anh còn tưởng em bị ai ức hiếp. Đây là tác phẩm được chọn trưng bày của em à? Chiếc bình này thật sự rất...nói sao nhỉ? Một chữ đẹp không
đủ để diễn tả nữa rồi!
- Vậy sao...?
Câu nói bật khỏi môi
tôi trong vô thức, sau đó lại cảm thấy câu này có vẻ không phù hợp lắm,
tôi đành quay sang nhìn anh ta cười cười. Đôi lông mày của Trương Hàn
hơi cau lại, nhưng rất nhanh dãn ra, hồi phục dáng vẻ bình thản quen
thuộc. Hai chúng tôi im lặng đứng cạnh nhau hồi lâu, ngẫm nghĩ một chút, tôi quay sang dùng giọng điệu bình thản nhất hỏi anh ta:
- Sao anh lại ở đây?
Trương Hàn mỉm cười:
- Dự án Trung tâm thương mại dưới lòng đất đang thi công là gói thầu của công ty anh.
Tôi bỗng ngớ người ra, quên mất người đàn ông lịch lãm đứng trước mặt mình
là một Kiến trúc sư cực kỳ danh tiếng. Trương Hàn nhìn biểu cảm trên mặt tôi, phì cười:
- Sao thế, chuyện này cũng đâu lạ đến mức khiến
em ngẩn ra như vậy! Anh chỉ đang đi dạo rồi lạc bước vào đây, không ngờ
nhìn thấy em đứng thừ người rất lâu trước chiếc bình này. Đến gần mới
thấy tên nghệ nhân hóa ra chính là tên em, mà nhìn kỹ hơn thì em đã khóc đến như vậy rồi!
Tôi gật gật đầu, bị anh ta nhìn thấy mình yếu
đuối như vậy liền không thể tự nhiên nhìn thẳng vào mặt anh ta. Mà biểu
hiện của tôi càng làm ý cười trong mắt anh ta sâu thêm một chút:
- Em đang làm anh có cảm giác anh như mấy tên lưu manh chuyên đi trêu
chọc con gái nhà lành đấy! Đi thôi, anh dẫn em đi ăn, ăn xong quay lại
nhìn tiếp vẫn còn kịp, bảo tàng mở cửa đến tối mà!
Nói rồi không chờ tôi có đồng ý hay không, anh ta nắm tay kéo tôi đi.
Quảng trường có bố trí bốn lối đi tắt dành cho những người không muốn trải
nghiệm giai thoại 999 bậc thang kia. Thoắt cái, tôi và Trương Hàn đã trở lại khu phố xá buôn bán tấp nập phía trên. Anh ta chỉ vào một nhà hàng
có biển hiệu màu vàng ở xa xa, cười nói:
- Nhà hàng đó làm món Pháp rất ổn, chúng ta vào đó nhé?
Tôi nhìn theo hướng tay anh ta, chưa kịp gật đầu đã thấy hai bóng dáng quen thuộc bước vào bên trong nhà hàng. An Hoa mỉm cười e thẹn với Dương Tẫn Phong lúc hắn ta mở cửa cho cô bước vào, còn mặt Dương Tẫn Phong trông
cũng vô cùng hưởng thụ sự dựa dẫm của người đẹp.
- Ái chà! Ông chồng quý hóa của em cũng rất biết chọn nhà hàng nhỉ?
Nói rồi anh ta bật cười thành tiếng, nắm tay tôi kéo đi về hướng ngược lại.
- Không ăn ở đó nữa à?
Tôi hoài nghi hỏi. Bước chân Trương Hàn cũng không có chậm lại, vừa kéo tôi đi vừa trả lời:
- Em vừa mới khỏi bệnh nên ăn ngon một chút! Tâm trạng không tốt thì chẳng thể nào ngon miệng được!
- Vậy mà tôi còn tưởng anh sẽ hăng hái vào đó ăn hơn chứ?!
Trương Hàn quay lại nhìn tôi, hơi nhướng mày, nụ cười lấp ló trên khóe môi:
- Sao anh cứ có cảm giác là em cực kỳ muốn tác hợp cho anh và cô gái An Hoa kia đi?
Mặt tôi vẫn vô cùng bình thản, trả lời anh như chuyện đương nhiên:
- Anh không thấy cô ta khả ái ngây ngất lòng người, lại còn có khả năng một điệu vũ câu hồn thiên hạ hay sao?
Trương Hàn bỗng dưng bày ra vẻ mặt cực kỳ ngơ ngác, dùng một giọng trầm trầm hỏi tôi:
- Vậy sao?
Rõ ràng anh ta đang bắt chước bộ dáng của tôi lúc trong bảo tàng, tôi cũng chẳng thèm đôi co với tên hồ ly này nữa. Trực tiếp bỏ qua anh ta đi về
phía trước. Đi được hơn mười bước mới nhớ ra mình cũng chẳng biết phải
đi đâu, hậm hực quay đầu lại chỉ thấy Trương Hàn vẫn đứng yên chỗ cũ, nở một nụ cười còn sáng hơn mặt trời trên đầu.
- Em định dẫn anh đi ăn chỗ nào à?
Anh ta vừa nói vừa tiến lại gần tôi, mặt vẫn nở nụ cười trêu chọc đáng
ghét. Tôi trực tiếp không thèm trả lời, lấy điện thoại ra vờ đặt taxi đi về nhà.
- Thôi thôi, chỉ đùa chút thôi! Sao em mau nóng thế? Đi! Bên này có một nhà hàng Ấn rất ngon, hôm khác ăn món Pháp vậy!
Lần này anh ta không kéo tôi đi nữa, chỉ kiên nhẫn bước chầm chậm chờ tôi
đi theo. Mà tôi cũng không nghĩ ra lý do gì để từ chối anh ta. Ít nhất ở khoảng thời gian này, người duy nhất quan tâm tới Thương Tâm là Trương
Hàn. Dù sự quan tâm đó có nhầm mục đích gì đi chăng nữa.
Nhà hàng Ấn Độ tương đối rộng, Trương Hàn có vẻ là khách quen của nơi này, vừa
bước vào đã được nhân viên cung kính bắt chuyện rồi nhanh chóng dẫn
chúng tôi lên một vị trí rất đẹp trên lầu. Tôi nhường quyền quyết định
mọi thứ cho anh, trong khi bản thân quan sát không gian xung quanh thật
kỹ. Những cô phục vụ xinh đẹp mặc sari lướt qua lướt lại nhẹ nhàng như
một đàn bướm. Khăn trải bàn cũng được thêu các họa tiết tinh xảo đặc
trưng của người Ấn Độ. Xem ra chủ nhà hàng này cũng bỏ không ít tâm tư
vào đây.
Trương Hàn đã gọi món xong, nhìn thấy tôi thất thần nhìn xung quanh cũng không nói gì, im lặng bắt chước tôi nhìn khắp chốn.
Được một lúc, anh ta cất tiếng hỏi:
- Nhà hàng này có vấn đề gì không?
Tôi chậm chạp đưa mắt về nhìn thẳng vào anh ta, lười nhát trả lời:
- Rất ổn, chủ nhà hàng rất đầu tư. Mấy chiếc bình bên kia... - tôi hất
mặt về nơi đặt một chiếc tủ cao trưng bày đủ các loại gốm sứ Ấn Độ - ... trừ hai chiếc dưới cùng, còn lại bên trên xét theo họa tiết đều là hàng từ Uttam Nagar.
Sau khi nói ra lời này rồi tôi liền hối hận. Tôi xây dựng bối cảnh cho câu chuyện này ở một đất nước không hề tồn tại
ngoài thế giới thực, nhưng các nước nổi tiếng ở thế giới thực lại đều
được tôi lồng ghép vào. Nếu không chắc cũng chẳng có sự tồn tại của nào
là nhà hàng Pháp, nhà hàng Ấn. Nhưng lồng ghép là một việc, Uttam Nagar
là ngôi làng gốm cổ nhất của Ấn Độ trong thế giới của tôi, không đồng
nghĩa với việc ở thế giới này ai ai cũng biết đến nó. Nếu anh ta phát
hiện ra sơ hở gì thì...
- Ừm, đúng là mắt của nhà điêu khắc, ở nhà anh cũng có vài chiếc bình này, đều là do bạn làm ăn của ba anh tặng.
Trương Hàn nói ra vô cùng bình thản, làm mớ bồng bông trong lòng tôi giải tỏa
ngay tức thì. Ngay sau đó đồ ăn được dọn lên. Sợ mình lại nói sai gì đó, tôi chỉ tập trung ăn uống, ngay cả một câu cũng không nói với anh ta.
Sau khi ăn xong, anh ta lại châm biếm hỏi tôi có muốn về lại bảo tàng ngắm
chiếc bình tiếp không. Cảm thấy đấu võ mồm với con người này chắc chắn
không thể giành phần thắng, tôi chỉ liếc anh ta một cái rồi bước thẳng
ra khỏi nhà hàng. Trương Hàn đuổi theo ngay sau tôi, vui cười hớn hở.
Nhưng nụ cười của anh ta cùng vẻ khó chịu của tôi liền bị dập tắt khi
vừa bước ra vỉa hè trước nhà hàng.
Ở vỉa hè đối diện, tóc nâu bổ
luống bay phất phơ trong gió, ánh mắt lờ đờ nhưng thâm hiểm khó dò. Văn
Thiên đang nở một nụ cười vô cùng mị hoặc, vẫy tay chào chúng tôi...