Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 38: Chương 38: Thái Thường có thai? . .




Hào Hành cốc cốc cửa điện, kêu: “Thái Thường, chúng ta nên đi thôi. Nàng thu xếp xong chưa? Nàng buồn bực một mình ở bên trong lâu như vậy làm gì. Không có gì phải sợ, chờ lát nữa diện kiến Vương Mẫu bản điện sẽ chắn trước nàng. Nếu có roi cũng che chắn cho nàng.”

Từ bữa trưa một mình Thái Thường đóng cửa buồn bực trong điện không biết đang làm cái quái gì, Hào Hành có chút lo lắng, lo sợ dù sao nàng cũng là nữ nhi, trước mặt mọi người muốn thoái hôn với Ti Cầm chắc sẽ cảm thấy áy náy bất an, nên lúc này đang một mình lén lau nước mắt.

Nếu năm ấy chàng ngăn cản Mịch Trăn đừng đến đảo thì tốt biết bao. Nếu Mịch Trăn vừa ra đời liền nhận ra chàng thì hay biết bao.

Đang nghĩ ngợi thì điện cửa mở ra, Thái Thường khoác chiếc áo choàng của Hào Hành lúc tu tiên cười hì hì đi ra, đi một vòng vui mừng mà nói: “Thượng thần thượng thần, ta tìm thấy dưới giường chàng không ít tiên bào có đường may tỉ mỉ đó! Thật sự vừa ấm lại có chất lượng tốt, chàng đem chúng tặng ta có được không?”

Hào Hành thở ra một tiếng. Chàng vừa cười vừa cúi người thay nàng cài lại những chiếc cúc áo cài nhầm, xoa nắn gương mặt của nàng, nói: “Đây là những chiếc áo mà mẫu thân bản điện may cho phụ thân, bị bản điện sưu tầm đến bây giờ, mặc mấy ngàn năm cũng không sút chỉ. Nếu nàng thật sự thích thì lấy đi, để ở chỗ nàng bản điện cảm thấy cũng rất hay.”

Thái Thường cẩn thận xem xét hoa văn trên áo choàng: “Ta cảm giác, cảm thấy cái này nhìn rất quen nhưng không nhớ nổi đã thấy ở đâu. Có điều thượng thần, chàng thấy dáng vẻ thế này có cảm thấy kỳ dị hay không?”

Nàng dứt lời lại dạo qua một vòng, thân hình nàng từ đầu đến cuối đều ở trong chiếc áo choàng không lộ cả tay chân, Hào Hành nghĩ ngợi: “Nhưng nàng ăn mặc không cảm thấy nóng à? Bản điện tu hành hàn lĩnh mới có thể mặc, không phải là nàng bị lạnh chứ? Cảm thấy chỗ nào khó chịu hả?”

Thái Thường hắc hắc hai tiếng, lắc đầu: “Ta rất tốt, chúng ta nhanh nhanh đi, trễ thêm nữa ta sợ sẽ tới…”

“Hửm? Cái gì tới?”

“Không có gì không có gì!” Thái Thường còn chưa vươn tay, dùng cánh tay đỉnh đỉnh hắn: “Trễ thêm nữa e là thì hỉ phục cho ta và Ti Cầm sư phụ sẽ tới, phải đi nhanh nhanh lên!”

Hào Hành không biết trong hồ lô nàng đến cùng là muốn làm gì, gật đầu: “Nếu nóng thì nàng cởi ra đi. Ừm… Thái Thường, nàng quyết định muốn cùng bản điện bên nhau thật sao? Nếu nàng quyết định thì bản điện cũng quyết định. Về sau bất kể có đối mặt với cuộc sống khó khăn thế nào, ta đều muốn cùng nàng chia sẻ. Chắc nàng hiểu, có lẽ bản điện sẽ không nói những lời hứa hẹn về tương lai nhưng có thể dành cho nàng những điều tốt. Thỉnh thoảng bản điện sẽ làm đả thương người ta, khi đó nàng hãy lánh đi thật xa, bản điện nhìn không thấy nàng sẽ sợ hãi, sẽ hối hận. Thật ra ta có mấy lời, nếu so với thời điểm nàng yêu Ti Cầm thì ta còn yêu nàng sớm hơn… Ừ, thôi cứ giữ đến lúc động phòng vậy.”

Thái Thường nuốc mắt lưng tròng, nếu không phải bị quây trong áo choàng còn có việc nghiêm túc phải làm chỉ sợ sớm đã nhào tới. Nàng bỉu môi: “Ái chà… Vừa rồi chàng ấp úng vì cầu hôn với ta hả? Hắc hắc, sao mà nghe xong cảm thấy xấu hổ muốn chết…khoan đã… Sắc quỷ, động phòng không phải làm từ lâu rồi à, còn chờ làm gì? Nói thật dễ nghe!Xí!”

Nàng lắc đầu cười khoát tay vòng qua chàng định đi trước dẫn đường, mới bước qua thì dạ dày hơi đau, nàng bắt đầu ôm bụng nhe răng trợn mắt. Hào Hành ở phía sau nói với theo: “Nàng cứ chầm chậm một chút không cần phải gấp gáp, Vương Mẫu không nghỉ trưa !”

“Thượng thần, chàng nói xem đợi lát nữa gặp Vương Mẫu chúng ta có cần nắm tay không? Như vậy thấy cái chết cũng không có cảm giác? Làm vậy có vẻ hùng dũng sau đó bọn họ sẽ không thể khinh thường?”

“…Nếu nàng muốn bản điện nắm tay nàng đi thì có thể nói thẳng .”

Thái Thường: “…”

Đi đến Dao Trì, vài vị tiên đồng thấy hai vị tiên gia đến lập tức ra chào đón, Hào Hành hành lễ nói: “Làm phiền các vị thông báo, hai người chúng ta có chuyện quan trọng cấp bách cần tấu lên Minh Vương Mẫu tiên điện.”

Một tiểu đồng bẩm: “Hồi bẩm ngẫu thần, Ti Cầm Đế Quân đang trong điện cùng Vương Mẫu thương thảo, thỉnh hai vị đi trước di giá một bên thiên điện chờ một lát.”

“Ti Cầm sư phụ?” Thái Thường bạnh quai hàm, tiện đà kéo áo choàng che khuất đầu.

Hào Hành thấy vậy, kéo nàng vào lòng: “Không cần phải sợ, không cần phải khó xử, giờ đây bản điện sẽ không bỏ nàng lại một mình.”

“Ta cùng với sư phụ từ đầu đến giờ đều tránh không được tổn thương, ta biết rõ hai trái tim của ta và ngài ấy không bị vận mệnh khóa đến thiên trường địa cửu nên ta không khó xử.” Thái Thường tốn hơi thừa lời: “Về phần sợ hãi… Ta không sợ, để bề trên ân chuẩn cho chúng ta, ta đã chuẩn bị rất kỹ!”

Hào Hành nhíu mày thật sâu: “Thái Thường, không phải nàng lại làm chuyện gì tổn hại bản thân chứ?”

Đứng ngẩn người trước cửa điện ngoài chăm chú nhìn hai người, Ti Cầm bị tiểu đồng thúc giục gọi vài tiếng mới hoàn hồn, bước ra khỏi điện các đến trước mặt Thái Thường.

Thái Thường ngẩng đầu lên thấy trước ngực Ti Cầm rủ xuống hai túm tóc đen lộ ra vài sợi tóc bạc, trong lòng không khỏi run run.

“Không cần lo lắng Thái Thường, ” Ti Cầm nói với nàng cũng là nói cho Hào Hành nghe: “Bản quân biết sự lựa chọn của nàng, vừa rồi đã hướng Vương Mẫu nói rõ lòng mình… Nói cho Vương Mẫu biết bản quân sẽ không cưới nàng, hai người an tâm đi.”

“Ti Cầm sư phụ…” Thái Thường kêu lên: “Ngài biết cả rồi?”

Ti Cầm mím môi: “Hôm ấy nàng đã khóc thương tâm đến vậy, chỉ là vi sư lại chậm một bước mà thôi.” Chàng vỗ vai Thái Thường rồi lại vỗ vỗ bả vai Hào Hành, cười nói: “Có lẽ sẽ rất khó đối phó, xin ngươi cố gắng chăm sóc nàng, bản quân sẽ ở Nam Hải dõi theo, không cho phép ngươi lại làm nàng bị ấm ức.”

Hào Hành nâng lên quả đấm cùng chạm nhau, Ti Cầm vừa cười nhìn sang Thái Thường: “Khi ta phát hiện nước mắt nàng rơi đều không phải vì ta, ta biết mình đã không giữ được nàng. Mặc dù thế, vi sư vẫn muốn nói: cảm ơn nàng đã nghe thấy tiếng ta gọi mà quay về, cảm ơn nàng đã về lại bên người chúng ta.”

Chàng nói xong thì gật đầu rồi bước từng bước chậm rãi đi qua hai người.

Ngàn năm trước, ngày cưới mà nàng không về, dĩ nhiên là ta đã thua .

“Sắc quỷ…” Thái Thường bóng lưng Ti Cầm khóc đến không thành tiếng: “Từ nay về sau nếu chàng dám ức hiếp ta, ta lập tức đi làm vợ nhỏ của sư phụ!”

“Nàng nói đi đâu vậy!” Hào Hành trấn an ống tay dài rộng của nàng : “Sư phụ nàng thật ghê gớm, lần nào cũng đều chơi tuyệt hảo đến mức dao động nàng. Chúng ta nhanh đi vào đi, còn một lão tương đối khó dây dưa đang chờ chúng ta kìa.”

Vương Mẫu đang ngồi trên ghế, bộ mặt sầu thảm than thở, nhìn hai người không mời mà tới: “Mịch Trăn ơi là Mịch Trăn, ngươi làm uổng phí Đế Quân đau khổ ở Đông Sơn tìm gọi của tiên hồn ngươi. Nay ngưoi không dễ dàng gì trở lại, cùng hắn kết liền cành chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao? Các ngươi không giúp Thiên đình vượt qua kiếp nạn lần này thì thôi nhưng ta làm thế nào giải thích với tiên mẫu lão nhân gia đây! Còn nữa Ngẫu thần tiên, nhân duyên các người cũng thực kỳ lạ! Bản điện vẫn luôn cảm thấy ngươi thanh tâm quả dục, làm sao mà… Huầy!”

Thái Thường giọng buồn bực nói: “Nếu chàng ấy mà thanh tâm quả dục ta lập tức đi shi!”

(chữ « shi » là nguyên văn tác giả viết vậy. Mình chẳng hiểu nó có nghĩa gì)

“Thôi thôi, việc nhân duyên này chúng ta đều không cưỡng cầu được, chỉ sợ Đế Quân sẽ buồn bã một thời gian. Ngươi không thấy dáng vẻ hắn năm ấy sau xảy ra chuyện, ngươi…”

“Khởi bẩm Vương Mẫu, Thái Thường cũng không muốn gả cho Hào Hành thượng thần, chỉ là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ!”

Thái Thường cả gan rống lên làm cho Hào Hành nghiêng đầu nói nhỏ: “Nàng nói bậy gì đó?”

“Hả? Nỗi khổ tâm? Như thế nào? Hắn dám cưỡng ép ngươi?”

Thái Thường không thèm để ý tới ánh mắt của Hào Hành, cởi áo choàng ra vứt trên mặt đất, ưỡn bụng nhô ra, chỉ chỉ một cái nói: “Thái Thường nghĩ một sinh mệnh mới càng tăng thêm xung hỉ cho Thiên đình, sắc quỷ đem búp bê nhét vào trong bụng của Thái Thường rồi nên bộ dạng chỉ có thể gả cho hắn.”

“Cái gì?”

Vương Mẫu và Hào Hành đều nghẹn họng nhìn chằm chằm trân trối vào cái bụng xác thực là phồng to lên của nàng.

Hào Hành kéo cổ tay nàng lại: “Này… Đây chẳng lẽ là do ba trăm năm trước? Bản điện rõ ràng nhớ rõ, rõ ràng nhớ rõ nàng không có…”

“Người ta cũng biết chàng sẽ không thừa nhận. Híc híc!. Chàng đếm hết số lần giở trò lưu manh sao? Ta sao lại bị chàng… bị chàng…Híc…”

“Việc này… bản điện…sao ngay cả việc nàng có thai cũng không biết vậy a?” Hào Hành nghe nàng có hỉ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang không biết nên làm thế nào biểu đạt: “Có điều nếu nàng có hỉ thật, bản điện nhất định sẽ nhanh chóng nghênh cưới nàng vào nhà!”

“Khụ khụ!” Vương Mẫu ở trên điện nhức đầu ho khan hai tiếng: “Thái Thường tiên tử… Danh tiết nữ tiên tử mà ngươi cũng hoàn toàn bất chấp, về vấn đề tác phong trước kia ta không truy cứu, hôm nay các ngươi ngay cả… Ngay cả hài tử cũng có, cũng khó trách Ti Cầm buồn bã như vậy. Các ngươi…Huầy!”

Thái Thường sờ sờ cái bụng tròn tròn, đôi mắt tràn ngập tình yêu nhìn Hào Hành, cười trộm nói: “Thượng thần, chàng sẽ không trách ta chứ?”

“Ngày hôm nay bản điện sao có thể cam lòng trách nàng?” Hào Hành đưa tay dịu dàng chạm bụng nàng: “Bản điện vừa mừng vừa sợ, ngay cả việc danh tiết quan trọng đến thế mà nàng cũng không để ý, bản điện chỉ có thể toàn tâm cảm kích nghênh đón đứa bé này xuất thế. Thật sự là đột ngột quá mức, chưa từng nghĩ có thể nhanh như vậy sẽ được làm phụ thân.”

Vương Mẫu khóc không ra nước mắt ban thưởng táo đỏ và đậu phộng phái tiểu đồng tặng hai người mang về.

Bên trong Kim liễn, Hào Hành ôm chặt Thái Thường, dường như chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.

Chừng Thái Thường nhìn sang thấy không có người quấy rầy, mới ra khỏi lòng chàng, nghịch ngón tay nói: “Thượng thần…Chàng còn nhớ đêm qua tiểu tiên nga đưa bữa tối đến là mấy cái bánh bao nhân hạch đào không?”

“Ừm nhớ. Nàng nói nàng thích ăn, trở về bản điện lập tức phân phó tiểu tiên nga làm nhiều cho nàng, bồi bổ thân thể thật tốt. Cơ thể nàng tốt, hài tử sẽ không đói bụng.”

“Ấy da, không phải!” Thái Thường lắc lắc cánh tay chàng: “Ta có trộm mấy cái bánh bao ta giữ lại một đêm. Hôm nay ăn trưa xong ta uống nước lạnh ăn hết bánh bao vào bụng, kết quả là phình thành này bộ dạng .”

Dứt lời nàng chọc chọc bụng của mình, quả nhiên chọc được một lỗ hõm.

Hào Hành ngơ ngác nhìn chằm chằm vẻ mặt áy náy của nàng, chợt nói: “Cho nên mới vừa rồi là nàng buồn bực ở trong điện ăn bánh bao?”

Thái Thường gật đầu, Hào Hành hỏi tiếp: “Chính là muốn làm bụng tròn một chút sau đó giả dạng mang thai sao?”

Thái Thường lại gật đầu, cười hì hì vỗ bụng rồi kéo tay chàng: “Thế nào? Như vậy chúng ta sẽ không có việc gì a! Chàng có bội phục đầu óc của ta không?”

Từ trên đám mây hạnh phúc thoáng chốc rơi xuống đầm lớn.

Hào Hành tức giận hất tay nàng ra: “Thái Thường, bản điện bội phục đầu óc của mình thế mà còn có thể ngốc hơn nàng!”

Thái Thường vội vàng kéo tay chàng lại: “Thượng thần mới vừa rồi chàng nói không trách ta, ta… ặc ọe…”

Bánh bao trong dạ dày như nước sông cuồn cuộn chảy ra …

Tiên đồng nghe thấy trong liễn tiếng từng cơn nôn mửa, bèn nói: “Quả nhiên nôn ọe nghiêm trọng, chắc hẳn tương lai sẽ là một tiểu tử mập mạp, nghịch ngợm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.