Tiểu Sát nghe thấy giọng nói thành khẩn của Duyệt Nhi, im lặng một lúc mới
đáp: “Chủ nhân, mặc dù người ở trong Thủy Nguyên Cốc không thể bay,
nhưng thú thì có thể, nếu người muốn nhanh chóng ra khỏi thảo nguyên
này, sao không đi săn thú?”
“Ta cũng là thú mà, ta là con hổ nhỏ.” Duyệt Nhi vui vẻ, lúc nàng biến
thành nguyên hình có thể bay hay không? Tuy rằng, nàng cũng đã quên làm
cách nào để biến về nguyên hình.
Tiểu Sát: “. . . . . . Chủ nhân, người hóa về nguyên hình cũng không thể bay nhanh được, phải tìm phi thú. (thú biết bay) . . . .”
Duyệt Nhi đang nhào nặn Mẫu Đơn Nhan bắn qua bắn lại, nghe thấy mấy lời của
Tiểu Sát thì hiểu đôi chút: “Ý ngươi là phải săn một con Long Đằng (rồng bay)?” Mấy ngày nay nàng dùng linh thức cảm giác thấy sâu trong thảo nguyên, thỉnh thoảng sẽ có mấy con Long Đằng xuất hiện.
Tiểu Sát gật gật đầu: “Long Đằng là linh thú hung mãnh nhất trên thảo
nguyên, một khi giương cánh thì có thể bay vài trăm dặm, nếu chủ nhân có thể săn được thì thời gian ra khỏi thảo nguyên này chỉ vẻn vẹn vài
tháng.”
Cô hổ nhỏ nào đó cụp tai, mất mấy tháng mới bay ra khỏi thảo nguyên này?
Tiểu Sát dường như có thể đoán được Duyệt Nhi đang nghĩ gì, nói: “Nếu
dựa theo tốc độ hiện tại của chủ nhân và không có bất kỳ ngăn trở nào
từ bên ngoài, muốn ra khỏi thảo nguyên này ít nhất phải mười mấy năm.”
Duyệt Nhi bất ngờ bật dậy: “Ta sẽ đi tìm Long Đằng ngay bây giờ.”
Phía trước có một con Long Đằng nhưng không phải Long Đằng bình thường,
Duyệt Nhi mẫn cảm hít hít mũi, Tiểu Sát đồng thời nói: “Long Đằng
Vương.” Duyệt Nhi hoảng sợ, ghê gớm vậy?
Duyệt Nhi từ từ đến gần nó, kinh động một con Long Đằng đang hạ cánh nghỉ
ngơi chẳng khác nào đi tìm chỗ chết, nhưng ngoại trừ thời gian đó ra thì không có cơ hội nào khác có thể khống chế một con Long Đằng đang bay
lượn cực nhanh trong không trung.
Long Đằng đại khái có bộ dáng giống như nguyên hình của tứ hải long vương,
chỉ khác là trên lưng nó có một đôi cánh màu đen vô cùng lớn khiến nó
bay nhanh hơn các loài rồng khác, nhanh như điện chớp, làm vua của
không trung, Long Đằng rõ ràng mạnh hơn loài rồng biển về tốc độ và sức
mạnh. Lúc nó hạ cánh nghỉ ngơi, đó là thời điểm bình tĩnh nhất, cũng có
thể nói, là thời điểm cáu kỉnh nhất, bởi vì, lúc đấy chỉ cần có người
kinh động đến nó sẽ phải gánh chịu lửa giận ngập trời của nó.
Kỳ thật Duyệt Nhi có chút khẩn trương, nàng cách Long Đằng khoảng mười
bước đã có thể nghe được tiếng thở của Long Đằng thổi qua bụi cỏ, có thể thấy Long Đằng rất hung dữ mạnh mẽ. Khẩn trương thì khẩn trương, Duyệt
Nhi vẫn vô cùng hưng phấn, nếu có được một tọa kỵ oanh chấn như thế thì
không phải sau này nàng sẽ rất thoải mái sao?
Long Đằng nhìn thấy một tiểu cô nương mặc bộ áo màu phấn hồng đứng không yên ở cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn đan xen nhiều biểu cảm phức tạp, một từ tổng kết chính là ‘rối rắm’. Long Đằng ‘hừ’ một tiếng qua cái
mũi rồng to lớn, nếu không có sự căn dặn của Vu Sơn đại nhân thì nó đã
sớm dùng một cánh quạt bay nàng về phía cửa vào Thủy Nguyên Cốc.
Duyệt Nhi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bước từng bước nhỏ về phía trước, vừa đi vừa tự động viên mình: “Sợ cái gì, cũng có người tay không bắt sói
trắng1, ta không thể dùng Huyễn Oanh Lưu Ly trượng bắt Long Đằng sao?”
Tiểu Sát, Mẫu Đơn Nhan: . . . . . . Chủ nhân, tay không bắt sói trắng không phải là một biện pháp, được chưa?
1Tay không bắt sói trắng (không thủ sáo bạch lang): Sói trắng có
số lượng ít nên đương nhiên quý hiếm, hàm ý ‘thu hoạch’ rất
nhiều. Hiển nhiên, thu hoạch lớn như vậy về lợi ích thì nguy
hiểm cũng không ít, trong tình huống tay không vũ khí mà bắt
được sói trắng, nếu không phải người gan dạ giỏi giang thì ước chừng sẽ bị sói trắng ăn thịt. Vì vậy, về mặt ngữ nghĩa
thì từ này cũng được xem là một từ tốt. Trong kinh doanh, ý
nghĩa đại khái là một người dùng vốn liếng rất ít (hoặc giả ám chỉ không chút vốn liếng) nhưng lại thu được rất nhiều lợi ích. Tương tự như ‘mượn gà đẻ trứng; mượn gà của người khác, sau khi gà đẻ thì giữ lại trứng cho mình, kế đó trứng nở
thành gà con, đến khi gà lớn lại đẻ trứng, sẽ càng thu được
nhiều gà hơn. Ngụ ý là: dùng tài sản của người khác tạo ra
tài sản của mình, mà bản thân thế nhưng không chút đầu tư.Ngày nay từ này bị xem là một từ mang nghĩa xấu, ám chỉ thủ đoạn lừa đảo của những kẻ không có vốn liếng gì trong tay nhưng
lại đi khắp nơi lừa gạt.
Chờ tới gần Long Đằng, bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi run rẩy thử sờ sờ Long
Đằng đang nằm úp sấp, kiểm tra, sờ sờ, sờ sờ sờ. . . . . . Một lát sau,
Duyệt Nhi rút bàn tay nhỏ bé có chút đau của mình về, bình tĩnh nói: “Da rất thô ráp.”
Lửa hận phừng phừng của Long Đằng bắt đầu nhen nhóm.
Duyệt Nhi hoàn toàn không phát giác được: “Phản ứng cũng rất chậm chạp, ta sờ soạng nó lâu như vậy mà cũng chẳng có phản ứng gì.”
Người bình thường vào Thủy Nguyên Cốc, chỉ cần đến gần Long Đằng, không ai
không bị Long Đằng giày vò đến xương cốt không còn, nó chưa từng bị vũ
nhục như vậy, lúc này nhìn trời thét dài một tiếng, chỉ một thoáng bốn
phía thảo nguyên cuồn cuộn nổi gió, âm thanh trầm mạnh kia như muốn
xuyên thấu tầng mây trên trời xanh.
Duyệt Nhi chỉ thiếu điều bị gió to kia thổi bay mất, chờ sau một hồi nàng mới hồi phục tinh thần, dựa theo linh thức tìm được cái đuôi của Long Đằng, bất chấp mọi thứ liền trực tiếp ôm lấy cái đuôi, không chịu buông tay.
Long Đằng sao đoán được Duyệt Nhi lại có thủ đoạn vô lại như vậy, cái đuôi
tôn quý bị người ta ôm lấy, nhất thời giận dữ, sao còn nhớ rõ lời căn
dặn của Vu Sơn đại nhân là không thể tổn thương tiểu cô nương đó, tôn
nghiêm của vua bầu trời há có thể bị một tiểu cô nương giẫm đạp. Nó dùng sức vung đuôi, tiếc rằng Duyệt Nhi ôm rất chặt, làm cách nào cũng không thoát được.
Long Đằng nổi giận, cái đuôi thật to không còn vung trên không trung nữa mà
trực tiếp đập xuống mặt cỏ, vung đi không xong thì đập chết nàng vậy, nó hung bạo dị thường, từ trước đến giờ chưa từng thương hoa tiếc ngọc
giống như đám tiểu hầu ở bên kia núi. Duyệt Nhi bị một cú vung xuống mặt đất, nếu không phải mấy ngày nay hấp thu không ít linh lực đủ để cho
nàng vận pháp lực bảo vệ cơ thể của mình thì nàng sớm đã bẹp dí cùng
đám bùn trên mặt cỏ.
Long Đằng Vương này dám đối đãi thô bạo với nàng như vậy! Duyệt Nhi cũng nổi giận, bàn tay bé nhỏ đang ôm đuôi Long Đằng cầm Mẫu Nhan Đơn, tâm
thức vừa niệm, Mẫu Đơn Nhan liền bay đến bên lỗ tai mẫn cảm của Long
Đằng, trái cù cù phải cù cù. Long Đằng chỉ cảm thấy ngưa ngứa đến cực
điểm, trong lòng hận không thể ném tiểu cô nương kia rớt xuống nát như
bùn.
Nếu mới vừa rồi nó còn tồn tại chút lý trí trong đầu thì hiện tại có thể
nói nó đã hoàn toàn bùng nổ cơn tức giận của dã thú, thầm muốn dùng đuôi đập nát con mồi đã chọc giận mình rồi nuốt vào trong bụng. Cái đuôi
thật to của nó bằng tốc độ nhanh nhất hất Duyệt Nhi xuống đất, nhưng
lại thông minh không ngừng xoay tròn cái đuôi, làm cho Duyệt Nhi bị đánh khắp người. Duyệt Nhi đáng thương tuy có pháp thuật hộ thân nhưng vẫn
bị trận đánh điên cuồng kia làm ngũ tạng lục phủ bị chấn động đến thay
đổi vị trí.
Duyệt Nhi miễn cưỡng rút một tay về, lấy cây trâm đầu hổ xuống, cũng không
biến thành Huyễn Oanh Lưu Ly trượng mà trực tiếp dựa theo linh thức đâm
mạnh, mang theo bảy phần tu vi của nàng, cây trâm nhỏ đâm đúng vào gai
xương ngay chính giữa đuôi, Long Đằng gào lên một tiếng rồi dừng lại,
vung đuôi về phía trước mặt, hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng Duyệt Nhi đang
cố sức nhổ cây trâm ra, đôi mắt to như cái trống tựa hồ muốn phun ra
lửa. Miệng há to, vươn đầu lưỡi cuốn lấy Duyệt Nhi đang ở trên đuôi nuốt vào bụng cho xong hết mọi chuyện.
Khoảng gian mày của Duyệt Nhi chau lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cũng vì
kịch liệt đấu tranh nãy giờ mà đỏ bừng, trong lòng mừng thầm, chờ thời khắc này, thời khắc gần nó nhất.
Đầu lưỡi cuốn Duyệt Nhi đưa về phía miệng, tay Duyệt Nhi đang rút cây trâm
vẫn không buông, mượn lực kéo của đầu lưỡi Long Đằng cuối cùng cây trâm
cũng được rút ra, lúc sắp đến trước hàm răng nanh cực lớn của Long Đằng, trong nháy mắt cây trâm biến thành Huyễn Oanh Lưu Ly trượng, cổ tay
Duyệt Nhi bắt đầu dùng lực, mượn linh lực cắm Huyễn Oanh Lưu Ly trượng
vào cổ họng Long Đằng.
Long Đằng vô cùng đau đớn, chỉ một thoáng liền tỉnh táo, cái miệng vốn đang há ra cuối cùng ngậm lại, không dám có hành động thiếu suy nghĩ nữa,
chỉ cần Huyễn Oanh Lưu Ly trượng đâm vào cổ họng sâu thêm khoảng một bàn tay thì nó sẽ mất mạng, nó có chút kinh sợ nhìn Duyệt Nhi, không ngờ
tiểu cô nương này lại tính toán chuẩn xác đến thế.
Lúc đầu giữ lấy cái đuôi của nó không buông, sau đó dùng cây trâm nhỏ đâm
vào đuôi để chọc giận nó, để nó đưa nàng ra phía trước mặt, trong lúc nó khinh suất thì dùng Huyễn Oanh Lưu Ly trượng cắm vào cổ họng nó, vừa
rồi không trực tiếp giết nó ngay mà chừa lại khoảng cách chừng một bàn
tay để cho nó lựa chọn.
Chết, hay là thần phục?
Đối với rất nhiều sinh linh mà nói thì sẽ lựa chọn thần phục, nhưng Long
Đằng thì không, nó vốn là vua của bầu trời, khuất phục kẻ khác khiến nó
cảm thấy địa vị, khí phách lẫn uy vũ đã bị uy hiếp, hơn nữa, Long Đằng
đưa đôi mắt lồi to mang theo nỗi sợ hãi nhìn Duyệt Nhi, tiểu cô nương
này muốn nó, đường đường là Long Đằng Vương lại bị một bé gái thoạt nhìn trói gà không chặt thuần phục, nó còn có mặt mũi nào mà bay lượn trên
thảo nguyên này?
Long Đằng đứng yên bất động, Duyệt Nhi cũng đã bình yên đứng phía trên miệng nó, trong lòng thở dài, miệng con Long Đằng này quá dài.
Đợi hồi lâu, còn chưa thấy Long Đằng bày tỏ ý gì, Duyệt Nhi không chịu nổi, đôi tay nhỏ bé cầm lấy Huyễn Oanh Lưu Ly trượng giật giật, đương nhiên
nàng sẽ không để cho Long Đằng Vương chết, bằng không những cố gắng nãy
giờ của nàng không phải sẽ lãng phí sao?
Nàng dùng tay còn lại chống nạnh, hơi có chút đắc ý: “Long Đằng Vương, ngươi phục hay không phục?”
Long Đằng Vương vẫn không nhúc nhích, nó đang chần chừ lưỡng lự giữa cái
chết và tôn nghiêm. Duyệt Nhi cũng không có kiên nhẫn, trực tiếp triệu
hồi Mẫu Đơn Nhan đang cù cù lỗ tai nó, bàn tay lấp lánh ánh sáng, đáng
yêu cười nói: “Nếu chịu khuất phục thì cho ngươi hạt châu này để chơi
cùng, không phục, hạt châu này sẽ làm nổ tung hai mắt của ngươi.”
Lúc này Long Đằng Vương mới nhìn thấy rõ ràng Mẫu Đơn Nhan, thứ ban nãy lăn qua lăn lại trong lỗ tai mình.
Trong suốt ónh ánh, chung quanh còn quanh quẩn làn sương mờ màu trắng, dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra vầng sáng khiến lòng người say mê. Long Đằng
Vương động đậy một chút, lại động đậy một chút.
Ánh mắt của nó chưa từng rời khỏi Mẫu Đơn Nhan, hồi lâu, đầu rồng ủ rũ hạ thấp xuống.
Duyệt Nhi đứng trên miệng rồng, đương nhiên cảm nhận được Long Đằng đã gật
đầu, lập tức buông tay, cho Mẫu Đơn Nhan bay vòng vòng xung quanh Long
Đằng, Long Đằng bộ dạng hung thần ác sát giờ phút này đôi mắt lại đang
nhìn chằm chằm vào Mẫu Đơn Nhan, thần thái chuyên chú, giống như đang
nhìn tình nhân yêu thương của mình. Ngay cả khi Duyệt Nhi nhổ cây trượng cắm trong cổ họng nó ra, Long Đằng Vương cũng không có phản ứng gì.
Trong đôi mắt to của Duyệt Nhi chứa đầy ý cười, dùng linh thức thăm dò, thấy
Long Đằng không có động tĩnh gì thì vui vẻ đến độ hai lỗ tai nhỏ cũng
cong cong, quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, phàm là rồng thì đều
không thể nào kháng cự nổi hạt châu.
Giống như long vương gia, nơi nơi đều là dạ minh châu, có thể thấy bọn họ có
một chấp niệm không thể kiềm chế được trước những hạt châu lấp lánh ánh
sáng, mà ngay cả Chỉ Thủy ca ca là con trai của Long Vương, có một lần
lại bị nàng phát hiện được trên tay huynh ấy có đeo một vòng hạt châu
nhỏ.
Long Đằng là vua của bầu trời, cuối cùng còn không phải bị mất uy vũ và khí
phách của mình dưới bàn tay thủ đoạn của cô hổ nhỏ và Mẫu Đơn Nhan sao?
Trong Thủy Nguyên điện, Vu Sơn cả người toát mồ hôi lạnh nhìn ảo ảnh của
Duyệt Nhi và Long Đằng Vương đang phản chiếu trong điện, y chẳng qua chỉ mới vừa từ ngọn núi kia trở về thì đã thấy cảnh tượng kinh khủng như
vậy, khi Long Đằng Vương vô cùng phẫn nộ há miệng muốn nuốt Duyệt Nhi,
mệnh lệnh đã không thể truyền đến Long Đằng Vương, trong nháy mắt đó, y
tựa hồ có thể tưởng tượng được biểu cảm của Tôn Thượng khi biết được tin tức này, khoảnh khắc ấy, y đã chuẩn bị sẽ tự hủy, hồn phi phách tán.
Vân Vũ đang ngồi ở chính giữa điện, thấy Vu Sơn khẩn trương như vậy thì có
chút kinh ngạc, lại đưa mắt thấy trong ảo ảnh là Duyệt Nhi áo màu phấn
hồng đã nằm trên lưng Long Đằng Vương đùa giỡn với Mẫu Đơn Nhan, mà Long Đằng Vương ra sức chở nàng, nhanh như điện chớp bay sâu vào trong thảo
nguyên. Trong mấy vạn năm qua, ngoại trừ con trai của Hạo Thiên Thần Đế
thì cho tới bây giờ vẫn chưa từng có người nào khống chế được Long Đằng
Vương.
Trong lòng Vân Vũ rất hiếu kỳ, nói: “Rốt cuộc tiểu cô nương này có lai lịch
như thế nào? Lại khiến chàng có vẻ khẩn trương như thế, còn thuần phục
được vua của bầu trời?”
Vu Sơn nghe thấy câu hỏi này thì phục hồi tinh thần nói: “Vừa rồi nàng
không thấy sao? Thứ cầm trong tay tiểu cô nương đó là Huyễn Oanh Lưu Ly
trượng.”
Vân Vũ kinh hãi: “Cái gì? Huyễn Oanh Lưu Ly trượng? ! Tiểu cô nương này?
Tôn Thượng Người. . . . . .” Bà cũng mới bước vào điện để nghênh đón Vu Sơn, cũng không nhìn thấy cây trượng kia.
Vu Sơn bước đến chỗ ngồi ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: “Đây là thượng cổ
thần binh, trong trời đất này chỉ có hai cây, Cửu Diệu và Huyễn Oanh Lưu Ly trượng, Cửu Diệu đương nhiên là của Tôn Thượng, còn Huyễn Oanh Lưu
Ly trượng đã bị Tôn Thượng tặng cho tiểu cô nương này.”
“Tiểu cô nương này có chỗ nào đặc biệt mà Tôn Thượng lại hậu đãi như thế,
thiếp thấy nàng ấy có thể chất kém cỏi chẳng ra gì nhất trong lục giới.” Giọng của Vân Vũ vẫn không thể nào che giấu được sự khiếp sợ.
“Nàng ấy vốn là người có tư cách thành thần, đáng tiếc lại không thể thành
thần, hơn ngàn vạn năm qua cho tới bây giờ chưa từng có người nào thất
bại thần kiếp mà vẫn có thể sống sót, nàng ấy là một dị sổ, có lẽ lúc
trải qua thần kiếp được Tôn Thượng và Đạp Vũ Thần Quân sửa mệnh cách.
Hơn nữa, ta thấy dưới khối tử ngọc trên trán nàng ấy hình như ẩn chứa
linh lực nào đó đã bị áp chế.” Vu Sơn cũng không biết rõ ràng lai lịch
của Duyệt Nhi.
Vân Vũ cũng hiểu: “Dù sao chúng ta đã ở Thủy Nguyên Cốc này quá lâu, cũng không biết bên ngoài đã là thời thế nào rồi.”
Vu Sơn người đã già nhưng vẫn đầy sinh khí, giọng nói hùng hậu mang phong
cách cổ xưa: “Vân Vũ, chẳng lẽ nàng chán ghét cuộc sống ở Thủy Nguyên
Cốc?” Vân Vũ lắc đầu, gương mặt tú lệ phảng phất nét dịu dàng: “Có thể ở gần chàng, còn cầu gì hơn? Thế gian không phải có câu: “Nguyện làm uyên ương không thành tiên”, bên ngoài thay đổi thế nào thì chúng ta vẫn
trông coi Thủy Nguyên Cốc này, chung quy cũng chẳng kém nơi đâu.”
Vu Sơn gật đầu, nắm tay Vân Vũ, nhìn thấy trong ảo ảnh Duyệt Nhi đã ngủ
say trên lưng Long Đằng Vương, thở dài nói: “Tôn Thượng đã trở về Thần
giới trầm tu, không thể ngờ người cũng có lúc sợ hãi, sợ chính mình quá
nhung nhớ sẽ chạy đến mang tiểu cô nương này đi.”
Vân Vũ có chút không tin: “Chắc không nghiêm trọng như vậy, bên ngoài cũng
có vài lời đồn lọt đến nơi chúng ta, cùng lắm chỉ là Tôn Thượng cưng
chiều nàng ấy thế nào thôi, nhưng thiếp cảm thấy sự thật chưa chắc đã
khoa trương như thế.” Hiện giờ Tôn Thượng lấy thân phận Lạc Thủy Thần
Quân đi lại trong lục giới, mang theo một con hổ tím nhỏ này, lời đồn
cũng không ít.
Vu Sơn lắc đầu: “Người như Tôn Thượng trái tim rất lạnh lùng không nhiễm
bụi trần, lạnh nhạt vô cầu, bất cứ chuyện gì trên thế gian cũng chưa
từng đặt trong tim người, cho dù đứng trước cảnh trời đất sụp đổ người
cũng không hề biến sắc. Hiện giờ người lại đối đãi với tiểu cô nương này như thế, nhất quyết không phải là suy nghĩ nông nỗi trong thoáng chốc.
Ta và nàng cứ chờ những ngày tháng sau này, xem bọn họ xoay chuyển trời
đất thế nào, ngoạn chuyển càn khôn!”
Vân Vũ nghiêm túc gật gật đầu, bà vẫn có chút thấu hiểu tính tình của Tôn Thượng.
Ngày hôm sau, khi Duyệt Nhi thức dậy trên lưng của Long Đằng Vương, chỉ cảm thấy ngày tháng không cần đi bộ quả thật rất tốt.
Không khí có chút không thích hợp.
Duyệt Nhi dùng linh thức thăm dò, cũng không khỏi hơi kinh ngạc.
Chung quanh có một số lượng lớn long đằng, phi ưng, đại bàng bay theo. . . . . . Đám phi thú đều vây quanh bên cạnh Long Đằng Vương, giờ phút này kêu
to, giống như đang thảo luận về nàng.
Đàn phi thú dày đặc này che cả một khoảng trời, chặn ánh mặt trời, khiến
cho Duyệt Nhi đang nằm trên lưng Long Đằng cũng cảm thấy thoải mái hơn
nhiều.
Duyệt Nhi khoát tay, giọng nói nhu mềm thử nghiệm một chút: “Tất cả dừng
lại!” Long Đằng Vương ngoan ngoãn dừng lại, đám phi thú trên không trung cũng đồng loạt ngừng bay.
Duyệt Nhi đắc ý hơn, cười nói: “Đi đi.”
Long Đằng Vương xòe đôi cánh có thể phủ bóng mát cho cả một ngọn núi phía
dưới, vọt lên tận trời, tốc độ tựa như gió lốc, đảo mắt đã đi mấy ngàn
dặm. Ở phía sau đám phi thú vẫn còn bay theo.
Cảnh tượng vô cùng hùng tráng, thật sự khó có thể hình dung.
Duyệt Nhi nắm Mẫu Đơn Nhan trong tay, hai lỗ tai nhỏ cong cong, đôi mắt to
ngập nước cũng híp lại: “Bách ngự thống lĩnh thì ra lại uy phong như
vậy!”
Mẫu Đơn Nhan trong tay nàng cũng run rẩy, trong lòng rất uất ức, chủ nhân
người đừng cứ hy sinh nhan sắc của ta như vậy có được không?
Duyệt Nhi cảm thụ được tốc độ cực nhanh của gió, thở dài: “Quả thật là vua
của bầu trời, Long Đằng Vương này không phải là phi thú lợi hại nhất thế gian đó chứ!”
Tiểu Sát sớm đã khó chịu vì Mẫu Đơn Nhan luôn giành được sự chú ý của chủ
nhân, giờ phút này vội tranh nói: “Đâu phải, nếu nói đến phi thú tôn quý lợi hại nhất thế gian thì phải nói đến Hỏa Phượng, Long Đằng Vương này
chỉ đáng đứng dưới chân Hỏa Phượng, nếu gặp cũng chỉ có biết vâng lời.” Nói xong đắc ý đến cực điểm, thông thái hiểu biết rộng như thế, quả
thật Tiểu Sát ta vừa có tài năng lại biết hàm dưỡng, hạt châu ngu ngốc
kia làm sao có thể so sánh được chứ? Hạt châu ngu dốt này ngay cả nói
cũng chẳng biết nói gì!
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Hỏa phượng? Sở Từ là Hỏa Phượng, dáng vẻ của hắn rất
đẹp, thật sự nhìn không ra khí phách uy vũ chỗ nào chứ . . . . . .”
Nhưng mà, hiện giờ Sở Từ thế nào rồi nhỉ?