Trong lúc đắn đo, một nửa nội đan Yêu Vương đã chuyển vào lòng bàn tay của
Lục Bằng Hứa, Thánh Yêu chi hỏa tuy rằng đã được Lục Bằng Hứa áp chế nhỏ hơn một chút nhưng vẫn không ngừng giày vò hồn phách Duyệt Nhi, hơn nữa linh lực đã từ từ tiêu biến trên không trung, trên người bị Ma thừng
trói, Duyệt Nhi đã không còn suy nghĩ đến nó, chỉ còn chờ chết. Dù sao
cũng bởi vì bản thân bốc đồng phong bế toàn bộ khí tức, không cho mọi
người tìm được, chẳng phải sao?
Lục Bằng Hứa nhìn Duyệt Nhi có vẻ bất mãn giống như con sơn dương chờ làm
thịt, trong khoảnh khắc tay kia cũng duỗi về hướng đỉnh đầu Duyệt Nhi,
Duyệt Nhi đã không còn linh lực, sự tương thông của nàng với Sát Na
Phương Hoa yếu dần rồi từ từ biến mất. Giờ phút này cho dù cảm giác được có ngoại vật muốn lấy đi tinh hồn thì Duyệt Nhi cũng hoàn toàn không có sức phản kháng. Lục Bằng Hứa mừng thầm, từ trong đỉnh trong lấy ra một
ngọn Tụ Hồn Đăng, chỉ còn thiếu bước cuối cùng là có thể lấy đi tinh hồn nàng.
Y tập trung tinh thần triệu Thánh yêu chi hỏa đến, chỉ cần châm lửa cho
ngọn Tụ Hồn Đăng này, như vậy y cũng không cần tốn công tốn sức gì thêm nữa cũng có thể lấy được tinh hồn của Duyệt Nhi. Đáng tiếc, trong vô số ngày tháng sau này, y đều hối hận thời khắc đó y không chuyên tâm thực
hiện một thứ mà lại ham muốn có cả hai, hối hận bản thân đã quá tham
lam, nếu chỉ một lòng cần Nghịch Viêm, e là đã sớm lấy mạng Duyệt
Nhi, nhưng y còn tham lam muốn có nội đan của Yêu Vương, lòng tham ấy đã khiến cho kẻ thù của y có cơ hội sống sót.
Khi Thánh Yêu chi hỏa từ từ bùng cháy thì Lục Bằng Hứa hoàn toàn không hề
nghe thấy có tiếng động lạ, có người đang đuổi đến phía sau lưng y, sẽ
nhanh thôi, sẽ nhanh thôi, sẽ nhanh thôi, trước ngọn Tụ Hồn Đăng, chỉ
cần châm lửa! Cái mạng nhỏ của vị tiểu cô nương sẽ phải giao ra cho
mình!
Trong nháy mắt ấy, khi Thánh yêu chi hỏa từ từ đến gần Tụ Hồn Đăng thì đột
nhiên bị linh lực đánh rơi xuống đất, Lục Bằng Hứa lập tức đưa mắt lên
nhìn, liền trông thấy một tay áo màu đỏ đang nhanh chóng di chuyển về
phía mình, trong lòng y kinh hoảng, còn chưa phản ứng kịp thì thấy bên
cạnh chợt lạnh, bàn tay đặt trên xương quai xanh của Duyệt Nhi ‘xoèn
xoẹt’ bị chém đứt rời!
Tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong tíc tắc, Duyệt Nhi cảm thấy nội đan của
Yêu Vương lại một lần nữa trở về thân thể của nàng, trong lòng vô cùng
kinh ngạc. Mà Lục Bằng Hứa còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chặt đứt một
bàn tay, hắn nhất thời kinh hãi nhìn về phía nam tử áo đỏ. Thấy y có
dung mạo xinh đẹp vô song, trong lòng cũng không khỏi sửng sốt.
Người tới đúng là Sở Từ Ma Quân mỹ mạo nổi tiếng khắp ngũ giới .
Sở Từ vốn đã bị thương rất nặng, hiện đơn thương độc mã chạy đến, sau khi
đối phó với đám tùy tùng của Lục Bằng Hứa, chặt đứt tay của y thì giờ
phút này trong lòng biết phải nhanh hơn nữa mới có thể cứu được Duyệt
Nhi.
Bàn tay liên tục thực hiện nhiều động tác: hủy đi Ma thừng trên người Duyệt Nhi, khoác tay lên vai nàng, không hề ham chiến, nhanh chóng bay đến
cửa ra Yêu giới.
Đám người ở phía sau đều đứng hết dậy, nói: “Sở Từ Ma Quân kia làm tổn
thương chúng ta cũng không nặng, hiện giờ lại tốc chiến tốc thắng, chắc
là trên người có trọng thương, Hoa Vương điện hạ, chúng ta có đuổi theo
hay không?” Lục Bằng Hứa giận dữ nói: “Đuổi theo!”
Thế nhưng tốc độ của bọn họ có nhanh hơn nữa cũng không sánh nổi với tốc độ của Sở Từ. Ra khỏi Yêu giới, Sở Từ lập tức chạy tới Ma giới, Lục Bằng
Hứa sao chịu buông tay, dẫn một đám tinh anh Yêu giới vội vàng đuổi theo đằng sau.
Đến lúc này Duyệt Nhi mới biết người dẫn nàng cấp tốc bay đi chính là Sở
Từ, hai lỗ tai be bé lắng nghe âm thanh ở phía sau, trong lòng sốt ruột, tiếc rằng linh lực của nàng sớm đã bị Lục Bằng Hứa đánh tan, cho dù
muốn nghênh chiến cũng không có năng lực, đành phải giữ chặt lấy ống tay áo Sở Từ, trong lòng âm thầm cầu nguyện đừng để cho tên kia đuổi kịp.
Sở Từ không dám lơi lỏng, nháy mắt đã dẫn theo Duyệt Nhi bước vào cổng Ma
giới. Tiếc rằng lại gặp phải một tên ăn mày không biết tên gì đang uống
rượu cản đường, say khướt nói: “Đường này là do ta mở, cây này là do ta
trồng, nếu muốn đi qua đường này thì phải để lại tiền mượn đường!”
Duyệt Nhi và Sở Từ nghe xong lời này, cả hai đều muốn đá cho gã mấy cái, trên thực tế, Sở Từ cũng làm như vậy, mặc dù y bị trọng thương, nhưng sức
lực đạp người cũng không hề giảm sút, tức giận nói: “Cút ra cho bổn đại
gia!” Tên ăn mày say rượu cút sang một bên, ngước hai mắt nhìn về phía
bọn họ, đôi mắt trên gương mặt say khướt kia tỉnh táo hẳn, nhìn thấy đôi tai be bé của Duyệt Nhi và Sở Từ, giọng say nhừa nhựa bảo: “Ôi, hai vị
đang vội vàng muốn làm chuyện gì thế? Sao lại gấp gáp như vậy chứ?”
Lục Bằng Hứa đã dẫn theo thuộc hạ đuổi đến phía sau, càng ngày càng gần, Sở Từ sao còn chú ý được đến ánh mắt khôn khéo của tên ăn mày này, nói
“Đương nhiên là bỏ trốn rồi.” Lời vừa nói xong, người đã ôm Duyệt Nhi
bước vào cổng Ma giới.
Lục Bằng Hứa nhìn cổng vào Ma giới ngay trước mặt, giận dữ, phất tay đánh
sang bên cạnh để trút giận, tên say rượu kia vội vàng lăn vài vòng, lủi
đi nhanh nhẹn như thế sao còn là một tên say rượu cơ chứ?
Lục Bằng Hứa cũng không đuổi theo nữa, chỉ nhìn tay phải bị chặt đứt của
mình, lại nghĩ vừa rồi có thể lấy được nội đan của Yêu Vương và Nghịch
Viêm dễ như trở bàn tay mà giờ lại biến mất ngay trước mắt, trong lòng
vừa căm hận vừa phẫn nộ khiến y hận không thể xông ngay vào Ma giới
băm vằm Sở Từ và Duyệt Nhi. Mặc dù lòng nghĩ như vậy, nhưng nhìn về phía đám thuộc hạ đều đang bị thương, đành nói: ” Trước về Yêu giới xem thử
tay ta còn có thể nối lại không.”
Đám thuộc hạ nào dám cãi lời, vừa rồi bọn họ đều trơ mắt nhìn Hoa vương
điện hạ định lấy tinh hồn và nội đan của Yêu vương, cũng không dự đoán
được Sở Từ Ma Quân kia thế nhưng không chút tiếng động đã xuất hiện ở
nơi đó, bọn họ nào có phòng bị, bị thương cũng không nặng. Lại thấy động tác của Sở Từ vừa dứt khoát lại vừa xinh đẹp, dẫn theo Duyệt Nhi trở về Ma giới. Trong lòng ngoại trừ nghẹn khuất ra còn có chút tán thưởng. Từ lâu đã nghe nói Sở Từ Ma Quân nổi danh là nam tử mỹ mạo nhất ngũ giới,
hiện giờ xem ra thủ đoạn, tu vi và mưu kế cũng không kém! Lại nghĩ đến
vị Lạc Thủy thượng thần của Thần giới kia, không biết có phải giống như
thế, nếu có một ngày y vì con thú cưng mà báo thù, vậy Yêu giới sẽ ra
sao? Gây thù kết oán với y dường như sẽ rất thảm.
Mọi người hoàn toàn xem nhẹ Duyệt Nhi, chỉ cảm thấy nàng là một vị tiểu cô
nương, tất nhiên không thể gây ra sóng gió gì. Lại thấy Lục Bằng Hứa
ngùn ngụt lửa giận, đều vội vàng theo y quay về Yêu giới nghĩ cách nối
lại tay.
Đám người Thất Mệnh Khổng Tước và Kha Mộ Thanh cũng đã sứt đầu mẻ trán, một chút khí tức của Duyệt Nhi cũng không có, khiến người ta hoài nghi liệu có phải nàng đã rời khỏi Ô Điệp Châu hay không. Ba người thương lượng
một phen, quyết định truyền tin cho Doanh Châu và Bồng Lai để bọn họ
cùng hỗ trợ tìm kiếm Duyệt Nhi “bỏ nhà ra đi”. Đáng thương cho đệ tử
Doanh Châu và Bồng Lai mới vừa đem không ít Cửu Vĩ Hồ tộc về cho Bạch Hổ tộc, hiện giờ bọn họ lại nhận được tin tức tìm kiếm tiểu cô nương có
đôi tai màu tím kia.
Cửu Kiếm lại gõ cửa phòng Tức Mặc Ly, thấy Tức Mặc Ly vẫn ngồi ngẩn người
trước bàn như cũ, dung mạo như thế, lúc đang thẫn thờ vẫn tuyệt mỹ vô cùng, Cửu Kiếm cũng chẳng nghĩ nhiều, tiến lên hành lễ nói: “Chủ
thượng đang nhớ Duyệt Nhi cô nương?”
Thật lâu sau, Tức Mặc Ly mới nói: “Bình thường ngươi có quan hệ rất tốt với
Duyệt Nhi, ngươi nói cho ta biết, vì sao Duyệt Nhi lại muốn bỏ nhà ra
đi?” Câu nói này vẫn rất thản nhiên như lúc thường ngày, nhưng khi Cửu
Kiếm nghe vào trong lòng, lại cảm thấy giọng nói kia tràn đầy mông lung
khó hiểu cùng mất mát.
Còn chưa đợi Cửu Kiếm trả lời, Tức Mặc Ly lại nói: “Có phải ta đối với nàng ấy không tốt?”
Cửu Kiếm ngẩn người, không ngờ chủ thượng nhà mình lại hỏi một vấn đề đáng
yêu thế này, cười nói: “Chủ thượng đối xử với Duyệt Nhi cô nương rất
tốt, những ai trông thấy đều thở dài than một tiếng ‘quá cưng chiều’. Về phần vì sao Duyệt Nhi cô nương lại bỏ nhà ra đi, kỳ thật cũng bởi vì
chủ thượng, có phải người giống như lời đồn của ngoại giới, Duyệt Nhi
chính là thú cưng của người? Sau khi chơi chán rồi sẽ vứt bỏ, giống như
Ôn Do đối với Khanh Lan?”
Tức Mặc Ly ngước mắt nhìn lên, nhưng lại thở dài: “Tuyệt đối không phải
giống như Ôn Do đối với Khanh Lan, ta cưng chiều nàng bảo vệ nàng, chưa bao giờ cảm thấy phiền chán, chỉ là lòng ta muốn như vậy mà thôi. Thế
gian này, ngoại trừ Duyệt Nhi ra, ta sao lại có thể vướng bận yêu thương nữ tử nào khác cơ chứ? Về phần ngươi nói thú cưng, Duyệt Nhi đích thật
là một con hổ nhỏ, ta cũng không rõ vì sao ngươi và Tử Dao, thậm chí cả
Duyệt Nhi đều thích hỏi ta, xem nàng có phải là sủng vật hay không?”
Cửu Kiếm sững sờ, về phương diện tình yêu vị chủ thượng này còn chậm chạp
hơn cả thần phụ của người nhiều lắm, nghĩ đến lão chủ thượng cũng là một người rất si tình, tìm mọi cách làm cho lão chủ mẫu vui vẻ, lại nhìn
Tức Mặc Ly, Cửu Kiếm cảm thấy nàng thật sự sắp không chịu nổi rồi.
Cửu Kiếm nói: “Chủ thượng, người có biết giữa nam nữ trên thế gian này có
một thứ tình cảm gọi là tình yêu không? Duyệt Nhi cô nương chắc chắn là
một con hổ nhỏ, nhưng tình cảm nàng dành cho người không phải tình cảm
của thú cưng dành cho chủ nhân.”
Nét nghi hoặc trên gương mặt của Tức Mặc Ly cũng càng lúc càng nhiều : “Tình cảm này có gì khác?”
Cửu Kiếm cắn răng, cười nói: “Chủ thượng, mấy ngày trước trong thư thần nói sẽ mang cho người một niềm vui bất ngờ, thấy người và Duyệt Nhi cô
nương thân mật như vậy, còn cho rằng… Khụ khụ, hiện giờ đều giao cho
người.” Nói xong nhanh nhẹn từ trong túi càn khôn lấy ra một chồng sách
thật dày, dùng thuật cách không đặt lên bàn, Cửu Kiếm dùng linh thức dò
xét mấy quyển còn lại trong túi càn khôn, đều là “Điển tịch” dành cho
hai nam tử, định không giao ra, cúi đầu cười nói: “Chủ thượng, xem xong mấy thứ đó thì người có thể hiểu được… Thuộc hạ không quấy rầy, xin cáo lui!”
Sau khi cung kính hành lễ, Cửu Kiếm nhanh chóng chạy trốn tựa như lửa đốt
tới mông. Cho dù tuổi của nàng so với Tức Mặc Ly mà nói đã tương đương
với mẫu thân của y, ngay cả da mặt nàng cũng đã đủ dày, nhưng đem những quyển sách hương diễm như thế giao cho chủ thượng mặt lạnh kia, nàng
vẫn thấy thẹn thùng, được chưa?
Thẹn thùng? Nhìn thấy Cửu Kiếm ngồi trên cành cây từ trong túi càn khôn lấy
ra mấy quyển “Điển tịch” nam-nam lật xem, vẻ mặt như thấy được món ngon, khiến Phất Dung Ngưng Không thở dài, thẹn thùng chưa từng có trong cảm
giác nhận định về nàng?
Phòng trong, Tức Mặc Ly nghi hoặc nhìn bộ sách dày cao chừng nửa người đặt
trên bàn kia, bàn tay tựa ngọc tạc lấy một quyển trên cùng xuống, trên
bìa rõ ràng viết: đầy vườn sắc xuân, vẽ một đôi nam nữ đang hôn nhau sau tấm rèm giường rất chi là mờ ám, hôn nhau? Tức Mặc Ly sửng sốt, đây
chẳng phải là việc mình thường không nhịn được mà làm với Duyệt Nhi sao?
Tức Mặc Ly theo bản năng có cảm giác hơi nóng, muốn đặt xuống ngay, nhưng
lại nhớ đến câu nói kia của Cửu Kiếm: “Chủ thượng, xem xong mấy thứ đó
thì người có thể hiểu được”, rốt cục vẫn thu tay về, mở thêm một trang,
còn thật sự cẩn thận xem qua.
Bên trong là một đôi nam nữ thân thể trần truồng, quấn lấy nhau, thông qua
ngôn ngữ biểu đạt trên gương mặt và tứ chi có thể thấy được có bao nhiêu sung sướng và khổ sở, tựa như người xem cũng có thể nghe được âm thanh
phát ra từ bọn họ khi đó. Bên cạnh lại còn có văn tự giải thích, hình
ảnh tinh tế, biểu cảm sinh động, giải thích đúng chỗ, làm cho người ta
cảm thấy xem thế là đủ rồi, có thể thấy lúc trước sau khi Cửu Kiếm nhìn
thấy trên cổ Duyệt Nhi xuất hiện những dấu vết màu hồng thì có bao
nhiêu khắc khổ chuyên tâm nghiên cứu, có bao nhiêu lo lắng suy nghĩ lựa
chọn thu thập những điển tịch có liên quan, hiện giờ càng thể hiện hết
tâm huyết khi xem nó là lễ vật đưa cho Tức Mặc Ly xem, Cửu Kiếm chắc
chắn là một vị thuộc hạ trung thành và tận tâm nhất.
Tức Mặc Ly lật từng trang từng trang, xem rất chậm, kỳ lạ là nữ tử hiện lên trong đầu y đều là dáng vẻ của Duyệt Nhi, mà nam tử cũng chính là y.
Đôi mắt đen như mực của Tức Mặc dần dần có chút mơ màng, có lúc khép
lại, suy nghĩ, rồi lại mở ra, nhưng vẫn là ánh mắt si mê ấy. Mỗi một
trang, mỗi một tư thế, mỗi một câu chữ, y đều nghĩ đến Duyệt Như sẽ có
nét mặt biểu cảm như thế nào, cái miệng nhỏ nhắn mê người kia sẽ phát ra âm thanh gì, còn mình sẽ làm như thế nào.Thì ra, trước kia cảm thấy hôn môi chưa đủ, nhưng cũng không biết chuyện nên tiến hành tiếp theo là
chuyện gì?
Y dần dần thấu hiểu, vì sao khi nghe Duyệt Nhi và Đạp Vũ tiếp xúc thân
mật, khi nhìn thấy Duyệt Nhi bị Sở Từ ôm vào trong ngực, khi nhìn thấy
bức tranh Sở Từ hôn Duyệt Nhi, thậm chí ngay cả khi Duyệt Nhi đặt sự chú ý lên người hoặc vật khác thì tận đáy lòng y lại nảy sinh sự ganh tị.
Rõ ràng y đã xem Duyệt Nhi trở thành của y, giống như cặp nam nữ trong sách kia vậy, Duyệt Nhi vốn nên thuộc về y. . . . .