Ba ngày sau, Tức Mặc Ly ở trong ngọc trì tắm rửa cho Duyệt Nhi. Ôn hương
nhuyễn ngọc trong lòng, y hít một hơi thật sâu, Duyệt Nhi mở mắt, trước
hãy còn mơ mơ màng màng, sau đó thì nhìn rõ Tức Mặc Ly, lại có vài phần
si dại, cuối cùng thì hoàn toàn tỉnh táo.
“Đại xấu xa!”
Tức Mặc Ly ôm nàng, tránh để nàng trượt vào trong nước. Cúi đầu nhẹ hôn lên tai nàng, thanh âm có chút trầm thấp: “Duyệt Nhi cũng rất thích, không
phải sao?”
Cả người Duyệt Nhi lập tức càng trở nên đỏ bừng, rõ ràng là không chịu nổi cử chỉ và giọng nói dụ người thế này, ấp úng đáp:
“Chàng……..Thiếp……………Thiếp………..”
Tức Mặc Ly buồn cười nhìn bộ dạng căng thẳng của nàng, cả gương mặt đều đỏ
ửng, đôi mắt to tròn sắp trích ra nước, quả thực là dễ thương vô cùng.
Ôm nàng lại gần hơn chút nữa, da thịt trơn mịn áp sát vào nhau. Duyệt Nhi lập tức biết sự tình không ổn.
Nàng đã bị ôm dậy, hai chân thon thả vắt trên người y, lúc ngọ nguậy dao động thì càng đẹp đến mê người.
“Duyệt Nhi………..” Y thấp giọng gọi một tiếng, một tay bắt lấy vòng eo mảnh mai của nàng…….
Bên ngoài bỗng truyền tới một âm thanh long trời lở đất.
“OA OA OA OA OA OA……………..”
Duyệt Nhi cả kinh, lo lắng nhìn Tức Mặc Ly: “Hốt Hốt khóc rồi, hu hu, Hốt Hốt khóc rồi.”
Tức Mặc Ly biết là giả, ôm nàng, thấp giọng thử dụ dỗ nàng: “Duyệt Nhi……” Đáng thương và khát vọng không cách nào diễn tả.
Duyệt Nhi nghe thấy từng tiếng từng tiếng khóc gào của Hốt Hốt thì cũng sốt
ruột, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn Tức Mặc Ly.
Tức Mặc Ly thầm thở dài một hơi. Thằng nhóc đấy lại muốn bắt đầu khai chiến rồi à? Mánh lới ấu trĩ thế này, trẻ con năm sáu tuổi ai còn khóc oa oa
như đứa con nít mới sinh thế kia? Chỉ có cô hổ nhỏ đang ở trong lòng
mình đây mới dễ dạng bị lừa như thế mà thôi.
……………….
Mười mấy năm sau, Thánh giới yên ắng đã lâu cuối cùng lại bắt đầu hồi sinh, náo nhiệt hẳn lên.
Nghe đâu Ma thánh ở dãy núi Lạc Thủy, người đời gọi là Duyệt Nhi cô nương, muốn ở Thánh giới cử hành một hôn lễ thật quy mô.
Không có khách mời nào lại không nhao nhao suy đoán, lẽ nào là hôn lễ của Tôn thượng và nàng?
Sau khi cố gắng thăm dò , mới biết lễ thành thân là của ba đôi tân nhân.
Ninh Tê và Tô Hà, Kha Mộ Thanh cùng Đông Hải Thái Tử Dung Thời, Cửu Kiếm và Thiên Hồi.
Sau đó, hôn lễ này được xưng tụng là hôn lễ phong phú, đủ loại hình thức nhất trong lịch sử.
Duyệt Nhi nhìn ba đôi tân nhân trước mắt, vô cùng mãn nguyện gật đầu. Quả
nhiên là trời cao tác hợp, nàng nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi.
Tất nhiên, hầu như chỉ có mình nàng là thấy vậy mà thôi.
Ninh Tê và Tô Hà hai người đưa mắt nhìn nhau, dời mắt đi.
Kha Mộ Thanh và Dung Thời hai đại nam tử đều mặc lễ phục đỏ rực, nhìn đối phương, mặt trở nên đỏ bừng.
Về phần Cửu Kiếm và Thiên Hồi……..
“Ai muốn gả cho ngươi chứ, nếu không phải vì thể diện của Duyệt Nhi cô nương, ta liệu có ủy thân cho ngươi?”
“Ta có nói muốn cưới ngươi à? Nếu không phải vì thể diện của chủ nhân, ngươi cho rằng ta sẽ muốn ngươi?”
“Ngươi…………”
Duyệt Nhi lau lau mồ hôi, cười chột dạ: “Hôm nay đại hỉ, đại hỉ, đừng cãi
nhau mà. Cửu Kiếm, tỷ không phải đã từng nói, chuyện gì cũng sẽ không
sao, sau đêm động phòng hoa chúc thì sẽ ổn thôi à?”
Cửu Kiếm nhất thời cứng họng, như thể đột nhiên nuốt nguyên một quả trứng
lớn, suýt nữa thì nghẹn chết. Nhìn đi nhìn đi, tội nghiệt của những năm
trước đây hiện giờ báo ứng lên người rồi đó!!!
Thiên Hồi liếc mắt đánh giá trên dưới Cửu Kiếm: “Ngươi? Còn đêm động phòng hoa chúc?”
“Thiên Hồi………….”Đôi mắt Duyệt Nhi hàm chứa trông đợi: “Đừng có mà khi dễ Cửu
Kiếm đó. Còn có, nội trong ba năm phải sinh một tiểu bảo bảo, có biết
chưa? Bằng không…….bằng không, hắc hắc, ngươi hiểu mà.”
Thiên Hồi ai oán nhìn tiểu chủ nhân của y. Chủ nhân, đừng đem y bán đi như vậy được không?
Nếu không phải Duyệt Nhi cô nương bảo Tôn thượng tác hợp cho mấy người họ
thì mấy người tội nghiệp họ đây, ngày ngày đều bị Tôn thượng gọi lên,
mặt chẳng chút cảm xúc ngồi đấy suốt mấy canh giờ, ai đều cũng sẽ đồng ý , chẳng phải sao?
Duyệt Nhi cười hì hì, bày ra dáng vẻ thập phần đoan trang, híp mắt cười nhìn
bọn họ bái đường, lại híp mắt cười nhìn họ theo một tiếng hô “Đưa vào
động phòng” mà dắt nhau rời đi, thở dài một tiếng, cười nói: “Tuổi trẻ
thật tốt a!”
Trong lòng mọi người như có cả vạn con thần thú cùng nhau rầm rập chạy qua.
Xin cô đó Duyệt Nhi cô nương, cô mới là người trẻ nhất trong số ở đây,
được chưa vậy?
Duyệt Nhi nhìn yến tiệc hơn nghìn bàn bên dưới, nhớ lại cảnh tượng sôi nổi
năm ấy ở hôn lễ của nàng và Tức Mặc Ly, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Bóng dáng nhỏ nhắn lập tức len vào đám người mà đi.
“Nghe nói Duyệt Nhi cô nương được phong làm Uy Vũ Tướng quân của Tiên giới, dẫn theo mười vạn đại quân, thẳng đến Yêu giới………..”
Tư Ti nói đến chỗ này thì dừng lại, đưa tay cầm chung rượu bằng lưu ly
tinh xảo, thế nhưng phát hiện rượu trong chung không biết từ khi nào đã
đầy rồi. Y hài lòng gật gật đầu, cạn hết một hơi, chuẩn bị tiếp lời.
“Sau đó thế nào?” Người rót rượu cho y giọng nói mềm mại ngọt ngào, nháy mắt khiến Tư Ti cùng mấy vị khách đều mềm nhũn vài phần.
“Sau đó ấy à…….”Tư Ti ngước mắt lên, đối diện với gương mặt vui vẻ cực kỳ dễ thương trước mặt thì sững người. Bàn này là một chiếc bàn tương đối hẻo lánh trong yến tiệc, từ khi nào lại xuất hiện một tiểu cô nương cực đẹp cực đơn thuần như vậy?
Không chỉ mình y, mấy người ngồi trong bàn cũng tỷ mỷ quan sát Duyệt Nhi.
Thật đẹp nha. Đây là vẻ đẹp tự nhiên không chút điệu đà. Cử chỉ lúc nhấc tay nhấc chân cũng rất hồn nhiên, thật muốn khiến người ta ôm nàng vào
lòng, cẩn thận yêu thương che chở.
Một tay Duyệt Nhi đặt bầu rượu xuống, không rõ vì sao bọn họ lại không nói
gì mà chỉ nhìn nàng. Khó hiểu kéo kéo tai, Duyệt Nhi cẩn thận lại tiếp
một câu: “Sau đó thế nào?”
Tư Ti mấp máy môi, không ngờ còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị một thanh âm trong trẻo lạnh lùng cắt ngang: “Duyệt Nhi………..”
Tức thì một mùi hương tựa hoa sen tinh khiết lạnh lùng chợt ùa đến. Mọi
người ngước mắt lên chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi dung mạo khuynh thế,
khí chất vô song lẳng lặng bước tới.
Người trên bàn tiệc đều sững ra.
Trời ơi, người này là ai?
Trong thiên địa này thế nhưng còn có nhân vật như vậy? Tinh hoa của mặt
trăng, ánh dương của mặt trời, một chút cũng không bì được nửa phần
phong thái.
Chỉ có cô hổ nhỏ nào đó là cúi đầu, kéo tay áo mình, không dám ngẩng lên.
Cơ thể nhẹ bẫng đã bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp. Duyệt Nhi vẫn cúi đầu, hai tai nhỏ đối diện với Tức Mặc Ly, không dám lên tiếng.
Tư Ti hoàn hồn lại trước nhất, tự biết hai người họ không phải là nhân vật dễ dây vào, nhất là nam tử này. Mỗi một cử chỉ, mỗi một động tác đều
quyết đoán dứt khoát, có thể thấy tu vi và pháp thuật ở Thánh giới khó
tìm được đối thủ. Mà dung mạo và khí độ phi phàm, phong thần tuấn lãng,
hiển nhiên không phải người đơn giản.
Y nhìn Duyệt Nhi đang cúi đầu, giống như đứa trẻ làm sai bị người lớn bắt được, vội cười nói: “Cô nương, vị này là?”
Duyệt Nhi vừa rồi rót rượu cho y, cũng đã nói chuyện với y, đương nhiên cảm thấy thân thiết với nàng hơn một chút.
Duyệt Nhi ngẩng đầu, nở nụ cười vô cùn tự hào: “Phu quân của ta đó.”
Một tiếng ‘phu quân của ta’ này, rõ ràng khá là được lòng Tức Mặc Ly. Bên
môi y cũng thoang thoảng ý cười, ôm lấy Duyệt Nhi, trước lúc quay đi,
chẳng dễ gì mới để lại một câu: “Chư vị cứ tận hứng.”
Người ở mấy bàn xung quanh đều chú ý bên này, Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi một đường rời đi.
“Sao lại chạy xuống dưới, không phải đã bảo nàng ngoan ngoãn ngồi đợi ta sao?”
“Hì hì, đến quan sát dân tình, thay Thiên Hồi bọn họ mời rượu mà.”
Tức Mặc Ly: ……………
Đến khi hai người họ đi xa, người ở hơn mười bàn này mới hoàn hồn.
“Hai người vừa rồi……………”
“Đúng đó, hình như là Tôn thượng và Duyệt Nhi cô nương………..”
“KHÔNG THỂ NÀO!”
“Nhìn dung mạo dáng vóc của họ thì giống y như trong lời đồn. Duyệt Nhi cô nương trên tóc còn có hai lỗ tai hổ.”
“Á! Vừa rồi Tôn thượng vậy mà lại nói chuyện với ta, chư vị tận hứng. AAAA, ta sao lại không lấy Họa Ký Thạch ra ghi lại chứ?”
“Dẹp đi, ai nói là nói với ngươi? Là nói với người một bàn chúng ta được
chưa? Vừa rồi Duyệt Nhi cô nương còn rót rượu cho ta, chỉ cho một mình
ta………”
Mọi người: …………Ngươi thắng………