Ngày hôm sau, Duyệt Nhi theo Ngu Cực đến một ngọn núi nhỏ không chút thu hút.
“Đến đây làm gì vậy?”
Ngu Cực cười đáp: “Năm đó, ta chính là ở nơi này tình cờ gặp cô nương.”
Duyệt Nhi đối với năm đó hay năm gì gì ấy mà ông nói đã không hề nêu ra câu
hỏi nữa, vì đáp án vĩnh viễn sẽ là ‘sau này cô sẽ biết’, chẳng qua là:
“Ta sao có thể đến ngọn núi xấu như vậy?” Cô hổ nhỏ đối với khiếu thẩm
mỹ trước đây của mình có chút nghi ngờ.
“Ha ha, năm đó nơi này có một con suối nhỏ, lúc ta gặp cô nương, cô bắt
được một con cá, nhưng không biết làm thế nào để nấu chín mà ăn, bó tay
chịu thua.”
Duyệt Nhi: “…………………..” Quả nhiên vẫn tham ăn.
“Sau đó ta mới biết, cô hình như ra đời ở đây.”
Duyệt Nhi đối với lai lịch cùng với những việc mà bản thân đã trải qua của
không biết bao nhiêu là vạn năm trước thì chả có chút đầu mối gì, chỉ
nói: “Vậy ta hiện giờ nên làm gì?
“Cô chỉ cần ngồi trong núi.” Ngu Cực tùy ý chỉ chỉ.
Duyệt Nhi đáp xuống, tùy tiện vắt vẻo trên một đại thụ, một lúc sau, có chút thấp thỏm nói: “Có đau hay không?”
Ngu Cực lắc đầu: “Duyệt Nhi cô nương, cô trước hết hãy bĩnh tĩnh lại, tốt nhất là tiến vào trạng thái ngủ.”
Cái này đơn giản nha. Cô hổ nhỏ ngắt một phiến lá lớn, che lên mặt, không nói hai lời đã ngủ mất.
Ngu Cực thở phào, gọi mười ba trong số bốn mươi chín môn chủ đến. Cả mười
ba người ai nấy đều hết sức trầm mặc, nếu phong ấn được giải trừ, nàng
sẽ nhớ lại tất cả, vậy bọn họ liệu còn có thể được tha thứ hay không?
“Chuyện đã tới nước này, chung ta đã sai lầm quá nhiều năm. Thánh tôn tự mình
đưa nàng đến nơi này, chúng ta có thể hiểu ý của người, bắt đầu ra tay
thôi.”
“Tuân lệnh.”
Duyệt Nhi lần này cảm thấy ngủ không mấy ngon giấc, lúc nóng lúc lạnh, cả cơ
thể như bị cái gì đấy hút vào, nháy mắt linh mạch cùng huyết nhục đều
biến hóa một cách kỳ lạ.
Tối hôm ấy, khi một luồng ánh sáng tử sắc từ Ngu Phong phát ra thì tức thì
chiếu rọi cả bầu trời vạn lý của Thánh giới, cơ hồ toàn bộ Thánh giới
đều kinh ngạc, kế đó là bắt đầu đủ loại phỏng đoán.
Tại cửa động ở một thâm sơn nào đó, một nam tử thiếu niên miệng ngậm cọng
cỏ đuôi chó nhảy dựng lên, dọa tráng hán (nam tử tráng kiện) đang cung
cung kính kính đứng bên cạnh đấy cũng sợ giật thót.
“Nè, Thiên Hồi, ngươi sao thế?” Tráng hán Mộc Thông có chút không hiểu vì
sao Thiên Hồi vừa nãy hãy còn trầm tư hết sức đáng sợ lại bật lên kích
động như vậy.
Nam tử trẻ tuổi tên gọi Thiên Hồi, hiện giờ đã ngẩng đầu nhìn về phía bầu
trời được chiếu rọi bởi luồng tử sắc, chỉ thấy giữa không trung chốn xa
xa, luồng ánh sáng tử sắc xuyên qua tầng mây, hình dáng thấp thoáng tựa
như một đóa hoa hay ngọn lửa. Thiên Hồi cẩn thận xác định một lúc, rồi
lại cẩn trọng từ trong ngực lấy ra một vật gì đó dài dài được gói ghém
cẩn thận, mở mấy lớp vải bọc, mới từ từ đem bức họa trải ra trước mắt.
Trong tranh là một thiếu nữ tóc tím cực kỳ diễm lệ, giữa hai hàng mày có một
ấn ký vừa giống nhụy hoa lại vừa như ngọn lửa, cùng với ấn ký giữa không trung kia giống nhau như tạc. Nàng tựa như đang chịu đau đớn gì đấy,
hai mắt khép chặt, toàn thân lơ lửng như thể sắp bị gió cuốn đi.
Mộc Thông vừa đưa mắt nhìn thì liền sợ nhảy dựng: “Lúc đó tình thế nguy cấp như vậy mà ngươi còn vẽ lại?”
Thiên Hồi không để ý đến y, chỉ tỷ mỷ nhìn bức họa, rồi lại ngẩng đầu nhìn
bầu trời, một lúc lâu sau, trong mắt đã xuất hiện ý lệ: “Ma thánh đáng
yêu của chúng ta đã trở lại rồi!”
“Cái gì………….Cái gì? Ngươi nói gì?” Đôi mắt như chuông đồng của Mộc Thông trợn lớn, không thể tin nói.
Thiên Hồi đưa tay chỉ chỉ bầu trời, rồi lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ấn ký
nơi mi gian của thiếu nữ ấy trong bức họa: “Lần này sẽ không sai đâu.”
Dứt lời đã đem bức họa cẩn thận bọc lại, quay về phía bầu trời tru lên một
tiếng khiến người ta sợ hãi, trong chốc lát, từ vô số thâm sơn nháy mắt
đều vọng đến đủ loại tiếng hú.
Thiên Hồi quay trở lại sơn động, lấy một sợi dây buộc tóc màu tím buộc mái
tóc đang thả xuống lên, lộ ra gò má thanh tú nhã nhặn, trong mắt ánh lệ, trên mặt thế nhưng lại là ý cười. Ánh lửa cùng bóng đen nhấp nhoáng
khắp thâm sơn, ánh mắt y bỗng ánh lên một tia lục quang sâu kín.
“Chúng ta đi nghênh đón chủ nhân!”
Mà bên phía Ngu Phong.
Duyệt Nhi tỉnh lại thì trời đã sáng bạch rồi.
Mở hai mắt, trông thấy Cửu Kiếm đứng trước giường nhìn nàng đến phát ngốc.
“Cửu Kiếm, tỷ sao vậy?” Duyệt Nhi nhảy xuống, đưa tay quơ quơ trước mặt Cửu Kiếm.
Cửu Kiếm lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, lắc đầu, vội vội vàng vàng chăm sóc Duyệt Nhi rửa mặt.
Đến khi Duyệt Nhi xuất hiện trước mặt mọi người lúc này đã tập hợp ở Yểm
Tịch sơn thì lại thấy mọi người đều ngây ra giống như vậy.
Duyệt Nhi không rõ vì sao, len lén kéo kéo Cửu Kiếm bên cạnh: “Cửu Kiếm, sao vậy? Hôm nay khác thế?”
“Duyệt Nhi cô nương, cô hiện giờ đẹp quá.”
Duyệt Nhi cúi đầu nhin nhìn bộ y phục dài thướt tha mềm mại mà Cửu Kiếm đắc ý thay cho nàng, lại vuốt vuốt tóc mình: “Muội vẫn như bình thường mà. Lẽ nào muội trước đây không đẹp ư? Hứ!” Cô hổ nhỏ lại kiêu ngạo rồi.
Cửu Kiếm cười nói: “Duyệt Nhi cô nương, đêm qua Ngu Cực tiễn cô nương về,
ta đã ngạc nhiên đến ngây người rồi. Không phải nói cô nương trước đây
không đẹp, mà đa phần là khiến người ta có cảm giác dễ thương, hiện giờ
thì xinh đẹp hơn.” Duyệt Nhi bây giờ trên chiếc trán trắng mịn xuất hiện thêm một ấn ký mỹ lệ, mà gương mặt nhỏ nhắn, thậm chí là toàn thân, đều tản ra một loại ánh sáng khiến người khác chẳng thể phớt lờ.
Tựa như hình ảnh một đóa hoa nở rực rỡ giữa đêm tối.
Ngu Cực nặng nhọc ho khan một tiếng, mọi người lấy lại tinh thần, nhưng Ngu Ngư đứng bên cạnh y thì vẫn chưa hoàn hồn, Ngu Cực thầm hận thằng con
nhà mình kém cỏi , đành phải ở sau lưng bắn một quang cầu, mới khiến Ngu Ngư tỉnh lại.
Duyệt Nhi toàn thân nhẹ nhàng, cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh, nhớ tới
chuyện xảy ra ngày hôm nay, trên mặt không khỏi lo lắng: “Vậy chúng ta
có thể xuất phát chưa?”
Ngu Cực gật đầu, cung kính dẫn mọi người đến con đường thông ra ngoài bên
cạnh, sau đó tự mình bước lên phía trước, dẫn đường cho Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi cưỡi một đám mây hồng, đi theo phía sau Ngu Cực, trên gương mặt nhỏ nhắn là vẻ nghiêm trọng.
Đợi đến khi mọi người đã đi rồi, trên một tàng cổ thụ mới xuất hiện vài người, dẫn đầu là Thiên Hồi và Mộc Thông.
Thiên Hồi lấy cọng cỏ đuôi chó trong miệng xuống, tức giận phừng phừng nói:
“Mấy vạn năm trước, Ngu Phong phản bội chủ nhân, bây giờ chủ nhân lại
tin tưởng bọn chúng như thế! Cái thứ giả nhân giả nghĩa là đáng ghét
nhất!”
“Ta thấy chủ nhân hình như cái gì cũng không nhớ, hẳn là ký ức còn chưa lấy lại được.” Mộc Thông lần đầu tiên suy luận có lý: “Kế tiếp, chúng ta
làm sao bây giờ?”
Thiên Hồi nhíu mày: “Lén theo sau, đi bước nào tính bước đó. Mấy ngày nay ta
đã điều tra kỹ rồi, ả tiện nhân Cấp Quỳnh đó vậy mà dám khiêu chiến như
thế, còn thật sự cho rằng chủ nhân đã được giải phong ấn rồi đánh không
lại ả? Hay có lẽ, ả cho rằng mấy vạn năm qua tu hành không từ thủ đoạn
gì, có thể vượt qua chủ nhân rồi?”
Mộc Thông lắc đầu: “Mặc dù nói vậy, nhưng tâm tư chủ nhân đơn thuần, lại
quang minh lỗi lạc, mấy trò giở thủ đoạn sau lưng ấy tuyệt đối sẽ đấu
không lại ả tiện nhân dối trá không gì sánh được đó đâu.”
Hai người cùng thở dài, quay đầu ra hiệu cho thủ lĩnh phía sau, chỉ dẫn
theo vài người rồi liền đuổi theo đoàn người Duyệt Nhi hướng Thanh Hoa
sơn mà đi.
Thanh Hoa sơn, lần này Cấp Quỳnh không đứng trên lưng bạch lộc “nhìn xuống
chúng sinh” mà ngồi trên một chiếc ghế to, bên cạnh là hai thánh nữ mỹ
lệ chống màn trướng bằng sa trắng, chếch phía sau còn có hai người đang
nhẹ nhàng phe phẩy quạt. Một tay nàng cầm chung trà, cánh môi hồng nhẹ
nhàng thưởng thức.
Hóa Lương phần lớn là nam tử, nhìn nữ thánh quân có địa vị gần như là
thượng đẳng ở Thánh giới, trong lòng vốn có bội phục cùng tôn kính, cùng với tình cảm ái mộ, hiện giờ nhìn cử chỉ nàng xinh đẹp đến mức như mơ
hồ thì càng thêm tin phục.
Thảo nào có thể làm thánh hậu tương lai duy nhất của Thánh tôn. Xinh đẹp
mạnh mẽ như vậy, ở Thánh giới đã là người duy nhất có thể xứng với Thánh tôn rồi a.
Cấp Quỳnh đặt chung trà tinh xảo xuống, nhướng mắt nhìn lên, chỉ thấy một
bóng dáng tử sắc nơi chân trời từ từ hạ xuống. Đợi đến khi người ấy từ
trên đám mây bước xuống, càng lúc càng đến gần thì người của Hóa Lương
chỉ thấy trước mắt bỗng dưng bừng sáng, nảy sinh một cảm giác thoải mái
thanh mát tự đáy lòng. Duyệt Nhi cô nương này cũng là một mỹ nhân nha.
Thậm chí so với vẻ đẹp trên gương mặt không chỗ nào là không trang điểm của
Cấp Quỳnh đương nhiên càng đẹp hơn, cũng thanh thuần hơn rất nhiều.
Hầy, mỹ nhân với mỹ nhân, hoặc sẽ là bạn, hoặc sẽ là thù. Ánh mắt hai người
này ở trên không trung va vào nhau phát ra hoa lửa dữ dội, rõ ràng là vế sau rồi.
Có điều, tiểu cô nương này trông giống như chẳng có chút tu vi, nhất định
là không đấu lại Cấp Quỳnh Thánh quân, đợi chút nữa đừng có thua quá thê thảm là được.
Tình hình giao tranh gây ngạc nhiên không ngờ, từ lúc giữa trưa đến khi mặt
trời ngả về Tây, vẫn là trận đấu thứ hai giữa sơn chủ Ngu Phong và Hóa
Lương.
Cấp Quỳnh tuy phải giữ hình tượng đẹp đẽ, nhưng hiện giờ cũng hết sức nhàm chán tựa vào ghế, đôi mi thanh tú nhíu lại.
Đảo mắt nhìn về phía Duyệt Nhi đứng gần đấy, chỉ thấy nàng nhỏ bé như vậy,
co người ngủ trên chiếc ghế trầm hương. Cửu Kiếm kê một tấm thảm lót bên dưới cho nàng, lại đắp một tấm chăn mỏng, cô hổ nhỏ ngủ đến say sưa,
gương mặt đỏ hồng, khiến người ta nhịn không được muốn cắn một cái.
Thần sắc Cấp Quỳnh trở nên lạnh lẽo, đưa tay gọi Tái Sách, truyền âm sang.
Đôi mắt Tái Sách chuyển sang hướng Duyệt Nhi đang ngủ ngon lành. Thực lực
của Ngư Phong và Hóa Lương không chênh lệch mấy, cho nên hiện giờ mới là trận thứ hai mà đã đánh đến bất phân thắng bại, càng huống chi môn chủ
còn tới mấy người, cái này, phải đánh đến năm nào tháng nào đây a.
Mặc dù y chủ yếu muốn để Hóa Lương và Ngư Phong quyết một trận thắng bại,
nhưng yêu cầu của Cấp Quỳnh, y cũng không dám không nghe. Dù sao, nàng
ta sẽ là Thánh hậu tương lai đó nha.
Có điều, nghĩ tới mấy lời đồn đại có liên quan đến tiểu cô nương kia cùng với chuyện của mấy vạn năm trước, Tái Sạch lại do dự.
“Sao vậy? Ngươi không tin ta?” Cấp Quỳnh ánh mắt lạnh băng nhìn y, áp lực và nét tàn nhẫn vô hình như vậy, Tái Sách nhìn thấy chợt ngẩn ra, vội nói: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Nếu không phải vì có liên can mật thiết với Thánh tôn, Tái Sách cũng sẽ không theo nàng ta làm ba cái việc không rõ ràng này.
Tái Sách và Ngu Phong bàn bạc một phen, cùng lúc gọi hai người đang hăng
máu đánh nhau ngừng lại, đối diện với mọi người nói: “Cấp Quỳnh Thánh
quân cho rằng, đánh như vậy cũng không có cách nào phân thắng bại được.
Chi bằng trực tiếp để người đại diện Hóa Lương ra thi đấu, hi vọng Duyệt Nhi thay mặt cho Ngư Phong, hai người một trận phân định thắng bại, mọi người thấy thế nào?”
Người của Hóa Lương chẳng chút dị nghị. Địa vị và tu vi của Cấp Quỳnh Thánh
quân không cần bàn cãi, trừ phi Thánh tôn hay Việt Hoa Thánh tôn đến,
còn không cũng chẳng thể đánh bại nàng ấy, rõ ràng đề nghị này với Hóa
Lương rất hay.
Bên phía Ngu Phong, vừa nghe thấy tin này thì mọi người đều nhìn về phía
Duyệt Nhi đang say ngủ, bất đắc dĩ lau lau mồ hôi, cái này…………..
Ngu Ngư bước lên trước nói: “Phụ thân, con là tiểu thiếu chủ của Ngư Phong, về tình về lý thì đều nên để con đại diện cho Ngu Phong ra thi đấu.”
Cửu Kiếm kinh ngạc. Tiểu tử này vậy mà lại muốn thay Duyệt Nhi ra đấu?
Liệu có phải thật sự cho rằng Duyệt Nhi rất yếu? Quả nhiên là con mọt
sách mà.
Ngu Cực cũng nhíu mày. Mặc dù y cũng sợ Duyệt Nhi không địch lại, nhưng nếu để cho tình hình như vậy thật sự xảy ra, y cho dù có lấy mạng cầu xin
cũng vô phương, thằng con nhà mình lên đây xem náo nhiệt làm gì chứ?
Trong tay Cấp Quỳnh ngưng tụ một giọt nước, bắn về phía mày Duyệt Nhi. Duyệt
Nhi bỗng tỉnh dậy, liền nghe thấy Cấp Quỳnh nói: “Tiểu cô nương, dám đấu với ta không?”
Hàng mày liễu của Duyệt Nhi dựng lên, hoàn toàn thanh tỉnh: “Ai nói ta không dám!” Nói rồi vứt chiếc chăn trên người xuống, từ trên ghế bay thẳng
lên, dừng ở vị trí cách phía trước Cấp Quỳnh không xa.
Cấp Quỳnh dùng kiếm, gọi là Tàng Tâm, vừa lấy ra thì đã chiếu sáng rực cả bầu trời lúc hoàng hôn.
Duyệt Nhi cũng không cam chịu yếu thế, gỡ cây trâm tiểu hổ trên đầu xuống,
dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cây trâm đã hóa thành Huyễn Oanh
lưu ly trượng.
Trong lòng Tái Sách phát run, cây trượng này! Không phải là một trong hai món vũ khí nằm trong tay Thánh tôn năm đó sao? Trong tay Thánh tôn còn một
món thần binh Cửu Diệu, nếu như thần binh của tiểu cô nương này là do
Thánh tôn tặng, vậy quan hệ giữa nàng ấy và Thánh tôn là gì? Lẽ nào,
mình đã nhận sai chủ rồi?
Rất nhanh, sự lo lắng không yên trong lòng Tái Sách đã lắng lại.
Hai người giữa không trung giao đấu không chút lưu tình, bất quá được một
lúc, Duyệt Nhi đã bị Cấp Quỳnh một chân đá bay từ trên không xuống,
nhếch nhác ngã lăn trên đất.
“Ha ha, thật lãng phí cho món thần binh tốt như vậy!” Trong đám người của
Hóa Lương cũng có kẻ bắt đầu cười nhạo: “Tuyệt thế thần binh gì chứ, rơi vào tay của một kẻ không biết dùng, chẳng qua cũng chỉ là một cây
trượng bình thường mà thôi.”
Duyệt Nhi cầm cây trượng lồm cồm bò dậy, phủi phủi cái mông đang đau điếng, không rõ Cấp Quỳnh vì sao không một kiếm dứt điểm.
Cô hổ nhỏ nào biết ý định của Cấp Quỳnh. Nàng ta phải ở trước mặt hai đại
liên minh làm nhục Duyệt Nhi, để cho người của toàn bộ Thánh giới nhìn
xem, ai mới là Thánh hậu thật sự. Ai mới là người xứng với Thánh tôn!
Ngư Ngu phẫn nộ vô cùng, hận không thể xông lên giết chết mấy kẻ nói ra những lời này, tiếc là đã bị phụ thân mình ngăn lại.
“Phụ thân! Duyệt Nhi cô nương nàng…….”Ngư Ngu lo lắng, nhớ tới nam tử bạch y lạnh tựa băng sương kia, nếu Duyệt Nhi cô nương xảy ra chuyện gì, e
rằng toàn bộ Ngu Phong sẽ phải bồi táng theo nàng.
Ngu Cực hẳn nhiên hiểu đạo lý này, chỉ là…….Y nhìn Duyệt Nhi đang đứng dậy, bên môi hàm chứa chút ý cười: “Thua ban đầu, làm sao biết được không
thể nghịch chuyển?”
“Ý của phụ thân là?”
Ngu Cực quay đầu liếc nhìn đứa con trai dường như có chút khẩn trương thái
quá: “Thăm dò thực lực, giảm bớt sự phòng bị của đối thủ, không ngờ
Duyệt Nhi cô nương vậy mà cũng hiểu điều này, bỗng dưng thông suốt? Hay
là, nàng thật sự là một cô nương lúc thường thì dịu dàng, khi giao đấu
lại dũng mãnh?”
Ngu Ngư còn định nói gì đó thì Ngu Cực đã phất phất tay, bảo y im lặng quan sát trận đấu.
Duyệt Nhi nhỏ nhắn, động tác linh hoạt nhanh nhẹn, Huyễn Oanh lưu ly trượng múa trông rất đẹp mắt, tử quang lấp lóe, chỉ là………..
Phía Hóa Lương lại có người cười nhạo: “Nhận thua là được rồi, Cấp Quỳnh
Thánh quân có lẽ sẽ tha cho một mạng, hay là, còn muốn lùi mãi tới ngày
mai à?”
Nhìn bóng dáng Duyệt Nhi vừa đánh vừa lùi, nghe thấy lời này thì người của
Hóa Lương mặc dù đối với lời lẽ thiếu giáo dục của kẻ này có chút xấu
hổ, nhưng sự thật đúng là như vậy, không chừng lại có kẻ bật cười.
Duyệt Nhi nghe thấy, hai lỗ tai nhỏ dựng lên, có điều đầu cũng không thèm
quay lại, nói: “Có thể tiến có thể lùi mới là pháp khí chân chính, các
ngươi đúng là một đám ngu xuẩn.”
Mọi người:……………..
Cửu Kiếm vào khoảnh khắc ấy bỗng nhớ tới Sở Từ hãy còn đang ở Thần
giới………Quả nhiên, năng lực học hỏi của Duyệt Nhi cô nương rất mạnh
nha………….