Con phượng hoàng nào bị người ta trêu đùa mà hoàn toàn chưa nhận ra:
“Lần trước nàng bị Hồ tộc đả thương, không phải dưỡng thương ngủ say năm mươi năm sao?”
Duyệt Nhi lại càng không hiểu: “Không có, chỉ qua hai tháng thì ta đã xuống giường được rồi mà.”
Cuối cùng con hỏa phượng nào đó đã hiểu ra, cắn răng hung hăng trừng
Đạp Vũ thượng thần đang mang dáng vẻ tựa như thư sinh tao nhã: “Tên lang băm chết tiệt, ngươi lại gạt ta! Được, hôm nay ta với ngươi thù cũ hận
mới cùng tính một lượt đi!”
Vừa đứt lời thì lấy ra pháp khí, một cây sáo làm từ ngọc mà cũng không phải ngọc, duyên dáng đặt bên môi thổi một khúc nhạc.
Nháy mắt sau khi tiếng sáo vang lên thì từng tia ánh sáng màu đỏ sắc
bén tựa như dao bay về phía Đạp Vũ, Đạp Vũ cười tao nhã, ‘rẹt’ một tiếng xòe cây quạt ngọc ra, ngăn cản nhanh chóng không chút hoang mang, tựa
như dạo chơi quanh sân vắng, không hề có chút bối rối nào. Duyệt Nhi cảm thấy tiếng sáo kia phảng phất tựa như ma chú đang kích thích chính
mình, cả người cũng cảm thấy rối loạn, chỉ có Đạp Vũ còn giống như bình
thường không có chuyện gì. Khóe mắt Sở Từ nhìn thấy nét mặt khó chịu của Duyệt Nhi, liền phất tay bày ra một kết giới cách âm xung quanh Duyệt
Nhi.
Tiếng sáo càng ngày càng cao vút, tiên đồng trong Hàn Lâm Thư Viện chịu không nổi tiếng ma nhạc tra tấn như vậy đã hôn mê từ lâu. Đạp Vũ giữ
phong độ chỉ có lay động cây quạt ngăn cản ánh sáng đỏ sắc bén kia, tay
trái thỉnh thoảng bắn ra ánh sáng màu xanh về phía Sở Từ. Hai người càng đánh càng hăng, đáng thương cây đào vất vả ra hoa, thế mà đám hoa ấy
đều chịu không nổi pháp lực nên rơi rụng cả, chưa đầy một lát thì đã
trụi cả cây.
Duyệt Nhi cầm trong tay hạt hướng dương vừa ăn vừa thưởng thức, dáng vẻ hai người đánh nhau thật đẹp, a, nếu như có mang theo tấm vải thì có
thể dùng tiên pháp vẽ lại cảnh tượng là ngay trước mắt, nhất định phải
đưa đến một phòng vải vóc, không ngừng sao chép hình ảnh đánh nhau của
hai người.
Một người áo xanh phiêu phiêu, một áo đỏ bay bay, một người công tử tao nhã, một người mỹ nhân xinh đẹp, một người phong nhã tài hoa, một người mê hoặc thiên thành, điểm giống nhau duy nhất của hai người chính dung
mạo khuynh thế, một khi đã nhìn thấy qua thì cả đời khó mà quên được.
Duyệt Nhi nhìn đến ngây người, hai lỗ tai nhỏ kích động dựng thẳng lên, một đôi đồng tử trong sáng màu hổ phách dao động tới lui theo dõi hai
người đang đánh nhau.
Đạp Vũ đột nhiên đừng lại, quay đầu nhìn về phía nam, đôi mày hơi nhăn
lại. Sở Từ thấy thế cũng ngừng tay, hừ, đánh lén cũng không phải phong
cách của bổn đại gia.
Chỉ dừng một lát, Đạp Vũ lập tức giải trừ kết giới, dắt tay Duyệt Nhi,
nhanh chóng bay về phía nam, hai mắt Sở Từ như bốc hỏa nhìn tay hai
người kia đang nắm lấy nhau, lòng như thiêu như đốt mà chạy theo.
Lộ trình lần này có chút xa, tốc độ của Đạp Vũ đã tính là cực nhanh,
nhưng cũng phải bay hơn một ngày mà vẫn chưa hề có ý dừng lại. Duyệt Nhi rất mệt, nằm úp sấp trên lưng Đạp Vũ nàng vẫn còn chưa bay được ngàn
dặm, lúc này ngửi mùi hương mực dễ ngửi trên người Đạp Vũ đứt khoát ngủ
một giấc.
Sở Từ ở phía sau thấy thế thì nghiến răng nghiến lợi, nhìn Duyệt Nhi
ngủ, cũng không lên tiếng, chỉ bày kết giới xung quanh nàng, làm cho
nàng ngủ an giấc một chút.
Đạp Vũ bay đến cực nam thì dừng ở trên một dãy núi, dãy núi này kéo dài mấy ngàn dặm đều là những rừng cây nguyên sơ cao lớn, nhánh cây đan xen um tùm, lá cây dày đặc đến độ che khuất đi toàn bộ ánh sáng.
Lúc Đạp Vũ đang mở thần thức quan sát cả dãy núi thì Duyệt Nhi đã thức
giấc, xoay người liền từ trên lưng Đạp Vũ xuống dưới. Sở Từ a9ứng bên
cạnh đưa tay rút cong lông chim màu đỏ đang cài xiêu vẹo trên mái tóc
đen của nàng xuống, rồi giúp nàng cố định ngay ngắn lại, hai mắt Duyệt
Nhi cong cong, cái lỗ tai nhỏ cũng cong cong, ngượng ngùng cười ngây ngô vài tiếng.
Đạp Vũ thu hồi linh thức, liền nắm tay Duyệt Nhi bay về phía một cánh rừng thoạt nhìn không bắt mắt lắm.
Lúc này Duyệt Nhi cũng cảm giác được sự thận trọng của Đạp Vũ, vội vàng hỏi: “Đạp Vũ sư phụ, lần này tìm cái gì? Rất quan trọng sao?”
Đạp Vũ gật đầu, đôi hàng lông mày thon dài nhướn lên: “Mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung.”
Duyệt Nhi kinh ngạc ‘a’ một tiếng, nhớ rõ lần trước chính là lúc đang
lấy mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung, Tức Mặc Ly vì bảo vệ mình nên bị thương, mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung này, hình như rất quan trọng với bọn họ.
Nàng lờ mờ cảm nhận được rằng Đạp Vũ và Tức Mặc Ly rời khỏi Thần giới có thể là vì tìm kiếm nó.
Đang lúc cân nhắc, ba người đã xuyên qua khoảng cây cối cao to, Duyệt
Nhi giương mắt nhìn lên, chỉ thấy xa xa ở một nơi tối đen do bóng cây
che khuất lờ mờ phát ra có ánh sáng màu trắng, lần trước ở Bái Hỏa Sơn,
cũng loại ánh sáng này, hình như là ánh sáng thật.
Ba người chậm rãi tới gần. Đạp Vũ dùng linh thức cảm nhận một chút: “Có yêu khí!”
Duyệt Nhi ‘xì’ cười cười rộ lên: “Đạp Vũ sư phụ, câu nói này của người
giống như đạo sĩ bắt yên ở thế gian, chỉ thấy đạo sĩ kia sửng sốt, rút
ra âm dương kiếm, nói với mọi người: ‘ có yêu khí ’! Mọi người kinh hãi. . . . . .”
Đạp Vũ bất đắc dĩ: “Duyệt Nhi, thật là có yêu khí, hơn nữa, cũng là người quen cũ, a, lại tự dâng mình đến cửa.”
Vừa mới dứt lời, đám sương mù màu vàng liền nhanh chóng đánh về phía
bọn họ, Đạp Vũ múa quạt ra chắn, Sở Từ vội vàng vươn tay che mũi miệng
của Duyệt Nhi: “Đây là độc của Xà yêu.”
Quạt ngọc của Đạp Vũ và khói độc màu vàng xoay quấn lấy nhau, khói độc
màu vàng kia mỗi lần tiếp xúc với quạt ngọc đều bị quạt ngọc hấp thu,
chỉ trong chốc lát sau, khói độc đều bị hút vào trong quạt ngọc.
Lúc này tay Sở Từ đang che mũi miệng của Duyệt Nhi lại quên buông ra.
Cánh môi mềm mại kia dán vào lòng bàn tay của Sở Từ, Sở Từ chỉ cảm thấy
trong lòng bàn tay như tê như dại, thời khắc đó trong đầu hắn chỉ hiện
lên một hình ảnh, hắn kề sát môi nàng, sau khi đút nàng uống thuốc xong
không cẩn chạm vào đầu lưỡi linh hoạt mềm mại của nàng, đã qua năm mươi
năm nhưng loại cảm giác thoải mái tê dại này vẫn còn in dấu ở nơi sâu
nhất trong linh hồn hắn, giống như chỉ mới xảy ra một khắc trước.
Duyệt Nhi bị bịt kín mũi đến độ không thở nổi, mắt thấy ánh mắt tà mị của Sở
Từ càng ngày càng sâu thẳm, càng ngày càng sâu thẳm, theo bản năng có
chút sợ hãi, giật mình nhớ tới hai tay của mình còn có thể động đậy,
liền vươn hai bàn tay nhỏ bé đưa đến bên tai phải của Sở Từ, vỗ hai bàn
tay vào nhau tạo thành một tiến ‘bộp’, Sở Từ đột nhiên phục hồi lại tinh thần, thấy hai má Duyệt Nhi ngạt thở mà ửng đỏ lên thì cảm thấy có chút áy náy.
Duyệt Nhi nhìn hắn: “A, Sở Từ, mặt của ngươi sao lại đỏ như vậy? Còn đỏ hơn cả y phục của ngươi?”
Mặt Sở Từ càng nóng đỏ hơn: “Có sao? Có thể trong rừng không thông gió, nóng quá . . . . . .”
Lúc này Đạp Vũ mới vừa thu quạt ngọc lại, sau khi nghe xong đoạn đối
thoại của bọn họ thì đưa ánh mắt xem thường liếc nhìn hắn, người tu tiên tu ma mà sợ nóng? Lời như thế cũng chỉ có thể lừa lừa tiểu ái đồ đơn
thuần của hắn mà thôi.
Ba người đi đến nơi có luồng ánh sáng trắng, Duyệt Nhi lập tức kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn cũng mở lớn hơn.
Chỉ thấy luồng ánh sáng kia đúng là phát ra từ cái hốc dưới một cây đại thụ, từ đấy nhìn qua, cái hốc cây ấy còn lớn hơn cả phòng ngủ của Duyệt Nhi, ừ, lớn bằng viên dạ minh châu trước cửa Đông Hải long cung. Hốc
cây lớn như vậy, rốt cuộc thân cây này đã bao nhiêu tuổi rồi há!
Duyệt Nhi nhìn từ thân cây loang lỗ nhìn thẳng lên cao hơn, thân cây
cao lớn nhì không đến điểm tận cùng, nhánh cây to khỏe tựa những thân
của những cây khoảng trăm năm tuổi, một khoảng tối tăm rậm rạp, Duyệt
Nhi không dám nhìn nữa, thu hồi tầm mắt lại nhìn về phía trong hốc cây,
cảm giác hình như ở bên trong có một bóng dáng màu vàng quen thuộc.
Ánh mắt Đạp Vũ khẽ động, còn chưa nói chuyện. Sở Từ đã cười lạnh một
tiếng: “Yêu vương, từ sau khi lần trước ở dãy núi Lạc Thủy ngươi ám toán ta xong thì năm mươi năm nay, lẫn trốn cũng thật vất vả nhỉ?”
Bóng Yêu vương bên trong thoáng dừng lại, trong lòng thầm nghĩ không
ổn, hôm nay sao lại gặp phải vị Ma Quân này chứ? Nhưng Thiên Cơ Linh
Lung ngay trước mắt, lần trước ở Bái Hỏa Sơn không lấy được, lần này lấy về được, có phải Lục Y sẽ mỉm cười với mình chăng? Trong lòng hắn đang
do dự, Sở Từ lại một tiếng cười lạnh: “Như thế nào, bây giờ còn không
dám bước ra nữa à? Hay còn chờ bổn đại gia đi vào lấy cái mệnh ti tiện
của ngươi!”
Yêu vương cắn chặt răng, trước hết giải quyết Sở Từ rồi lấy mảnh vỡ
Thiên Cơ Linh Lung cũng không vội. Tuy rằng năm đó ở dãy núi Lạc Thủy
quả thật mình đã ám toán hắn, nhưng mà mình là vua của Yêu giới, đánh
nhau với quân thượng của Ma giới, chẳng lẽ còn không có một chút phần
thắng? Vừa suy nghĩ xong thì không để ý đến mảnh vỡ của Thiên Cơ Linh
Lung nữa mà đi ra bên ngoài hốc cây.
Khi vừa đi ra nhìn thấy rõ người ở ngoài cửa, hắn thật sự sợ hãi. Nam
tử áo xanh này, tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi này, không phải là
kẻ thù lần trước ở Bái Hỏa Sơn sao? Hiện giờ như thế nào lại cùng thằng
nhãi Sở Từ đến nơi này? Thật sự là đôi bên hận thù thêm sâu khó mà
nhường nhịn. Lần này mình chẳng có phần thắng nào, chỉ sợ là ngay cả cơ
hội để bỏ trốn cũng không có.
Tuy rằng trong lòng Yêu vương rất kinh hãi như cũng không thay đổi sắc
mặt, âm thầm tạo pháp quyết, chuẩn bị đánh lén Duyệt Nhi, chỉ cần chế
phục được tiểu cô nương này,dựa vào mức độ quan tâm của hai người kia
dành cho cô gái ấy, không phải là hắn muốn làm gì thì làm sao?
Đáng tiếc, cho dù Yêu vương có tính toán tỉ mỉ, nhưng trước khi hắn đi
ra Đạp Vũ đã nhận ra ý đồ của hắn, lập tức bày một kết giới rắn chắc bao quanh Duyệt Nhi. Lúc ấy kết giới mà Tức Mặc Ly bố trí chỉ vì muốn giúp
Duyệt Nhi ngăn cản ánh sáng chói mắt và năng lượng đột phá chóng lại của mảnh vỡ Thiên Cơ Lung Linh, không ngờ Yêu vương dùng toàn lực công kích nên mới bị phá giải. Hiện tại kết giới do Đạp Vũ bày bố không phải tùy
tiện mà bị phá vỡ.
Không cần nghi ngờ, khi yêu pháp của Yêu vương đánh về phía Duyệt Nhi thì bị
bắn ngược trở về, cả thân thể chật vật đụng vào thân cây. Cho nên nói
Đạp Vũ thượng thần vô sỉ chính là như vậy, hắn không thể ra tay giết,
liền dùng cách mượn lực đánh lực gậy ông đập lưng ông vô cùng ngoan độc.
Sở Từ không vui liếc xéo Đạp Vũ: “Hắn là kẻ thù của bổn đại gia, để bổn đại gia xử lí.”
Duyệt Nhi đã muốn xông lên, tu vi của nàng cùng lắm chỉ khoảng tầm đại
thừa sơ cấp của người tu chân, còn chưa tới trung kỳ, đương nhiên sẽ
không ngốc muốn đấu pháp với vị lão yêu vương này. Nàng trực tiến đến đá Yêu vương mấy cái: “Cho ngươi dám đánh lén ta nè, cho ngươi đánh lén ta nè, cho ngươi đánh lén ta nè.”
Yêu vương ngưng tụ yêu lực, lại muốn ra tay đối phó với Duyệt Nhi, nghĩ đến vừa rồi mình mới bị tổn thương do bắn ngược trở lại, liền dừng
tay,’soạt’ một tiếng hiện ra nguyên hình, một con mãng xà to thân cao ba trượng, quả nhiên không ngoài dự liệu đã dọa Duyệt Nhi chạy núp sau
lưng Đạp Vũ.
Sở Từ tiến lên một bước: “Xấu chết được, cũng dám biến hóa trước mặt
bổn đại gia. Hôm nay ta sẽ gắng gượng đánh ngươi một phen.” Nói xong
trong tay hiên ra một cây sáo không phải ngọc mà cũng chẳng phải cây,
đặt bên môi và bắt đầu thổi.
Dù sao Yêu vương kia cũng là vua của Yêu giới, thực lực đương nhiên không kém, nên đấu một trận với Sở Từ.
Một lát sau, trên thân xà của Yêu vương xuất hiện ra những vết thương
lớn nhỏ khác nhau, thiết nghĩ cũng sắp rơi vào đường cùng, hắn ngưng tụ
yêu lực toàn thân cùng với tất cả độc khí trên người, chuẩn bị cùng chết với ba người này.
Đôi mắt tà mị của Sở Từ lóe lên cơn tức giận, tay tạo pháp quyết, từng
đóm thiên hỏa bao vây quanh yêu vương, chờ đến lúc tất cả dường như đã
bị thiêu trụi lại gọi nước đến dội sạch Yêu vương từ đầu đến đuôi, sau
một lượt giày vò, yêu vương còn một hơi thở cuối cùng: “Ngươi, ngươi,
ngươi là con của hắn? Bán. . . . . . Thần. . . . . .” Sở Từ chẳng hề để ý đến lời nói của hắn, tay duỗi ra, lấy đi nguyên đan của hắn.
Yêu vương hóa về hình người, lần này chết đi cũng không thể sống lại. ( Duyệt Nhi cùng Đạp Vũ đi vào hốc cây, nhìn thấy mảnh vỡ Thiên Cơ Linh
Lung phát sáng kia thì nhất thời trầm mặc.
Đạp Vũ tiến lên, đang muốn đưa tay lấy xuống.
Chỉ nghe âm thanh lá cây sàn sạt dữ dội. Duyệt Nhi quay đầu lại, nhìn về phía những thân cây bên ngoài.
Tức Mặc Ly một thân áo trắn phiên nhiên đạp không mà đến, vẫn lạnh lùng xa cách tựa như năm mươi năm trước.
Duyệt Nhi kinh ngạc nhìn y.
Tức Mặc Ly cũng lẳng lặng nhìn Duyệt Nhi, đôi đồng tử đen như mực ấm áp khiến người ta lạc vào trong ấy
Duyệt Nhi chỉ cảm thấy lúc này trong lòng nàng là một mảnh yên lặng,
ngay cả âm thanh một chiếc lá nhỏ trong rừng rơi nhẹ xuống đất cũng nghe rất rành mạch, nàng nghe thấy mình mở miệng nói chuyện, giọng nói mềm
nhẹ có chút run rẩy.
“Tức Mặc Ly, từ biệt hơn năm mươi năm, người vẫn khỏe chứ. . . . . .”
Tức Mặc Ly vẫn lẳng lặng nhìn nàng, lại nhìn bàn tay nàng còn đang được tay Đạp Vũ nắm chặt, khoảng giữa đôi mày đẹp toát lên sự mất mát:
“Duyệt Nhi, qua đây.”
Duyệt Nhi ngây ngốc, bất giác giẫy khỏi tay Đạp Vũ, chậm rãi đi đến bên cạnh Tức Mặc Ly.
Tức Mặc Ly đưa tay ra kéo nàng lại gần, tinh tế đánh giá nàng, giọng
nói êm tai lạnh lùng tựa như suối trong chảy qua đá ngọc bay vào trong
tai nàng.
“Nàng vốn đã đồng ý sẽ mãi ở bên cạnh ta.”