Thứ Thiên điện so với nơi tổ chức yến tiệc tối hơn nhiều, Tức Mặc Ly phất
tay đem mấy viên dạ minh châu treo bên trong điện, tức thì cũng liền
sáng như ban ngày.
Vòng qua lớp lớp bình phong cùng tầng tầng trướng rũ màn che, cuối cùng đến bên chiếc giường được trải chăn gấm mềm mại.
Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi ngồi xuống, nhẹ nhàng tháo trang sức trên tóc cho
nàng, thả mái tóc dài óng mượt màu tím rồi mới ôm nàng bước đến bên
ngọc trì, cẩn thận rửa mặt một lúc, tháo nữ trang xuống cho nàng.
Duyệt Nhi buồn rầu nói: “Có phải sắp ăn ta rồi ?”
Tức Mặc Ly kinh ngạc: “Ai nói cho nàng nghe?”
Duyệt Nhi cắn môi, sống chết cũng không bán đứng đám Cửu Kiếm.
Tức Mặc Ly ôm nàng quay trở lại giường: “Bé ngốc, không phải là ăn thịt hổ…”
Duyệt Nhi càng không hiểu, ngước mắt nhìn y, không ăn thịt hổ thì ăn gì?
Tức Mặc Ly nhìn đôi mắt to tròn mờ mịt của nàng đang nhìn mình, bắt đầu từ
hôm nay, mọi thứ sẽ không như trước nữa, y bất giác có chút cảm giác
mãn nguyện: “Thành thân, mệt hay không?”
Duyệt Nhi nghe thấy lời này thì đã sớm vứt đi khó hiểu trước đó, đôi mắt to
tròn cười đến híp lại, hai lỗ tai nhỏ cũng cong cong: “Không mệt, chơi
rất vui, rất thích, sau này chúng ta ngày ngày thành thân đều không
mệt!”
Tức Mặc Ly nhịn không được hôn hôn môi nàng: “Nào có mỗi ngày đều thành thân? Cả đời chỉ duy nhất một lần.”
Trong lòng Duyệt Nhi sựng lại, nhớ tới câu nói của Cửu Kiếm.
‘Duyệt Nhi cô nương, khi chủ thượng gần kề cô nương, thân mật hôn hay làm gì
khác thì cô nương phải nhớ tâm quyết này, người sẽ không thể ăn cô.’
Duyệt Nhi vội vàng nhắm mắt lại, cầu xin vào giờ phút này giữ lại được mạng nhỏ của mình, lẩm nhẩm tâm quyết.
Vừa niệm xong, người bỗng nhiên trở nên lạnh hẳn.
Tức Mặc Ly nhìn cơ thể nhỏ nhắn trắng mịn bên dưới, nhịn không được cúi
đầu lần nữa, cẩn thận xâm chiếm đôi môi nàng, chậm rãi mút cắn, bàn tay
cũng ôm lấy nàng ép về phía mình, còn một tay tựa như đã có chủ ý, bắt
đầu từ từ di chuyển khắp cơ thể mềm mại uyển chuyển dưới thân.
Duyệt Nhi xị mặt, đôi mắt to tròn long lanh hai giọt lệ, Cửu Kiếm chẳng phải
nói niệm tâm quyết này thì sẽ không bị ăn sạch sao? Sao Mặc Ly vẫn dựa
sát như vậy?
Mà Cửu Kiếm – kẻ đã lén lút chạy đến ngồi trên một cây đại thụ xung quanh Thứ Thiên điện nghe lén thì hiện giờ trong lòng cũng đang cười gian, chủ thượng, đêm nay nếu như người còn không xuống tay đem con cừu nhỏ
nuốt sạch vào bụng, thuộc hạ chỉ có thể giúp người một tay như vậy thôi. Cửu Kiếm ánh mắt xanh lè nghe trộm “đại sự không để người khác
biết”(2), đương nhiên, bên cạnh vẫn là Khổng Tước đang ngồi thắc thỏm không yên.
2: Nguyên văn: thâm tàng công dữ danh: nghĩa gốc: không để lộ tài
hoa cùng công danh của bản thân. Nghĩa rộng thông dụng chỉ đại
sự đã hoàn thành nhưng vẫn giấu kín không lộ ra, không để
người khác biết. Xuất phát từ 2 câu thơ trong bài “Hiệp khách
hành” của Lý Bạch.
Sự liễu phất y khứ
Thâm tàng thân dữ danh
Dịch thơ (Đào Bá Sơn)
Xong việc cởi bỏ áo
Tiếng tăm mặc kệ đời.
Hô hấp của Duyệt Nhi càng lúc càng dồn dập, hoàn toàn không biết Cửu Kiếm
chỉ nàng chính là phương pháp cởi xiêm y trong nháy mắt. Nàng đáng
thương nằm dưới thân Tức Mặc Ly, chẳng thể động đậy.
Tức Mặc Ly trông thấy nàng gần như không thở nổi, rời khỏi đôi môi nhỏ nhắn của nàng, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Duyệt Nhi, đêm động phòng hoa chúc của nhân gian cũng chính là việc mà chúng ta đã nói, song tu.”
Duyệt Nhi mơ mơ màng màng gật gật đầu, bàn tay nhỏ bé bắt lấy bàn tay đang
mơn trớn trên người nàng của Tức Mặc Ly, định ngăn lại hành động kỳ quái của y.
Tức Mặc Ly thở dài, cởi y phục ra nhẹ nhàng đặt xuống, chậm rãi thuận theo dục vọng của bản thân dẫn dắt Duyệt Nhi.
Tay Duyệt Nhi chống lên ngực y, bỗng dưng phát hiện cảm giác tiếp xúc bên
dưới không phải là vải vóc mềm mại mà là lồng ngực tráng kiện nhẵn nhụi, vội vàng mở mắt ra, bắt gặp cơ thể trần trụi của Tức Mặc Ly, trong
nháy mắt gương mặt liền “póc” một tiếng đỏ bừng, cả người cũng như thiêu như đốt muốn nổ tung.
Tức Mặc Ly giúp nàng tắm rửa, nàng trước giờ không hề cảm thấy gì, nhưng
đây là lần đầu tiên trông thấy Tức Mặc Ly không mặc y phục đó!
Nghĩ thế, bàn tay đã không tự chủ được nhẹ nhàng sờ sờ, sao mà cảm giác so
với hình vẽ và miêu tả trong mấy quyển sách kia còn muốn tốt hơn? Rất
trắng, da thịt tựa ngọc, sờ, sờ, sờ! Cảm xúc tốt vô cùng, không hề phát hiện hô hấp của Tức Mặc Ly đang ở trên người nàng càng lúc càng dồn dập.
Bàn tay đột nhiên bị giữ lại, Duyệt Nhi nghi hoặc ngước mắt nhìn Tức Mặc
Ly, vừa liếc mắt nhìn vào trong đôi đồng tử sâu thẳm không thấy đáy của
y, tức khắc liền quên mất hiện giờ là lúc nào.
“Duyệt Nhi, Duyệt Nhi…” Tiếng nỉ non không cách nào kiềm chế, đời này có thể
đặt nàng trong tim, ôm nàng trong ngực, cảm giác đó mấy vạn năm qua
chưa bao giờ xuất hiện.
Duyệt Nhi dưới làn môi cùng bàn tay không ngừng ve vuốt của y đã gần như
không giữ được lý trí: “Mặc Ly, đừng làm loạn…” Giọng nói mềm mại ngọt
ngào không chút lực uy hiếp, chỉ khiến Tức Mặc Ly đang ở phía trên càng
lúc càng không khống chế được bản thân.
Cơ thể bên dưới mềm mại không xương, phập phồng lên xuống, Tức Mặc Ly hận
không thể hung hăng đem cơ thể nhỏ nhắn ấy hòa tan vào trong lòng, nhưng trong giây phút ý loạn tình mê ấy lại nhớ tới cảnh tượng đã trông thấy ở Phù Hoa Sơn.
Đạp Vũ!
Đạp Vũ!
Vậy mà lại động đến bé ngoan của y, bé ngoan của y.
Cơ thể tuyệt mỹ như vậy, dáng vẻ tốt đẹp như vậy, dựa vào cái gì?
Duyệt Nhi cảm thấy hơi thở trên người mình chợt lạnh, ngay cả lực độ của đôi
tay ấy cũng tăng lên, khoái cảm cực hạn mang theo chút đau đớn ấy xâm
nhập cắn nuốt nàng, nàng gắng gượng nuốt xuống tiếng rên rỉ gần như sắp
thoát ra: “Mặc…Mặc Ly…” Chàng sao vậy? Vì sao lực tay lại mạnh như
thế? Đau quá.
Tức Mặc Ly bị giọng nói ngọt ngào mềm mại của nàng kéo lại tâm trí, thanh
âm cũng hơi đượm nét mị hoặc quyến rũ: “….Duyệt Nhi…Sau này, không được
để người khác chạm vào nàng, biết chưa?”
Duyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu, Mặc Ly đã từng bảo như vậy rồi mà, vì sao bây giờ lại nhắc lại?
Y chăm chú nhìn Duyệt Nhi rất biết vâng lời, nhất thời tình triều cuồn
cuộn, muốn đè cơ thể nhỏ nhắn ấy xuống dưới thân, nghe giọng nói mềm mại ngọt ngào của nàng vì y mà bất lực nức nở, để nàng không còn nhớ tới
Đạp Vũ sư phụ gì nữa, hay Quỷ Sở Từ gì nữa!
Tâm trí nghĩ thế, bàn tay và đôi môi lần nữa chẳng thể khống chế, bắt đầu
trở nên hơi cuồng loạn, giọng nói chất chứa khát vọng: “Duyệt Nhi, cho
ta, được không?”
Duyệt Nhi thế nhưng lại mơ mơ màng màng: “Không được!”
Hơi thở Tức Mặc Ly chợt đông lại, gương mặt khuynh đảo thế gian ngước lên mong mỏi nhìn Duyệt Nhi, nét mặt ấy, có chút ủy khuất.
Duyệt Nhi cố gắng đẩy Tức Mặc Ly ra, mơ hồ nói: “Cửu Kiếm bảo, ở trên so ra
sẽ uy vũ hơn! Thoải mái hơn!” Cửu Kiếm hôm nay đã nói với nàng rồi, nhất định phải ở trên.
Mái tóc đen của Tức Mặc Ly trải trên đệm gấm, ánh mắt sâu thẳm nhìn Duyệt Nhi, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ Cửu Kiếm.
Duyệt Nhi ngồi vắt ngang trên người Tức Mặc Ly, mái tóc dài màu tím xõa tung, che đi một vài nơi da thịt trắng mịn, đôi tay nhỏ nhắn chống trên người y, gương mặt cùng da thịt toàn thân đều trở nên đỏ hồng, cảnh tượng như vậy khiến Tức Mặc Ly suýt nữa lại không kiềm chế được, muốn lật người đè Duyệt Nhi xuống dưới.
Nhìn dáng vẻ kiên định và ý loạn tình mê của Duyệt Nhi, Tức Mặc Ly đối với
bé ngoan của y chưa bao giờ nói không, giờ phút này cũng không thể.
Y duỗi ngón tay thon dài, nắm vòng eo chưa đầy một nắm tay của nàng, nhẹ giọng nói: “Duyệt Nhi…”
Duyệt Nhi mơ mơ hồ hồ ừ một tiếng, Tức Mặc Ly lại nhịn không được, nâng eo nàng lên…
Cửu Kiếm và Khổng Tước ở bên ngoài nghe đến độ mặt đỏ rần rần, thân mật
nồng nhiệt, đoạn đối thoại từng tiếng từng tiếng nỉ non ấy hết thảy đều
lọt vào tai các nàng, Cửu Kiếm nhịn không được thở dài: “Chủ thượng trên vạn người, dưới một người a….”
Còn chưa dứt lời thì đã phát hiện khí tức xung quanh có điểm bất ổn. Chủ
thượng hiện giờ ý loạn tình mê, kết giới lập ra đã bị các nàng phá
hỏng, lý ra sẽ không thể phát hiện mới đúng chứ? Cửu Kiếm còn đang tập
trung lắng nghe động tĩnh bên trong, nhưng bất đắc dĩ đã bị Khổng Tước kéo kéo tay áo nàng: “Cửu Kiếm…”
Cửu Kiếm nói: “Đừng động đậy, có người tới…”
Khổng Tước hận rèn sắt không thành thép: “Người tới ở ngay phía sau!”
Cửu Kiếm cả kinh quay đầu, suýt nữa thì từ trên cây ngã xuống: “Đạp, Đạp Vũ Thần quân….”
Đạp Vũ phe phẩy quạt, đứng ngay trước mặt hai người, vẫn là biểu cảm như
tắm trong gió xuân: “Đang nghe trộm tiểu đồ nhi của ta? Không sợ…Không
sợ ta ngay lập tức bước vào báo cáo với chủ thượng nhà cô?”
Lá gan nhỏ bé của Cửu Kiếm run rẩy, vội kéo Khổng Tước: “ Ha ha, không
cẩn thận đi ngang qua… Ngang qua…Chúng tôi hiện giờ biến ngay đây….”
Bên trong điện truyền ra tiếng rên rỉ yêu kiều của Duyệt Nhi, đau…Mặc Ly bại hoại…
Còn chưa kịp nghe chủ thượng nhà mình lại nói gì thì Đạp Vũ đã dùng quạt
quạt bay hai người đang lưu luyến bịn rịn đến chỗ yến tiệc cách đó mấy
trăm dặm.
Cửu Kiếm ở trên không trung không dừng lại được, đành cam chịu, cùng
Khổng Tước liếc mắt nhìn nhau tràn ngập tiếc nuối: “Chỉ trách chúng ta
không chọn vị trí hẻo lánh hơn chút!” Trầm ngâm thở dài một tiếng, lại
nói: “Đạp Vũ Thần quân không phải là đuổi chúng ta đi, còn mình thì chạy đi nghe chứ!”
Khổng Tước khinh thường liếc Cửu Kiếm một cái: “Ngài ấy không sợ mình hộc máu bỏ mạng à?”
Nghe cô nương mình yêu ở dưới thân một người khác….
Aizzz, phàm là nam nhân thì đều không thể làm được đâu.
Đạp Vũ nhìn theo bóng dáng hai người biến mất mới ngồi xuống trên chạc cây, người vận thanh y, trong sắc đêm có cảm giác lạc lõng vô hạn.
Y đến đây làm gì?
Còn ôm hi vọng cướp Duyệt Nhi sao?
Đã, đã chẳng thể nào nữa rồi!
Y ngước mắt đăm đăm nhìn thần điện hoa lệ, tiểu ái đồ của y.
Thanh âm từ bên trong điện truyền ra, Mặc Ly, Mặc Ly, đừng, eo, eo gãy rồi, a.. a..
Thanh âm ngọt ngào nũng nịu chứa đựng hưng phấn và ái muội vô vàn, truyền tới bên tai Đạp Vũ, cây quạt phe phẩy trong tay Đạp Vũ chợt chựng lại.
Duyệt Nhi lúc ở Bồng Lai tiên sơn ấy, y chẳng phải đã giày vò nàng sao? Đáng tiếc, y cuối cùng không xuống tay được.
Không lừa được tiểu ái đồ đáng yêu của y, cũng không lừa được chính bản thân y.
Y từ lúc bắt đầu đã thua rồi, y có rất nhiều cố kỵ, y không thể yêu chiều tiểu ái đồ của mình không chút kiêng dè như thế, không cách nào cho
nàng được một hôn lễ long trọng, thậm chí, thậm chí không có cách nào
yêu nàng mà không mang theo gánh nặng.
Y rốt cuộc không được mạnh mẽ như Tức Mặc Ly, dường như vĩnh viễn không gì là không thể.
Nàng cần gì, Tức Mặc Ly đều sẽ dâng đến trước mặt nàng, trái tim không để ý đến bất cứ chuyện gì, chỉ dành riêng cho nàng.
Y có gì mà so sánh với Tức Mặc Ly?
Đêm ấy, dường như đã cách rất xa rất xa rồi. Y từng hối hận, lúc ấy đã không hung hăng đè nàng bên dưới người, làm gì thì làm?
Tiếng rên rỉ bên trong điện vẫn không ngừng truyền tới, từng tiếng từng tiếng, dường như muốn lăng trì trái tim Đạp Vũ…
Đạp Vũ ngước mắt nhìn vầng trăng sáng nơi chân trời, nhìn rất rất lâu,
dường như trong ánh trăng ấy bắt gặp gương mặt tươi cười rạng rỡ của
Duyệt Nhi, ngọt ngào gọi: “Đạp Vũ sư phụ…”
Mà từ đêm nay, tiểu ái đồ của y, đã hoàn toàn triệt để thuộc về người khác…
Không, tiểu ái đồ chưa bao giờ thuộc về y.
Y làm sai biết bao nhiêu chuyện, sai lầm nhất chính là đêm ấy không nên trêu chọc nàng, hoặc là, đêm ấy không nên dừng lại.
Hiện giờ y ở nơi chân trời xa xăm, tiểu ái đồ, tiểu ái đồ, ta phải làm thế nào mới có thể ôm nàng vào lòng lần nữa?
Thanh âm mềm mại bên trong điện vẫn không hề ngừng nghỉ, giọng nói của Duyệt
Nhi đã hơi khàn khàn, Đạp Vũ rũ mắt, trên gương mặt như thế gian lưu
truyền “công tử văn nhã,ôn nhuận như ngọc”, hiện giờ ngập tràn sát ý!
Tiểu ái đồ của y, hiện đang ở bên dưới thân một kẻ khác mà uyển chuyển hầu hạ…
Y đến đây làm gì?
Đạp Vũ ngây ra, lấy lại bình tĩnh, sát ý trên mặt nháy mắt hóa thành nét bi thương chua xót.
Y tới là vì để bản thân chết tâm, chẳng phải sao?
Dưới ánh đêm, triền miên bên trong điện vẫn tiếp tục, trong phòng ấm áp kiều diễm.
Trên cây cổ thụ bên ngoài điện, nam tử vận thanh y ngồi đó, phe phẩy quạt
ngọc, trong bóng đêm nhìn không rõ biểu cảm, chỉ thấy bên làn môi cắn
chặt ấy của y, một dòng máu đỏ tươi chầm chậm chảy xuống…
Y không lau đi vết máu bên môi, đời này của y, phải chăng đều vì vĩnh viễn không có được
Duyệt Nhi mà thổ huyết thành thương tổn?
Đạp Vũ ca ca, Đạp Vũ sư phụ…Dường như y mãi mãi xa xách như thế, thầm lặng yêu nàng.