Kỳ thật chẳng mấy chốc, hắc y nhân bên kia đã chạy đến, Đạp Vũ chỉ đành
phải vừa lùi vừa ngăn cản công kích, trên cánh tay chàng đã đầm đìa máu
tươi, trên đùi cũng không biết từ khi nào lại bị trọng thương.
Duyệt Nhi không ngừng ngẩng đầu nhìn cửa thành, chỉ cần chờ một chút nữa
thôi, nàng và Đạp Vũ ca ca có thể vào thành, vậy tốt rồi, như vậy sẽ có
cứu binh.
Thủ vệ cửa thành nhận được mệnh lệnh nên nói: “Trên lưng hoàng tộc Lâu quốc chúng ta đều có ấn ký, nếu ngươi thật sự là Duyệt Nhi công chúa thì hãy đưa chứng cứ của ngươi.” Nói xong hắn cũng cảm thấy có chút không thể
nào. Ấn ký hoàng tộc Lâu quốc nằm trên lưng, nếu là nam tử thì đã tốt
rồi, cứ trước mặt mọi người cởi áo nghiệm chứng thì chẳng ngại gì? Nhưng nếu thật là công chúa kim chi ngọc diệp, làm sao có thể chịu được nỗi
nhục cởi y phục trước mặt mọi người?
Nữ tử cởi y phục trước mặt mọi người vậy chẳng khác gì kỹ nữ.
Sự trong sạch của cả một đời đều bị hủy hoại hết.
Ninh Khả Cẩn quả nhiên là kẻ ngoan độc. Đáng tiếc, Duyệt Nhi đáng thương làm sao hiểu rõ hết được tâm tư của kẻ khác, nàng khẽ cắn môi, lại quay đầu nhìn về phía Đạp Vũ vẫn còn đang đánh nhau với mấy người ở phía bên
kia, đã thấy một tên thừa lúc chàng chưa ứng phó kịp đã đâm thẳng vào
vai chàng.
Duyệt Nhi cúi đầu, từng giọt lệ rơi rơi xuống.
Khóc khóc khóc, có đôi khi nàng thật sự hận bản thân chẳng có gì trong tay,
không học vấn không nghề nghiệp, chạy trốn cũng liên lụy đến ca ca, nếu
không phải vì nàng, ca ca cũng sẽ không rơi vào tình trạng như vậy.
Nếu không có ca ca, nàng còn sống làm gì?
Bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt Nhi nắm chặt, xoay người lại, trong phút chốc nàng đã có quyết định của mình.
Trên tường thành Giang Châu, mấy ngàn thủ vệ đều lẳng lặng nhìn nàng, bọn họ không tin tiểu cô nương sẽ có hành động như vậy.
Đương nhiên, bọn họ cũng thấy Đạp Vũ đang ở cách đó không xa, phong tư lỗi
lạc, chỉ nhìn thấy bóng dáng đang chiến đấu đã khiến cho người ta có mấy phần tin tưởng vào lời nói của tiểu cô nương, Đạp Vũ điện hạ và Duyệt
Nhi công chúa, hai vị này hoàn toàn làm cho bọn họ tin phục.
Nhưng mệnh lệnh của cấp trên, tiểu cô nương không cởi y phục thì không được phép mở cửa thành!
Duyệt Nhi xoay người, tay run rẩy cởi áo ra, nhẹ nhàng chầm chậm để áo trượt xuống bờ vai của mình.
Đúng lúc vầng thái dương đang ở chính ngọ chiếu thẳng lên làn da bạch ngọc
trong suốt, phản chiếu ra vầng sáng mê người, mấy ngàn tướng sĩ thủ
thành đều nheo lại mắt.
Một đóa hoa hướng dương sắc vàng rực rỡ nổi bật trên tấm lưng trắng nõn nà.
Đúng lúc ấy Đạp Vũ quay đầu lại, tinh thần chấn động: “Duyệt Nhi!”
Người trong Lâu gia bọn họ chưa từng bị buộc đến nước này, Đạp Vũ uất nghẹn
trong lòng phun ra một ngụm máu, không biết lấy sức mạnh từ nơi nào mà
tay lại có sức lực vung kiếm lên, lập tức có kẻ đã bỏ mạng ngay dưới mũi kiếm.
Lúc này cửa thành từ từ mở ra, bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt Nhi kéo chiếc áo
lên che khuất tấm lưng, nét mặt đầy lệ, hét to về hướng Đạp Vũ: “Ca ca, mau vào thành!”
Thân phận của bọn họ có thể nghiệm chứng, lại là thái tử điện hạ và công
chúa cao quý nhất Lâu quốc, lúc này từ trong thành có hơn mười người
đang phi ngựa lao ra, thay Đạp Vũ đang suy yếu giải quyết hết mấy kẻ còn lại.
Đạp Vũ chẳng quan tâm đến tất cả xông lên ôm lấy Duyệt Nhi, miệng vẫn còn liên tục nôn ra máu.
Đây là thái tử điện hạ của Lâu quốc, thân nam nhi cao tám thước, thư sinh
nhã nhặn phong lưu đa tình, thế mà lại bị vây khốn, trải qua bao nhiêu
khổ ải ngay trong chính lãnh thổ Lâu quốc, ở ngay nơi ký thác hy vọng
cuối cùng để quật khởi, Giang Châu, dưới ánh mắt của mấy ngàn tướng sĩ
thủ thành, chàng ôm muội muội mình yêu thương nhất trong cuộc đời, tâm
bệnh mà nôn ra máu, đau lòng khóc thành tiếng, rưng rưng dòng lệ nóng.
Chàng cứ luôn nghĩ mình có thể bảo vệ nàng bình an, luôn nghĩ có thể bảo vệ nàng không lo.
Lâu quốc sụp đổ, nhưng chàng lại không chí ý chí muốn tranh đấu, chàng có suy nghĩ ích kỷ của mình!
Làm sao chàng dám nói với phụ hoàng, dám nói với muội muội của mình rằng,
chàng muốn dẫn nàng quy ẩn nơi núi rừng nên chưa từng cố gắng tranh
đoạt!
Trong suốt mấy tháng lưu vong, vô số lần bị đuổi giết, chàng đã cho nàng cái gì?
Trong lúc chàng hôn mê bất tỉnh, muội muội bảo bối của chàng đi ăn xin, vì
chàng mà lén trộm tấm chăn mỏng nên bị người ta đánh, nàng cứ nghĩ rằng
chàng không biết, vẫn thật cẩn thận che giấu vết thương bầm tím dưới ống tay áo.
Mà nay, lại còn trước mắt bao người buông bỏ tôn nghiêm của một vị công
chúa, bỏxuống tôn nghiêm của một người con gái cũng chỉ vì chàng.
Chàng sai rồi, cho đến bây giờ chàng chẳng cho nàng được gì cả.
Chàng thật sự sai rồi, nếu mọi thứ có thể quay lại một lần nữa, chàng sẽ
không ôm ấp suy nghĩ muốn dẫn nàng quy ẩn chốn núi rừng bỏ lại giang sơn Lâu quốc này, nhưng làm sao có thể bảo vệ nàng?
Đã không còn giang sơn Lâu quốc, thứ chàng có thể cho nàng chỉ có nỗi đau khổ thê lương vô cùng vô tận.
Nhưng nàng vẫn khăn khăn toàn tâm toàn ý tin tưởng, ỷ lại vào chàng.
Duyệt Nhi nghe thấy tiếng khóc đau lòng của Đạp Vũ thì nhất thời có chút
hoảng hốt, nàng muốn mở miệng gọi ca ca nhưng lại bị những giọt nước mắt của chàng xóa tan.
Binh lính trên thành nhìn nam nhân cao cao tại thượng ấy ôm lấy công chúa khóc thành tiếng, nhất thời đều có chút xúc động.
Có câu nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa quá mức thương tâm.
Trong cửa thành, Ninh Khả Cẩn cưỡi ngựa trắng, ngược ánh sáng nhìn Đạp Vũ
đang ôm Duyệt Nhi, nét mặt đầy đắc ý tươi vui rạng rỡ.
Chờ xem, ta cứ chờ xem, tóm lại chàng sẽ là của ta.
“Cái gì? !Ngươi lặp lại lần nữa.” một tiếng hét đinh tai nhức óc vang lên,
hạ nhân cả Ninh phủ đều bị dọa, đây là tiếng của Thiếu chủ sao?
“Bẩm Thiếu chủ… Duyệt Nhi công chúa quả thật đã bị buộc cởi áo nghiệm thân…”
Chỉ nghe xoảng của một tiếng, cả bàn trà đều bị hất rơi xuống đất.
Ninh Khả Cẩn đi vào, cười nói: “Ca ca, hôm nay có trò hay, huynh không thấy
được đâu? Ai nha, cuộc đời này chưa chắc gì huynh có cơ hội nhìn thấy
tiểu công chúa được yêu thương lõa…” Từ ‘lưng’ còn chưa nói xong, cả
người đã bị đánh bay nằm trên mặt đất.
“NINH! KHẢ!CẨN! Nếu muội không phải là muội muội của ta thì hôm nay…” Hôm
nay chàng sẽ làm gì? Chàng có thể làm gì? Dù sao người này cũng
muội muội của chàng.
Ninh Khả Cẩn chật vật từ trên mặt đất đứng dậy, vẻ mặt khó tin nhìn Ninh
Thần Thời đứng ngay trước mặt: “Ca ca, sao huynh lại vì con tiểu tiện
nhân kia mà đánh muội chứ? Cuối cùng ả ta đã hạ độc gì cho các huynh?
Được, các huynh cứ chờ xem, muội sẽ khiến cho ả thân bại danh liệt!” Nói xong, người đã vụt ra ngoài cửa tựa như cơn gió.
Ninh Thần Thời bình tĩnh lại sau cơn tức giận, cuối cùng chán nản ngồi trước bàn.
Trong một tiểu viện nào đó ở Giang Châu, Tức Mặc Ly một thân áo trắng ngồi
trước bàn văn kiện, trên gương mặt anh tuấn lạnh lẽo kia tràn đầy sát
khí.
Thật lâu sau chàng mới mở miệng, cho dù trong lòng vô cùng tức giận nhưng
giọng nói vẫn trong trẻo như làn suối trong chảy qua đá ngọc, nhưng lại
lộ ra cảm giác lạnh thấu xương: “Thủ vệ cửa thành Giang Châu? Lớn mật
như thế sao?”
Tiểu Ảnh của Hộ Hổ Vệ đứng ngay cửa đang cố áp chế sự run rẩy xuất phát từ
đáy lòng, cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt anh tuấn chấn động người, trời
của Tức Mặc Ly, nói: “Ngày đó Đại tiểu thư Ninh Khả Cẩn của Ninh gia
trấn giữ cửa thành.”
Bàn tay như ngọc điêu khắc của Tức Mặc Ly siết lại: “Giết.”
Tiểu Ảnh vội lên tiếng đáp: “Vâng “
Tức Mặc Ly đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang đắm chìm trong muôn ngàn trầm tư.
Tiểu Ảnh muốn đi nhưng không dám, buộc lòng phải đứng tại chỗ, chờ chủ tử nhà mình căn dặn.
Thật lâu sau, mới nghe thấy giọng nói lạnh lẽo: “Ngày ấy, tướng sĩ thủ thành Giang Châu có bao nhiêu người?”
Tiểu Ảnh càng cúi thấp đầu, nói: “Bốn ngàn ba trăm sáu mươi tám người.”
Tà áo trắng không nhiễm chút bụi cũng chẳng có gì thay đổi, ngay cả tay áo cũng chưa từng lay động, giọng nói lạnh lùng không mang chút tình cảm
nào bay vào trong tai Tiểu Ảnh: “Giết hết.”
Tiểu Ảnh hơi kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía chủ tử nhà mình,
vẫn không nhịn được hỏi: “Chủ tử, chuyện nhỏ không nhịn sẽ hỏng chuyện
lớn.”
Tức Mặc Ly đang nhìn cửa sổ liền xoay người lại, bởi vì đứng ngược chiều
với ánh sáng rực rỡ ngập tràn, lại càng làm cho người ta cảm thấy
quanh người chàng tỏa ra cảm giác lạnh lẽo: “Hộ Hổ Vệ, vốn là vì nàng mà tồn tại.”
Tiểu Ảnh cúi đầu, hiểu rõ ý của chủ tử, vội vàng tuân mệnh lui xuống.
Bốn ngàn ba trăm sáu mươi tám người thì sao chứ? Nếu người trong thiên hạ dám phụ nàng, giết cả thiên hạ thì có làm sao?
Tức Mặc Ly xoay người, bóng dáng chợt lóe, đi về hướng phủ Giang Châu.
Duyệt Nhi nhàm chán ngồi trên cầu đá, mặc cho đàn cá vàng lượn lờ bơi qua bơi lại quanh đôi chân nhỏ đang ngâm trong nước, khuôn mặt trắng hồng lộ vẻ buồn ngủ.
Từ khi bước vào phủ Giang Châu, ca ca lúc nào cũng bận rộn, tất cả mọi người cũng rất bận, lại chỉ còn có mình nàng rảnh rỗi.
Ninh Thần Thời nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ ngồi trên cầu đá, ánh mặt tràn
ngập sự áy náy, đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng: “Duyệt Nhi muội muội,
lại ở chỗ này nghịch nước à?”
Duyệt Nhi gục gục đầu, đáng yêu ngáp một cái: “Giang Châu phủ rất nhàm chán.”
Ninh Thần Thời cười khanh khách, vị tiểu công chúa này thật là…Nỗi khổ trốn
chạy truy sát mấy tháng giờ tựa như vết sẹo lành đã không còn đau nữa,
bất kể như thế nào, lần này tuyệt đối không thể để cho nàng ra ngoài.
Tuy rằng Giang Châu luôn luôn phòng thủ nghiêm ngặt, nhưng khó tránh
khỏi cũng có chút ngoài ý muốn, vội vàng cười nói: “Nếu chỗ này chán thì Giang Châu phủ có một nơi có phong cảnh rất đẹp, nhất là rừng đào nơi
đó, hiện đang ra quả rất nhiều, Duyệt Nhi muội muội nếu thấy chán thì
huynh đưa muội đến đó chơi.”
Hai mắt Duyệt Nhi sáng lên: “Thật sao?”
Ninh Thần Thời cười nói: “Là thật. Nhưng nghe nói Duyệt Nhi muội muội rất sợ sâu, cho nên chưa từng kể với muội về nơi đó.”
Duyệt Nhi vội vàng xách váy lên, nhìn một vòng xung quanh mà không tìm được
hài của mình, ý, ở chỗ nào rồi? Vừa tìm vừa nói: “Chuyện này thì dễ xử
lý thôi, muội xòe một cái ô thì sẽ không sợ sâu rơi trên đầu.”
Tay Ninh Thần Thần từ phía sau đưa ra trước, trên bàn tay ấy đang xách đôi
hài của Duyệt Nhi, cười nói: “Duyệt Nhi muội muội, tùy tiện bỏ hài cũng
không phải là một thói quen tốt đâu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi đỏ hồng, cười ha ha nói: “Chẳng sao, chẳng sao.”
Nói rồi Ninh Thần Thời đã ngồi xổm trước mặt Duyệt Nhi : “Công chúa điện hạ, duỗi chân ra.”
Duyệt Nhi ngoan ngoãn đưa đôi chân trắng xinh xắn, bàn tay Ninh Thần Thời nắm lấy, trong phút chốc lại có chút hoảng hốt, cầm đôi hài, nhất thời đã quên muốn làm cái gì.
Duyệt Nhi nghi hoặc nhìn Ninh Thần Thời: “Thần Thời ca ca?”
Ninh Thần Thời vội vàng phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng mang đôi hài nhỏ cho Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi nhìn động tác của chàng, nhìn một thân quần áo trắng tinh của Ninh Thần Thời thì có chút ngây người, giống như một cảnh tượng nào đó xa
xăm trong trí nhớ.
Ninh Thần Thời nhìn về phía trước, chậm rãi dẫn Duyệt Nhi đi về hướng rừng đào.
Khi vừa đến chỗ rẽ thì đột ngột có một vị tướng xông ra ngăn cản: “Thiếu chủ, lúc đi dã ngoại đại tiểu thư … đã bị tập kích!”
Ninh Thần Thời nhìn dáng vẻ bối rối của hắn, trong lòng dâng lên một dự cảm
không hay, mang tán dù vốn chuẩn bị từ trước mà chàng đang cầm trong
tay đưa lại cho Duyệt Nhi, áy náy nói: “Duyệt Nhi muội muội, từ chỗ rẽ
đi khoảng trăm bước là có thể nhìn thấy rừng đào, muội cứ dạo chơi trước đi, sau này có cơ hội ta lại dắt muội đi chơi.”
Duyệt Nhi cũng vội gật đầu: “Huynh nhanh đi thăm Khả Cẩn tỷ tỷ đi.”
Ninh Thần Thời nhìn vẻ mặt có chút lo lắng của nàng, lại nhớ đến cô muội
muội cố chấp muốn hại Duyệt Nhi của mình, trong lòng ngoại trừ áy náy
cũng chỉ có áy náy mà thôi. Sau khi khẽ hành lễ liền cùng vị tướng quân kia đi ra ngoài.
Duyệt Nhi cầm tán ô nhỏ, thật ra cũng không cần để ý mấy, ở sau chỗ rẽ quả
nhiên thấy trên một ngọn núi cách đó không xa hoa đào tràn ngập, cánh hoa phiêu lãng rơi rơi đẹp say lòng người.
Nàng cất bước nhanh hơn, dường như vội vã chạy thẳng đến rừng đào, vừa đến
nơi liền lập tức mở tán ô ra che, cái đầu nhỏ ngẩng lên tìm kiếm quả
đào.
Toàn là đào non, chẳng có quả nào chín cả, Duyệt Nhi bĩu môi, rừng đào lớn
như vậy mà không có đến một quả chín có thể ăn được sao?
Duyệt Nhi rẽ trái rẽ phải, thoáng chốc đã lạc trong rừng đào.
Ý, phía trước có tiếng người đang nói chuyện…
Duyệt Nhi che ô, rón ra rón rén đi qua đó. Càng ngày càng gần, càng lúc càng gần.
Mơ hồ nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc.
Duyệt Nhi đi lướt qua những thân đào tươi tốt, cuối cùng cũng thấy rõ ràng
hai người đang ngồi ở bàn đá nói chuyện, cũng nghe rõ ràng giọng nói của hai người.
Trong đó có một giọng nói tao nhã quý khí, đúng là ca ca.
Mà giọng nói trong trẻo tựa dòng suối chảy qua ngọc thạch còn lại đã khiến cho trái tim Duyệt Nhi xao động, nàng có chút hoảng hốt, không phải là
người thuyết thư kia sao?
Duyệt Nhi đứng bên dưới tàng hoa đào, nhìn bóng người áo trắng phóng khoáng
tao nhã đang đưa lưng về phía nàng, trong đôi mắt to tràn ngập si mê.
Bên tai tựa như vang lên câu nói kia.
Đăng là đợi, vì vậy, hoa đăng có nghĩa đợi chờ chở che…
Có phải là chàng? Chẳng phải chàng đã không chút tin tức gì sao? Nàng tìm đã rất lâu rất lâu…
“Như thế xem ra, Lâu quốc chúng ta không thể không hợp tác với An quốc của
ngài?” Đôi mày kiếm của Đạp Vũ nhíu lại, rõ ràng vẫn chưa tiếp nhận được chuyện An quốc vốn là kẻ thù từ lâu của Lâu quốc nay lại đến Giang Châu thương lượng với chàng.
Tức Mặc Ly gật đầu: “Bản thân ngài tự biết lợi và hại.”
Dứt lời ,đôi mắt tựa mặc ngọc nhìn dáng vẻ cực kỳ tuấn tú của Đạp Vũ, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Đạp Vũ do dự, đó là câu trả lời hay nhất mà chàng nhận được.
Tức Mặc Ly thu hồi tầm mắt lạnh lẽo, đột nhiên trái tim xao động, sao trong lòng lại có một cảm xúc vui sướng mang theo tương tư thương nhớ?
Chàng từ từ xoay người lại, nghiêng đầu nhìn về phía dưới tàng cây đào.
Trông thấy Duyệt Nhi đang đứng che ô dưới nhành hoa đào.
Cùng thời khắc đó, Duyệt Nhi cũng đã nhìn thấy nam tử y phục trắng tinh, nhẹ nhàng xoay người nhìn về phía nàng.
Dung nhan nam tử đẹp như tranh, lạnh lùng xa cách tựa như vị thần đế bên
ngoài Cửu Thiên, khuôn mặt tuyệt đẹp nghiêng nghiêng, nét mặt xa cách
thiên sơn vạn thủy, nhìn xuống dưới tàng hoa đào, lẳng lặng quan sát
nàng.
Duyệt Nhi thiếu chút nữa ngay cả tán ô cũng cầm không chắc, ngẩn ngơ sững sờ nhìn người ấy, vì sao trong lòng nàng lại nảy sinh một cảm giác buồn
bã thở than, liếc mắt đã như vạn năm?!
Lần đầu gặp gỡ, nàng vẫn là tiểu công chúa vô ưu vô lự, khi gặp lại, nàng đã là công chúa sa cơ lưu vong đến Giang Châu.
Mà chàng, chưa từng thay đổi.
Giữa mùa hoa rơi lại gặp chàng.