Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 165: Chương 165: Một Lớn Một Nhỏ Gặp Họa(1)




Tức Mặc Ly ôm người lớn, dắt theo người nhỏ, đặt lên băng ghế rồi lại vỗ vỗ trấn an cả hai, quay người đi làm chút gì đó ngon ngon cho hai người.

Duyệt Nhi ngơ ngác nhìn Hốt Hốt trước mặt, một lúc lâu sau mới nói: “Con vì sao không phải hổ con?”

Hốt Hốt cũng đáng thương nhìn lại Duyệt Nhi: “Mẫu thân, người ghét con không phải là hổ ư?”

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Duyệt Nhi thấy Hốt Hốt đáng yêu vô cùng, nhịn không được đưa tay ra ôm lấy, hôn một cái rồi buồn buồn nói: “Không có ghét Hốt Hốt.”

Hốt Hốt nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn của mẫu thân gần ngay trong gang tấc, đôi mắt to tròn lúng liếng vừa đảo tròn, đưa ra chủ ý: “Mẫu thân………..”

“Hửm?”

“Liệu có phải phụ thân gạt người không? Nói con là hổ?”

Duyệt Nhi gật đầu: “Không ngờ con không phải……” Giọng nói ngọt ngào mềm mại tràn đầy thất vọng.

Hốt Hốt ở trong lòng nàng cọ cọ: “Vậy chúng ta chẳng phải là nên trừng phạt phụ thân sao?”

“Hả? Phạt thế nào?”

“Chúng ta cùng lén ra ngoài chơi, được không?”

Duyệt Nhi nhìn Hốt Hốt, rõ ràng đối với đề xuất này có chút động tâm. Từ sau khi có em bé, nàng đã chẳng thể lại ra khỏi dãy núi Lạc Thủy, chỉ nói: “Nếu bị phụ thân con tóm được, mẫu thân sẽ rất thảm……..” Vừa nghĩ tới hình phạt của Tức Mặc Ly, trái tim của cô hổ nhỏ Duyệt Nhi liền run rẩy.

Hốt Hốt vỗ vỗ ngực, cười đáp: “Không đâu! Hốt Hốt bảo vệ mẫu thân!”

Duyệt Nhi nghi hoặc nhìn nhóc: “Thật sao?”

Biết rõ mẫu thân ngốc nghếch của mình rất dễ lừa, Hốt Hốt thập phần trượng nghĩa gật đầu: “Thật ạ!”

Duyệt Nhi thử nghĩ tới cảnh ra ngoài chơi cũng không tệ, hơn nữa là muốn cho Tức Mặc Ly biết tay một chút, vì vậy gật đầu đồng ý.

Cửu Kiếm nhìn một lớn một nhỏ hai người họ mặc trang phục bạch hổ xuất hiện ở trước mặt mình thì có chút không hiểu: “Duyệt Nhi cô nương, Hốt Hốt, chủ thượng rất nhanh sẽ làm món ngon mang tới, hai người định đi đâu?”

Duyệt Nhi nhất thời căng thẳng, túm tay Hốt Hốt không dám nói chuyện. Hốt Hốt thì lại rất đỗi bình thản, ngọt ngào cười đáp: “ Con muốn cùng mẫu thân đến Vân Tưởng Thạch lấy một món đồ rồi về, mới rồi làm rơi ở đó.”

Cửu Kiếm đưa tay xoa đầu nhóc: “Đừng lo lắng, thuộc hạ đi lấy về cho người.”

Hốt Hốt vội nói: “Đây là vật rất quan trọng của mẫu thân và con, không cho phép người khác chạm vào!” Cửu Kiếm thấy Hốt Hốt kiên quyết như vậy thì chỉ đành im lặng. Duyệt Nhi hấp tấp gọi Sở Từ rồi cùng Hốt Hốt trèo lên, ngồi vững rồi mới truyền âm cho Sở Từ: “Bay ra khỏi dãy núi Lạc Thủy.”

Sở Từ hiểu ý, vừa vỗ cánh thì đã nhắm thẳng trời cao, cấp tốc bay đi.

Sau khoảng thời gian chừng một chung trà, Cửu Kiếm dần dà phát hiện có gì đó không ổn. Theo lý mà nói với tốc độ của Sở Từ, đến Vân Tưởng Thạch rồi quay lại, bất quá cũng chỉ mất thời gian chừng nửa chung trà, nhưng hiện giờ đã qua rất lâu rồi mà hai tiểu gia hỏa này còn chưa quay lại. Quan trọng nhất là, lúc nói chuyện vừa rồi, Duyệt Nhi cô nương cứ luôn cúi đầu, ngoan ngoãn không dám lên tiếng, rõ ràng là biểu hiện chột dạ………..

Trong lòng Cửu Kiếm nắm được chút manh mối, quay đầu thế nhưng đã bắt gặp Tức Mặc Ly bưng mâm thức ăn bằng ngọc đến, vội vàng đứng yên không dám động đậy.

Tức Mặc Ly vào trong, rồi lại trở ra, lạnh nhạt nhìn Cửu Kiếm, không nói một lời.

“Chủ… chủ thượng, Duyệt Nhi cô nương và Hốt Hốt tiểu chủ tử nói đi đến Vân Tưởng Thạch lấy vài món đồ…..”

Tức Mặc Ly dùng linh lực tầm soát khắp dãy núi Lạc Thủy, nào có bóng dáng của hai tiểu gia hỏa ấy cùng Sở Từ.

“Bảo bọn họ đi tìm.”

Dứt lời đã đạp không bay đi, lần theo khí tức mà tìm.

Đến một trong ba tòa thành lớn của Thần giới, Hốt Hốt lại nghĩ cách tách Sở Từ ra, dắt Duyệt Nhi đến một tửu lâu trông có vẻ cực kỳ xa hoa, mới nói: “Mẫu thân………..Chúng ta trước ở đây nghỉ ngơi, ngày mai thì đi Tiên giới, được không?”

Duyệt Nhi gật đầu, không chút ý kiến. Tiên giới người quen rất nhiều.

Hai người mặc trang phục bạch hổ lớn nhỏ, vừa bước vào sảnh lớn của tửu lâu thì đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Ai nấy đều nhìn người lớn, rồi lại nhìn nhìn kẻ nhỏ, bất giác trong lòng đều thầm khen ngợi một tiếng, đáng yêu quá chừng!

Đến trước quầy, cả hai phất tay quan sát đình lầu các giữa không trung, rất nhanh đưa ra quyết định-tầng trên cùng.

“Nhị vị đại thần, xin hỏi muốn dùng cơm hay là thuê phòng?”

Duyệt Nhi và Hốt Hốt đưa mắt nhìn nhau một cái, cùng nói: “Cả hai.”

Chưởng quầy là Thần có nguyên thân là sóc, trên đầu hãy còn lủng lẳng một quả thông lớn, nghe thấy thế liền cười nói: “Hai vị là tỷ đệ à? Phụ thân mẫu thân đâu rồi? Nhỏ như vậy đã ra ngoài lang bạt ư?”

Duyệt Nhi:……………..

Hốt Hốt thế nhưng thập phần hào hứng, ngọt ngào gọi một tiếng: “Tỷ tỷ…………”

Chưởng quầy đích thực chịu không nổi hai tiểu gia hỏa đáng yêu, thoạt nhìn khiến người ta hận không thể ngắt nhéo một hồi này, ghi chép sơ một chút rồi liền bảo tiểu nhị triệu hai đám mây đến dẫn họ lên trên.

Hốt Hốt trước bước vào phòng ngủ, mỗi một chỗ đều dùng pháp thuật thanh tẩy sạch sẽ một lượt, từ trong túi càn khôn lấy ra chăn gấm mềm mại trải trên giường rồi lại đến trước chiếc bàn bên cạnh trải lên một lớp thảm, sau mới gọi Duyệt Nhi vào.

Tiểu nhị rất hâm mộ nhìn Duyệt Nhi, thập phần thành thật nói: “Đệ đệ cô nương đối với cô nương thật chu đáo.” Dứt lời thì lưu luyến không rời lui ra.

Duyệt Nhi cũng rất ngạc nhiên: “Hốt Hốt, túi càn khôn của con lúc nào cũng mang mấy thứ này?” Túi càn khôn của nàng đều chất đầy tiên quả rất ngon, còn có mấy loại đồ chơi thú vị mà Tức Mặc Ly tìm cho nàng, và đương nhiên, còn có rất nhiều ngân phiếu.

Hốt Hốt bình thản nhào tới, chỉ một chiếc túi nhỏ treo bên hông Duyệt Nhi, trịnh trọng nói: “Chiếc túi này đừng vứt nha, bằng không phụ thân sẽ tìm được chúng ta đó.” Nhóc để bắt cóc mẫu thân mà đã chuẩn bị suốt hai năm…..

Duyệt Nhi gật gật đầu, ôm lấy Hốt Hốt cười nói: “Chúng ta trước hết ăn no đã. Quả thực chúng ta nên ăn xong cơm của phụ thân con rồi hãy đi.” Người nào đó đem khẩu vị của cô hổ nhỏ dưỡng thành quen rồi.

Hốt Hốt bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân, con xin người đó, mẹ rời nhà đi thì phải dứt khoát một chút, có được không?”

Duyệt Nhi chột dạ cười một tiếng, rồi liền vội vàng ôm Hốt Hốt xuống lầu. Nhã gian mở ra, tiểu nhị bước tới vừa nhìn thấy chỉ có hai người ngồi thì có chút kinh ngạc, trông dáng vẻ hai người thì rất giống thần tử thần nữ của đại gia tộc, nhưng bên cạnh họ ngay cả một cao thủ cũng không có, quả thực là khiến người khác khó hiểu, nhưng trông về phía bộ dạng đáng yêu vô cùng của hai người thì cũng cung kính hỏi: “Nhị vị đại thần muốn dùng gì?”

Duyệt Nhi đem Hốt Hốt đặt ở vị trí gần mình nhất, cười đáp: “Đem toàn bộ các món ngon nhất, quý nhất ở đây dọn hết lên một lượt đi.”

Tiểu nhị vừa nghe thì có chút do dự. Tửu lâu này ở Thần giới dù gì cũng là đệ nhất đệ nhị, mặc dù hiện giờ xuất hiện Tô nhục nhục tửu lâu cạnh tranh, nhưng dầu gì cũng là chốn tiêu tiền suốt mười mấy vạn năm. Tiểu cô nương này không bằng hữu không khách khứa, cùng với đệ đệ nàng lại muốn một bàn những món ngon nhất quý nhất? Nghĩ tới đây thì liền cười nói: “Cô nương, tửu lâu chúng tôi đều là những món ngon thượng hạng, đương nhiên giá cả cũng không thấp, e là…………”

Duyệt Nhi khó hiểu nhìn y, e là cái gì?

Hốt Hốt liếc mắt khinh thường, kéo kéo mẫu thân đang ngây ngốc chờ tiểu nhị nói tiếp, bất mãn nói: “Tỷ tỷ……….Hắn e là chúng ta không có tiền, ăn quỵt.”

Duyệt Nhi bừng tỉnh đại ngộ, bàn tay nhỏ nhắn liền từ trong túi càn khôn lấy ra năm viên ngọc lưu ly sáng lóng lánh, lại sợ không đủ, móc ra một tờ ngân phiếu nữa xòe ra, cách không bay đến trong tay tiểu nhị, thành thật nói: “Đủ chưa?” Nói rồi lại phóng tới một nắm hạt hướng dương bằng vàng lấp lánh, đại khái ý là không đủ thì tiếp tục móc ra.

Tiểu nhị nhìn con số rõ ràng trên tờ ngân phiếu, lại nhìn nắm hạt hướng dương vàng chóe đầy tay cùng năm viên ngọc lưu ly sáng thiếu điều hỏng mắt trên tay thì lau lau mồ hôi: “Đủ rồi đủ rồi, tiểu thần lập tức đi làm.” Dứt lời ba chân bốn cẳng chạy đi, mẹ ơi, Thần giới từ khi nào lại xuất hiện một ông chủ có tiền như vậy!

Tiểu nhị vừa xuống không bao lâu thì cánh cửa nhã gian đã bị mở ra, Duyệt Nhi cùng Hốt Hốt cùng lúc ngẩng đầu, trông thấy nơi cửa là một nam tử trẻ tuổi, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hỉ.

Hốt Hốt vừa nhìn đã thấy ánh mắt nam tử đó nhìn mẫu thân mình rất không bình thường, vội kéo kéo tay áo Duyệt Nhi: “Mẫu thân, người đó là ai?”

Duyệt Nhi cười lộ ra hai chiếc răng hổ: “Y là Ôn Chi Hàn, Doanh Châu sơn chủ.” Quay đầu lại nói với Ôn Chi Hàn: “Chi Hàn, đã lâu không gặp.”

Bước chân Ôn Chi Hàn gần như có chút lâng lâng, bước đến trước bàn ngồi xuống. Vừa rồi ở bên ngoài về, đằng vân vừa vặn đụng phải tiểu nhị ban nãy, vốn cũng không có gì, nhưng khi thoáng nhìn thì kinh ngạc phát hiện thứ trên tay y đang cẩn thận ngắm nghía chính là hạt hướng dương bằng vàng không gì có thể quen thuộc bằng, vì vậy mới tìm tới.

“ Vị thúc thúc này, ông sao lại cứ nhìn chằm chằm mẫu thân ta vậy hả? Ta giận rồi đó.” Hốt Hốt không hề úp mở, rõ ràng rất khó chịu khi có người nhìn mẫu thân mình như vậy. Mặc dù nam tử này bộ dạng rất trẻ, nhưng như vậy thì thế nào? Mẫu thân nhỏ như vậy, nhóc chẳng phải cũng gọi là mẫu thân đấy thôi?

Ôn Chi Hàn khôi phục lại tinh thần, trên mặt là vẻ đỏ bừng ngượng ngùng, chuyển mắt nhìn về phía nhóc con ngồi bên cạnh Duyệt Nhi, ước chừng bất quá chỉ mới năm sáu tuổi. Đôi mắt to tròn lúng liếng, nhưng mắt mày tinh xảo, chiếc mũi cao thẳng thanh tú, làn môi mỏng với độ cong tuyệt mỹ, vừa nhìn liền biết phụ thân là ai. Mặc dù hãy còn là một đứa nhóc nhưng đã có thể đoán được vẻ tuấn mỹ vô song sau này.

“Bé con, con tên là gì?”

Hốt Hốt thập phần không tình nguyện đáp: “Nhũ danh Hốt Hốt.”

“Ha ha, là chữ có âm giống với Hổ Hổ phải không? Rất dễ nghe, rất đáng yêu.” Ôn Chi Hàn rất chân thành, tiếc là câu câu đều đâm vào tâm sự của Hốt Hốt, lập tức mặt Hốt Hốt đen đi phân nửa, trong lòng đã quyết định quyết đấu không ngừng nghỉ với vị thúc thúc trông có vẻ rất ưa nhìn này.

Ôn Chi Hàn nói đến đây thì có chút khó xử: “Cũng không biết sẽ gặp Duyệt Nhi và Hốt Hốt ở đây, không mang theo vài món đồ chơi làm quà gặp mặt………..”

Duyệt Nhi vội cười nói: “Không sao, chúng ta cũng không thiếu. Chi Hàn, lâu không gặp ngươi, cuộc sống vẫn tốt chứ? Chỉ Thủy ca ca thì sao? Tiểu Hoa nữa? Sao đều không đến thăm ta?”

“Ừm, rất tốt, Long Chỉ Thủy cũng rất khỏe, bọn ta đều muốn đến thăm nàng, nhưng mà…..” Lạc Thủy Thần đế y quả thực rất nhỏ nhen a, đến thăm cũng không được….

Duyệt Nhi chống cằm: “Chi Hàn, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, sao còn không tìm một nữ tiên mà thành thân đi? Ngươi xem, con của ta cũng đã năm tuổi rồi. Có điều nói đi cũng phải nói lại, Chỉ Thủy ca ca và Tiểu Hoa cũng chưa thành thân nhỉ.”

Ôn Chi Hàn im lặng, ngẩn ngơ nhìn Duyệt Nhi.

Lần đầu gặp nàng, nàng là một tiểu cô nương kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất, dùng thiên hỏa đốt trụi y quán lớn nhất của Doanh Châu. Y vốn xông ra thăm dò hư thật, nào ngờ, chỉ với ánh mắt đầu tiên thì đã trông thấy nàng, kể từ đó trong trái tim chỉ có hình bóng của cô hổ nhỏ đáng yêu này.

Khi gặp lại nàng lần nữa, nàng đã gả cho Tức Mặc Ly, ngọt ngào yêu kiều vùi trong lòng y, đôi mắt to tròn cùng gương mặt nhỏ nhắn đều là vẻ hạnh phúc ngập tràn. Lòng y buồn bã ảm đạm, nhưng biết một vài người đời này ngay cả tư cách cầu cũng không có, liền cũng tự nói với bản thân hãy buông tay.

Hiện giờ gặp nàng, bên cạnh nàng đã có con trẻ đi cùng. Thời gian không hề để lại chút vết tích nào trên người nàng, cũng không mang đến cảm xúc càng sâu lắng hơn, nàng vẫn tâm tư đơn giản như thế, rõ ràng đến độ người khác vừa nhìn đã tường tận.

Y bất chợt phát hiện, y quyến luyến cỡ nào cái cảm giác mà nàng mang lại cho mình!

Cảm tình vẫn cất giấu trong tim cuối cùng buông trôi. Nên nói thế nào? Nàng không hiểu. Nên nói thế nào? Thế giới có bao nhiêu người có thể tin vào nhất kiến chung tình? Hoặc giả, kỳ thực ngay cả bản thân cũng không quá tin ấy chứ.

Người tu hành, sinh mệnh dài đằng đẵng. Phàm nhân đều nói, Thần tiên trường sinh bất lão.

Cũng chính bởi năm tháng dài dằng dặc mới khiến cảm tình lộ ra càng trân quý, giống như dạng luyến ái oanh chấn mãnh liệt của Lạc Thủy Thần đế, sự sủng ái có một không hai khắp lục giới, e là trong lịch sử lục giới cũng không có được người thứ hai.

Thế nhưng, không có thâm tình, sẽ đời đời bất diệt.

Nếu thật sự muốn mà không được, chi bằng buông tay, rồi lại trải qua mấy vạn năm, có lẽ sẽ sớm quên đi mọi việc lúc này.

Tháng năm, quả thực vừa tươi đẹp mà cũng thật tàn khốc.

Y đã hơn trăm năm không gặp Duyệt Nhi. Có lẽ đời này, cơ hội gặp nàng ít ỏi đến mức có thể đếm được, nhưng y vẫn không quên. Vì sao không thành thân? Lẽ nào nói ‘ta vẫn đợi nàng’?

Y cũng không như Sở Từ Ma quân, cũng không giống Đạp Vũ Thần quân, y chỉ là một kẻ không chút tiếng tăm mà thôi, mà Duyệt Nhi, đã cách y càng lúc càng xa.

“Ha ha, không gặp được nữ tiên đáng yêu xinh đẹp như nàng, ta không có tâm tư thành thân đâu.”

Duyệt Nhi hiển nhiên là một người thần kinh thô lậu, hiên ngang lẫm liệt nói: “Ngày mai ta với Hốt Hốt đi Tiên sơn du ngoạn, thuận tiện giúp mấy người tìm mấy cô nương xinh đẹp.”

Cánh cửa lại một lần nữa bị mở ra, một đám mây bay vào, kế đó là tiểu nhị, bỗng phát hiện bên trong lại có thêm Ôn Chi Hàn, trên mặt tiểu nhị trước tiên là kinh ngạc, sau đó là vẻ sáng tỏ.

Trên bàn bày đầy món ăn, Ôn Chi Hàn thấy Duyệt Nhi ăn đến vui vẻ vô cùng, còn Hốt Hốt vẫn không hề động đậy thì có chút khó hiểu, Chi Hàn nói: “Hốt Hốt, sao con không ăn?”

Bàn tay bụ bẫm của Hốt Hốt giơ ly lên: “Chi Hàn thúc thúc, kính thúc một chung.”

Ôn Chi Hàn không chút nghi ngờ, đưa tay nhận lấy sảng khoái uống hết, không hề phát hiện vẻ đắc ý ngời ngời trên mặt Hốt Hốt.

Một canh giờ sau………….

Đến khi Duyệt Nhi ăn xong mới phát hiện Ôn Chi Hàn đã hôn mê bất tỉnh ở một bên, cả kinh nói: “Hốt Hốt, y sao vậy?”

Thấy nàng ăn xong rồi, Hốt Hốt liền vội vàng kéo Duyệt Nhi chạy ra ngoài: “Mẫu thân, chúng ta trốn nhà đi chơi đó, con không thích thúc thúc này đi theo chúng ta.”

Duyệt Nhi lo lắng nhìn Ôn Chi Hàn, nghĩ thấy y ở đây hẳn là cũng không có việc gì, liền theo Hốt Hốt rời đi.

Hai người bay đến một nơi hoang vu. Hốt Hốt ngẫm thấy vị thúc thúc đó đã biết hai người họ đi Tiên giới, vậy bọn họ nhất định không thèm đi Tiên giới nữa, trước ở lại Thần giới vài ngày nên cũng không chọn lựa, thẳng hướng bay đến nơi này, sở dĩ đến đây là vì đại thụ cao to xanh tốt hoàn toàn khác hẳn với dãy núi Lạc Thủy, trông có vẻ là đã được mấy vạn tuổi, toát lên vẻ hoang liêu sơ khai.

Vất vả lắm mới trông thấy một phủ đệ to lớn hùng vĩ dường như tọa lạc ở nơi sâu nhất, nhưng không chỗ nào lại không toát lên hơi hướm cổ xưa, Duyệt Nhi xúc động kéo Hốt Hốt đáp xuống.

Trước cửa phủ treo một tấm biển theo phong cách cổ, trên đó chỉ có bốn chữ, nhưng nháy mắt đã đánh thẳng vào trái tim Duyệt Nhi.

Đạp Vũ Thần phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.