Từ xa nhìn thấy sân viện nơi mình ở, Duyệt Nhi vội vàng đẩy nhanh tốc độ,
để đám mây dừng bên dưới một cây cổ thụ, Duyệt Nhi nhảy xuống, vừa định
quay trở lại viện thì bên cạnh bỗng dưng ló ra ba người.
Duyệt Nhi sợ đến nhảy dựng: “ Các người…hù chết ta rồi.”
Người tới chính là Quy Kỳ, Thư Quyển và Cảnh Vinh.
Thư Quyển cười hi hi bảo: “Duyệt Nhi, bọn ta sợ cô bị Việt Hoa sư tôn phạt
nặng, lo lắng không yên nên đến xem thử. Cô không có gì chứ.”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Không sao, hì hì, làm chút việc vặt trong nhà ấy mà. Đúng rồi, Cường Sinh đâu?”
Cảnh Vinh chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Đi đưa thuốc đưa tình yêu cho
Vu Hồng rồi, cái tên không có tiền đồ, chỉ chuyên đem mặt nóng dán với
mông lạnh1, người ta thanh cao như thế, đương nhiên gai mắt y!”
1: nhiệt tình đối đãi nhưng lại bị lạnh nhạt
Quy Kỳ bước lên trước một bước: “Quên đi, Cảnh Vinh, ngươi bớt nói hai câu chút đi. Duyệt Nhi, hôm nay Việt Hoa sư tôn đó cô có biết không?”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Trước đây chưa từng gặp qua, chỉ là rất quen thuộc.”
Quy Kỳ định thử hỏi Duyệt Nhi là thần nữ nhà nào, nhưng cảm thấy đáp án y
nhận được sẽ chẳng vui vẻ gì, liền nhịn xuống, nói: “Nếu cô đã không
sao, vậy thì nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai đừng đến muộn nữa. Sắc trời
cũng tối rồi, bọn tôi về trước đây.”
Thư Quyển và Cảnh Vinh liên tục vẫy tay, bị Quy Kỳ lôi đi.
Duyệt Nhi đứng trong bóng đêm, trông theo bóng dáng bọn họ vẫy vẫy tay, đây chính là cảm giác bạn bè sao?
Ninh Tê, Khổng Tước và Cửu Kiếm các nàng ấy đối với nàng rất tốt, nhưng rốt cuộc vẫn có chút tôn kính tự nhiên mà có, bên cạnh đó còn là loại cảm
giác coi nàng như một tiểu cô nương. Mà hôm nay, nàng dường như có thể
cảm nhận được điều nhắc đến trong truyền thuyến phàm gian, tình bằng
hữu.
Duyệt Nhi để đầu óc bay bổng một phen, vỗ vỗ tay, xoay người hướng sân viện của mình mà đi.
Đến sân viện thì trông thấy một mình Cường Sinh, trong tay cầm gì đó, đang đứng đối diện với hồ nước ngơ ngẩn nhìn ánh sáng tỏa ra từ sương phòng
kia.
Duyệt Nhi dừng bước, chúng đệ tử bọn họ đều là hai người một viện, giống như
Việt Hoa một mình ở tại một tòa tiên sơn chính là đãi ngộ siêu cao cấp,
phòng ngăn cách với phòng Duyệt Nhi bằng hồ nước chính là của Vu
Hồng.
Rất rõ ràng, Cường Sinh đang nhìn phòng Vu Hồng. Nhớ tới vừa rồi Cảnh Vinh
nói Cường Sinh đến thăm Vu Hồng, Vu Hồng ngứa mắt y. Nàng lập tức đối
với Cường Sinh thẳng thắn phóng khoáng có chút đồng cảm, nhưng chỉ đành thở dài, nhẹ tay nhẹ chân hướng phòng mình mà đi.
Đẩy cửa phòng ra, Duyệt Nhi chuồn vào bên trong, lại nhẹ nhàng cẩn thận đóng cửa lại.
Sau lưng truyền đến giọng nói của Cửu Kiếm: “Duyệt Nhi cô nương, hôm nay sao trễ thế mới về?”
Duyệt Nhi ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Cửu Kiếm ngồi trên ghế, trên bàn
đặt hộp thức ăn nóng hổi: “Cửu Kiếm! Tỷ sao lại tới?” Cửu Kiếm sao ngày ngày đều tới? Nàng còn cho rằng nàng ấy thỉnh thoảng mang thức ăn tới
mà thôi.
Đưa tay đem mấy món ăn trong hộp bày ra, trong lòng Cửu Kiếm âm thầm thở
dài, ý của chủ thượng là hàng ngày đều đem thức ăn đến một lần. Nhìn
mấy món ăn được mình bày biện trên bàn, Cửu Kiếm lẳng lặng nuốt nước
miếng, tay nghề của chủ thượng, chậc chậc, lại qua nửa tháng, mấy người đầu bếp kỹ thuật siêu việt chắc phải rời dãy núi Lạc Thủy mất thôi.
Duyệt Nhi ngửi thấy mùi thơm liền nhào tới, may mà nàng ăn chưa no, cầm lấy
đũa liền nhét vào miệng: “Woa, Mặc Ly làm quả nhiên ngon hơn nhiều so
với Việt Hoa sư tôn.”
Cửu Kiếm dỏng tai: “Việt Hoa là ai?”
Duyệt Nhi đang ăn đến là vui vẻ, qua loa nói: “Một vị sư tôn của Họa Mạt.”
Cửu Kiếm thấy vẻ mặt Duyệt Nhi cũng không có gì khác lạ, trong lòng âm thầm lục tìm một phen, danh hiệu Việt Hoa này sao trước giờ chưa từng nghe
qua? Có điều, ài, thấy Duyệt Nhi cô nương ăn vui vẻ thế kia, vẫn là đừng nói với chủ thượng, miễn cho tòa núi băng ấy càng lạnh hơn.
Duyệt Nhi ăn xong, Cửu Kiếm thu dọn đồ đạc. Duyệt Nhi bất chợt phát hiện đũa ngọc và chén hơi khác.
“Ý, Cửu Kiếm, sao đũa này trên đó lại có hình hai đầu hổ?”
“Chén ngọc bên cạnh cũng là hình con hổ, rất dễ thương. Sao cảm thấy hơi giống muội vậy.”
Cửu Kiếm bất đắc dĩ nói: “Chủ thượng khắc đấy, đương nhiên là cô nương rồi.”
Duyệt Nhi vui rạo rực cầm lấy chén và đũa lên, không thể rời tay. Cửu Kiếm
vội dùng pháp thuật vệ sinh sạch sẽ, bất đắc dĩ nói: “Thích thế thì giữ
lại chơi đi. “ Duyệt Nhi phấn khởi gật đầu, trái sờ phải vuốt, không dứt ra được.
Ngày hôm sau, trước khi Duyệt Nhi xuất phát, trước đem y phục vân cẩm biến
thành màu lục rồi mới đội chiếc mũ bạch hổ, ung dung mang theo chiếc
gương chỉ phương hướng mà đi.
Hôm nay thế nhưng không phải ở đại điện, mà là trên một đỉnh núi.
Ngọn núi thẳng tới trời cao, nhìn xuống chính là đỉnh núi cao vút tận tầng
mây chẳng thấy điểm cuối, trong lục giới này, ngoại trừ người phàm gian
sợ đỉnh núi này ra thì những giới khác phàm là có tu vi sẽ chẳng e ngại. Trừ phi là người đặc biệt nhát gan, tu vi không tới nơi tới chốn.
Hiện giờ ở khoảng đất trống trước đỉnh núi bày năm mươi mốt chiếc bàn đỡ cầm, trên mỗi bàn đều đặt một cây cổ cầm2, một chiếc bàn trong đó đặt phía trước năm mươi chiếc bàn kia, cây cổ
cầm trên đó dưới ánh nắng ban mai càng hiển hiện nét đặc biệt cùng quý
giá, vừa nhìn liền biết không phải cổ cầm tầm thường.
2: Cổ cầm thuộc họ đàn huyền cầm và được cho là có độ tuổi ngang với nền văn
minh 5000 năm ở Trung Hoa. Ban đầu nó chỉ được gọi là qin (cầm), nhưng
về sau được thêm vào chữ “gu”, có nghĩa là “cổ”, tách biệt nó khỏi rất
nhiều các loại nhạc cụ có dây của phương Đông và phương Tây thường được
gọi là “cầm”. Các ghi chép từ triều đại đầu tiên đã viết lại rằng một á
thần đã tạo ra Cổ cầm.
Tiêu chuẩn hình dạng của “cầm” là trước rộng sau hẹp, đây là ý
nghĩa tượng trưng cho sự tôn ti. Trong “Phong tục thông” của Ứng
Thiệu thời Đông hán có ghi lại: “Cầm đài 4 thước 5 tấc, theo
Tứ thời Ngũ hành; 7 dây tượng trưng cho 7 tinh tú, dây lớn là
quân, dây nhỏ là thần, thêm 2 dây Văn vương và Võ vương, mang ý
nghĩa ân huệ vua tôi.”
Về âm vị của đàn cổ cầm, trong “Cầm tiên” của Thôi Tôn Độ
(954-1020) triều nhà Tống có kể rõ: “13 Huy tượng trưng cho các
tháng trong năm, ở giữa tượng trưng cho nhuận.” Vốn là đàn cổ
có 12 Huy (âm vị) tượng trưng cho 12 tháng, còn Huy lớn nhất ở
giữa đại biểu cho Quân vương, tượng trưng cho tháng nhuận.
Ngoài ra đàn cổ cầm còn có 3 loại âm sắc: “âm phiếm”, “âm án” và
“âm tản”, tượng trưng cho Thiên-địa-nhân hòa hợp.
Âm điệu đàn cổ cầm có thể khiến tâm trạng chúng ta khi nghe cảm
thấy có gì đó thanh cao cổ xưa, là vì người xưa nghiên cứu rất cẩn thận về thời cơ, tâm tình, dáng vẻ, bầu không khí, thậm
chí lựa chọn đối tượng khi chơi đàn. Có thuyết gọi là “lục
kỵ, thất bất đàn” (6 điều kiêng kỵ, và 7 điều cấm đàn)
“Lục kỵ” là chỉ 6 hiện tượng thời tiết, gồm: đại hàn, đại thử,
đại phong, đại vũ, tấn lôi và đại tuyết; “thất bất đàn” gồm:
nghe tin có tang ma, khi tấu nhạc ồn ào, khi có sự cố lộn xộn, người không sạch sẽ, áo mũ không ngay ngắn, không đốt hương,
không gặp tri âm.
(nguồn: daikynguyen.vn)
Khi Duyệt Nhi đến nơi, phần lớn mọi người đều đã tới, thấy Duyệt Nhi đến
thì đều nhất loạt quét mắt đánh giá nàng một phen. Duyệt Nhi tức giận
trừng mắt đối lại, hừ hừ hừ, cho các người nhìn, cho các người nhìn.
Quy Kỳ thấy dáng vẻ nàng đáng yêu như vậy, nhịn không được bật cười, đứng
dậy kéo nàng đến bên cạnh ngồi xuống: “Đừng để ý bọn họ.”
Duyệt Nhi buồn bực vô cùng, bàn tay nhỏ bé sờ loạn trên dây đàn một lượt,
đến độ khiến Cảnh Vinh đáng thương nhìn nàng thì mới hậm hực thu tay,
bất mãn thấp giọng nói: “Trong ngũ giới, Thần giới bởi vì thực lực mạnh
mẽ, luôn được ngũ giới sùng bái. Không ngờ đến thần vậy mà cũng đáng
ghét như thế.”
Quy Kỳ nhẹ nhàng khảy hai cái trên dây đàn, nói: “Thần tiên trong truyền
thuyết của phàm gian vô tình vô dục, tấm lòng từ bi, đều là những truyện sai lầm. Chỉ cần là sinh mệnh có linh thức thì đều sẽ có dục vọng cá
nhân, có dục vọng thì sẽ có phân tranh, có phân tranh mới có tiến bộ.
Không chỉ Thần giới mà Yêu, Ma, Quỷ cũng tương tự, có điều phàm gian
không nhắc tới mà thôi. Thần cũng sẽ ăn cơm, cũng sẽ ngủ, cũng sẽ ghen
ghét. Chẳng qua địa vị và năng lực không giống nhau thôi. Thần chính
là thần nhân, Tiên chính là tiên nhân, phàm gian chẳng phải có câu, nơi nào có người nơi đó có giang hồ sao? Cho nên, dửng dưng đi.”
Duyệt Nhi bị lời y nói làm cho choáng váng, chỉ cảm thấy hình như rất ghê
gớm, đôi mắt trong veo sáng rực sùng bái nhìn Quy Kỳ. Quy Kỳ đỏ mặt, cúi đầu, giai điệu gảy ra cũng có chút rối loạn.
Hiện giờ, chúng đệ tử Họa Mạt đều đã ngồi vào vị trí. Bất quá chỉ trong
khoảnh khắc, đối diện đỉnh núi liền xuất hiện một bóng dáng cao ráo màu
xanh, đợi khi đến gần, một vài nữ đệ tử thầm thì to nhỏ.
“ Sao không phải là Thiên Nhai sư tôn…”
“Không phải Thiên Nhai sư tôn chẳng phải càng tốt sao? Vốn còn cho rằng khi
nào mới có thể gặp Việt Hoa sư tôn, hôm nay đã đến rồi…”
“Chủ yếu là ngài ấy đến giảng bài, chúng ta đều chú ý ngài ấy, vậy tâm tư đâu mà học chứ…”
“…Ế, có lý..”
Việt Hoa dừng trước mọi người, dò xét một vòng, trông thấy Duyệt Nhi đang
cùng với Quy Kỳ nhìn nhau không nói thì ánh mắt trầm xuống, đề cao
giọng: “Trong khoảng thời gian ngắn sau này, môn nhạc lý đều là do ta
lên lớp.”
Thấy Duyệt Nhi quả nhiên nhìn về phía mình, khe khẽ hướng nàng gật đầu, tiểu gia hỏa liền nở nụ cười với y, hai chiếc răng hổ nhỏ sáng bóng. Việt
Hoa nháy mắt cảm thấy tâm tình liền trở nên tốt hơn nhiều, tiếp lời:
“Đối với Thần giới chúng ta mà nói, bởi vì linh lực dồi dào và tu vi
mạnh mẽ của bản thân, vạn vật ở trong tay chúng ta đều có thể dùng để
công kích kẻ khác. Lá cây, linh thức, hơi thở, đương nhiên, âm nhạc cũng có thể. Vạn vật đều có tính hai mặt, nếu đã có thể tấn công kẻ khác,
vậy tất nhiên cũng có thể cứu người. Cứu, không chỉ có giới hạn về việc cứu chữa trên da thịt…”
Ai nấy đang nghe đến mê mẩn thì Việt Hoa bất chợt ngừng lại, mọi
người theo ánh mắt y mà nhìn, chỉ thấy Duyệt Nhi một tay đang chống cằm, miệng nhếch lên, đầu hết gật lại gật, đang ngủ đến là say sưa…
Mọi người nhất thời không biết có cảm tưởng gì, buồn cười có,
phớt lờ có, khinh thường có, mà càng nhiều hơn chính là, tìm
tòi nghiên cứu.
Họ đều là thần tử thần nữ của những đại gia tộc ở Thần giới
được gửi đến Họa Mạt, đương nhiên biết sứ mệnh của bản thân,
chỉ có trở nên mạnh mẽ, càng trở nên mạnh hơn. Tất cả họ đều nổi trội, hẳn nhiên vào học cũng sẽ không qua loa, mà tiểu cô
nương này…
Việt Hoa nở nụ cười, tiếp tục nói: “Đây cũng là một tác dụng của âm thanh, giọng nói của ta khiến cõi lòng Duyệt Nhi bình yên,
thể xác và tinh thần đều thư thái, bởi vậy tiến vào trạng
thái ngủ, đương nhiên, cũng có liên quan đến vấn đề mà ta nói.
Giống như khúc nhạc mà trò gảy vậy, có réo rắt, có du dương,
giết người cứu người, chỉ trong một ý niệm.”
Mọi người nhịn không được “phì” cười một tiếng, giải thích thế
này thật sự là hết sức hình tượng, Quy Kỳ mặc dù không đành
lòng nhưng vẫn nhịn không được, len lén đưa tay kéo kéo tay áo
Duyệt Nhi.
Đáng tiếc Duyệt Nhi đang ngủ ngon lành, lý nào lại tỉnh dậy.
Việt Hoa hết cách lắc lắc đầu, đi đến bên chiếc bàn đặt cầm bày
trước mặt, ngón tay thon dài gảy gảy dây đàn, mày nhíu lại,
phất tay liền từ trong đỉnh lấy ra một cây cổ cầm.
Cổ cầm vừa đến tay y thì liền phát ra âm thanh réo rắt vang vọng, Việt Hoa nhấc nó đặt lên bàn, ngồi xuống bồ đoàn trên mặt
đất.
Bên dưới đã có người kinh hô một tiếng: “Tề Tinh cầm!”
Theo đó chính là một tràng tán thưởng. Tề Tinh cầm chính là đệ
nhị cầm, đứng thứ hai sau thượng cổ đệ nhất Phục Hi cầm. Phục Hi cầm chẳng thể mong muốn, cũng chẳng thể chạm tới, từ sớm
đã giống như những thần binh như Cửu Diệu và Huyễn Oanh lưu ly
trượng, trở thành truyền thuyết ở Thần giới.
Mà hôm nay Việt Hoa thuận tay lấy ra Tề Tinh cầm, đích thực khiến
bọn họ chấn kinh vô cùng. Sớm đã nghe nói Thanh Hà thần phủ
thâm tàng bất lộ, nhưng không ngờ lại khiến người ta không thể
tưởng tượng nổi đến vậy.
Việt Hoa nhướng mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn hây hây đỏ hãy còn đang ngủ say sưa của Duyệt Nhi, ngón tay thon dài bay múa trên dây
đàn.
Trong nháy mắt, âm thanh trong vắt tựa châu ngọc3, tiếng đàn mạnh mẽ chỉ một thoáng đã xua tan màn sương buổi
tinh mơ, ai nấy đều lặng đi, im lặng lắng nghe, trên mặt là thần sắc kích động dâng trào.
3Nguyên văn: “Tiểu ngọc đại ngọc lạc ngọc bàn”, trích từ bài Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị
Chỉ tiếng đàn lúc cao lúc thấp, lúc trầm lúc bổng, trong vắt như hạt châu nảy trên mâm ngọc.
Tào tào thiết thiết thác tạp đoàn
Đại ngọc tiểu ngọc lạc ngọc bàn
“Tiếng cao thấp tựa chen lần gảy
Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu”
Dịch thơ: Phan Huy Thực
Hàng mi như chiếc quạt của Duyệt Nhi rung rung, cuối cùng mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn Việt Hoa, vừa rồi, nàng hình như nghe sư phụ đánh đàn.
Haizz, thì ra không phải là sư phụ a.
Duyệt Nhi bị tiếng đàn làm xúc động đến độ không còn buồn ngủ
chút nào, chỉ ngẩn người ngồi đó, không biết là đang nghĩ gì.
Tâm trí Việt Hoa chợt hỗn loạn, bàn tay ngừng gảy đàn, sững
người, cười nói: “Biết dùng tiếng đàn như thế nào, còn phải
biết làm sao để khống chế bản thân. Cuộc đời của thần, kỳ
thực chính là đấu tranh với chính bản thân mình. Vì hết thảy
sự vật bên ngoài đều nhỏ bé, không đủ để lay động thần. Phàm
nhân nói thần tiên vô tình vô dục, chính là vì điều này. Họ
cho rằng chỉ có người vô tình vô dục mới có thể càng lớn
mạnh. Trước đây, ta cũng cho rằng quan điểm này là đúng…”
Duyệt Nhi lại ngước mắt nhìn y. Mỗi lần nàng vừa tỉnh dậy đều sẽ
hơi mơ mơ màng màng. Lần này, sao cảm giác thấy Việt Hoa thật
sự rất giống sư phụ. Nhưng nếu y là sư phụ, vì sao vẻ ngoài
lại khác nhau? Vì sao tỏ ra không biết nàng?
Việt Hoa dời mắt, tiếp tục nói: “Sau này, mãi đến khi tình cờ
gặp một người mới biết vô tình vô dục cũng không phải là mạnh nhất. Một người khi có đồ vật thật lòng muốn gìn giữ bảo
vệ mới càng có thể trở nên mạnh mẽ. Haizz. Các trò đừng cho
là ta mê muội, sau này các trò sẽ hiểu… Hà hà, không tiếp tục đề tài này nữa, vẫn là trở lại với nhạc lý ngày hôm nay
của chúng ta, à, chính là dạy các trò làm thế nào dùng âm
thanh để giết người, Duyệt Nhi cô nương, cô đến biểu diễn một
chút đoạn nhạc ban nãy của ta…”
Duyệt Nhi: “….Con không biết đánh đàn…”
Quy Kỳ cổ vũ nói: “…Không sao, có thể nghe được là được, lời của sư tôn đương nhiên phải nghe rồi.”
Việt Hoa dịu dàng nói: “Các cô nương ở thần giới có đôi khi cũng
sẽ không dùng tiếng đàn để giết người, mà là dùng tiếng đàn
để nâng cao trình độ, à, đến mức trở thành đồ vật mà bản
thân muốn có. Lục giới đều thế cả…. Không có một hai tài nghệ của một cô nương như vậy, đích thực là không hợp lý…”
Mọi người đều liên tục gật đầu, chúng thần tử hôm qua thấy Duyệt
Nhi múa kiếm giống như nhảy múa, dáng người quyến rũ, động
tác mê người thì được mở rộng tầm mắt, hôm nay có thể nghe
được nàng gảy đàn, nói không chừng là số một.
Mà chúng thần nữ nghe thấy Duyệt Nhi nói không biết, đương nhiên
sẽ không bỏ qua cơ hội để nàng mất mặt trước mọi người, cho
nên, tựu lại có một loại nhất trí đồng loạt.
Cô hổ nhỏ trấn định ngồi trước chiếc bàn đặt cầm, trái tim an
ổn đang rỉ máu, biết có ngày này, khi ấy lúc có Đạp Vũ sư
phụ bên cạnh thì đã học hai chiêu rồi, Duyệt Nhi cắn răng, dưới ánh mắt của mọi người, run rẩy đưa tay ra..