Duyệt Nhi theo Đạp Vũ thượng thần vào tòa
tiên sơn nào đó, tòa cung điện nào đó của hắn ở Cửu Trùng Thiên, vừa
giương mắt nhìn, chỉ thấy trên cửa cung điện có một bức hoành phi bằng
vàng tỏa ra kim quang dưới ánh mặt trời, phía trên có viết ba chữ rồng
bay phượng múa: “Hàn Lâm Thư Viện”, vừa nhìn đã biết bút tích của ai.
Duyệt Nhi không nói gì chỉ liếc nhìn Đạp Vũ thư sinh bên cạnh, thư sinh
này đoán được Duyệt Nhi đang suy nghĩ gì, cười ha hả, ‘phập’ một tiếng
lại phe phẩy quạt ngọc, nói: “Tòa cung điện này đều không phải là ý của
vi sư, ừ, chỉ có mấy chữ hoàn mỹ nhất do đích thân vi sư viết, như thế
nào, có lòng ái mộ vi sư không.”
Đợi đi vào trong cung điện, Duyệt Nhi dùng linh thức lướt qua mấy tòa
viện, chủ viện gọi là Kinh Hồng Điện, những thứ khác phân biệt là Kinh
Vân Cư, Kinh Phong Cư, Kinh Vũ Cư, Kinh Lôi Cư, còn có một viện gọi là
Kinh Thủy Cư! Duyệt Nhi đã không còn sức để quan tâm vị Đạp Vũ thượng
thần tùy ý không có ý tưởng sáng tạo này. Trong lòng lại khẳng định đám
thư sinh lụi bại nơi thế gian nhất định đều bị hắn khai sáng mà thành ra như thế.
Đạp Vũ thư sinh dương dương tự đắc phe phẩy cây quạt của mình, nụ cười
phong lưu nhìn về một cây hoa đào, nói: “Thích tòa viện nào thì tự mình
chọn. Đương nhiên, nếu nàng bằng lòng, cũng có thể đến Kinh Hồng Điện
cùng vi sư ở dưới một mái nhà, bồi dưỡng cảm tình, sau đó nàng đoán ta
đoán, nàng nàng ta ta, trước hoa dưới trăng. . . . . .”
Duyệt Nhi nhanh chót cắt ngang lời của hắn: “Đạp Vũ thượng thần, ta ở Kinh Thủy Cư được rồi.”
Mày kiếm Đạp Vũ thư sinh vừa nhíu: “Sao còn gọi vi sư là Đạp Vũ thượng thần? Nên gọi là sư phụ. . . . . .”
Đôi mắt màu hổ phách của Duyệt Nhi nhìn hắn, không hề chớp mắt, không nói lời nào.
Đạp Vũ thư sinh rất ai oán nói: “Lúc nàng mới nói với Tức Mặc Ly là
không muốn đi theo vi sư, trong lòng vi sư vốn đã có chút đau đớn, mà
Tức Mặc Ly đem nàng ủy thác cho vi sư chăm sóc, coi như là đồng ý cho vi sư làm sư phụ của nàng. Nếu như nàng không muốn cùng vi sư viết nên một đoạn sư đồ cấm luyến cảm động thiên địa vang dội lục giới thì vi sư
cũng không miễn cưỡng. Dù sao tình cảm cũng cần bồi dưỡng. Nhưng hôm
nay, thế nhưng ngay cả một tiếng sư phụ nàng cũng không chịu gọi, bảo
sao mà trái tim vi sư chịu nổi chứ, vi sư phải làm như sao xứng đáng với Tức Mặc Ly khi còn sống, à, không, là lời vừa nhờ vả. . . . . . Tiểu
Duyệt Nhi. . . . . .”
Vì sao Tức Mặc Ly lại đồng ý cho hắn làm sư phụ mình chứ, đầu Duyệt Nhi
đầy hắc tuyến nhìn ánh mắt ai oán của Đạp Vũ thư sinh, cuối cùng bất đắc dĩ, giọng nói mềm mại bay ra: “Đạp Vũ sư phụ. . . . . .”
Đạp Vũ thượng thần rất là hưởng thụ, vươn ngón tay thon dài chơi đùa hai lỗ tai nhỏ của Duyệt Nhi, nhiệt tình lên tiếng: “Ài, tiểu ái đồ. Nàng
gọi Đạp Vũ sư phụ thật dễ nghe, gọi lại vài lần nữa đi.”
“Đạp Vũ sư phụ.”
“Ừ, gọi lại.”
“Đạp Vũ sư phụ.”
“Ừ, gọi lại.”
“Đạp Vũ sư phụ.”
“Ừ, gọi lại.”
“Đạp Vũ sư phụ, ta nói cho Tức Mặc Ly biết ngươi ức hiếp ta.”
“Ừ. . . . . . Từ từ. . . . . . Được rồi, nàng đến Kinh Thủy Cư nghỉ ngơi trước đi, đừng quá mệt nhọc.”
Duyệt Nhi cũng không quay đầu lại tiêu sái đi đến Kinh Thủy Cư, lúc tìm
được một căn phòng để nghỉ ngơi thì nằm dài trên chăn mây mềm mại. Từ
trong túi Càn Khôn lấy ra mấy bộ vân cẩm y do Tức Mặc Ly cho nàng, tỉ mỉ vuốt ve, suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Không biết Tức Mặc Ly hiện tại như thế nào, vết thương của hắn có nặng
lắm không, có phải trầm tu lâu không, bằng không sao lại đưa mình đến
chỗ của Đạp Vũ sư phụ. Từ lúc Tức Mặc Ly nhặt được nàng, hơn ba trăm năm đều ở bên cạnh hắn, lần này chia li phải bao lâu mới có thể nhìn thấy
hắn? Trong lúc vừa rồi lòng dạ rối bời, buồn bực mới bị Đạp Vũ sư phụ
giày vò hai lỗ tai nhỏ.
Đột nhiên thấy một luồng ánh sáng màu trắng xẹt qua trước mặt, Duyệt Nhi nhận ra đây là tiên pháp cách không gửi vật, liền đưa tay ra đón lấy.
Khi luồng ánh sáng trắng chạm vào tay Duyệt Nhi, liền biến mất không còn dấu vết chỉ để lại một con gà nướng nóng ấm mùi hương ngào ngạt, con gà nướng đột nhiên ngẩng đầu mở miệng nói chuyện: ta không sao, ở đây tu
hành cho tốt, kết giao thêm với nhiều người khác.
Cũng là giọng nói dễ nghe lạnh lẽo trong như suối của Tức Mặc Ly , Duyệt Nhi nhìn thấy con gà nướng sau khi truyền lời xong thì cúi đầu xuống,
cười đến hai mắt cong cong, hai cái lỗ tai nhỏ cũng cong cong. Biết đây
là con gà nướng cuối cùng mà trước khi Tức Mặc Ly trầm tu làm cho nàng,
lại luyến tiếc không nỡ ăn, vạn phần quý trọng đem nó cất vào trong túi
Càn Khôn, nắm thật chặt miệng túi, cảm thấy rất mỹ mãn nằm trên chăn mây ngủ.
Ngày hôm sau, vừa mới rời giường, chợt nghe Đạp Vũ sư phụ ở Kinh Hồng Điện gọi nàng qua.
Duyệt Nhi còn chưa rõ có chuyện gì, rửa mặt chải đầu một phen đã tới
Kinh Hồng Điện. Chỉ thấy Đạp Vũ thư sinh ngồi ở trước án thư, nhìn nàng
tiến đến thì chỉ cười nhạt, hơi có chút khí chất thư sinh.
Duyệt Nhi theo quy củ gọi một tiếng: “Chào buổi sáng, Đạp Vũ sư phụ.”
Đạp Vũ thư sinh nhận được lời chào thì cảm thấy thỏa mãn, từ ái đánh giá Duyệt Nhi rồi nói: “Tiểu ái đồ, chào buổi sáng.” Nếu như hắn có râu thì Duyệt Nhi sẽ cảm thấy hắn nhất định sẽ vuốt vuốt chòm râu bạc trắng
mang đầy phong thái tiên phong đạo cốt như Thái Thượng Lão Quân, nhưng
mà, tuy rằng Đạp Vũ sư phụ không đẹp bằng Tức Mặc Ly, được rồi, Duyệt
Nhi thừa nhận Đạp Vũ sư phụ đẹp hơn mấy vị tiên gì đó gấp mấy lần.
Tuy rằng trong lòng Duyệt Nhi có chút mê mẫn nhưng giọng mói mềm mại
không chút thay đổi hỏi: “Đạp Vũ sư phụ gọi đồ nhi đến, là có chuyện
gì?”
Đạp Vũ thư sinh cười phong lưu: “Sư phụ nhớ nàng a.”
Duyệt Nhi đầu đầy hắc tuyến. . . . . . Bình tĩnh mở to mắt nhìn hắn, không nói lời nào.
“Được rồi, nếu vi sư đã nhận nàng làm đồ đệ thì phải dạy nàng tu luyện.
Mấy cuốn sách này là trước kia khi vi sư tu tập đã từng đọc, nàng đem về dựa vào đó mà tu luyện, nếu có gì không hiểu, có thể hỏi vi sư.” Đạp Vũ đưa mấy quyển sách cho Duyệt Nhi, Duyệt Nhi tiếp nhận, nói tạ ơn, đang
chuẩn bị lui ra.
Đạp Vũ lại mở miệng, cười dịu dàng nói: “Xung quanh Hàn Lâm Thư Viện này có rất nhiều tiên tử ở lại, Lúc bình thường nếu cảm thấy nhàm chán, có
thể tìm vi sư, hoặc là đi ra ngoài thăm viếng bọn họ, cứ luôn ở trong
viện thì không tốt. Còn nữa, ngoại trừ trường hợp ngoại lệ thì sau này
vi sư đi đâu đều dẫn nàng theo. Cùng vi sư bồi dưỡng bồi dưỡng cảm tình, ừ. . . . . . Được rồi, là học hỏi một chút kinh nghiệm.”
Duyệt Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu, mang sách đi về Kinh Thủy Cư. Âm thầm quyết định phải quyết chí tự cường, lần này nếu không phải mình quá
yếu, ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có thì Tức Mặc Ly có tu vi
thượng thần như vậy sao mà bị thương phải trầm tu chứ.
Như thế đã trôi qua mấy tháng, Duyệt Nhi chỉ đi theo Đạp Vũ sư phụ ra
ngoài một lần. Dù sao tiên giới cũng toàn là người tu tiên, không có
nhiều nguyên tắc xã giao phức tạp, mấy tháng, đối với tiên nhân mà nói,
chẳng qua là chuyện trong nháy mắt.
Vốn cũng không có gì, nhưng Đạp Vũ thượng thần mang theo Duyệt Nhi đi ra ngoài một chuyến, chúng tiên đều chú ý tới rồi, ngày đó khi chuyện ở
Bái Hỏa Sơn truyền ra đến. Mọi người rất có hứng thú, nghị luận không
dứt về với tình cảm thầy trò của Duyệt Nhi và Đạp Vũ thượng thần.
Trong Tiên giới Đạp Vũ thượng thần từ trước đến nay luôn nổi danh tao
nhã, hơn nữa tài mạo phong nhã không thua gì Tức Mặc Ly nên không biết
được bao nhiêu nữ tiên ái mộ. Mặc dù có rất nhiều nữ tiên đều ngoài sáng trong tối mến mộ hắn, nhưng là Đạp Vũ thượng thần một người dịu dàng
như thế lại đối với các nàng lại luôn lễ độ như một, không có gì đặc
biệt, cũng không có gì khác biệt.
Chúng nữ tiên lòng đầy ái mộ nhiều giống như đám mây trắng mềm mại trên
trời cao, nhưng cũng biết thần cùng tiên khác biệt, cũng biết cuộc chiến loạn Thần Đế mấy vạn năm trước, nên không dám có những hành động cầu
yêu quá nhiệt tình, phần lớn ở chỉ âm thầm quý trọng trong lòng mà thôi.
Nhưng mà, cũng có mấy nữ tiên lớn mật cuồng si không thay đổi, chưa bao
giờ dừng bước chân theo đuổi. Trong đó nổi danh là cháu ngoại của Vương
Mẫu nương nương. Công chúa của Cửu Vĩ hồ tộc: Nhu Nhu công chúa.
Nhu Nhu công chúa nghe nói Đạp Vũ thượng thần mang theo một tiểu cô
nương mười lăm mười sáu tuổi nên trong lòng dâng tràn cảm giác nguy cơ.
Trước kia chưa từng thấy có ai thân thiết với Đạp Vũ thượng thần như
vậy, nàng cũng chẳng cảm thấy làm sao. Hiện giờ nghe được chuyện này,
sao có thể từ bỏ ý đồ, lập tức từ Hồ Khâu chạy tới, sau khi tận mắt
chứng kiến Đạp Vũ thượng đối xử với tiểu cô nương kia rất khác biệt,
không lâu liền tìm đến Hàn Lâm Thư Viện, nói muốn gặp Duyệt Nhi.
Tiên đồng thông truyền mời Duyệt Nhi đến, Nhu Nhu công chúa đi thẳng vào vấn đề một cách giận dữ: “Ngươi là ai?”
Duyệt Nhi hoàn toàn không rõ tình huống: “Ta gọi là U Duyệt Nhi.”
Nhu Nhu công chúa cắn răng: “Ta là hỏi ngươi là gì của Đạp Vũ thượng thần? !”
Duyệt Nhi chợt hiểu ra: “À, ta là đồ đệ của hắn.”
Nhu Nhu công chúa càng tức giận, nhìn thấy Duyệt Nhi hoàn toàn mang dáng vẻ đơn thuần không hiểu biết gì, nghe giọng nói mềm mại của nàng, lại
nhớ đến ngày thường Đạp Vũ thượng thần đối xử với nàng tràn ngập tình ý
mà nàng làm như không thấy, đối với một công chúa kiêu ngạo thì làm sao
chịu được, lòng dạ ghen ghét nảy sinh, giọng căm hận nói: “Cái gì điểu
Duyệt Nhi, đừng tưởng rằng dựa vào bộ dạng vô hại này mà muốn mê hoặc
Đạp Vũ thượng thần, si ngốc ở bên cạnh chàng. À, đúng rồi, ngươi ngay cả tiên thân cũng không tu thành, không phải muốn lợi dụng Đạp Vũ thượng
thần để được tiên thân đó chứ. Ha, tiểu dã thú ven đường không có bản
lĩnh, cũng chỉ có thể dựa vào nam nhân.”
Duyệt Nhi còn chưa tới kịp có phản ứng gì, chỉ thấy Nhu Nhu công chúa
‘ba’ một tiếng liền bị một nguồn sức mạnh đánh ngã xuống đất, bên miệng
tràn ra một dây tơ máu, Nhu Nhu công chúa ngây ngẩn cả người, ánh mắt
lóe lên sự bối rối, càng chứa nhiều đau khổ sở.
Chỉ nghe giọng nói dịu dàng của Đạp Vũ thượng thần từ Kinh Hồng Điện
truyền đến, mang theo một tia hàn ý: “Nếu còn có lần sau, vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trong vòng năm mươi trượng trước mặt bọn ta.”
Sóng âm hoàn toàn thay đổi, nói với Duyệt Nhi: “Còn đứng đó làm gì, trở về đi.”
Duyệt Nhi ngơ ngác nhìn Nhu Nhu công chúa đang ngã trước cửa Hàn Lâm Thư Viện, chỉ có thể mờ mịt ‘ừ’ một tiếng, xoay người quay về Kinh Thủy Cư.
Nhu Nhu công chúa chật vật lau tơ máu trên khóe miệng, còn mở miệng: “Thượng thần, ta. . . . . . Ta chẳng qua là. . . . . .”
Nói còn chưa nói xong, trong nháy mắt đã bị đuổi về cung điện của Vương Mẫu nương nương.