Thất Mệnh xót xa nhìn lại thêm một hiệu thuốc nữa của Doanh Châu bị đốt,
dưới sự giáo hóa lâu dài của Duyệt Nhi, trong tiềm thức của y đã nhận
thức một cách sâu sắc bản thân chính là một người làm ăn chuyên nghề bán thịt, hiểu rõ việc buôn bán cũng chẳng phải dễ dàng gì, mấy ngày nay
thấy Duyệt Nhi đốt hết mấy sản nghiệp quy mô lớn ấy, mặc dù không phải
của mình nhưng cũng hết sức đau lòng.
Đưa mắt nhìn Duyệt Nhi rúc trong ngực Tức Mặc Ly, ban nãy nàng chỉ phất tay một cái, hiện giờ cũng không hề có hành động nào khác, cái đầu nhỏ nhắn tựa vào ngực Tức Mặc Ly, cuộn thành một cục nho nhỏ, nếu như không biết hiệu thuốc trước mắt chính là bị nàng đốt, vừa liếc mắt sẽ chỉ cảm thấy nàng vừa ngoan vừa đáng yêu. Ai dà, Thất Mệnh ai oán thở dài một tiếng, dù bản thân biết chuyện này là do nàng làm, vậy mà hãy còn tưởng rằng
nàng vừa ngoan lại vừa đáng yêu à? Đúng là nô tính đáng chết mà!
Duyệt Nhi đương nhiên không biết suy nghĩ rối rắm hiện giờ của Thất Mệnh,
trong lòng nàng buồn bực muốn chết. Doanh Châu không phải là thật sự có
tiền đến vậy chứ, mình đã đốt hết mấy sản nghiệp ấy rồi, lại còn để lại
mấy lá thư khiêu chiến thiệt bự. Sao còn chưa tới đánh trả nàng? Có cần
phải cướp bóc một phen? Duyệt Nhi duỗi bàn tay nhỏ bé, dùng lực kéo hai
lỗ tai xuống, gương mặt nhỏ nhắn hết thảy đều là vẻ buồn bực.
Tức Mặc Ly chưa từng rời mắt khỏi người trong ngực, đương nhiên biết nàng
đang nghĩ gì, đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé đang giựt giựt lỗ tai của nàng, dịu dàng nói: “Muốn làm gì? Ta làm cùng nàng.” Thanh âm như suối trong
chảy qua ngọc thạch trong nháy mắt xua đi phiền muộn của Duyệt Nhi,
Duyệt Nhi lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ trước hãy đợi thêm một vài ngày
nữa, nếu như lại không có người tới đánh nhau với mình, vậy thì mình đi
đánh Doanh Châu vậy.
Suy nghĩ vừa quyết, phía trước hiệu thuốc liền có một thân ảnh nồng nặc mùi thuốc lao tới, xông thẳng về hướng Duyệt Nhi, Tức Mặc Ly chỉ nhẹ nhàng
lách người sang một bên, người đó liền lao vào trong ngực Thất Mệnh,
Thất Mệnh quyết đoán đạp cho một cước, người ấy liền chật vật quỳ trên
đất, “ui” một tiếng, tức thì liền bật dậy như cá chép: “Tiểu cô nương,
cô ở trước mặt mọi người đốt sản nghiệp Doanh Châu nhà chúng ta, rốt
cuộc là muốn cái gì, chúng ta với cô không thù không oán!” Đừng tưởng
rằng có Lạc Thủy Thượng Thần ở đây thì ta không dám trừng trị cô, đừng
tưởng rằng sư phụ đã từng căn dặn thì ta cũng không dám trừng trị cô!
Nửa câu sau nghẹn ứ nơi cổ họng, Ôn Chi Hàn ngây ngẩn nhìn Duyệt Nhi cuộn
trong ngực Tức Mặc Ly. Chỉ thấy hai hàng mày nàng cong cong, đôi mắt to
tròn sáng trong như hổ phách đang nhìn y, chiếc mũi ngọc ngà thanh tú,
chiếc cằm trắng trẻo, đôi môi xinh xắn, gò má nhỏ nhắn trong suốt như
ngọc, trên mái tóc đen bóng hãy còn hai lỗ tai hổ be bé màu tím, giờ
phút này cong cong rũ xuống. Ôn Chi Hàn cảm thấy tâm tình của bản thân
dâng trào cuồn cuộn còn hơn nước nơi tứ hải, trên gương mặt lấm lem tro
bụi một màu đỏ ửng, nóng bừng bừng, y có chút khẩn trương cúi đầu đánh
giá bản thân. Bởi vì vừa rồi xông thẳng ra ngoài khiến cho y phục dơ
bẩn, Ôn Chi Hàn ai oán bị đả kích lần nữa, y đưa tay lau lau tro bụi
trên mặt, trong lòng vừa căng thẳng vừa hối hận, bản thân sao lại có bộ
dạng như vậy chứ?
Y theo bản năng lại lần nữa đưa mắt nhìn Duyệt Nhi, thân hình nho nhỏ
trắng hồng đang làm ổ trong ngực nam tử, nhu thuận đáng yêu nói không
nên lời, khiến người ta có thể yêu thương tận đáy lóng. Cứ như thế mà
nhìn Duyệt Nhi đến độ sắp phát ngốc thì một luồng khí lạnh lẽo truyền
tới, Ôn Chi Hàn liền nhìn về hướng nơi phát ra luồng khí ấy, phát hiện
ra người đang ôm Duyệt Nhi chính là Tức Mặc Ly. Chỉ thấy ánh mắt sáng
rực tựa lưu ly của y vẫn chỉ chăm chú nhìn người trong ngực, khiến người khác cảm giác được rằng người trong lòng ấy chính là bảo vật trân quý
nhất của y, bạch y ở nơi hỗn loạn đầy tro bụi như vậy mà không nhiễm
chút bụi, mơ hồ chung quanh thân thể y có một luồng khí tức nhàn nhạt
đẩy lui hết thảy bụi trần ấy. Ngoại trừ ánh mắt sáng rõ, còn thì dung
mạo y mơ hồ, nhưng khí chất cùng phong thái trên người ấy khiến người
khác biết được rõ ràng y dùng pháp thuật che giấu dung mạo của bản thân.
Người bình thường trông thấy hai người đều sẽ chú ý đến Tức Mặc Ly trước
tiên, vì sự tồn tại như vậy vốn dĩ không dễ gì bị coi nhẹ, mà Ôn Chi Hàn lại thấy Duyệt Nhi nằm trong ngực y trước. Chỉ có thể nói đây rõ ràng
là một vấn đề nghiêm trọng, hết sức nghiêm trọng.
Đương lúc Ôn Chi Hàn trăm bề cảm xúc , suy nghĩ rối rắm nhìn họ thì Duyệt Nhi mở miệng trả lời vấn đề vừa rồi của Ôn Chi Hàn: “Các ngươi cướp tiền
của ta, rõ ràng là có thù có oán.” Theo như suy nghĩ của Duyệt Nhi, cướp việc làm ăn buôn bán của Bồng Lai Tiên Sơn chính là cướp tiền của nàng.
Thanh âm mềm mại ngọt ngào khiến Ôn Chi Hàn tan chảy, hoàn toàn không thể đem tiểu cô nương ngọc tuyết đáng yêu tâm tư bộc trực trước mắt nhập lại
làm một với người đã hỏa thiêu mấy sản nghiệp lớn của Doanh Châu nhà họ, y nhếch nhếch môi, nhưng không đành lòng tiếp tục nói ra bất kỳ điểm
mấu chốt nào nữa, cũng không phản bác điều gì.
Tức Mặc Ly chỉ thản nhiên liếc y một cái, ôm Duyệt Nhi xoay người rời khỏi nơi hỏa hoạn lộn xộn này.
Bên ngoài Túy Tiên Thành không xa có một hồ nước rất đẹp, giữa hồ có một
đình nghỉ chân, chung quanh hồ đều là tiên thụ hoa rơi rực rỡ sắc màu,
ngay cả lúc hoàng hôn Tất Nhật Tiên Quân cũng nhịn không được mà ghé
ngang qua đây, ngừng lại thưởng ngoạn một chút. Nơi này chính là điểm
hẹn hò được chúng tiên lữ Túy Tiên Thành lựa chọn, nhưng hoàng hôn ngày
hôm nay, nơi đây lại đặc biệt có chút lạnh lẽo.
Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi ngồi trên đình nghỉ chân giữa hồ, đút nàng ăn xong
thịt, lại uống trà mật hoa súc miệng, rồi nhìn Duyệt Nhi ngây ngẩn.
“Ta đã lâu chưa thấy chiều tà rồi.” Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi ngây ngốc quay về phía mặt hồ, thế giới là một mảnh tối tăm, cũng đã rất lâu rồi.
Đôi mắt Tức Mặc Ly u ám, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc Duyệt Nhi, màu
bạch ngọc cùng đen tuyền giao thoa tạo nên một vẻ đẹp diễm lệ động lòng
người: “Mặt trời chiều gần như rơi xuống, ánh sáng cam hồng trải khắp
mặt hồ, mặt hồ sóng gợn lăn tăn, tựa như, à, tựa như những miếng vàng
nhỏ vụn có thể khiêu vũ.” Duyệt Nhi không nhìn thấy, y liền nhìn thay
nàng.
Duyệt Nhi “phì” một tiếng bật cười, trên gương mặt nhỏ nhắn đều là ý cười
tươi tắn: “Mặc Ly, giọng của người thật sự rất hay, thường ngày nên nói
chuyện nhiều. Nếu như ở phàm gian làm thuyết sinh, nhất định có rất
nhiều cô nương sẽ vì nghe người thuyết sách mà móc hầu bao, đến lúc đó,
ta thay người thu tiền, có được không?”
Tức Mặc Ly cũng cười, nhéo nhéo lỗ tai nàng, nghiêm túc nói: “Được.” Bé
ngoan, cho dù đến phàm gian đi nữa, ta sao có thể để cuộc sống của nàng
tẻ nhạt đến như vậy.
Vừa dứt lời, một thân ảnh màu đen cách đấy không xa “ùm” một tiếng từ trên
tiên thụ to cao ngã xuống, thoáng chốc bọt nước tung tóe. Lỗ tai Duyệt
Nhi run run, gương mặt nhỏ nhắn hướng về phía phát ra tiếng động.
Ôn Chi Hàn chưa bao giờ cảm thấy bản thân nhếch nhác đến vậy, vốn dĩ âm
thầm trèo lên cây len lén nhìn tiểu cô nương ấy, tiếc rằng tiểu cô nương nhà người lại cười rạng rỡ đáng yêu đến thế, cư nhiên nhìn đến ngẩn
người, buông tay liền từ trên tiên thụ rơi xuống. Chính bản thân y còn
khinh bỉ mình, e rằng bản thân là thần tiên đầu tiên từ trước đến giờ
ngắm người khác mà rơi xuống hồ, thật sự là mất hết mặt mũi tiên nhân!
Ảo não ngẩng đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi hãy còn tràn ngập ý cười nhẹ nhàng đang đối diện với mình, lập tức hận không thể trốn luôn
dưới nước.
Duyệt Nhi vui vẻ cười hỏi: “Ai đấy?”
Trong lòng Ôn Chi Hàn bi thương, mới vừa gặp đã quên rồi sao? Rốt cuộc là cảm giác tồn tại của y không nhiều chăng! Đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, Ôn Chi Hàn bất ngờ ngước mắt nhìn đôi mắt Duyệt Nhi, trong lòng
kinh ngạc, đôi mắt đẹp đẽ nhường ấy, kết quả thật sự là không nhìn thấy, hoàn toàn không ngờ nàng vậy mà lại là một người mù. Trong lòng Ôn Chi
Hàn ngoại trừ tiếc hận còn có yêu thương, thêm nữa là mừng như điên,
hình tượng bản thân nhếch nhác như vậy nhưng tiểu cô nương hoàn toàn
không trông thấy rồi?
Lập tức từ trong nước ngoi lên, chắp tay nói: “Tiểu tiên Ôn Chi Hàn, cô nương sáng nay đã gặp qua rồi.”
Duyệt Nhi gật gật đầu, cái đầu nhỏ lười phải suy nghĩ đã gặp lúc nào. Tức Mặc Ly âm thầm thu lại bàn tay vừa định dùng linh lực của mình, ôm lấy
Duyệt Nhi, chậm rãi đạp lên mặt hồ rời đi. Y mặc dù trầm lặng kiệm lời
nhưng trước giờ chưa từng chủ động đả thương người khác.
Ba ngày sau, đôi mày xinh đẹp của Tức Mặc Ly gần như chau lại, tay nhẹ
nhàng phất một cái, bóng người màu đen nhanh chóng từ trên cây rơi
xuống, thản nhiên liếc nhìn Ôn Chi Hàn ngồi trên mặt đất, Tức Mặc Ly
cũng có chút ngạc nhiên, người này xem ra cũng có tu vi gần với Tiên
quân. Hai ngày nay đi theo họ, bị y đánh ngã vô số lần nhưng vẫn chịu
đựng được.
Tức Mặc Ly nhìn Duyệt Nhi đang ở trong ngực, đôi mắt to tròn lấp lóe hưng phấn, bất đắc dĩ nói: “Vì sao đi theo chúng ta?”
Ôn Chi Hàn giật mình, ngơ ngác nhìn Duyệt Nhi và Tức Mặc Ly, vì cho rằng
sau khi Tức Mặc Ly đánh y ngã thì sẽ giống như thường ngày không nói lời nào trực tiếp rời đi,không ngờ hôm nay lại hỏi câu này.
Ánh mắt của y dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi, nhất thời
không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể ấp úng đáp: “Không…Không
biết… …” Dứt lời thì suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, đây rốt
cuộc là cái gì với cái gì ?
Tức Mặc Ly nhìn Ôn Chi Hàn một lúc, không nói lời nào, ôm Duyệt Nhi quay người.
Ôn Chi Hàn mắt thấy Tức Mặc Ly quay đi, trên gương mặt nhỏ nhắn của Duyệt
Nhi đều là vẻ thất vọng bởi không xem thấy náo nhiệt. Đột ngột đứng bật
dậy, nhanh chóng bay đến chặn trước mặt họ, phảng phất như lại biến về
vị công tử tiền đồ sáng lạn nhất của Doanh Châu Tiên Sơn trước đây, y
bình tĩnh nhìn gương mặt có chút nghi hoặc của Duyệt Nhi, chỉ thấy đôi
tai màu tím của nàng đều đã hưng phấn dựng thẳng lên, không chút tiếng
động hối thúc y nói nhanh lên nói nhanh lên.
Ôn Chi Hàn ngập ngừng, dứt khoát cao giọng nói: “Bởi vì ta đối với cô nương nhất kiến chung tình!”