Ngày nọ, Tức Mặc Ly đang cầm quyển sách trên tay, ánh mắt bay tới bóng người trong trang phục phấn hồng vốn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh y nói muốn
giúp y mài mực, nàng dịch chuyển từng bước nhẹ nhàng về phía cửa, nhanh
chóng trốn ra ngoài, lỗ tai nhỏ run run, cứ thế ba lượt, sau khi xác
định không có người đuổi theo mới tựa hồ thở phào một cái, theo trí nhớ khẩn trươngđi về hướng Phù Hoa đình. Tức Mặc Ly có chút ngờ vực, từ khi Duyệt Nhi từ Nam Hải trở về thì có chút khác lạ, giống như, hơi sợ y?
Suy nghĩ này khiến y không vui, liền dùng thần thức bao phủ cả tòa Phù
Hoa Sơn.
Thất Mệnh lòng như lửa đốt từ Chủ Sơn chạy đến Phù Hoa đình, chỉ thấy Duyệt
Nhi một thân vân cẩm y màu phấn hồng đang ngồi trên ghế đàn hương ăn
trái cây, thở phào nói: “Duyệt Nhi, sao vậy?” Vốn muốn gọi Duyệt Nhi
công chúa hoặc là vương, thế nhưng Duyệt Nhi không đồng ý.
Hai lỗ tai nhỏ của Duyệt Nhi ỉu xìu: “Thất Mệnh thúc thúc, thịt của chúng ta ăn được không?”
Thất Mệnh: “. . . . . . Sao lại hỏi như thế.”
Duyệt Nhi cắn trái cây: “Nếu có người muốn ăn thúc? Thúc sẽ làm sao bây giờ?”
Thất Mệnh vừa nghe, lập tức liên tưởng đến vài tên chết tiệt biến thái trong Hồ tộc, trong lòng lại phẫn hận: “Ai dám? Ta lột da y, diệt tộc y!”
Duyệt Nhi hoảng sợ, phải lột da của Tức Mặc Ly, mình trăm triệu lần luyến
tiếc, còn muốn diệt tộc của Tức Mặc Ly? Điều này sao có thể! Thất Mệnh
thúc thúc hơi quá hung tàn. Nghĩ vậy, Duyệt Nhi im lặng, không nỡ lột
da, lại không nỡ diệt tộc, vì thế liền thay đổi cách hỏi: “Vậy làm thế
nào để không bị ăn?”
Thất Mệnh từ trong đau thương căm giận bước ra, nói: “Trở nên mạnh mẽ hơn,
trong trời đất này chỉ dùng thực lực để nói chuyện. Chỉ cần con mạnh mẽ
hơn thì có thể có được điều mình muốn.”
Duyệt Nhi gật đầu: “Vậy Thất Mệnh thúc thúc đánh thắng được Tức Mặc Ly không?”
Khóe miệng Thất Mệnh giật giật, ảm đạm hẳn: “Duyệt Nhi nói gì vậy, khi đó
Thất Mệnh thúc thúc từ tiên nhập ma, hiện giờ cũng chỉ là tu vi thiên
ma, đánh nhau với một chân thần còn chưa thắng được, huống chi là thượng thần, mà theo thúc thấy, chỉ sợ Lạc Thủy thượng thần không đơn giản
ngừng ở tu vi thượng thần như vậy.”
Mặc dù Duyệt Nhi không hiểu hết những gì Thất Mệnh nói về thiên ma, chân
thần, thượng thần, nhưng hiểu được Tức Mặc Ly rất lợi hại, không thể
đánh thắng. Nàng thở dài, càng trở nên phiền muộn .
Thất Mệnh thấy nàng như vậy, nghĩ đến vấn đề mà nàng lo lắng, dù sao hiện
tại Duyệt Nhi căn bản không phải là người trong lục giới, theo lý thuyết chưa qua Thần kiếp đương nhiên sẽ hồn phi phách tán, nhưng không biết
lúc ấy là ai đã bảo vệ tính mạng của nàng nên nàng chỉ bị thương và bị
mù, trong lòng có chút thương tiếc, thuận miệng nói: “Duyệt Nhi, có lẽ
con không hiểu biết hết về bộ tộc Tử hổ chúng ta. Mặc dù tộc chúng ta
đơn bạc, nhưng lại có nhiều người tài năng, thiên phú cực cao, có thể
xem như là nhất đẳng chủng tộc trong đông đảo thú tộc, chưa bao giờ
tranh cường háo thắng, nhưng từ trước đến nay chưa từng để tuột hậu,
trong tiềm thức, chúng ta làm hết mọi chuyện đến tuyệt đỉnh. Thiên phú,
khí chất như thế đương nhiên cũng sẽ dẫn đến tai ương diệt tộc.”
Thất Mệnh dừng một chút, thấy vẻ mặt Duyệt Nhi rất nghiêm túc nghe y nói
chuyện, trong lòng vui mừng: “Huống chi, Duyệt Nhi, con là trường hợp
đặc biệt. Con trải qua thần kiếp thất bại mà không chết, trong lịch sử
mấy vạn năm chưa từng có ai, mặc kệ là ai sửa lại mệnh cách của con. Tử
Tẫn ấn trên người con, nhất định con là người bất phàm nhất trong tộc Tử hổ chúng ta. Thúc không biết Tử Tẫn ấn có ý nghĩa gì, nhưng từ khi thúc gặp con đến nay, tốc độ tu luyện của con nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng. E rằng con đã có thể đánh bại tiên nhân có tu vi khoảng đại la
thượng tiên trên Tiên giới.” Thất Mệnh càng nói càng vui mừng, quả thật, Duyệt Nhi là hy vọng của tộc Tử hổ.
Duyệt Nhi gật đầu. Tuy rằng nàng không nói nhưng cũng biết trong mắt nhiều
người nàng là một người rất đặc biệt, nhưng nếu không phải Tức Mặc Ly
quá mạnh thì nàng đã sớm tan thành mây khói. Kỳ thật người trên Tiên
giới cũng giống như nhân gian, đã là quái vật thì không có chốn dung
thân.
Không khỏi nhớ đến Tử Dao Thần Quân xinh đẹp hùng mạnh, Duyệt Nhi có chút ảm
đạm. Nếu lần đó mình có thể độ kiếp phi thăng, vậy khoảng cách giữa
mình và Tức Mặc Ly có lẽ càng gần hơn một chút, nhưng hôm nay mình chẳng ra cái gì cả, khoảng cách càng ngày càng xa. Chưa nói Tức Mặc Ly muốn
ăn nàng, nếu ăn không được, có một ngày Tức Mặc Ly đi rồi thì mình nên
làm sao đây?
Duyệt Nhi thở dài, có chút u buồn: “Như vậy con phải tu luyện thật tốt mới được. . . . . .”
Thất Mệnh đồng ý gật đầu, thấy nàng buồn bã không giống ngày xưa luôn miệng
tươi cười, vội vàng lấy túi càn khôn ra, đem hết những thức ăn ngon đồ
chơi vui mà mình thu thập được trong lúc là ngoài xử lý công việc đặt
trên tay Duyệt Nhi: “Đừng nghĩ nhiều, từ từ tu luyện. . . . . .”
Duyệt Nhi có chút ngây ngẩn, lần này thấy thức ăn ngon đồ chơi vui cũng chỉ
yên lặng đặt nó vào túi càn khôn, tựa hồ nàng đang có một quyết định
trọng đại.
Tức Mặc Ly ở trong thư phòng nhưng thần thức luôn ở cạnh Duyệt Nhi, giờ
phút này cảm giác tâm trạng của nàng sa sút, than nhẹ một tiếng, phi
thân đến Phù Hoa đình, ôm lấy nàng bay trở về. Để nàng ngồi đối mặt với
mình, nghiêm túc nói: “Duyệt Nhi tiểu cô nương, mấy ngày nay làm sao
vậy?”
Duyệt Nhi nghe Tức Mặc Ly hỏi nghiêm túc như vậy, có chút khẩn trương: “Không. . . . . . Không có gì. . . . . .”
Tức Mặc Ly đưa tay xoa xoa lỗ tai nàng: “Hử?”
Duyệt Nhi cúi gầm mặt, một đôi mắt to ngân ngấn lệ, bất chấp nói: “Ngày đó từ Nam Hải trở về, Phất Dung nói với Cửu Kiếm, lưỡng tình tương duyệt thì
sẽ muốn ăn. Có phải người chuẩn bị ăn luôn ta không?”
Ngay cả Tức Mặc Ly vốn là một nhân vật luôn bình tĩnh, nghe xong lời này
cũng không biết làm sao: “Bởi vì chuyện này mà nàng sợ ta?”
Duyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu, lại vội hỏi: “Ta ăn không ngon đâu”. Tức Mặc
Ly nhịn cười, con ngươi lấp lánh tựa lưu ly chỉ nhìn Duyệt Nhi: “Nàng,
ăn rất ngon.”
Duyệt Nhi kinh hãi, sắc mặt cũng thay đổi. Rốt cuộc Tức Mặc Ly nhịn không
được, thấp giọng cười nói: “Sao lại nỡ ăn nàng chứ?” Duyệt Nhi nghe Tức
Mặc Ly nói vậy, lại nhớ đến thường ngày Tức Mặc Ly rất cưng chiều mình
thì có chút yên lòng hơn, nhưng một lát lại hơi không an tâm: “Thật
sao?” Tức Mặc Ly cúi đầu, mái tóc đen mượt tựa gấm rũ xuống, cọ cọ khiến khuôn mặt nhỏ của Duyệt Nhi ngưa ngứa: “Thật.”
Lòng Duyệt Nhi bình tĩnh lại, ngọt ngào cười với Tức Mặc Ly: “Mặc Ly. . . . . .” Giọng nói mềm nhẹ lướt qua trái tim của Tức Mặc Ly, chỉ cảm thấy vừa mềm mại vừa ngưa ngứa, yêu thương đến cực điểm, Tức Mặc Ly mỉm cười,
giống như hoa sen lặng lẽ nở rộ trên mặt hồ, bình yên lại thỏa mãn: “Ừ,
Duyệt Nhi, ngoan ngoan.”
Nếu có người bên ngoài lúc này, nhất định khóe miệng cũng giật giật. Tức
Mặc rõ ràng là họ kép, mà cô hổ tím nhỏ nhắn này cứ tách ra gọi, người
bị gọi ấy vậy mà còn vui vẻ thế kia, thật sự không thể tưởng tượng. . . . . .
Nhưng mà Tức Mặc Ly lại không phải người bình thường, ngay cả tên có bị đảo ngược thì chỉ cần Duyệt Nhi vui vẻ là tốt rồi.
Duyệt Nhi kinh hồn bạt vía mấy ngày, giờ phút này cuối cùng cũng bình tĩnh
trở lại, đầu tựa vào lồng ngực Mặc Ly cọ cọ, giọng nói nhỏ dần: “Mặc
Ly. . . . . . Ta buồn ngủ, woa. . . . . .”
Tức Mặc Ly ôm nàng, điều chỉnh một tư thế thoải mái, vẫn không nhúc nhích
nhìn Duyệt Nhi tiến vào giấc ngủ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai nhỏ của nàng, sau đó di chuyển đến Sát Na Phương Hoa trên trán của
Duyệt Nhi, làm một pháp quyết, Sát Na Phương Hoa phát ra một luồng ánh
sáng tím nhu hòa rồi yên ổn lại.
Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, Tức Mặc Ly bày kết giới xung quanh Phù
Hoa lầu, bế Duyệt Nhi đặt lên giường, đôi đồng tử sáng tựa ngọc lưu ly
bình tĩnh nhìn nàng, thật lâu sau, cũng nằm xuống.
Duyệt Nhi, nàng muốn gì ta đều sẽ làm cho nàng. Không phải bởi vì không tin
nàng, chỉ là ta luôn muốn nàng mãi mãi ở trong lòng ta như thế này.