Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 173: Chương 173: Thả Hổ Về Rừng. Ta Tiễn Cô Một Đoạn (1)




Mấy người vừa nãy dùng pháp thuật xách Duyệt Nhi vội vàng rời khỏi Ngu Phong, còn chưa kịp lấy hơi thì đã gấp gáp hướng phía Hóa Lương mà đi.

Đến Thanh Hoa sơn.

Thanh Hoa sơn là khu vực giao giữa hai thế lực Ngu Phong và Hóa Lương.

Vệ bát nhìn Duyệt Nhi không biết là hôn mê ngất đi hay đã ngủ mất, theo lý mà nói, đánh nàng một cái như thế, hẳn sẽ không ngất lâu đến thế đâu nhỉ.

“Hiện giờ động thủ?”

Vệ đại nhíu mày, vừa rồi lúc ở Yểm Tịch sơn, là vì không thể một lần liền giải quyết dứt điểm, hiện đến Thanh Hoa sơn thì Vệ đại lại do dự.

“Các ngươi thấy, Thánh quân đại nhân người liệu có thể đưa ra mệnh lệnh như vậy không?”

Vệ bát không rõ vì sao: “Đây là lệnh do Vệ tam truyền đến, hắn chung quy sẽ không gạt chúng ta. Lại nói, mặc dù ngày trước Thánh quân đại nhân và tiểu cô nương này có chút dây dưa không rõ, nhưng đã sớm trở thành quá khứ. Người lịch kiếp chưa thành, nghĩ thấy cái giá phải trả như vậy, sao có thể còn nhớ tiểu cô nương này. Chỉ cần giết nàng ta thì vị kia nhất định sẽ lại theo bước mà quay trở lại lục giới, nói xem mấy vạn năm qua, chúng ta trông chờ không phải thời khắc này sao?”

Vệ đại gãi gãi đầu: “Nói như vậy cũng không sai. Nhưng mà…………”

Vệ tứ sớm đã nghe đến mất kiên nhẫn, đưa tay lấy cây trâm tiểu hổ trên tóc Duyệt Nhi xuống: “Món binh khí tuyệt hảo thế này lại biến thành như vậy, vị kia cả đời không gì làm không được, vậy mà thật sự lại nằm trong tay nàng ta.”

Nói rồi đưa cây trâm đến vị trí giữa hai hàng mày của Duyệt Nhi, Duyệt Nhi không chút tri giác, nhưng tử tẫn ấn trên trán lại lúc ẩn lúc hiện, Vệ tứ kinh ngạc: “May mà nàng ta yếu ớt như vậy, nếu phong ấn bị giải thì đừng nói chi mấy người chúng ta, cho dù là Cấp Quỳnh Thánh quân cũng sẽ thành người chết.”

Vệ đại thấy Vệ tứ đã bắt đầu ngưng tụ linh lực trên cây trâm, đang chuẩn bị đâm xuống vị trí mi gian của Duyệt Nhi thì trong lòng phát lạnh, nhưng lại không nói gì.

“Vệ tứ, sao ngươi lại yếu đuối như vậy, giết một tiểu cô nương mà thôi, lề mà lề mề.” Vệ bát khá là bất mãn.

“Ngươi tưởng món thần khí này dễ dàng để người khác sử dụng sao? Ngươi đến thử áp chế nó xem?”

Mấy người họ cùng im lặng.

Đợi đến khi cây trâm đã bao bọc trong một quầng sáng trắng, Vệ tứ không do dự nữa, điều khiển trâm cài, nhắm thẳng mi tâm Duyệt Nhi mà phóng sang.

“Đinh….” Một cây kim cực mảnh cùng lúc va chạm với cây trâm đang hướng đến vị trí mi tâm Duyệt Nhi, cả hai cùng lúc bật ngoài.

Mấy người họ kinh ngạc, lập tức nhìn về hướng cây kim bay tới. Việt Hoa Thánh quân người vận thanh y, không biết từ khi nào đã an nhiên ngồi trên đại thụ, hiện giờ đưa tay triệu kim bạc trở lại, ngọc phiến trong tay phe phẩy, điềm tĩnh nhìn họ, không thể diễn tả đây là cảm xúc gì.

“Thánh quân….đại nhân, người tới đây khi nào?” Vệ đại thấp thỏm vô cùng.

Việt Hoa chỉ nở nụ cười: “Các ngươi vừa đến thì ta cũng tới. Tốc độ của các ngươi cũng rất nhanh, rõ ràng là ta tìm cô nương này trước, nhưng các ngươi lại tìm ra nàng trước hết.”

“Thuộc hạ……………”

Việt Hoa nhìn mấy người họ từng người từng người một, “Ta ra lệnh đó khi nào?”

Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, cùng biết lý do phát sinh sự việc, vội vàng quỳ xuống: “Thánh quân đại nhân thứ tội! Chẳng qua, hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất, Thánh quân đại nhân, vì sao…………”

Việt Hoa nhíu mày nhìn Duyệt Nhi đang ngủ say sưa, một lúc sau lại dời tầm mắt cười nói: “Nếu ta chuẩn bị suốt mấy vạn năm, đến phút cuối vẫn phải dựa vào việc sát hại tiểu cô nương này mới hoàn thành tâm nguyện của mình, vậy Việt Hoa ta cũng vô dụng quá rồi.”

Vệ tứ kiên định nói: “Giết người nên giết, sao nói là vô dụng.”

Việt Hoa thở dài. Y sao có thể không biết giết nàng thì cũng rất bình thường. Mấy năm nay, bước trên con đường này, chuyện giết chóc cũng không hề thiếu. Chỉ là không biết vì sao, hôm nay thế nhưng dù thế nào cũng không thể thuyết phục bản thân nhìn nàng biến mất ngay trước mắt mình.

“ Các ngươi lui xuống đi, chuyện này, ta tự có quyết định.”

Vệ tứ muốn nói, nhưng bị đám Vệ đại kéo đi.

Việt Hoa từ trên cây đáp xuống, chậm rãi đến bên cạnh Duyệt Nhi, nhịn không được đưa tay sờ sờ tai nàng, kết quả là tai nàng run run, lông tơ mềm mại nơi đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ, quả thực đáng yêu vô cùng.

Cảm giác này, dường như rất đỗi quen thuộc thì phải! Việt Hoa thở dài.

Vừa rồi nghe bọn họ nói chuyện, hình như, mình và tiểu cô nương này từng có quan hệ? Nếu thật sự là vậy, vậy cũng có thể giải thích được nguyên nhân vì sao mình lại muốn cứu nàng.

Việt Hoa đỡ nàng dậy, dựa vào thân cây xù xì, ngồi xuống bên cạnh, nhíu mày bắt đầu trầm tư.

Vừa nhìn, thì đã nhìn suốt mấy canh giờ.

Duyệt Nhi từ từ tỉnh lại, mở đôi mắt to tròn đang mơ mơ màng màng, trông thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn tú da thịt trắng nõn đang ngồi ngay trước mặt mình thì lập tức ngây ra, một lúc lâu sau mới nói: “Đạp Vũ sư phụ………..”

Việt Hoa chỉ cười, không nói gì.

Cô hổ nhỏ kịp phản ứng, thập phần kích động: “Đạp Vũ sư phụ, con tưởng người…………Không ngờ người lại ở đây, thật tốt quá……..” Cả đôi mắt và tai cô hổ nhỏ đều cong cong.

“Ừm, thì ra lúc ở Thần giới, ta là sư phụ cô?”

“Đúng đó, sư phụ tốt tốt nhất.” Duyệt Nhi nói rồi mới cảm thấy có gì đó không đúng, lại vội nói: “Sư phụ……….Người, không nhớ ư?”

Việt Hoa không nói gì, đứng dậy đến chỗ cách đó không xa tự mình nhặt cây trâm cài hình con hổ về, đặt vào tay nàng, cười đến thập phần lạnh nhạt: “Ta chỉ biết, cô là nữ nhân của Thánh tôn.”

Duyệt Nhi rơi vào một mảng trầm tư, Đạp Vũ sư phụ vì sao lại không nhớ nàng? Người không nhớ tất cả mọi người lúc trước, hay là chỉ không nhớ nàng?

“Đạp Vũ sư phụ, vậy người có nhớ Bất Miên sư tôn không?”

Việt Hoa gật đầu: “Ta khi đó không hiểu vì sao lại mạo danh người của Thanh Hà Thần phủ, chạy đến Họa Mạt dạy học. Bây giờ nghĩ lại cũng không biết vì sao. Có lẽ, không nhớ được những việc quan trọng.”

“À…….” Duyệt Nhi rũ mắt, nhớ tới câu nói gần như là cầu xin của Đạp Vũ sư phụ với mình lúc lịch thiên kiếp thì bỗng dưng có hơi không biết phải đối diện với y thế nào, một lúc sau mới gãi gãi đầu, cười nói: “Việt Hoa? Người gọi là Việt Hoa ư? Xin lỗi, bề ngoài của người và sư phụ ta thật sự rất giống nhau, ta nhận nhầm rồi.”

Việt Hoa không nói gì. Cô hổ ngốc nghếc nhày, vừa rồi rõ ràng nàng gọi là Đạp Vũ sư phụ, danh hiệu ở Thần giới của y là Đạp Vũ, bây giờ định lấp liếm, hiển nhiên không kịp rồi.

Nhớ lại chuyện mới xảy ra trước khi mình ngủ thiếp đi thì nàng lại vội vàng đứng bật dậy: “Cảm ơn người đã cứu ta. Chỉ là hình như ta vắng mặt đã rất lâu rồi, nên quay về thôi, bằng không người nhà sẽ lo lắng.”

Người nhà? Việt Hoa gật đầu. Duyệt Nhi định nói gì đó, nhưng rồi chỉ có thể xoay người triệu đến một đám mây, nhảy lên đấy hướng Yểm Tịch sơn mà bay.

Duyệt Nhi nhìn bầu trời đầy sao phía xa, nhớ tới Tức Mặc Ly đã mấy ngày không gặp, không biết hiện giờ chàng đang làm gì? Liệu có biết mình biến mất không?

Đương lúc ngẫm nghĩ thì đám mây bất chợt trĩu xuống, Duyệt Nhi kinh hoảng quay đầu lại, trông thấy Đạp Vũ đang phe phẩy quạt, cười đến cực kỳ dịu dàng: “Người tới chi vậy?”

Việt Hoa nghiêng đầu trịnh trọng nói: “Đêm tối sương dày, ta tiễn cô một đoạn.”

“Đa tạ, ta biết đường mà.”

“Không sao, vừa hay ta không biết đường, theo cô sẽ không bị lạc đường rồi.”

Duyệt Nhi nghiêng đầu sang hướng khác, không thèm để ý đến y, chưa tới một canh giờ, cô hổ nhỏ liền biết nếu như không có Việt Hoa đi cùng, mình nhất định sẽ lạc đường tới lúc thiên hoang địa lão luôn.

Cẩn thận đáp mây xuống, Duyệt Nhi dừng ở nơi cách Yểm Tịch sơn không xa mấy, xoay người nói: “Ta tới rồi.” Ý là người có thể đi rồi đấy.

Việt Hoa vờ như không biết: “Còn xa như vậy, ta tiễn cô đến sơn môn cũng không muộn.”

“Không được!” Cô hổ nhỏ kiên quyết kháng nghị.

“Vì sao? Lẽ nào cô không cần mời ta uống chung trà cảm ơn à?”

Duyệt Nhi nhíu mày nói: “Nếu để người khác bắt gặp sẽ không hay.” Nói rồi từ trong túi càn khôn lấy ra một bao lá trà ướp hương: “Cho người nè, tự mình đun một ấm nước rồi từ từ hãm nha, không cần cảm ơn.”

Việt Hoa cúi đầu nhìn cái bọc nhỏ trong tay, thấp giọng cười bảo: “Hẳn là sợ bị người ta bắt gian nên mới không dám dẫn ta về?”

“Người!” Duyệt Nhi giận lắm, nhất thời lại không biết nói gì, đành giậm giậm chân, đá đám mây bên cạnh về phía Việt Hoa, đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà chạy mất.

Việt Hoa nhìn theo bóng lưng nàng đang nổi giận phừng phừng biến mất trong bóng đêm dày đặc, lại nhìn nhìn cái túi nhỏ trong tay,vừa mở ra nhìn thì bật cười: “Quả nhiên là trà hoa thượng hạng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.